Thục Sơn Thiếu Niên

Lần này Trương Úy lên Vô Võng phong, ngọn cao thứ hai của Thục Sơn, Huyền Thiên các trên đỉnh núi là trú sở của Kiếm tông. Nói là leo núi kỳ thật không chuẩn, con đường từ Ngự Kiếm đường lên đỉnh núi đã được lát đá xanh thoai thoải theo sườn dốc hướng lên. Đi đường tất nhiên không lấy gì làm mệt nhọc lắm, nhất là Đường Mật nằm trên lưng Trương Úy càng được dịp thư thả ngắm phong cảnh, thi thoảng buông ra mấy câu vô thưởng vô phạt.
“Chà, còn bao xa nữa? Đi đến lúc nào mới tới?” Đường Mật có phần mệt mỏi, than thở với Trương Úy đang từ tốn cất bước.
“Theo cước trình của chúng ta phải đến trưa, trước giờ ăn cơm là tới. Buổi chiều bắt đầu học kiếm thuật, ăn cơm tối xong chúng ta lại xuống núi, xuống phải nhanh nhanh một chút, trước giờ Ngự Kiếm đường đóng cửa là phải về đến nơi.” Nó phải trả lời khá dài nên hơi thở có phần nặng nhọc hơn.
“Cái, cái gì?” Đường Mật thoáng kinh ngạc, giờ mới hiểu vì sao các kiếm đồng dậy từ canh năm, ăm cơm xong là lên đường ngay, hóa ra lên Huyền Thiên các trên Vô Võng phong là một dạng tu luyện thể lực cũng tính kiên nhẫn. Nó ngẩn nhìn con đường trước mặt, dải bậc đá vô tận uốn mình theo thế núi, có đoạn lẩn khuất vào rừng cây, có đoạn lại quanh co, ở phía cuối dãy bậc đá ngút ngàn là một sợi xích chắn ngang. Nó lại nhìn xuống Trương Úy đang cõng mình, mồ hôi lấm tấm chảy theo cổ thằng bé xuống dưới, hơi thở vẫn bình thường song có vẻ nặng nề hơn, bất giác nó mềm lòng: “Trương Úy, để ta xuống, ta tự đi được.”
“Thôi đi, cứ để ta cõng, con đường này ta đi suốt hai năm nay, cõng thêm một nhóc tì như ngươi có là gì đâu.”
“Ngươi mới là nhóc tì. Ngươi để ta xuống mau, ta lên được núi thì sẽ lên, không lên được thì mặc kệ. Chốc nữa ta sẽ nói với điện phán không ở cùng tổ với ngươi là xong, dù sao thân thể ta yếu ớt, tư chất không ra gì, chưa đầy mười lăm tuổi sẽ bị tống khỏi Thục Sơn, cũng quyết không liên lụy đến ngươi.”
“Thôi, ngươi đừng tự rủa mình, kiếm đồng vào được Ngự Kiếm đường đều đã trải qua quá trình chư vị điện phán nhận xét tư chất, tư chất của ngươi phải cực cao mới được vào tu luyện. Ngũ đại điện thí là để khảo nghiệm chứ không phải để gây khó khăn cho chúng ta, chỉ cần ngươi nỗ lực, nhất định qua được.”
Đường Mật lắc đầu chán nản, đời thủa nào một kiếm đồng tư chất đứng hạng chót lại đi an ủi nó là không nên tự ti, Trương Úy này đúng là người tốt. Có điều các điện phán nhận xét tư chất năm xưa nhầm lẫn thế nào mà để ngươi phí thì giờ ở đây.
Nó động lòng trắc ẩn, thành ra nằm trên lưng Trương Úy mà không còn thấy thoải mái nữa: “Này, ta không muốn ngươi cõng.” Đoạn mặc kệ thằng bé, nó tuột xuống ngay.
Nó ngửng lên nhìn Bạch Chỉ Vi đi phía trước, tấm thân mảnh mai ẩn dưới tà áo bào đỏ rực, thanh kiếm mỏng đeo trên lưng phản xạ hàn quang càng tô thêm nét lạnh lẽo đạm bạc. Nó chạy lên vài bước, kéo tay cô bé: “Chỉ Vi, chúng ta đi cùng.”

