Lúc đó, ba kiếm đồng, hai nữ một nam, ánh mắt sáng trong, đến trước mặt lão. Tiểu cô nương đi đầu cười tươi hành lễ, ra dáng trịnh trọng: “Mục điện giám, suy đoán bốn ngày trước của Mật có lẽ sai lầm. Hiện nay Mật cho rằng kẻ chủ mưu nhắm đến ngôi chưởng môn, nên lấy cắp chín vị thuốc của ‘Cửu vinh hồi thiên đan’ phối chế cho bản thân, hòng khôi phục nhiều hơn mấy thành công lực với các đối thủ. Điện giám, nếu để kẻ gian đắc ý, lên được ngôi chưởng môn thì e Thục Sơn gặp nguy to.”
Mục Hiển biết nha đầu này xưa nay tùy tiện, giờ trịnh trọng như vậy, chỉ e đã suy nghĩ kĩ càng lắm rồi. Có điều việc nó nói ra quá trọng đại, lại vẫn hoàn toàn dựa vào suy đoán như lần trước, không có bằng cứ, lão trầm ngâm hồi lâu rồi nghiêm mặt: “Đường Mật, ta sẽ lưu ý lời ngươi nói, tỷ võ hôm nay chắc đã an bài sẵn rồi. Việc này quan hệ trọng đại, lại không bằng không chứng, ba các ngươi không được đề cập với bất kỳ ai, bằng không sẽ phạm tội vọng ngôn trong giới luật Thục Sơn.”
Ba đứa ngoan ngoãn vâng dạ, ra vẻ rất biết nghe lời.
Mục Hiển thấy vậy cũng yên tâm đôi phần, đoạn mang theo tâm tư nặng trĩu rời đi.
Đợi lão đi xa, Bạch Chỉ Vi mới lắc đầu: “Thấy chưa, ta đã nói điện giám cũng bó tay mà. Chẳng lẽ phải đợi đến sau khi tỷ võ mới nói cho ông ta biết rằng ai thắng hôm nay chính là tiểu nhân giở trò?”
“Dù thế cũng phải nói, không để loại tiểu nhân tâm thuật bất chính đó dễ dàng lên được ghế chưởng môn Thục Sơn, dẫu thế nào điện giám cũng đã phòng bị rồi.” Trương Úy tỏ vẻ nghiêm túc.
“Thôi, chúng ta lên Vô Lượng phong.” Đường Mật tiếp tục cất bước: “Để xem ai có năng lực đó, người ta nhìn thấu kế sách của hắn mà cũng không nắm được điểm sơ hở nào.”
Đến Vô Lượng phong, ba đứa nhận ra Trùng Dương điện vô cùng náo nhiệt, tân khách còn ở lại từ hôm dự lễ thọ Đọa Thiên đại nhân đang ngồi trên tiệc rượu vây kín bốn góc quảng trường, chụm đầu giương mắt chờ đợi màn so tài giữ các cao thủ tuyệt đỉnh của Thục Sơn.
Quảng trường mấy hôm trước Đường Mật và Bạch Chỉ Vi biểu diễn sư hí đã dựng một tòa lôi đài cao cả trượng, cũng như mọi cuộc tỷ võ khác, nhận thua hoặc bị đánh rớt khỏi lôi đài là thua cuộc.
“Ngươi đoán xem lần này ai sẽ lên làm chưởng môn Thục Sơn?”
“Vẫn là Tiêu Vô Cực, mười năm trước võ công của y đã đăng phong tạo cực, ba vị tông chủ tuy cũng phi phàm nhưng vẫn kém hơn một chút.”
Lời đàm luận lọt vào tai Đường Mật, nó cười thầm, trong lòng có phần háo hức đợi kết quả đến nhanh.
Vị trí của kiếm đồng được sắp xếp sau tân khách, cũng may ba đứa thấy Mộ Dung Phỉ đến sớm chọn được chỗ ngồi không tệ, liền đi tới. Đường Mật bất chợt ngẩng lên, thấy thiếu niên thích ngỗi trên cây ở cách đó không xa, liền đi tới, lắc mình ung dung đáp xuống cành cây, ngồi cạnh y.
“Vị trí Hoàn Lan chọn quả không tệ.” Đường Mật thúc khuỷu tay châm chọc.
Hoàn Lan liếc nó, nhích sang bên một chút giữ cự ly: “Lại dùng Ma La vũ, chắc phải tống ngươi khỏi Thục Sơn thôi.”
“Im, thần tiên muội muội nhà ta ngay cả phơi áo cũng dùng Ma La vũ. Ma ở trong lòng, lòng không có ma thì võ công của Ma vương cũng sử dụng thoải mái.”
Chúng nhân phía dưới xôn xao, cả hai nhìn về phía Trùng Dương điện, nhận ra điện giám, chưởng môn và các vị tông chủ đã đến trước điện.
Mục Hiển nói đơn giản mấy câu khách sáo mào đầu. Gọi tạp dịch mang một cái ống gỗ đỏ lên để bốn người chuẩn bị tỷ võ rút thăm, kết quả trận đầu Cố Thanh Thành đấu với Tiêu Vô Cực, trận hai giữa Tư Đồ Minh và Mục Hoảng.
“Ngươi bảo là người thắng sau cùng là kẻ giở trò?” Hoàn Lan nhìn về Trùng Dương điện, nói với Đường Mật.
“Ừ.” Đường Mật cũng nhìn xuống lôi đài. Cố Thanh Thành tung mình nhảy lên, lúc đáp xuống cố ý đề khí, thân hình thon gọn nhẹ như bông gòn trong gió, vô thanh vô tức đáp trên mặt đất. Tiêu Vô Cực đơn giản hơn nhiều, thân hình khẽ lắc, bóng xám đã đứng ở mé kia lôi đài.
“Ngươi đoán trận này ai thắng?” Nói hỏi.
