Thục Sơn Thiếu Niên

Tháng Ba ở Thục Sơn, vẫn là lúc hơi xuân lành lạnh. Canh năm, trời mới tảng sáng, song ở Ngự Kiếm đường dưới chân núi đã có ánh đèn, bấy giờ các kiếm đồng còn chưa tới, chỉ có mấy tạp dịch đang cần mẫn làm công việc lau dọn hằng ngày.
“Thục Sơn phái quả thật có dáng dấp đại phái, đến chỗ kiếm đồng học kiếm mà cũng rộng rãi thế này.” Người đang nói là phó dịch Lý Tam, một lưu dân chạy nạn đến trấn Phú Nguyên bên cạnh, mới được thuê về từ chập tối hôm qua.
“Phải thế chứ, không thì sao thiên hạ lại nói Thục Sơn phái bọn ta là thiên hạ đệ nhất phái. Chỗ này chỉ là nơi các kiếm đồng tập trung mỗi sớm, phía sau có năm đại điện, nơi rèn luyện của kiếm đồng các cấp, vào sâu hơn nữa còn có Tùng Uyển và Mai Uyển, là nơi ở của các kiếm đồng.” Một tạp dịch đứng cạnh Lý Tam lên tiếng, giọng không che giấu nổi mấy phần tự hào về cái danh hiệu “thiên hạ đệ nhất phái”.
“Sư phụ các kiếm đồng và chưởng môn không sống ở đây ư?” Lý Tam hỏi.
“Tất nhiên là không, Ngự Kiếm đường chẳng qua chỉ là nơi các kiếm đồng học kiếm, kỳ thật kiếm đồng thì chưa được coi là môn nhân chính thức của Thục Sơn phái đâu. Các môn nhân chính thức sống ở trên kia kìa.” Người nọ vừa trả lời vừa chỉ tay về phía cửa sổ mé bắc.
Lý Tam nhìn theo hướng người đó chỉ, trông thấy ngoài kia thấp thoáng đường nét của dãy Thục Sơn, tuy không nhìn rõ nhưng cũng cảm nhận được thế núi hùng vĩ liên miên bất tuyệt, chắc nhìn vào ban ngày sáng rõ thì khí thế còn sừng sững hơn nữa.
“Thục Sơn bọn ta có tổng cộng mười hai ngọn, Kiếm tông nằm ở Huyền Thiên các trên Vô Võng phong, Khí tông nằm ở Thanh Hồng các trên Vô Thận phong, Thuật tông nằm ở Trường Minh các trên Vô Ưu phong, còn chưởng môn nhân sống trong Trùng Dương điện trên Vô Lượng phong.”

Lý Tam nghe mà rối tinh rối mù, bèn hỏi: “Kiếm tông, Khí tông là chuyện gì? Thục Sơn phái còn phân ra nhiều tông phái nữa ư?”
Tạp dịch nọ lắc đầu: “Đến điều này cũng không biết mà dám đem thân lăn lộn giang hồ cái gì.”
Lý Tam ngượng ngập, vừa cúi đầu quét vừa nói: “Tiểu, tiểu đệ… có phải người giang hồ đâu.”
Tạp dịch nọ thấy y lúng túng, càng thích chí hơn, rắp tâm khoe mẽ một phen trước mặt tên “nhà quê” này: “Hơn trăm năm trước, sau khi sư tổ khai phái qua đời, Thục Sơn bọn ta chia ra làm ba tông là Kiếm, Khí, Thuật. Kiếm tông tất nhiên sở trường kiếm pháp, Khí tông sở trường nội lực, Thuật tông thì mạnh về Ngũ hành thuật pháp. Những người đến Thục Sơn học nghệ, trước tiên phải rèn luyện công phu căn bản ở Ngự Kiếm đường này, vượt qua kỳ Ngũ điện đại thí thì mới có tư cách được ba tông chủ tuyển lựa, được chọn vào tông nào thì sẽ luyện bản lĩnh trấn gia của tông đó. Còn chưởng môn nhân, cứ mười năm ba tông lại họp mặt tỉ thí một lần để tuyển ra, chưởng môn đương nhiệm nguyên là tông chủ của Kiếm tông, chiến thắng kỳ tỷ võ chín năm trước mà thống lĩnh cả ba tông của Thục Sơn bọn ta.”
Đúng lúc ấy, một giọng lạnh lùng đột ngột cất lên: “Cái gì mà Thục Sơn bọn ta? Hạng tạp dịch nhà ngươi mà cũng tự coi mình là người Thục Sơn cái gì. Còn không mau làm việc đi!”
Nghe câu đó, đám tạp dịch cùng im bặt, cắm cúi quét dọn, riêng Lý Tam chưa biết lợi hại là dám len lén liếc mắt ngó chủ nhân câu nói ấy. Người này chừng năm mươi tuổi, mình vận áo bào xám tro, vóc người gầy choắt, nét mặt khắc khổ từng trải gió sương. Chợt lão ta hơi ngảnh đầu nhìn sang, Lý Tam giật thót, phát hiện ra một trong hai con ngươi người đó trắng dã, phát ra ánh xanh dưới sắc trời mờ sáng, trông thập phần ngụy dị.
Người mắt trắng đứng một chốc trong Ngự Kiếm đường, rồi đi vào hậu điện, một mạch qua năm tòa điện đường, vào tới nơi ở của các kiếm đồng. Cả Tùng Uyển bên tây và Mai Uyển bên đông đều đang rất náo nhiệt, các kiếm đồng dậy sớm, có người đã rửa ráy xong, bắt đầu khởi động cho thư gân cốt hoặc ôn lại bài luyện sớm. Mai Uyển là nơi ở của các nữ kiếm đồng, tuy ít người, nhưng tiếng con gái xì xào nói chuyện khiến không khí rộn rã hẳn. Thỉnh thoảng, có kiếm đồng nào trong sân đi ra mà trông thấy người mắt trắng thì đều vội vàng cúi mình thi lễ: “Kính chào Điện giám.” Lão ta hơi gật đầu, lòng vô cùng đắc ý.

Phải, đây chính là khung cảnh khiến Điện giám Ngự Kiếm đường Mục Hiển vừa ý nhất, tất cả đều phải trật tự nề nếp, quy quy củ củ, chỗ nào ra chỗ nấy như thế. Mỗi lần gặp được buổi sáng tương tự, Mục Hiển lại thấy lòng thư thái, bộ mặt lạnh lùng tựa hồ đeo thêm nụ cười, cảm giác vạn vật đều an an định định nằm trong lòng bàn tay mình.
Bất chợt, một tiếng thét chói tai bỗng xé tan buổi sáng bình hòa tĩnh lặng ấy: “Đường Mật, dậy mau….”
Mục Hiển nhíu mày, thầm nhủ tại sao mới sáng sớm đã có tiếng nam đồng vọng ra từ Mai Uyển, chỗ các nữ đồng ở. Tuy các kiếm đồng ở đây đều dưới mười lăm, chẳng ai cấm con trai sang phòng con gái, nhưng bình thường cũng không thể bừa bãi như thế được, phải sắp một gã chấp sự để giữ kỷ luật trong này mới được. Đường Mật à? Có phải tiểu nha đầu mới đến không nhỉ, tại sao giờ này còn chưa dậy? Nha đầu đó lai lịch không nhỏ, hôm kia đích thân Tông chủ Thuật tông Cố Thanh Thành đưa nó đến. Khi lão hỏi gốc gác, Cố Thanh Thành chỉ nói là cô nhi được cứu khỏi tay bọn sơn phỉ. Nhưng Mục Hiển chưởng quản Ngự Kiếm đường hơn hai mươi năm nay, mới vài bận gặp các đời Tông chủ đích thân đưa người đến, phàm những kẻ được đưa đến, không phải kỳ tài học võ thì cũng là hậu duệ thế gia, thành thử lão tự nhủ phải lưu tâm đến nha đầu này. Phải cái nó đến đã mấy hôm mà chẳng thấy bộc lộ tư chất gì đặc biệt, nhìn ngang nhìn dọc vẫn chỉ giống một đứa nữ đồng mười mấy tuổi đầu bình thường mà thôi.
“Đồ heo lười, dậy mau…” Giọng vừa nãy lộ rõ vẻ tuyệt vọng, bất lực.
Mục Hiển lần theo tiếng ré, chỉ thấy một trong gian nhà dành cho kiếm đồng ở Mai Uyển, một thằng bé đang dốc chút sức lực trẻ nít lay lắc Đường Mật, vốn ngủ say tít trên giường. Ngồi ghé mép gường bên kia là một nữ đồng tuổi cũng chừng hơn chục tuổi, nó lạnh lùng bảo: “Thôi đi, Trương Úy, ta khuyên ngươi đừng gọi nữa cơ mà. Ta đã bảo ngươi rồi, không gọi nó dậy được đâu, cùng lắm hôm nay không đi học, bị trừ vài điểm thành tích là cùng, có gì ghê gớm đâu!”
Nam đồng tên Trương Úy vẫn không chịu thôi, quát lên: “Các ngươi đương nhiên không sợ bị trừ điểm rồi, nhưng nếu ta, ta bị trừ điểm thì… Này, dậy mau, có chết cũng phải dậy.” Đoạn nó lại túm lấy vai Đường Mật lay thật mạnh.