Bạch Chỉ Vi ngoẹo đầu mỉm cười với nó: “Ngươi chưa đủ mặt dày, tên Trương đầu to kia dù hao hết nội lực, phí mất nửa phần võ công cũng sẽ cõng ngươi lên đến nơi.”
“Ta biết, chỉ là ta muốn đi cùng Chỉ Vi. Đi, chúng ta đi mau, cắt đuôi tên đầu to đó.” Đoạn lập tức kéo Bạch Chỉ Vi lướt đi.
“Này này, đợi đã. Đường Mật, ngươi không sao chứ? Đường Mật, ngươi đùa ta nãy giờ phải không?” Trương Úy kêu to đuổi theo.
“Giờ mới hiểu ra thì ngươi đúng là trăm năm có một.” Bạch Chỉ Vi lại chế giễu Trương Úy.
“Hai các ngươi, một độc miệng, một lòng dạ xấu xa.”
“Được lắm, ngươi dám mắng bọn ta, đừng hối hận đấy.”
“Cứ mạng, cứu mạng, không được đánh ngươi, này này, không được véo tai. Đừng tưởng ta đánh không lại hai ngươi, nam nhân không đấu với nữ nhân, không đấu với nữ nhân…”
“Đừng có chạy, đừng chạy.”
Dãy bậc đá quanh có không hiểu từ lúc nào trở nên hẹp dần, hẹp đến độ chỉ đủ cho một người đi qua.
“Sắp đến rồi.” Trương Úy thuộc đường, đưa tay chỉ về xa.

Bạch Chỉ Vi cùng Đường Mật nhìn theo hướng chỉ, quả nhiên thấy một tòa lầu các hùng vĩ tọa lạc trên vác đá hiểm trở.
“Trương Úy, sao lại không có đường lên?” Đường Mật phát hiện dãy bậc đá đã kết thúc.
“Muốn lên phải leo qua sạn đạo trên vách đá.”
Đường Mật nhìn lên vách đá, bên sườn xẻ ra một sạn đạo không đủ cho một người đặt chân, sợi dây xích to sù sụ men theo con đường là vật suy nhất để bám vào. Trên núi mây mù vấn vít, thỉnh thoảng lại có mây lướt qua, sạn đạo thoạt ẩn thoạt hiện, toát lên vẻ hư ảo khôn tả.
“A, vữa nãy chạy đến mềm nhũn chân, làm sao đi lên cái thứ này được?” Đường Mật than thở với Trương Úy.
“Trương Úy, ngươi đi con đường này hai năm nay, sao lại không bảo bọn ta giữ thể lực để đi qua đoạn này? Lại còn hùa theo bọn ta quấy loạn xuống dọc đường.” Bạch Chỉ Vi châm chọc.
“Ta,” Trương Úy biết mình đuối lý, vừa rồi nó ham chơi, quên cả đoạn sạn đạo cần đi qua này, “ta quên mất, để ta cõng các ngươi qua.”
“Giờ không phải lúc sính cường, ta không muốn đồng quy ư tận cũng ngươi.” Bạch Chỉ Vi đáp.
“Thôi đi, thôi đi, xuống núi vậy, thể lực hiện tại của ta thật không dám đi trên sạn đạo này, không đùa đâu.” Đường Mật nói đoạn quay người định xuống núi.