“Theo lẽ thường, chưởng môn có nhiều cơ hội thắng hơn.” Hoàn Lan nói, hai thân ảnh màu lam và xám trên lôi đài đã bạt kiếm xuất chiêu, kiếm phong va nhau vang lên rổn rảng.
“Vì sao?”
“Chưởng môn xuất thân Kiếm tông, người của Thuật tông thường lép vế khi tỷ võ. Ngươi thi triển pháp thuật, dù công lực cao đến đâu cũng cần thời gian, trong khoảng thời gian này không thể tiến công hay phòng thủ, nhưng cao thủ giao đấu xáp lá cà, một chút thời gian là đủ quyết định thắng bại. Ngươi cũng biết hơn trăm năm nay Thục Sơn chỉ có một vị chưởng môn xuất thân Thuật tông.” Hoàn Lan giải thích.
A.” Đường Mật phát hiện Tiêu Vô Cực đang sử dụng Hồi Phong kiếm pháp, bất giác kêu lên kinh hãi. Kiếm pháp bình thường đó được ông ta sử dụng lại trở nên quy củ, phòng thủ hay tấn công đều tuyệt diệu. Lúc trải ra thì trường kiếm xé toang tầng không như mây phủ dày đặc, không mảy may ánh sáng xuyên qua, lúc khép lại thì kiếm mang đột nhiên xuất hiện như sấm sét bổ xuống, như ánh chớp vạch ngang bầu trời.
“Theo ngươi thì kẻ đó không phải là chưởng môn, bởi ông ta muốn điện giám hiểu lầm việc này liên can đến chưởng môn?” Hoàn Lan vừa xem vừa hỏi.
“Tất nhiên.”
“Vì sao hắn muốn gạt điện giám?” Hoàn Lan không hiểu, ngoái lại hỏi Đường Mật.
“Vì…” Đường Mật thấy Hoàn Lan vẫn nhìn nó liền đưa tay hất đầu y quay lại: “Mau xem, mau xem, hấp dẫn đến độ ta nghẹt thở. Hoàn Lan, những lúc này đừng có nhìn ta mà hỏi, từ bé ta được dạy rằng lúc nói phải nhìn vào mắt đối phương nhưng ngươi nhìn là ta không chịu được, lúc này mà ngươi nhìn ta rồi hỏi có phải định không cho ta xem tỷ võ chăng?”
“Ừ.” Hoàn Lan ngẩng cổ, không dám ngoái lại nữa, nhưng trong lòng y mang một nghi vấn lớn định hỏi Đường Mật: Vì sao ta nhìn thì ngươi lại không chịu được? Nhưng hình như thốt ra mồm lại không tiện, nên cứ tự hỏi đi tự hỏi lại, chợt nhận ra hai người trên lôi đài đã đấu mười chiêu rồi.
“Ngươi thử nghĩ xem, kẻ chủ mưu cẩn mật như thế, có nghĩ đến việc nếu kiếm đồng xảy ra chuyện, điện giám nhất định sẽ điều tra không?” Đường Mật nhìn chằm chằm lôi đài, phân nửa tâm trí ra hỏi.
“Chắc vậy.”
“Thứ nhất hắn sợ điện giám phát hiện ra manh mối gì đó hắn không ngờ. Thứ hai, hắn hi vọng có điều gì đó gây nhiễu loạn phán đoán của điện giám. Thứ ba, hắn vốn định giá họa việc này cho chưởng môn, nên biết ở Thục Sơn chỉ có điện giám khống chế được chưởng môn. Tóm lại, bất luận hắn nghĩ đến khả năng nào trong ba khả năng ta vừa đưa ra, mặc áo xám vào rồi đổ vấy cho chưởng môn, thì chí ít cũng khuấy loạn mọi thứ lên, thậm chí đạt được mục đích.” Đường Mật giải thích xong, hỏi tiếp: “Cố Thanh Thành sử dụng kiếm pháp gì?”
“Thục Sơn Phân Vân kiếm pháp.”
“Ta học kiếm pháp này rồi, đẹp đến kinh ngạc.” Đường Mật nói, thầm nghĩ: đại khái không chỉ nó mà mọi người đang xem tỷ thí đều nghĩ vậy. Cổ kiếm của Cố Thanh Thành lấp lánh ô quang, mỗi lần vung lên như phân hoa phất liễu, rõ ràng là trận ác đấu thắng thua mà loại kiếm pháp phong lưu tiêu sái đó tạo thành cảm giác hư ảo.
Đột nhiên kiếm của Cố Thanh Thành gạt Tiêu Vô Cực ra, nhân một tích tắc đó bật lùi lại cách xa Tiêu Vô Cực, tạo cho mình khoảnh khắc thi triển pháp thuật, tay trái không cầm kiếm búng ngón giữa quát khẽ: “Liên hỏa.”
Một đóa hoa sen cháy bừng lên trên đầu ngón tay, tỏa ánh rừng rực chói lòa. Khoảnh khắc, đóa hoa sen ngàn cánh đó bao trùm Tiêu Vô Cực.
Chúng nhân dưới lôi đài cơ hồ đồng thời ‘a’ một tiếng. Ai cũng biết trong lúc tỷ thí mà để Cố Thanh Thành có thời gian thi thố pháp thuật là y sẽ thắng. Chỉ vì khi tỷ võ không thể mang theo bảo vật gì, Tiêu Vô Cực mà thi thố pháp thuật phòng ngự tất không sánh được Cố Thanh Thành về tốc độ, sức mạnh pháp thuật cũng kém hơn. Nên một đòn này của Cố Thanh Thành dù không tất thắng cũng đủ để trọng thương Tiêu Vô Cực, sau đó chỉ mấy chiêu là giành thắng lợi.
Nhưng đồng thời với khoảnh khắc ngọn lửa nuốt chửng Tiêu Vô Cực, một đạo bạch quang vút lên khỏi vùng lửa lao vào Cố Thanh Thành, hóa ra là bảo kiếm của Tiêu Vô Cực.
“Ngự kiếm thuật.” Hoàn Lan khẽ hô.
Nhát kiếm gần như đồng thời công tới với lúc Cố Thanh Thành thi triển pháp thuật, y đang lúc không thể tiến công hay phòng thủ, căn bản không kịp giơ kiếm lên chặn, đành lui lại một bước. Cây kiếm như có sinh mạng, liên tục tấn công, không cho y cơ hội lấy hơi, hai ba nhát đã bức y đến sát mép lôi đài. Cố Thanh Thành tránh khỏi nhát kiếm đó đã không còn đường lùi, giẫm hụt vào không khí, đáp xuống đất.
Cố Thanh Thành xoay người trên không, tiêu sái đáp xuống, tuyệt không hề khó coi tí nào, vòng tay nói với Tiêu Vô Cực: “Ngự kiếm thuật của chưởng môn đăng phong tạo cực, Thanh Thành cam bái hạ phong.”
Nhìn lên Tiêu Vô Cực, làn lửa bao quanh y đã tan biến, còn y ung dung đứng đó, hoàn toàn không có dấu hiệu bị lửa đốt.
Đường Mật nhìn Tiêu Vô Cực đi xuống lôi đài, bước đi hơi ngưng trệ, tỏ vẻ không hiểu: “Thế nào vậy?”
“Liên hỏa không phải là lửa thật, là ảo hỏa công kích vào đây.” Hoàn Lan chỉ vào tim, “nên chắc ngươi hiểu võ công của chưởng môn cao đến thế nào. Ngự kiếm thuật cũng dựa vào tâm lực để tương thông với kiếm hồn, để kiếm hồn thao túng kiếm công kích đối thủ, chưởng môn đang bị ảo thuật công kích mà vẫn còn tâm lực khống chế phi kiếm như thế, quả thật thâm bất khả trắc.”
Đang lúc hai đứa nói chuyện, tông chủ Kiếm tông Mục Hoảng và tông chủ Khí tông Tư Đồ Minh đã lên lôi đài. Đường Mật nheo mắt nhìn hai người, khẩu khí chắc nịch: “Kỳ thật không cần xem trận này, ai thắng sẽ là tiểu nhân giở trò sau lưng, cũng là chưởng môn tương lai của Thục Sơn.”
Hoàn Lan nhìn hai người trên lôi đài, một đen một trắng phân minh, thầm nhủ: “Là một trong hai người này.”
Ấn tượng của Đường Mật về người Khí tông là điện phán Lý Tuần dạy nó nội công và khinh công, tuổi ông ta cũng tương đương tông chủ Tư Đồ Minh, luôn mặc tà áo trắng vĩnh viễn không nhuốm bụi trần, gương mặt mang nụ cười ôn hòa khiến nó nhớ đến các giảng viên đại học khiêm tốn lại uyên bác.
Còn Tư Đồ Minh đứng trên lôi đài lúc này cũng vẫn giữ khí chất ôn hòa như thế, không hề vương sát khí, phảng phất đứng giữa biển mây rừng tùng, chứ không phải chỗ cho cao thủ đối quyết.
“Khí tông sở trường rèn giũa tinh khí thần, không hiểu võ công thế nào?” Đường Mật hỏi Hoàn Lan.
“Khí tông đào tạo ra nhiều tôn sư võ học tự thành một phái, ngang ngửa với Kiếm tông về Ngự kiếm thuật.” Hoàn Lan đáp. Trong lúc nói, hai bóng đen trắng trên lôi đài đã đấu được ba chiêu.
Đường Mật bị Mục Hoảng giáo huấn hai lần, trong lòng vẫn ghi thù nhưng không thể không thừa nhận thân ảnh đen trên lôi đài đang múa kiếm đến độ xuất thần nhập hóa, mắt tinh như nó cũng chỉ thấy kiếm quang linh động, kiếm ảnh ràn rạt, không nhận ra chiêu thức gì.
“Hoàn Lan, Mục tông chủ sử dụng kiếm pháp gì nhỉ?” Đường Mật lại hỏi.
Hoàn Lan cũng đang tập trung hết tinh thần quan sát trận đấu trên lôi đài, hơi nhíu mày đáp: “Tựa hồ không phải kiếm pháp gì hết, nhưng mỗi chiêu đều là Thục Sơn kiếm pháp, lẽ nào đã quán thông toàn bộ kiếm pháp bản phái?”
Đường Mật cũng nhận ra càng đấu, cự ly giữa hai cao thủ càng giãn cách, bèn hỏi: “Sao hai người hình như ngày càng cách ra?”
“Kiếm khí của Tư Đồ tông chủ quá mạnh, liên tục bức Mục tông chủ dạt ra, nếu đấu xáp lá cà, trong thiên hạ đại khái không mấy ai thắng được Mục tông chủ.” Hoàn Lan đáp.
Đường Mật trợn mắt quan sát kỹ xem kiếm khí ở đâu nhưng chỉ thấy kiếm pháp của Tư Đồ Minh trầm ổn già dặn, lại hỏi: “Kiếm khí cũng như pháp thuật phòng ngự, không thấy được hả?”
Hoàn Lan kiên nhẫn giải thích: “Tất nhiên không phải thế, pháp thuật phòng ngự vô dụng với Mục tông chủ, kiếm của người tên Phá Giáp, là danh kiếm thiên hạ đệ nhất về phá thuật phòng ngự. Kiếm khí là sức mạnh vô hình từ nội lực ngưng tụ trên kiếm, do kiếm phát ra. Kỳ thật kiếm khí của Tư Đồ tông chủ và Mục tông chủ đều cực mạnh, chỉ là nội lực của Tư Đồ tông chủ thâm hậu hơn, cứ kéo dài thế này, e rằng tình thế có lợi hơn cho Tư Đồ tông chủ.”
Dần dần, hai người trên lôi đài càng đấu càng hung hiểm, càng kịch liệt, lúc mới tỷ võ còn nghe được tiếng người khác to nhỏ đàm luận, hiện giờ dưới lôi đài lặng ngắt như tờ, chỉ còn tiếng binh khí của hai người trên lôi đài va nhau, cùng tiếng y phục lật phật. Hoàn Lan và Đường Mật cũng quên cả nói chuyện, hoàn toàn bị kiếm pháp tinh diệu của Mục Hoảng thu hút tâm thần.
Hai đối thủ cứ thế giao chiến, dần dần Mục Hoảng chiếm thượng phong, kiếm thế của Tư Đồ Minh tuy không giảm bớt hùng hồn nhưng tốc độ chậm hơn. Đường Mật không nén được, thốt lên: “Xem ra Mục tông chủ sẽ thắng.”
Hoàn Lan lắc đầu: “Chưa hẳn, nếu đấu thêm một lúc nữa vẫn không phân thắng bại, nội lực của Tư Đồ tông chủ mạnh hơn, sẽ chiếm được thượng phong thôi.”
Quả nhiên Mục Hoảng tựa hồ tăng tốc độ và lực độ xuất chiêu, định quyết thắng bại trong vòng mấy chiêu, nhất thời kiếm vung như rồng lượn, kiếm khí động tứ phương. Nhưng năm chiêu trôi qua, Tư Đồ Minh tuy rơi vào thế thủ nhưng vẫn vững vàng, Mục Hoảng chợt tung mình lùi lại, cắm kiếm vào bao, vòng tay nói: “Nội công của Tư Đồ tông chủ đã đạt tới hóa cảnh, Mục mỗ bội phục, tự thẹn không bằng.”
Lời buông ra, cả Hoàn Lan và Đường Mật đồng thời nhìn nhau, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Đường Mật lắc đầu, tỏ vẻ bó tay: “Người hiểu Tư Đồ Thận còn ai vào đây nữa. Chỉ là vì ngôi chưởng môn mà bỏ cả con ruột.”
Hoàn Lan thở dài: “Dù sao thì việc này ông ta cũng tính chắc rằng điện giám phải cứu người, nên mới giở trò đó.”
“Nhưng sự tình luôn xảy ra khả năng vạn nhất, nếu có bất ngờ, ông ta không sợ thương tổn đến con trai ư?” Đường Mật chợt nhớ đến Tư Đồ Thận tuy hơi bộp chộp nhưng cũng khá khí khái, liền than: “Chà, Tư Đồ Thận rồi sẽ mừng đến độ thăng thiên vì cha y lên làm chưởng môn mất.”
Cả hai nhận ra Bạch Chỉ Vi, Trương Úy, Mộ Dung Phỉ ở cách đó không xa đang nhìn, gương mặt chúng hiện rõ nét kinh ngạc trước kết quả cùng nỗi thất vọng về thế giới của người lớn.
Trận thứ ba còn lâu sau mới bắt đầu, đợi khi hai bóng người một trắng một xám lên lôi đài, Đường Mật cảm giác được bầu không khí nóng bỏng, gấp gáp từ phía dưới lan rộng, tiếng thì thầm hòa vào nhau, lúc truyền lên chỗ nó tạo thành tiếng ong ong.
Thục Sơn chưởng môn được vạn người chú ý sắp được quyết định, nhưng Đường Mật lại thấy hào hứng. Người như thế lên làm chưởng môn sẽ thế nào? Có chứng cớ nào lật đổ được ông ta không? Đôi mày của nó nhíu chặt, vắt óc nghĩ ngợi.
Lúc Đường Mật chú ý đến lôi đài, Tư Đồ Minh và Tiêu Vô Cực đã đấu hơn mười chiêu. Kiếm pháp của cả hai đều trầm ổn, có điều Tiêu Vô Cực cương mãnh hơn một chút, Tư Đồ Minh âm nhu hơn đôi phần.
“Kiếm pháp của Tư Đồ tông chủ tuy mềm mại nhưng thật ra trong nhu nhuyễn ẩn chứa sắc bén, kiếm khí cực mạnh. Ngươi xem kìa, kiếm phong của chưởng môn luôn tránh mũi kiếm của Tư Đồ tông chủ, chỉ để tránh kiếm khí đó.” Hoàn Lan giải thích nhưng tâm tư Đường Mật đã bay xa, chỉ gật đầu lấy lệ.
Ngay lúc nó phân tâm, chợt nghe thấy tiếng động trầm trầm rõ rệt vang lên từ lôi đài, nhướng mắt nhìn thì thấy hai thanh kiếm của Tiêu Vô Cực và Tư Đồ Minh cùng bay lên không.
“Sao thế?” Nó vội kéo tay áo Hoàn Lan hỏi.
Hoàn Lan kép tay áo ra: “Nội lực ngưng trên hai thanh kiếm quá mạnh, ban nãy hai thanh kiếm chạm nhau, lực tụ trên kiếm quá lớn, nếu họ không buông tay, kiếm tất bị hủy.”
Hai cây kiếm bay lên không nhưng vẫn giao đấu như có người khống chế, hai người đứng trên lôi đài tuy tay không cầm kiếm song vẫn như cầm kiếm múa tít, bàn tay không liên tục đổi thủ ấn. Đường Mật lại cố ý kéo tay áo Hoàn Lan: “Đó là Ngự kiếm thuật, đúng không?”
Hoàn Lan nhìn nó, quả nhiên lại rút tay áo ra: “Ừ.”
Đường Mật không còn lòng dạ nào xem, mỉm cười gian xảo hỏi: “Hoàn Lan, hồn thú của ta đẹp không?”
Hoàn Lan biết nó nói đến điều gì. Trong đêm bị trúng độc Ảo điệp, thần trí của y không sáng suốt, ký ức đọng lại cũng như sau khi say rượu, mơ hồ lại không chân thực, tựa có tựa không. Đường Mật không nhắc đến, y cũng coi như ảo giác, giờ vấp phải câu hỏi này, y không còn lỗ nẻ nào để chui xuống, hận không thể lập tức nhảy khỏi tàng cây.
Nhưng y không hành động như thế, quay mặt đi không nhìn nó, lạnh lùng đáp: “Không biết ngươi đang nói gì.”
Đường Mật cười gian xảo, nhìn quanh định tìm thứ gì đó trêu chọc thằng nhóc thích giả bộ này, thì chúng nhân phía dưới cơ hồ dị khẩu đồng thanh kêu lên kinh hãi: “A.”
“Không ai ngờ rằng lại…” Nó chú ý đến lôi đài, chưa nói xong đã ngẩn ra.
Tiêu Vô Cực và Tư Đồ Minh trên lôi đài đứng đối diện, kiếm của Tiêu Vô Cực đã quay về vỏ, kiếm của Tư Đồ Minh nằm dưới nền. Ông ta vòng tay: “Ngự kiếm thuật của chưởng môn xuất thần nhập hóa, Minh mỗ không phải đối thủ.” Dứt lời vung tay, cây kiếm dưới đất bay vào bao.
Chúng nhân xôn xao, tiếng chúc mừng xen lẫn hoan hô hòa vào nhau thành một biển om xòm, Đường Mật bị chìm lấp trong đó, nhất thời không thể suy nghĩ.
Sao kết quả lại thế này? Hoàn toàn không hợp với suy đoán. Thật ra sai ở chỗ nào? Nó tự hỏi nhưng không tự đáp được.
“Ngươi cho là chưởng môn hả? Tựa hồ không ổn.” Hoàn Lan hỏi, tỏ vẻ nghi hoặc.
Đường Mật nhìn trong đám đông nhi nhao vui mừng có ba thiếu niên đứng bất động, đang hoang mang nhìn nó, ngoài xa hơn, dưới bóng râm của Trùng Dương điện có một bóng xám cũng đứng thẳng thớm, tựa hồ không thể hòa vào bầu không khí vui vẻ đó.
“Đường Mật, đừng vỗ đầu vỗ trán nữa, cẩn thận óc tóe ra đấy.” Bạch Chỉ Vi kéo tay nó lại.
“Ta không nghĩ thông, thật ra sai ở chỗ nào? Võ công của chưởng môn rõ ràng cao hơn những người khác, vì sao phải làm thế?” Đường Mật nói.
“Vậy không phải do chưởng môn làm.” Trương Úy xen lời.
“Không phải ông ta thì ai? Ngươi nói xem nào.” Đường Mật cấm cảu.
“Đường Mật, có lẽ sự tình không như ngươi đoán.” Mộ Dung Phỉ cẩn thận lên tiếng.
“Sai ở đâu, ngươi nói thử xem?” Đường Mật chìm trong cảm giác thất bại, tâm tình tồi tệ cực điểm, phiền lòng đến độ biến thành một quả pháo chực phát nổ.
“Có lẽ là chưởng môn, vì nguyên nhân nào đó ông ta không chắc thắng nên mới làm vậy.” Hoàn Lan nói.
“Nguyên nhân gì khiến ông ta không dám chắc thắng?”
Chúng nhân trầm mặc.
Chốc sau, Trương Úy ấp úng: “Việc này, Đường Mật, ta mà nói sai thì ngươi đừng gào lên với ta, được không?”
“Nói, nói, nói đi, đừng lải nhải nữa.”
“Chuyện đó, ta nghĩ ra một khả năng, nếu là ta thì ta không làm thế. Nhưng ta không thông minh như các ngươi nên không hiểu ngươi và Bạch Chỉ Vi có làm thế không. Nếu các ngươi làm thế, ta cũng phải nói là không đúng, vì ta ta cho rằng kẻ đó tất cũng thông minh như các ngươi.”
“Thật ra ngươi muốn nói gì, đầu to? Ngươi đúng là giống Đường Tăng?” Đường Mật lại gào lên.
“Đường Tăng là ai?” Trương Úy không hiểu.
Đường Mật thấy Trương Úy tỏ vẻ không hiểu thật sự, bất giác nhức óc, ôm Bạch Chỉ Vi kêu lên: “A, Chỉ Vi, giết ta đi, ta không muốn chết trong tay đầu to.”
Bạch Chỉ Vi trừng mắt phượng, chỉ vào mũi Trương Úy: “Đầu to, có gì nói đi, cho ngươi vô tội.”
“Ừ, ngươi thử nghĩ xem, theo lời Đường Mật thì kẻ đó bày kế kích động kiếm đồng, lại không muốn để lộ, cũng không muốn để người ta liên hệ việc đó với cuộc tỷ võ hôm nay, để hắn có lên làm chưởng môn thì cũng không bị hoài nghi. Nếu thật sự nghĩ thế, mà là ta thì ta sẽ không đi lấy trộm thuốc và hoạt sâm. Dù lấy thêm được loại thuốc nào thì tất có thể đánh lạc hướng người khác rằng hắn muốn luyện loại đan dược nào đó nhưng hoạt sâm cũng bị lấy thì chẳng phải dễ dàng khiến người ta nghĩ đến Cửu vinh hồi thiên đan ư? Chỉ cần xem xét chỗ thuốc bị mất thôi cũng đủ khiến người ta hoài nghi.” Trương Úy vừa nói vừa lén liếc Đường Mật, nó lắng nghe chăm chú, gã thở phào: “Đổi lại là ta sẽ tìm cách khác đơn giản hơn, càng khó bị khám phá.”
“Cách gì?” Mấy đứa gần như dị khẩu đồng thanh hỏi.
“Cửu vinh hồi thiên đan tuy là linh dược khôi phục công lực nhưng còn ba, bốn ngày nữa mới tỷ võ, linh dược khác dẫu khôi phục chậm hơn nhưng vị tất không đạt hiệu quả. Việc này đã tính toán từ trước thì là ta, tất sẽ tìm linh dược liệu thương khác mà dùng, hà tất phí lắm tâm tư đi ăn trộm thuốc làm gì?” Trương Úy nhìn cả nhóm: “Ta thấy thế dễ dàng hơn lại khó bị hoài nghi, không hiểu có phải ta nghĩ quá đơn giản không?”
Bốn đứa ngẫm kĩ lời Trương Úy, mới nhận ra chúng thật sự chưa nghĩ thông mọi sự.
Trương Úy cảm thấy từ sau lần tỷ võ chưởng môn, khí thế của nha đầu Đường Mật xẹp hẳn. Trước đó gã luôn lấy làm lạ sao một nha đầu còn hơi sữa lại chín chắn như thế, hình như luôn coi người khác là con nít không bằng. Hiện tại nó trầm tĩnh hơn, chịu nghe người khác, dù lúc nghe ánh mắt liên tục lóe lên giảo hoạt nhưng dẫu thế nào, Đường Mật thế này khả ái hơn trước nhiều.
Hoàng hôm một hôm, gã thấy Đường Mật ngồi một mình trên bậc thềm Trí Mộc điện, tịch dương vàng rực trùm lên mình nó, toàn thân hơi sáng lên, thoáng chốc nó phảng phất biến thành người khác. Gã đi tới, ngồi xuống hỏi: “Đường Mật, còn nghĩ đến việc tỷ võ sao?”
Ánh mắt Đường Mật nhìn về nơi rất xa xăm, ngữ khí có phần mất mát: “Không, việc đó ta không nghĩ thông suốt, tạm thời gác lại. Ta chỉ nghĩ, trong quá khứ dù sao ta cũng là nhân tài, hiện tại thì là gì? Đầu to à, hiện tại ta là kẻ mù chữ ẩm ương, không biết nổi nửa chữ, làm cách nào qua được kỳ thi văn?”
Trương Úy ấm lòng, tuy không hiểu “mù chữ ẩm ương” là có ý gì nhưng biết nó vẫn nhớ tới việc cùng gã qua được hai kỳ điện thí. Hóa ra theo khóa trình của Ngự Kiếm đường, các môn của Trí Mộc điện và Nhân Hỏa điện giống nhau, chỉ là trình độ sâu hơn. Thành ra Ngự Kiếm đường cho phép những kiếm đồng có năng lực đồng thời dự hai kỳ điện thí, bất quá điều kiện hà khắc không kém. Đầu tiên phải đạt điểm cao trong kỳ thi văn. Thứ hai khi thi võ phải qua nhanh trong kỳ điện thí thứ nhất, bởi hai kỳ thi song song khai mạc, thời gian chỉ có một canh giờ, hết giờ là trường thi kết thúc.
“Đường Mật, kỳ thật…” Trương Úy định an ủi Đường Mật.
Đường Mật đưa tay ngăn lại, thần sắc trịnh trọng hẳn: “Ngàn vạn lần ngươi đừng nói những lời nhụt chí, chúng ta sớm đã hẹn rồi, đồng chí đầu to ạ.”
“Được, chúng ta cùng cố gắng, dù gì cũng còn năm tháng nữa, chưa việc gì đâu vào đâu hết.” Trương Úy nhất thời cảm giác hào khí dâng lên trong ngực, rồi chợt nhớ ra: “Đường Mật, ‘đồng chí’ là ý gì?”
“Đồng chí là người cùng chí hướng, chẳng phải hiện giờ chúng ta chung chí hướng vĩ đại một lèo qua được hai kỳ điện thí sao? Nên gọi là đồng chí.” Đường Mật cười cười giải thích.
“Không gọi là đồng nghiệp hả?” Không hiểu lúc nào Bạch Chỉ Vi đến sau lưng họ, cười cười tỏ vẻ nghi vấn.
“Không gọi, đổi là đồng chí, tình cảm càng sâu.” Đường Mật nhảy bật lên, nắm chặt tay Bạch Chỉ Vi, nói với vẻ tình cảm sâu đậm: “Đồng chí Bạch Chỉ Vi, trách nhiệm nặng nề giúp đồng chí Đường Mật học chữ được giao cho đồng chí.”
Bạch Chỉ Vi bị chọc phá, bật cười khanh khách: “Được rồi, đồng chí Đường Mật.”
Trương Úy cười theo nhưng thoáng cái, trong lòng gã lại dấy lên nỗi buồn.
Đợi khi Đường Mật và Bạch Chỉ Vi phát hiện ra Trương Úy không ổn thì đã qua hơn tháng rồi. Thời gian này Thục Sơn nhốn nháo vì lễ thọ Đọa Thiên đại nhân và tỷ võ chưởng môn cũng trở lại yên tĩnh, Ngọc Diện dưỡng thương trong phòng hai đứa cũng không từ biệt mà đi, những việc có vẻ bất thường cũng không xuất hiện. Tỷ như trước ngày hết thời hạn hoạt sâm xuất hiện thì các kiếm đồng cũng bắt được mấy con, Xích phong tứ dực xà cũng hoàn toàn biến mất.
Đường Mật không phát biểu ý kiến gì về những việc này, bề ngoài tựa hồ nó bị đả kích nhưng bản thân nó biết so với bị người ta coi là nó đang bị đả kích còn hơn bị coi là nhỏ nhoi trong vai trò một thiếu niên tồn tại trong thế giới lạ lùng này. Có lúc nó hoang mang, thật ra vì sao vận mệnh lại để nó xuất hiện ở thời không này? Thật ra nó quên mất việc quan trọng gì?
Ngày tháng trôi qua bình tĩnh, Đường Mật bắt đầu nỗ lực học tập loại chữ vuông vắn kiểu tiểu triện ở thời không này, bắt đầu thực sự chú tâm vào những lớp khô khan như binh pháp, văn thơ để chuẩn bị cho kỳ thi văn chương.
Cũng may về thi văn, chúng quen một cao thủ từng một lèo qua được cả kỳ thi ở Trí Mộc điện và Nhân Hỏa điện, tên là Mộ Dung Phỉ. Theo tin tức ngoài luồng của Ngự Kiếm đường, Mộ Dung Phỉ luôn đạt điểm tối đa tại kỳ thi văn, sở trường đoán được đề thi. Bất quá khi Đường Mật và Bạch Chỉ Vi hỏi, y lại cố ra vẻ cao thâm, mặt vẫn giữ nụ cười hoàn mỹ.
Nhưng Mộ Dung Phỉ vẫn đồng ý phụ đạo cho ba đứa về chữ nghĩa, nhất là khoản văn chương vẫn khiến Đường Mật nhức óc hơn hết. Hóa ra ở thời không này, từ thời Chu phân ra hơn trăm nước chư hầu, đã xuất hiện bách gia chư tử Khổng Mạnh Lão Trang, các nhà đều chỉ truyền đạo thụ nghiệp trong nhà, riêng người sáng lập Thục Sơn là Đọa Thiên gộp tư tưởng bách gia lại làm một, phân thành ba quyển thượng-trung-hạ để các kiếm đồng học tập. Bách gia chư tử ngôn luận khác nhau, cùng một sự kiện cũng nhìn nhận khác hẳn nhau khiến Đường Mật học đến là đau đầu. Không chỉ nó mà trí nhớ tốt như Bạch Chỉ Vi cũng nói: “Đạo trị thế chỉ cần một hai nhà là đủ, hà tất bách gia.”
Kết quả là Mộ Dung Phỉ phản đối kịch liệt: “Trước khi gia nhập Thục Sơn, ta không hiểu vì sao ai cũng bảo đệ tử Thục Sơn văn võ song toàn, có tài tế thế trị quốc. Nhưng khi xem quyển văn tuyển kiêm hết bách gia liền hiểu vì sao người Thục Sơn có tầm nhìn rộng rãi đến thế, không câu nệ vào điều gì.”
Đường Mật gật đầu khen phải liên mồm, không dám đắc tội với vị bồ tát sống được mời đến này, bất quá trong lòng nó cũng thật sự bội phục Đọa Thiên đại nhân, ở thời đại phong kiến nặng nề tính huyết thống mà có nhân vật lòng dạ khoáng đạt như thế, thật khiến người ta khâm phục.
Vấn đề của Trương Úy, mãi đến khi hai đứa hỏi Tư Đồ Thận ở cùng phòng gã mới rõ. Hôm đó Tư Đồ Thận đến hỏi: “Các ngươi nói gì với Trương Úy mà giờ cả đêm y không ngủ, đả tọa đến tận trời sáng, cứ thế này dù người thép cũng không chịu nổi. Hỏi thì y không nói, chỉ nói có ước định gì đó với các ngươi.”
Đường Mật biết ngay có liên quan đến đại thí, liền hỏi: “Tư Đồ Thận, năm xưa ngươi và Trương Úy cùng một tổ tham gia kỳ thi Trí Mộc điện đúng không? Sao y lại rớt?”
Tư Đồ Thận đáp: “Không biết. Lúc bọn ta vào trường thi, xuất hiện sa mạc. Ta và Hoàn Lan thấy có người độn thổ tới chuẩn bị tập kích bọn ta nhưng y bất động, đứng ngây ra ở đó như tên ngốc, rồi ngất xỉu. Sau rốt ta và Hoàn Lan đành giải quyết nốt địch nhân của y. Hỏi là chuyện gì thì y không nói. Các ngươi hỏi thử xem sao.”
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi biết Trương Úy có lúc rất mù quáng, đã cho việc gì là đúng rất khó lay chuyển được, tối nay sẽ gọi gã ra hỏi thử xem sao.
Khi ánh trăng rọi qua lớp giấy dán cửa sổ ố vàng, bên ngoài vang lên tiếng đá đập vào cộp cộp, cả hai mở cửa thấy ngay Trương Úy đang cười cười ngồi trên bức tường vôi trắng ngói đen.
Cả hai nhảy ra, vút lên tường ngồi hai bên gã, chưa kịp nói gì, Trương Úy đã hỏi: “Ta có việc có hai ngươi biết.”
“Đồng chí đầu to nói đi.”
Ánh mắt gã hơi tối đi, tựa hồ đang cân nhắc xem nên nói từ đâu: “Tạ Thượng từng hi vọng được dạy riêng ta, y nói ta không thích hợp học chung với mọi người ở Thục Sơn.”
Trương Úy kể đến đó, vô ý liếc hai cô bé ngồi bên vốn đang chăm chú, ánh mắt lấp lánh, bất chợt lòng gã ấm lại: “Nhưng ta không đồng ý, vì hy vọng lớn nhất trong đời cha ta là ta thành tài ở Thục Sơn, trở thành đại tướng quân danh chấn thiên hạ.”
“Im, ta còn tưởng không đành xa ta và thần tiên muội muội.” Nó ngửa người về phía sau, “phí công ta lo cho ngươi.”
“Đúng là ngốc, theo Tạ Thượng tu luyện còn sợ gì không thành được đại tướng quân?” Bạch Chỉ Vi chỉ ngón trỏ vào trán gã: “Chưa gặp ai khó bảo như ngươi.”
Trương Úy cười hì hì, không nối lời hai cô: “Bạch Chỉ Vi, có biết việc đại tướng quân Thẩm Mục của nước Ngụy không?”
Bạch Chỉ Vi gật đầu: “Ừ, là danh tướng, mới mười tám tuổi đã thành đại tướng quân của nước Ngụy, nhiều lần đại phá Hung Nô ở phương bắc khiến chúng hơn mười năm liền không dám bén mảng tới biên giới nước Ngụy, nước đó nhờ thế mới phát triển thành cường quốc.”
“Thẩm đại tướng quân là môn nhân Thục Sơn. Cha ta là truyền lệnh binh dưới trướng của ngài, sau khi ngài bị gian thần hãm hại, cha ta liền rời quân ngũ, nhưng trong lòng không quên những ngày phục vụ cho đại tướng quân, luôn hy vọng ta cũng được như ngài, mười tám tuổi xuất sư Thục Sơn, thành danh tướng.” Trương Úy thở dài: “Mấy năm nay cha ta không khỏe, chỉ duy nhất việc ta được Ngự Kiếm đường thu nhận là khiến cha vui lòng, mẹ ta viết trong thư rằng, lúc tin từ Ngự Kiếm đường đưa về thị trấn, cha ta không đợi người ta mang về thôn mà nén bệnh cùng mẹ lên trấn nhận tin.”
Bạch Chỉ Vi và Đường Mật nhìn nhau, nhớ lại những lời gã nói lúc bị trúng độc Ảo điệp, có phần đồng cảm với gã. Trương Úy không nhận ra, tiếp tục nói: “Nên khi Tạ Thượng nói là muốn dạy dỗ, ta đã nghĩ thứ ta cần không chỉ là một thân bản lĩnh mà là đường đường chính chính xuất sư Thục Sơn. Hơn nữa, cùng được tuyển chọn từ ngàn vạn người, sao người khác làm được mà ta thì không? Ta không tin tà quái.”
“Nhưng sao Tạ Thượng lại bảo ngươi không thích hợp?” Bạch Chỉ Vi hỏi.
Trương Úy trầm mặc một chốc, không biết nên nói hay không. Gã vốn là thiếu niên tâm địa thoáng đãng, chỉ việc này trở thành gút mắc trong lòng, tuy không chịu thừa nhận tư chất kém hơn người ta nhưng rõ ràng việc này nói lên rằng gã khác người. Một chốc sau, gã hạ quyết tâm, nhướng đôi mày rậm lên nói: “Vì ta hoàn toàn không có cách nào cảm giác được tâm lực, nếu cố phát động tâm lực liền ngất xỉu. Hơn nữa ta cũng không thấy ảo ảnh, hai việc này thì ta luôn cố gắng mà không khắc phục được.”
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi liền hiểu vì sao gã không qua được điện thí. Hóa ra kỳ thi thứ nhất tại Trí Mộc điện là các vị điện phán hợp lực tạo ra ảo ảnh, các kiếm đồng sẽ thấy cảnh tượng và địch nhân khác nhau, tất sẽ nghĩ cách thủ thắng. Các điện phán đứng ngoài quan sát, căn cứ vào biểu hiện của mối kiếm đồng mà cho điểm. Trương Úy không thấy địch nhân, hoàn toàn bất động, tất nhiên không được điểm nào.
Chỉ là biết duyên cớ hình như cũng vô dụng, Đường Mật hỏi: “Ta thấy kiếm pháp của ngươi khá hơn nhiều, không dùng tâm lực sao lại tâm tùy kiếm như thế được?”
“Vì Tạ đại ca dạy ta mấy tiểu chiêu thức phát lực cổ tay, dùng những chiêu thức này nối liền đại chiêu thức của Hồi Phong kiếm pháp sẽ khắc phục được cảm giác ngưng trệ khi ngự kiếm do không cảm nhận được tâm lực, nhìn bề ngoài kiếm pháp lưu loát hơn hẳn.”
“Ngân Hồ đúng là đồ lưu manh lười nhác, rõ ràng không chưa được tận gốc mà.” Bạch Chỉ Vi khẽ mắng.
Trương Úy cúi đầu ủ rũ, trầm ngâm một lúc rồi ngẩng lên, nói dứt khoát: “Thôi vậy, dù sao ta cũng nỗ lực một lần nữa, nếu không thành sẽ rời Thục Sơn, thiên hạ không phải chỉ có mỗi con đường này, các tướng quân đâu phải đều từ Thục Sơn mà ra. Tư chất không phải thứ nhân lực thay đổi được, ta đã tận toàn lực, không thẹn với lòng, không có gì phải xấu hổ với cha mẹ.”
Đường Mật vỗ vai gã, mỉm cười: “Đồng chí đầu to, có phải đã biết chắc tương lai đồng chí làm gì rồi chăng?”
“Đúng.”
“Gặp khó cũng không đổi mục tiêu?”
“Không.”
“Vậy xin chúc mừng, tư chất của đồng chí không có vấn đề gì, hơn nữa ta còn cho rằng đồng chí là thiên tài.”
“Hả?” Trương Úy nhìn nó với vẻ nghi ngờ, không hiểu tiểu nha đầu này giở trò gì.
Đường Mật chợt nói đầy kẻ cả: “Đại đa số người ta không hề thật sự biết mình muốn làm gì, nên dễ thay đổi, còn thiên tài tuyệt đối biết mình muốn gì, nên gặp khó khăn cũng không lay động, sau cùng sẽ đạt được sở nguyện. Hiểu chưa đồng chí đầu to?”
Trương Úy cảm giác máu nóng sôi lên, hào khí tràn ngực. Bạch Chỉ Vi lại dội nước lạnh: “Được rồi đồng chí Đường Mật, đừng có nịnh nữa, như thế giải quyết được vấn đề hả?”
Đường Mật lắc đầu: “Không, nói thật là ta không nghĩ ra cách nhưng chúng ta không phải quen một vị đại tiên vô địch tại ngũ đại điện thí sao? Có khi y có cách.”
Bạch Chỉ Vi cười: “À, ngươi nói đến đồng chí Hoàn Lan.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...