Trương Úy chỉ vào quyển sách nói: “Ta sớm đã nghĩ đến việc Tư Đồ Thận có được mấy trang bị mất của quyển sách này.”
“Thế này là thế nào?” Đường Mật hỏi.
Trương Úy châm cây đốt lửa: “Hôm trước Tư Đồ Thận nói tìm được mấy trang từ quyển sách này rơi ra, vừa hay có một trang viết về giảng Xích phong tứ dực xà, ngươi xem đi.”
Bạch Chỉ Vi nhờ vào ánh lửa, thấy quyển sách chính là Yêu ly tập, kẹp mấy trang rời ra, một trang liên quan đến Xích phong tứ dực xà viết: “Ví như Xích phong tứ dực xà, ngày mùng một là yêu lực giảm sút nên đều vượt ngàn dặm đến Ảo hải hòng được che chở.” Đường Mật ngẩng nhìn thinh không tăm tối: “Hôm nay là mùng một, theo sách thì là thời cơ tốt nhất để bắt yêu xà. Hơn nữa còn gặp một đàn yêu xà tụ tập lại.”
“Đúng, Tư Đồ Thận thấy trang này thì cao hứng lắm, ta khuyên y là việc này đã bị nghiêm cấm, hơn nữa dựa vào pháp bảo tăng cường công lực là lối tắt, không nên ham hố.” Trương Úy nói.
“Tư Đồ Thận tâm tâm niệm niệm ý nghĩ vượt qua Hoàn Lan, trở thành đệ nhất Thục Sơn, lấy đâu ra nghe lời ngươi.” Đường Mật bảo.
Bạch Chỉ Vi chưa nói gì chợt lên tiếng: “Không đúng, quyển sách này lừa gạt người ta.”
Cả hai ngẩn người, cùng nhìn Bạch Chỉ Vi, cô khẽ nhướng mày: “Không sai, Ảo hải nổi danh nhất ở chỗ bảo vệ được các sinh linh, thoạt nghĩ thì điều viết trong sách này không sai, nhưng yêu thảo cứ trời tối là mất sức bảo vệ, yêu xà mất yêu lực trốn vào đó ban đêm thì có tác dụng gì?”
“Ý ngươi là cuốn sách này viết sao?” Trương Úy nghi hoặc.
“Có hai khả năng, một là sách viết sai, hai là có người cố ý giả tạo trang sách dụ Tư Đồ Thận vào Ảo hải đêm nay.” Bạch Chỉ Vi nói, đưa mấy trang sách cho Đường Mật: “Nếu là khả năng thứ hai, kẻ chủ mưu cũng khá tốn công đấy.”
Đường Mật đón lấy soi vào ánh lửa, trang nói về Xích phong tứ dực xà hoàn toàn giống các trang khác về chất liệu giấy, độ mới, kiểu chữ, mép giấy còn dấu vết bị xé khiến người ta lập tức nghĩ đến khả năng lúc trang sách rơi khỏi cuốn sách bị chỉ khâu gây tổn hại.
“Nếu là giả tạo, tinh tế thế này để không chỉ dụ Tư Đồ Thận đi mà còn cắt hết manh mối. Nếu xảy ra chuyện gì chỉ đành chấp nhận rằng Tư Đồ Thận tin vào một quyển sách sai lầm mà thôi.” Đường Mật vừa nói vừa suy ngẫm, sách vở ở thế giới này rất quý, đều do người ta tự tay viết, nếu đây là cuốn duy nhất của Thục Sơn, thậm chí của toàn thiên hạ, thì thật sự chết rồi không còn đối chứng nữa.
“Đừng lắm lời thế, các ngươi đều cho rằng là cạm bẫy thì mau đi cản họ lại.” Trương Úy dập lửa, chạy ra ngoài Ngự Kiếm đường.
“Đợi đã, mấy chúng ta e rằng không được, gọi thêm mấy trợ thủ.” Đường Mật nói.
“Gọi ai?”
Lúc đó Đường Mật cho rằng hữu dụng nhất là hai người.
Thấy hai người đó dụi mắt ngái ngủ, bị Trương Úy kéo khỏi Tùng uyển, Đường Mật chợt có cảm giác đáy lòng thắt lại, hình như nắm bắt được điều gì đó nhưng không biết mở lời thế nào.
Đến khi bốn đứa thi triển khinh công phi hành trên sơn lộ, nó vẫn trầm mặc, đầu óc nổi lên vô số mảnh vỡ ký ức. Những mảnh vỡ ấy như một bức tranh, tựa hồ có manh mối để ghép lại, lại phảng phất như thiếu mất mảnh quan trọng nhất khiến người ta không thể nhìn rõ toàn thể.