Trương Úy ngăn lại: “Không được.”
“Ngươi bảo phải làm sao đây?”
“Nghỉ một chốc đã.”
“Nghỉ một lúc thì có ích gì.”
Đang níu kéo nhau, chợt một giọng nói xen vào: “Mấy đứa các ngươi có đi không, không đi thì tránh đường.”
Cả ba nhìn theo hướng phát ra giọng nói, trên đường có một nam đồng tuổi trạc Trương Úy mặc áo bào màu chàm, chỉ là cổ áo có thêu bốn loại hoa văn kim mộc thủy hỏa bằng kim tuyến. Người phái Thục Sơn đều hiểu rõ ràng nam đồng chưa quá mười hai, mười ba tuổi đó đã qua được bốn kỳ điện thí ở Trí Mộc, Nghĩa Kim, Nhân Thủy, Lễ Hỏa, chỉ còn thiếu kỳ ở Tín Thổ điện là qua được ngũ đại điện thí.
Ghê gớm quá nhỉ, Đường Mật nhủ thầm, chẳng qua trên y phục thêu thêm bốn đóa hoa nhỏ xíu mà lại nghênh ngang như thế, ở thế giới của ta dù tổng thống Mỹ thấy dân chúng còn phải thân thiện nữa kia. Nó bèn bảo: “Tất nhiên là đi, chỉ là…” Chỉ sang Bạch Chỉ Vi: “Chỉ Vi, chân ta giờ mềm nhũn, làm thế nào đây?”
Bạch Chỉ Vi vốn băng tuyết thông minh, đáp: “Vậy ngồi nghỉ một chốc, ta cũng không đi nổi, chân nhức lắm rồi.”
“Được.” Cả hai ngồi luôn xuống bậc đá.
Gương mặt kiêu ngạo của thằng bé mới đến thoáng sắc giận, định lên tiếng thì Trương Úy nói trước: “Hoàn Lan, họ mệt thật đấy. Ban này trên đường, bọn ta đùa nghịch, ngươi đợi một chút không được sao?”
Thằng bé tên Hoàn Lan nhìn Trương Úy, lạnh nhạt thốt: “Vậy hả, dễ mệt thế sao? Trương Úy, người cùng tổ mi lần này cũng nửa cân tám lạng với ngươi, quá tệ.”

“Ngươi có ý gì?” Đường Mật nhảy bật lên, trừng mắt nhìn Hoàn Lan, đồ trẻ nít, một đấu ba mà dám ngang nhiên gây hấn.
Hoàn Lan nhìn nó, một đứa nhãi ranh thôi mà, liền không thèm dây dưa mà phất tay trái gọi khẽ: “Hoán Lôi.” Vù một tiếng, một con chim lớn hơn cả người thằng bé xuất hiện phía sau lưng. Nó điểm chân, quay người gọn ghẽ trên không rồi cưỡi lên lưng chim, khẽ bảo: “Đi.” Con chim liền giang cánh, lướt lên mây cao, tức thì mây gió cuồn cuộn, nếu không nhờ Trương Úy giữ lại, Đường Mật và Bạch Chỉ Vi chắc đã bị cơn gió thổi bay xuống khe núi.
“Đáng ghét, định giết ngươi đây mà.” Đường Mật ngửng lên không thét to.
“Là hồn thú phải không?” Mắt Bạch Chỉ Vi thoáng hiện nét hâm mộ.
“Đúng vậy. Hoàn Lan đúng là lợi hại.” Trương Úy nhìn theo điểm đen trên không, khen ngợi.
Đường Mật ngoẹo đầu nhìn Trương Úy, phát giác gương mặt ngây ngô vĩnh viễn đầy sinh khí đó thoáng hiện nét tịch mịch khôn tả, nét mặt này ngay cả bản thân Trương Úy cũng không nhận ra đã lặng lẽ xuất hiện từ lúc nào.
Lòng Đường Mật rúng động, bèn nói: “Ta bảo này, chúng ta nhất định phải qua được đại thí.”
“Ừ.”
“Được.”
Cả ba nhìn nhau, nhiệt huyết dâng tràn trong lòng, cùng cất tiếng cười vang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui