Đường Mật nhớ đến danh ngôn của tiên sinh Lỗ Tấn: Không nên chết trong trầm mặc mà nên bạo phát trong trầm mặc.
Nó chọn cách bạo phát.
“Chuyện này, Mục điện giám, chuyện là thế này.” Đường Mật nghiến răng lên tiếng: “Tối qua Trương Úy và chúng con học kiếm thuật ở Huyền Thiên các trên Vô Võng phong xong liền xuống núi. Trương Úy lấy viên ngọc bảo bối cho chúng con xem, kết quả không cẩn thận rơi mất vào khu rừng bên ngoài dãy bậc đá. Lúc đó trời tối quá, mấy đứa chúng con lại võ công kém cỏi, không dám đi tìm, liền nhờ Tư Đồ Thận và Báo Sơn đến giúp tìm bảo bối.”
Mục Hiển liếc Đường Mật, khóe môi hơi máy, sau cùng cũng mở miệng: “Trương Úy, đưa bảo bối cho ta xem.”
Trương Úy quỳ dưới đất, móc Trầm địch ra đưa lên quá đỉnh đầu. Mục Hoảng cầm lấy xem kỹ rồi trả lại: “Đích xác là bảo bối tốt, mất đi thật đáng tiếc. Trương Úy, con lấy được bảo bối này từ đâu?”
“Thưa điện giám, đấy là vật khi Úy lên Thục Sơn được gia mẫu cho, là bảo vật hộ thân gia truyền.” Trương Úy cúi đầu đáp, không dám nhìn Mục Hiển, mỗi lần nghĩ đến cảnh con mắt trắng ánh xanh của điện giám đại nhân nhìn, nó lại lạnh buốt cõi lòng.
“Tư Đồ Thận, ‘Cửu vinh hồi thiên đan’ từ đâu mà có?” Mục Hiển quay sang hỏi Tư Đồ Thận.
“Cha con cho.” Giọng Tư Đồ Thận rất nhỏ, cơ hồ không thành tiếng.
“Hừ.” Mục Hiển chưa dứt lời liền xuất thủ, tay phải nắm lấy cổ tay Tư Đồ Thận, tay trái kéo mạnh cổ áo y, vết thương đỏ ửng như bị vết roi quật trên ngực lộ ra quá nửa: “Chút thương vặt này mà ngươi dùng đến ‘Cửu vinh hồi thiên đan’? Thánh dược trị thương của Thục Sơn chỉ còn một viên trong tay cha ngươi, ông ta giao cho ngươi hả? Nói thật đi, lấy trộm có phải không?”
“Vâng, điện giám đại nhân.” Tư Đồ Thận cúi đầu thật thấp, đổi thành khẩu khí rất thành khẩn mà bọn Trương Úy hay dùng: “Gia phụ không hề biết, chính Thận, vâng, đã tự tiện lấy.”
Có lẽ Mục Hiển thấy Trương Úy và Tư Đồ Thận nói năng quá cẩn thận, liền quay sang Đường Mật còn tương đối thoải mái hỏi: “Cái gì trên mình các ngươi? Gặp phải Xích phong tứ dực xà, đúng không?”
“Thưa điện giám, con gặp rắn bốn cánh trong rừng, có phải là Xích phong tứ dực xà mà điện giám nhắc đến?” Đường Mật nhướng mắt lên, nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm khắc của Mục Hiển, nó không dám tránh, trong lòng cố lên gân, sợ cái gì, tỷ tỷ ta đây không phải trẻ nít mười mấy tuổi đâu nhé.
Mục Hiển nhìn thẳng vào đôi con ngươi đen trắng rõ ràng của nó, thầm lấy làm lạ, ánh mắt thẳng thắn thế lại nói dối ư? Chỉ là cô bé này không hề bé gan tí nào. Xưa nay lão không thích những kiếm đồng phá hoại quy củ nhưng không hiểu sao lần này không muốn truy cứu: “Đứng dậy hết đi, mau về tắm rửa, nếu trong rừng xuất hiện Xích phong tứ dực xà, sau này tuyệt đối nghiêm cấm tự tiện đi vào, sáng mai ta sẽ nói với các kiếm đồng của Ngự Kiếm đường, nếu có ai lấy thân mình ra thử thì điểm hạnh kiểm năm nay coi như kết thúc.”
Lời Mục Hiển còn vẳng bên tai mấy đứa thì bóng lão đã khuất, Bạch Chỉ Vi thở phào: “Đường Mật, ngươi lớn mật quá, ta sợ gần chết.”
“Trương Úy, bị người ta bám theo mà ngươi không biết hả?” Tư Đồ Thận oán trách.
“Ngươi bị người có võ công ngang với điện giám đại nhân bám theo thì có phát giác được không?” Bạch Chỉ Vi trừng mắt nhìn y.
“Đúng, nói cho cùng chủ ý là ngươi đề ra.” Đường Mật hùa thêm, những lúc thế này nó và Bạch Chỉ Vi đều một lòng đối phó người ngoài.
“Không nói nữa, không nói nữa, ta sợ hai cô rồi.” Tư Đồ Thận ảo não, rảo bước đi luôn.
Nhưng nếu một người gặp phải việc xui xẻo tất trong thời gian ngắn sẽ gặp tiếp, đấy là ‘định luật liên tục phát sinh xui xẻo’ mà Đường Mật dựa vào kinh nghiệm sống hơn hai mươi năm tổng kết ra.
Nên khi cả nhóm về đến cửa Ngự Kiếm đường, thấy ngay Ti viện Tần ma ma của Mai uyển và Ti viện Phúc bá của Tùng uyển đứng đợi sẵn.
Phúc bá là ông già dễ tính, người cực kỳ gầy gò, cái mũi đỏ ửng rất bắt mắt, vì ông thích trò chuyện nên các nam kiếm đồng hay tìm đến ông nhờ vả rất nhiều chuyện. Các nữ kiếm đồng không có may mắn đó, thân hình Tần ma ma to lớn, lúc đi lại thình thịch như núi lay, mắng người như nước sông miên man chảy, thấy hai cô bé trong dáng vẻ nhếch nhác đi về, múi thịt trên mặt liền rung lên, giọng nói như thanh la quất tới rát mặt: “Trời cao đất dày ơi, điện giám bảo chúng ta ở đây đưa mấy kiếm đồng đi tắm, bộ dạng các ngươi thế này còn tắm cái nỗi gì? Hai cô nương các ngươi có cần thanh danh nữa không, lại qua lại với mấy thằng ranh vương bát đản.” Dứt lời hai tay bà ta vung lên, xách cổ Đường Mật và Bạch Chỉ Vi đi vào trong.
Đường Mật và Bạch Chỉ Vi không dám lên tiếng, đều biết rằng nói thêm một câu là lãnh đủ một tràng, liền mặc cho Tần ma ma mắng suốt dọc đường: “Con gái con đứa, tự thân không cần thanh danh cũng phải nghĩ đến danh dự của người khác chứ, phải nghĩ đến danh dự của Thục Sơn. Các ngươi thế này, dọc đường chắc có bao người cười chê Thục Sơn chúng ta, phải không?”
Đường Mật thầm rủa: Người nào hả? Dọc đường không có lấy nửa mái nhà, bà gào lên thế này thì người toàn thiên hạ mới biết.
Vất vả một lúc mới đến ao tắm, Tần ma ma tạm dừng lời, Đường Mật cùng Bạch Chỉ Vi nhanh chóng nhảy xuống, chắc rằng bóng người to lớn kia khuất hẳn mới cùng thở phào.
Đường Mật hít một hơi, ngụp xuống làn nước ấm, áp lực mềm mại từ tứ phía tràn đến, vượt lên đỉnh đầu, bao phủ toàn thân nó. Dễ chịu thật, cũng như bồn tắm ở nhà. Đột nhiên nghĩ đến gia đình, nước mắt nó lại rơi, tan biến vô ảnh vô tung vào ao nước.
Tốt quá, nó nghĩ, không ai thấy mình khóc.
Lúc nó ngoi lên mặt nước, thấy gương mặt Bạch Chỉ Vi đang trầm tư, bèn mỉm cười với cô bé. Bạch Chỉ Vi cũng thấy nó ngoi lên, liền chỉ vào vai nó: “Đường Mật, vết thương này là sao?”
“Vết này hả?” Đường Mật vuốt ve vết thương từ xương cổ bên trái kéo dài xuống sườn: “Không nhớ nữa, đáng sợ lắm, hình như có người định một đao chém đứt tay ta. Tông chủ Thuật tông nói là lúc thấy ta thì ta đã mang vết thương này, nếu ông ta không cứu, ta chết từ lâu rồi.”
Bạch Chỉ Vi nhìn vết thương đáng sợ đó, hít sâu một hơi khí lạnh: “Nhất định lúc đó đau lắm?”
Đường Mật lắc đầu: “Cũng may lúc ta tỉnh lại vết thương đã đóng vảy, không phải chịu đựng nhiều lắm.”
Bạch Chỉ Vi hình như nhớ ra gì đó, đứng lên kéo Đường Mật: “Đường Mật, sang đây, ngươi nghe đi.”
Động tác đó khiến nửa thân thể Bạch Chỉ Vi lộ khỏi mặt nước, cô bé đã bắt đầu phát dục, ngực hơi nhô lên, hiện rõ đường nét ẩn hiện của tuổi thiếu nữ, Đường Mật chợt đỏ mặt, lén liếc xuống ngực mình, thầm thở phào.
Ao tắm này tọa lạc ở cuối Ngự Kiếm đường, thực tế nó là suối nước nóng lộ thiên, ngăn thành hai bên cho nam và nữ tắm, nên nếu nghe kĩ vẫn thấy tiếng con trai ở bên kia. Giọng Tư Đồ Thận vang hơn hết: “Trương Úy, năm nay ngươi chạm phải hai nữ ma đầu đó đúng là xui xẻo hết cỡ. Năm đó mà ngươi nghiến răng qua được cùng chúng ta có phải tốt không, tiếc là ngươi ngất xỉu.”
“Ta thấy cũng tốt mà, họ coi ta là bạn bè. Còn về ngũ đại điện thí, mẹ ta có nói chỉ cần nỗ lực là được, kết quả thế nào không quan trọng.” Giọng Trương Úy cất lên.
“Tức là ngươi không muốn làm đại tướng quân?” Tư Đồ Thận hỏi.
“Đương nhiên muốn, nên ta phải cố gắng.” Trương Úy đáp.
“Ngươi cũng muốn làm đại tướng quân?” Giọng nói trầm trầm đó là Báo Sơn đang thời kỳ vỡ giọng, “ta cũng thế, mộng tưởng của ta là trở thành đại tướng quân.”
“Thật hả, tốt quá.” Trương Úy gặp được người đồng chí đồng đạo, giọng lộ rõ vẻ hưng phấn.
“Ngươi không học thành tài ở Thục Sơn, sao mà làm được?” Tư Đồ Thận lại hỏi.
“Nên cần phải cố gắng. Cũng như ngươi, muốn trở thành Thục Sơn đệ nhất cao thủ nhưng hiện tại chưa bằng được Hoàn Lan và Mộ Dung Phỉ, ngươi không cố gắng sao?” Trương Úy hỏi ngược.
Tư Đồ Thận tắt tiếng, bên kia tường, hai thiếu nữ nhìn nhau bịt miệng cười. Đường Mật than thầm, hay cho tên đầu to, học được cả bản lĩnh sát nhân vô hình của Bạch Chỉ Vi.
Một lúc sau, bên kia tường vang lên tiếng Tư Đồ Thận nói khẽ: “Hoàn Lan, Mộ Dung Phỉ, sẽ có ngày ta đánh bại các ngươi.”
Bạch Chỉ Vi nghe thấy, hạ giọng bảo Đường Mật: “Đường Mật, gặp được các ngươi thật tốt.”
“Hả? Thế nào, muốn mượn tiền ta cứ nói thẳng ra đi.” Đường Mật không chịu được việc người ta có tình cảm với mình.
Bạch Chỉ Vi phì cười, kéo nó rời xa bức tường thấp: “Ta vốn không có mộng tưởng gì. Ta đến đây chỉ vì đã mười hai tuổi rồi, ngươi cũng biết ở gia đình như nhà ta, mười lăm tuổi sẽ làm lễ cập kê rồi gả cho người ta nên mười hai tuổi là đã có người đến dạm hỏi. Ta ghét việc đó nên đến Thục Sơn, ít nhất cũng trốn tránh được tới khi mười lăm tuổi. Hơn nữa con gái thì chỉ có lên học võ ở nơi như Thục Sơn mới không bị chê cười khi không lấy chồng hoặc lấy muộn. Nói như thế, rời Thục Sơn rồi ta có thể kéo dài thời gian lấy chồng. Ngươi thấy đấy, ta vốn muốn ở lại đây mà.”
“Còn hiện tại?” Đường Mật hỏi, dìm nửa khuôn mặt xuống nước, chỉ để lộ hai con mắt đen láy, cười ranh mãnh hỏi Bạch Chỉ Vi.
“Hiện tại, ta hi vọng trở thành một nhân vật được người khác ngưỡng mộ.” Bạch Chỉ Vi đáp, chợt tỏ vẻ ngượng ngập, bổ sung một câu: “Ta không có ý muốn trở thành kiệt xuất như Đọa Thiên đại nhân, ta muốn nói là chí ít con cháu tương lai của ta nhắc đến lão tổ mẫu đều cảm thán rằng cuộc đời tổ mẫu thật khiến người ta khao khát. Thế thôi.”
Đường Mật òng ọc thở ra một dải bong bóng trong nước, rồi bật cười, chỉ vào Bạch Chỉ Vi: “Lêu lêu, còn muốn gả cho người ta kìa, nghĩ đến cả con cháu rồi cơ đấy.”
Bạch Chỉ Vi đỏ mặt, hắt nước về phía nó: “Đường Mật đáng chết, không nghiêm chỉnh gì cả.”
Đường Mật cũng hắt lại, nhưng vừa nhấc tay lại thấy đau, liền kêu khẽ.
Bạch Chỉ Vi vội dừng lại hỏi: “Sao thế?”
“Ta thụ thương, chỗ này đau quá.” Đường Mật chỉ vào sườn.
“Đau thế nào?” Bạch Chỉ Vi tỏ ra quan tâm.
Đường Mật cảm giác một chốc: “Hiện tại không đau nữa, nhưng nhấc tay lên liền đau.”
Bạch Chỉ Vi nhìn vào chỗ Đường Mật chỉ, ngẩn ra rồi bật cười: “Đường Mật, bình thường thôi, đang trổ mã đây mà.”
Đường Mật nhất thời không nghĩ ra, hỏi với vẻ thắc mắc: “Đâu, trổ mã chỗ nào?”
Bạch Chỉ Vi bật cười vang, vừa cười vừa bảo: “Ngực đấy, ngực ngươi sắp trổ mã.”
Đường Mật liền đỏ bừng mặt, nhảy tới bịt miệng Bạch Chỉ Vi, hạ giọng: “Nhỏ tiếng chút đi, bên kia tường toàn là nam tử.”
“Ừ, ừ, ừ.” Bạch Chỉ Vi gật đầu, nhưng vẫn cười, trượt chân kéo cả Đường Mật xuống nước.
Nước suối ấm trùm lên thân thể Đường Mật, trong tích tắc đó nó có ảo giác đang được nằm trong lòng mẹ.
Thời kỳ tuổi trẻ lại bắt đầu rồi, lúc đó nó đã nghĩ thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...