Tranh cãi lúc hạ sơn với Bạch Chỉ Vi lại nổi lên trước mắt. Lúc đó sao ta lại ghép những sự việc vào với nhau nhỉ, nó nghĩ, ta bảo là có kẻ thao túng kiếm đồng Ngự Kiếm đường, hoặc nói cho đúng là dư luận để ảnh hưởng một ai đó. Khi ấy nó nói mò nhưng giờ nghĩ lại, việc như thế cũng bình thường thôi, năm xưa nó làm gì nhỉ? Chính là sử dụng thủ đoạn kỹ xảo ảnh hưởng đến đại chúng, rồi…
Nó dùng cách nghĩ đó tiếp nối các sự kiện lại, trong lòng chợt nghĩ thông, bật ra tiếng kêu “A.”
“Đường Mật, sao thế?” Bạch Chỉ Vi dừng bước hỏi đầy quan tâm, ba đồng bạn cũng dừng lại nhìn Đường Mật.
Đường Mật nín thở, nói với Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ: “Các ngươi nghe đây, giờ ta sẽ kể sơ lược lại những việc bọn ta gặp phải, các ngươi thử xem có gì không ổn.”
“Có một kẻ mở kết giới trên dãy bậc thang để một con Xích phong tứ dực xà chui qua, vừa hay Mộ Dung Phỉ đi qua nhìn thấy nên lấy được một món bảo vật. Kẻ này biết Mộ Dung Phỉ và Hoàn Lan vẫn ngầm tỷ thí nên sẽ có ngày Hoàn Lan phát hiện Mộ Dung Phỉ nhờ bảo vật mà trở nên lợi hại, vì thế cũng sẽ đi tìm yêu xà. Ta nghĩ Hoàn Lan không phát hiện Mộ Dung Phỉ trở nên lợi hại nhờ bảo vật thì kẻ này cũng sẽ hành động như lúc để Mộ Dung Phỉ gặp hiện Xích phong tứ dực xà, sẽ sắp đặt để Hoàn Lan ‘vô tình’ phát hiện một con, lấy được bảo vật gì đó.”
“Ý ngươi là có kẻ bày mưu, bất luận dùng cách gì cũng để ta và Hoàn Lan gặp Xích phong tứ dực xà, lấy được bảo vật?” Mộ Dung Phỉ nhíu chặt chân mày.
“Đúng.”
“Vì sao?”
“Vì y biết ngươi và Hoàn Lan là hai kiếm đồng được chú ý nhất, hơn nữa vẫn ngầm so kè, nếu lấy được bảo vật có thể tăng cường công lực, với tâm tính của các ngươi nhất định sẽ tìm cơ hội tỷ thí, các ngươi nói xem đúng không?” Đường Mật hỏi.
Mộ Dung Phỉ nhướng mày mỉm cười. Hoàn Lan nhún vai, không đáp.
Đường Mật tiếp lời: “Chỉ cần các ngươi tỷ thí, ta nghĩ, thậm chí không cần tỷ thì mà trong trường hợp thích hợp có ai đó để lộ nguyên nhân tiến bộ nhanh nhờ bảo vật là kẻ đó đạt mục đích. Vì việc liên quan đến hai ngươi, dù là gì cũng sẽ nhanh chóng lan khắp Ngự Kiếm đường. Mục đích của y là khiến tất cả đoán già đoán non xem các ngươi trở nên lợi hại thế nào sau khi có bảo vật. Các ngươi xem đi, hiện giờ dù quá trình xảy ra thế nào thì mục đích của y đã đạt được.”
“Y làm thế để làm gì?” Mộ Dung Phỉ khoanh tay trước ngực, tỏ vẻ không hiểu.
“Vì các ngươi có sức ảnh hưởng đến đại chúng.” Đường Mật nói rồi mới nhận ra mình đang dùng thuật ngữ riêng, liền giải thích. “Vì nhiều kiếm đồng Ngự Kiếm đường hi vọng sẽ được như các ngươi, thậm chí vượt hơn, chẳng hạn Tư Đồ Thận là một, hôm nay y và mấy người đi bắt Xích phong tứ dực xà là vì thế. Mục đính thật sự của kẻ chủ mưu là cổ động bọn họ đêm nay đi bắt yêu xà, thành thử Tư Đồ Thận mới ‘vô tình’ tìm được mấy trang sách chỉ dẫn đi bắt yêu xà vào tối đầu tháng. Điểm hay nhất của kế này là nếu có chuyện xảy ra cũng không lấy đâu ra chứng cớ xác thực chứng minh đó là âm mưu. Cả quá trình này không hề có ai bị xúi giục làm bất cứ việc gì, nhìn bề ngoài tất cả đều tự nguyện.”
Bạch Chỉ Vi khẽ thở dài, cẩn thận phát ngôn: “Theo suy đoán của ngươi, kẻ chủ mưu này cực kỳ hiểu Ngự Kiếm đường, hơn nữ hiểu rất rõ cá tính Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ, Tư Đồ Thận, nhiều khả năng y là...”
Bạch Chỉ Vi không nói tiếp, nhìn Đường Mật và Trương Úy. Trương Úy lại lắc đầu như chém đinh chặt sắt, tỏ ra cố chấp: “Ta vẫn tin ông ta, người hiểu Ngự Kiếm đường có thiếu gì.”
Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ không biết ba đứa xảy ra tranh chấp gì tối nay, nhưng cũng lờ mờ đoán ra ẩn ý. Hoàn Lan hỏi: “Đường Mật, giải thích thế nào về người áo xám?”
Đường Mật xòe tay: “Hiện tại còn chưa giải thích được, bất quá có một chỗ chưa thông có thể giải thích. Lần trước chúng ta chạm trán Xích phong tứ dực xà, cả Tư Đồ Thận cùng gặp, đều lợi hại hơn yêu xà mà Mộ Dung Phỉ gặp nhiều, đúng không? Ta thấy, có chuyện đó vì yêu xà mà Mộ Dung Phỉ gặp là đã được người ta chuẩn bị sẵn, đã bị người ta giở thủ đoạn ra rồi, để cả ngươi dễ dàng lấy được bảo vật. Lần đó Tư Đồ Thận đi không phải là lúc kẻ đó hy vọng y đi, chúng ta đi cũng là vượt ngoài dự liệu của hắn, thành ra chúng ta gặp phải yêu xà chân chính, lợi hại hơn nhiều.”
“Thậm chí, nếu kẻ đó hiểu Tư Đồ Thận, mới cố ý để y găp phải yêu xà lợi hại, dấy lên cố chấp quyết giết Xích phong tứ dực xà bằng được.” Bạch Chỉ Vi thuận theo lối nghĩ của Đường Mật.
“Theo ngươi đoán, tất kẻ đó có thể thao túng yêu vật. Để chúng xuất hiện, rồi bắt chúng biến đi. Kẻ này…” Mộ Dung Phỉ nói đến đó, nhìn mấy đồng bạn: “Hắn bày ra cái bẫy này không đơn giản chỉ để dụ một toán kiếm đồng Ngự Kiếm đường vào Ảo hải bắt Xích phong tứ dực xà, vì cái gì nhỉ?”
“Không biết, chỉ e phải đi mới biết.” Đường Mật nói đoạn, nhìn khu rừng rậm trở nên thần bí hơn trong đêm không trăng, trong lòng dâng lên nỗi hoảng sợ, có lẽ trong bóng cây đen đặc, ánh sáng không thể xuyên qua kia có ẩn tàng dã thú hung hãn, hoặc ẩn tàng yêu vật khát máu nào đó, hơn nữa còn có cả tâm linh đen tối, cũng như con nhện độc dệt mạng trong bóng đêm, lặng lẽ bày ra bẫy rập đợi con mồi sa lưới. Còn bọn nó, mấy đứa trẻ đột nhiên chạy tới, thật ra là bất ngờ với kẻ săn mồi hay cũng là con mồi đang được mong đợi? Nghĩ thế, nó chợt run lên.
Tay nó chợt được một bàn tay ấm áp, kiên định nắm lấy, bàn tay đó mười phần dứt khoát, vồng rõ từng đường gân. Chủ nhân bàn tay bảo: “Đi thôi, tất cả cùng đi.”
Đường Mật thở phào, lại dùng khẩu khí cợt nhả: “Đầu to, có biết không, kẻ ngu sẽ dũng cảm. Một người hoảng sợ trong lòng là biểu hiện người đó suy tính kỹ càng, nghĩ tới được các khả năng nguy hiểm.”
Thiếu niên đầu to cười hì hì, ánh mắt sáng rực như sao trên trời. Gã kéo tay nó, nhấc chân chạy trên dãy bậc đá.
Gó đêm thổi qua, y phục các thiếu niên đang chạy bay phất phới, tóc vương lên mặt. Dãy bậc đá dưới chân liên miên bất tuyệt, đưa chúng vào bóng tối đầy bí ẩn.
Sợ ư? Đối diện với bóng tối bí ẩn, ai cũng ít nhiều hoảng sợ, nhưng đi cùng nhau cơ mà, Đường Mật nghĩ vậy song vẫn hỏi đầy thực tế: “Đầu to, có mang theo Trầm địch không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...