Thấy Đường Mật bị lay lắc hành hạ như thế mà vẫn nằm thoải mái, mắt nhắm nghiền, mũi thở pho pho, trông rõ là ngủ rất ngon lành, Mục Hiển hơi cau mày bảo: “Gọi thế nó không chịu thức đâu, ngươi cứ bóp mũi bịt mồm nó, không thở được thì tự nhiên nó phải dậy.”
Trương Úy nghe vậy tỉnh ngộ, liền vươn tay định bóp mũi Đường Mật, nhưng tay chưa chạm tới thì Đường Mật đã ngồi bật dậy, tức tối hét: “Kẻ nào rỗi hơi dính vào việc người khác đấy?” Vừa định chửi thêm mấy câu, chợt nhận ra người mới lên tiếng chính là Điện giám Ngự Kiếm đường, nó bèn nuốt ực câu rủa xuống, giở ngay bộ mặt ngây thơ tươi cười ra: “Chào Điện giám.”
Nam đồng tên Trương Úy lúc ấy mới biết mình bị Đường Mật trêu chọc nãy giờ, giận quá đỏ lựng mặt: “Đường Mật, sao mi giả vờ ngủ, muốn làm liên lụy đến mọi người à? Bị xếp cùng tổ với mi thật xui xẻo quá.” Nó quay lại, quỳ sụp xuống trước mặt Mục Hiển: “Điện giám đại nhân, cầu xin ngài cho con sang tổ khác, nếu con còn ở chung tổ với kẻ này, chắc con không vượt qua được kỳ Ngũ điện đại thí năm nay mất.”
“Ngươi có ý gì hả? Được lắm, chính ngươi đòi tách đấy nhé, vậy thì tách, lúc đầu ba người chúng ta thành một tổ cũng chẳng phải do ta yêu cầu, ai bảo ngươi tay chân vụng về bắt thăm phải tổ chúng ta. Ta cũng không muốn làm liên lụy ngươi, nhưng trời sinh ta sức yếu, hôm nay quả thực không leo núi được, không lên nổi Vô Võng phong đâu.” Đường Mật nói, dáng điệu ba phần ảo não bảy phần tủi thân, “Ta vốn sĩ diện, không leo núi được mà lại không dám thừa nhận với ngươi, đành giả ngủ vậy. Bây giờ ngươi đã nói ra câu đó, vậy được rồi, chúng ta cầu xin Điện giám đại nhân nói với Điện phán đại nhân một lời, giải tán từ đây, ta quyết không làm liên lụy ngươi.”
Mục Hiển nhìn ba đứa, chợt nhận ra mấy kẻ được xếp cùng một tổ này đều có phần khác thường. Trương Úy to mồm là đứa kém tư chất nhất trong đám kiếm đồng lên Thục Sơn mấy năm gần đây, nghe đồn luyện phi kiếm thì đâm vào chân mình, luyện độn thổ thì mắc đầu trong đất không rút ra được. Theo quy định của Thục Sơn, kiếm đồng nào lên Ngự Kiếm đường luyện đến năm mười lăm tuổi mà vẫn không vượt qua nổi kỳ Ngũ điện đại thí thì sẽ bị đuổi, nó tới học nghệ từ năm mười một tuổi, nháy mắt đã qua hai năm, lần thi đầu tiên ở Trí Mộc điện cũng không qua nổi. Giờ nó đã mười ba, nếu cuối năm nay vẫn không vượt được vòng thi thứ nhất, thì hai năm tới khẳng định không vượt qua được bốn vòng còn lại. Loại bất thành khí này sớm muộn gì cũng bị tống ra khỏi Thục Sơn mà thôi.
Nữ đồng nãy giờ vẫn đứng cạnh đó, lãnh đạm quan sát câu chuyện cũng là một đứa có lai lịch, tên Bạch Chỉ Vi, cháu gái đầu lòng của Bạch thị, đệ nhất vọng tộc ở nước Sở. Thân phận cao quý như vậy, nhưng nó lại nhờ cậy chồng của dì là Hàn Giang thành chủ Lục Triệt, nhân vật có uy vọng cực cao trong giang hồ, giới thiệu đến Thục Sơn học nghệ. Khi tiếp nhận nó, Mục Hiển nghĩ chắc đứa bé này chỉ nổi hứng nhất thời, đến Thục Sơn mấy hôm, không chịu được khổ tự khắc bỏ đi thôi, hôm nay lại gặp thái độ xem thường điểm chác, quả nhiên không coi việc học ra gì.
Còn Đường Mật, khi đưa nó đến, tông chủ Cố Thanh Thành chẳng dặn dò gì nhiều, bây giờ nhìn nó thấy toàn bộ dạng ngại khó ngại khổ. Ngũ điện đại thí là một kỳ thi cần sức mạnh tập thể mới qua được, lần này Trương Úy được phân vào cùng tổ với hai đứa kia, tiền đồ ở Thục Sơn thật mờ mịt. Nghĩ tới đây, Mục Hiển bất giác động lòng trắc ẩn, bèn hỏi: “Trương Úy, ngươi không muốn ở cùng tổ với chúng cũng được, vậy đã định sang tổ nào chưa?”
Không ngờ Trương Úy bỗng ngó Đường Mật, khuôn mặt lại lộ vẻ cương quyết: “Không dám phiền Điện giám bận tâm nữa.” Đoạn nó bảo Đường Mật: “Thu dọn mau lên, ta cõng ngươi lên Vô Võng phong.”

Ai nấy nghe vậy đều phát hoảng. Đường Mật chớp chớp đôi mắt đen trắng phân minh, ngữ ý thăm dò: “Thế à, thôi, ta không dám làm phiền ngươi đâu.”
“Được mà, đừng lèm bèm nữa, chúng ta được phân vào cùng một tổ, tức thị bạn bè cùng tiến cùng thoái, đời nào ta bỏ mặc chỉ vì ngươi yếu sức, sau này có ta tức là có ngươi. Mau lên, ta cõng ngươi.” Lúc này ngữ khí Trương Úy rất dứt khoát, như thể không cho ai phản đối. Bản thân nó cũng thấy hào khí ngập lòng, con ngươi đen nhánh sáng rực lên.
Bạch Chỉ Vi cười nhạt, rời phòng đi rửa mặt. Đường Mật vẫn ngơ ngác: “Không cần, không cần nói năng nghiêm trọng đến thế, chúng ta chẳng qua chỉ mới ghép tổ được vài ba ngày, làm gì gắn bó đến mức có ta thì có ngươi. Ha ha, Điện giám đại nhân đã cho phép ngươi đổi tổ rồi, ngươi đừng bỏ lỡ cơ hội.”
Trương Úy không phải là người giỏi biểu đạt, lúc này cũng cảm thấy là mình nói năng có hơi quá, nhưng nó vốn là đứa có lòng hiệp nghĩa, cộng thêm từ ngày đến Thục Sơn, do tư chất kém cỏi hơn người ta, mỗi lần được phân vào tổ nào, nó đều bị chê là làm liên lụy người khác, chưa từng nghĩ rằng có ai đó còn kém hơn cả mình. Chỉ cần hồi tưởng tâm trạng mình lúc bị người ta xem thường, nó lại nghĩ bất luận thế nào cũng không thể đối xử với Đường Mật cùng cách đó, bèn hạ quyết tâm, hôm nay cho dù phải còng cũng đưa bằng được Đường Mật lên núi. Nghĩ như vậy, lòng nó dấy lên hào khí dào dạt, nhiệt huyết bừng bừng, liền nói năng đao to búa lớn. Tâm linh non nớt đã hạ quyết tâm làm bạn cùng tiến cùng lùi với Đường Mật kia, nó bèn không hề do dự, nói đầy khẳng định: “Không sao, ngươi đừng lo cho ta. Cùng lắm là năm nay lại trượt Ngũ điện đại thí, cùng lắm là tới mười lăm tuổi phải về nhà, ngươi đừng lo cho ta. Ngươi mau rửa mặt, ta ở ngoài chờ ngươi.”
“Ồ, được, được thôi.” Đường Mật đáp, khuôn mặt thoáng qua chút gì như ngơ ngác, thắc mắc và cả thất vọng.
Mục Hiển bắt gặp vẻ mặt phức tạp ấy, giật mình tự hỏi tại sao một đứa bé mười mấy tuổi đầu lại có biểu tình rắc rối như thế được. Định nhìn kỹ thêm, thì thấy Đường Mật đã lấy lại vẻ tươi tắn, vừa khe khẽ hát vừa đi rửa mặt. Bóng dáng nhỏ bé đó nhảy chân sáo, rõ là dáng dấp một đứa bé hoạt bát đáng yêu. Đột nhiên lão sực nghĩ, phải chăng Đường Mật ghét Trương Úy ngu độn, không muốn chung tổ với nó, nhưng không tiện nói ra miệng, bèn nghĩ cách ép Trương Úy phải tự lên tiếng trước? Nếu quả thực như thế, nếu quả thực một con bé hơn mười tuổi đầu mà đã suy tính thâm sâu như thế, thì thật đáng sợ. Nghĩ tới đây, lại cảm thấy mình đa nghi quá mức, đâu thể lấy tâm địa người lớn để soi bụng dạ trẻ con, lão khẽ cười, rồi lắc lắc đầu bỏ đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui