Thục Sơn Bàng Môn Chi Tổ


THỤC SƠN BÀNG MÔN CHI TỔ
Tác giả: Ngọc Trảo Tuấn
Chương 18: Hồng Trường Báo hỗ trợ
Người dịch: conmals
Nguồn: Nhóm dịch Lãng Khách - vipvanda
vipvanda :

Chung Nguyên cũng không vội vã tiến đến lĩnh thưởng cho lần nhiệm vụ này, bởi vì, nếu nguy cơ lần này mà không qua được, vậy thì cho dù phần thưởng có tốt đến mấy đi nữa cũng vô dụng mà thôi.
Thúc dục Thông Hành Phù, xuyên qua trận thế, Chung Nguyên trực tiếp đi tới cung điện của Hồng Trường Báo.
Ngoài điện, một đội Man nhân võ sĩ thân hình cao lớn, mặc y phục da hổ, cầm trong tay trường mâu màu máu đang hộ vệ bên ngoài. Vừa thấy như vậy, Chung Nguyên liền biết Hồng Trường Báo đang ở bên trong nghỉ ngơi. Bởi vì nếu bố trí đám hộ vệ như vậy, chỉ có hai trường hợp, một là bế quan tu luyện, hai là nghỉ ngơi. Hồng Trường Báo vừa mới bế quan ra không lâu, trong khoảng thời gian ngắn có bế quan nữa cũng vô dụng, nên có thể loại trừ khả năng này rồi.
Vốn, thân làm đệ tử, vào thời điểm này thì không thể tùy tiện tới quấy rầy, tuy nhiên, hiện giờ Chung Nguyên đã bất chấp nhiều như vậy rồi.

Chung Nguyên vừa mới bước lên thềm đá, thủ lĩnh Vương Dược của đám Man nhân võ sĩ đã bước lên đón, khuôn mặt lạnh lẽo, khí thế nặng nề, giống như một ngọn núi lớn đang chậm rãi ép tới.
- Ta là Chung Nguyên, có việc gấp cần lập tức cầu kiến sư phụ, mong Vương thống lĩnh thông báo một chút!
Chung Nguyên cũng biết tên Vương Dược này tuy rằng không có tiên căn, không thể tu tiên, nhưng võ công lại xuất thần nhập hóa, cộng thêm có bí truyền pháp khí, cao thủ cảnh giới Pháp Lực tầm thường thì cũng không phải là địch thủ của hắn, hơn nữa hắn còn là một trong các tâm phúc của sư phụ Hồng Trường Báo của mình. Cho nên, thái độ của hắn phi thường khách khí, không đợi tên này lên tiếng mà đã nói trước.
- Việc gấp gì?
Vương Dược vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng thanh âm lại không còn quá lạnh như băng nữa:
- Lúc Tiên sư nghỉ ngơi, từ trước đến giờ thì đều không gặp bất kỳ kẻ nào. Không có việc trọng đại, ta cũng không dám hỗ trợ truyền lời!
- Chuyện gì thì hiện tại ta không thể nói được. Chỉ là, ta dám cam đoan, đây tuyệt đối là việc trọng đại, hơn nữa còn liên quan tới sinh tử, mong Vương thống lĩnh hỗ trợ một chút! Nếu phải chịu tội, ta sẽ tự mình gánh vác!
Dường như nhận ra vẻ mặt của Chung Nguyên thật sự là vô cùng nghiêm trọng, nên Vương Dược cũng không nhiều lời nữa, chỉ gật gật đầu, xoay người đi vào trong cung điện.
Sau một lát, Vương Dược đi từ trong ra, nói với Chung Nguyên:
- Tiên sư cho ngươi đi vào!
Chung Nguyên nghe vậy, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn chậm rãi đi vào. Trên đại điện cũng không thấy bóng dáng của Hồng Trường Báo ở đâu, mà chỉ có một tiểu đồng tử khoảng 11, 12 tuổi đang ở. Tên này nói:
- Chung sư huynh, xin mời đi theo ta! Sư phụ ở hậu điện!

Sau khi tiến vào trong cung điện, Chung Nguyên lập tức phát hiện ra, nơi này cực kỳ tráng lệ, vách tường, cây cột xung quanh đều được khảm vàng bạc, châu báu, mỹ ngọc, san hô và đủ loại bảo vật khác. Trên trần còn ó 360 viên minh châu chiếu các luồng sáng mờ ảo xuống phía dưới, làm cho người ta có cảm giác nơi này như tiên cảnh. Nếu là lúc bình thường, tất nhiên Chung Nguyên sẽ tận tình thưởng thức một phen, nhưng vào lúc này, hắn làm gì còn tâm tình đó nữa? Cho nên, sau khi giật mình, hắn rất nhanh đã khôi phục lại như bình thường.
Hồng Trường Báo thấy Chung Nguyên chỉ trong chớp mắt đã tỉnh táo lại khỏi khung cảnh trân châu mỹ ngọc này, không có chút trầm mê nào, trong lòng cũng có chút kinh hãi, bởi vì nơi này không chỉ bố trí những vật phẩm thế tục này, mà còn âm thầm được bố trí huyễn thần cấm pháp. Tuy nhiên rất nhanh, hắn đã vui vẻ lại, gật gật đầu một cái cực nhẹ, nghĩ:
“Hồng gia trại ta, rốt cục lại xuất hiện một nhân tài nữa!”
- Đệ tử Chung Nguyên, bái kiến sư phụ!
Từ phía xa, Chung Nguyên đã quỳ rạp xuống đất, mạnh mẽ quỳ bái.
- Đứng lên đi!
Hồng Trường Báo tiện tay phát ra một hư phù, nói:
- Vi sư nghe nói, ngươi có việc trọng đại, liên quan tới sinh tử muốn bẩm báo, không biết là chuyện gì? Liên quan đến sinh tử của người nào?
- Đệ tử không dám lừa gạt sư phụ, chuyện này liên quan đến sinh tử của đệ tử, lần này đệ tử đến chính là muốn cầu cứu sư phụ, hy vọng sư phụ có thể cứu đệ tử một mạng!
Chung Nguyên lập tức trả lời.
- Nga? Đã xảy ra chuyện gì? Ngươi chỉ là một tiểu tu sĩ vừa mới nhập môn, làm sao lại đột nhiên có họa chết người?
Nghe Chung Nguyên nói vậy, Hồng Trường Báo cũng hơi biến sắc, nói tiếp:

- Kể lại kỹ càng tỉ mỉ cho ta, nếu chuyện này có nguyên nhân khác, tất nhiên vi sư sẽ bảo vệ ngươi, nhưng nếu do ngươi tùy ý làm bậy, gieo gió gặt bão, vậy thì vi sư cũng tuyệt đối không nuông chiều đâu!
- Đệ tử đa tạ ân cứu mạng của sư phụ!
Nghe vậy, Chung Nguyên liền vái thêm một vái nữa, sau đó hắn kể lại cặn kẽ tình hình xuống núi của mình một lần.
- Sư phụ, đệ tử đích thật là không biết Tu La Huyết Diễm còn có công hiệu tỏa định và ma diệt linh hồn, vừa ra tay đã là hình thần câu diệt. Nếu đệ tử mà biết...
- Biết thì thế nào? Ngươi có thể khống chế bản thân mình không dùng hay sao?
Vẻ mặt Hồng Trường Báo hơi lộ ra chút âm lãnh, ngắt lời.
- Dùng thì vẫn sẽ dùng, chỉ có điều, sẽ không dám tùy ý như vậy nữa, khẳng định sẽ dùng toàn lực khống chế!
Chung Nguyên trả lời không chút do dự nào, thực ra mặc dù Hồng Mộc Lĩnh không phải là tà phái, nhưng cũng không phải là chính phái, cho nên, khi xuống núi làm việc chắc chắn sẽ không tự trói tay trói chân mình.
Quả nhiên, lời này rất hợp lòng của Hồng Trường Báo, khiến hắn rất vui mừng, khen ngợi:
- Không sai, đây mới là một tu sĩ chân chính!
Sau đó, Hồng Trường Báo nghiêm mặt, nói:
- Lê Cửu Tiêu dám tùy ý giết chóc tại địa giới của Hồng Mộc Lĩnh, chính là tự mình tìm chết, không liên quan tới ngươi, ngươi xuống núi lịch lãm, chém được hắn thì chính là công lớn. Tuy rằng khiến hắn hình thần câu diệt, cũng có chút hơi quá, nhưng chỉ là sơ suất chứ không phải là cố ý, cũng không sao cả. Chuyện như vậy, ngươi cho dù không cầu cứu vi sư, thì vi sư cũng sẽ chống đỡ giúp ngươi. Tuy nhiên, lần này ngươi làm việc cũng có chỗ không kín kẽ. Đó chính là cố ý ra tay, vận dụng Tu La Huyết Diễm, tiêu diệt Nguyên linh pháp dẫn mà Tân Thần Tử gieo trên người đệ tử! Vì lẽ đó, ngươi còn mang ý đồ nào khác nữa hay không thì cũng khó mà nói rõ được!
- Lúc đó đệ tử cũng luống cuống, sợ Tân Thần Tử phát hiện ra đệ tử, cho nên mới ra tay. Sau đó đệ tử cũng hối hận không thôi, loại chuyện này vốn không thể gạt được, do đó nó cũng chỉ là làm điều thừa mà thôi. Cầu xin sư phụ từ bi, cứu đệ tử một mạng, sau này, đệ tử tuyệt đối không dám phạm sai lầm như vậy nữa!
- Việc này quả thật có chút khó giải quyết, nếu ta bao che cho ngươi, vậy thì có khi Tân Thần Tử sẽ lan truyền việc của ngươi ra bốn phía, khiến cho thanh danh tích lũy mấy trăm năm qua của Hồng Mộc Lĩnh ta gặp phải bất lợi a!

Sâu trong cặp mắt của Hồng Trường Báo hiện ra luồng sáng kỳ lạ, ngoài miệng thì than thở.
- Sư phụ, đệ tử tự biết lần này làm việc quả thật là có sai lầm, không dám cầu xin sư phụ bao che, trừng phạt như thế nào thì mời sư phụ hạ lệnh, đệ tử không dám có một câu oán hận nào. Chỉ cầu xin sư phụ giúp đệ tử tránh được Tân Thần Tử trả thù trong tương lai là được rồi!
Chung Nguyên vội vàng nói.
- Chỉ cần như vậy thôi sao?
Hồng Trường Báo lại hỏi.
- Vâng!
Chung Nguyên nặng nề gật đầu.
- Vậy thì ngươi cũng quá mức xem thường vi sư rồi!
Lúc này, vẻ mặt Hồng Trường Báo đột nhiên biến đổi, vung tay lên, cực kỳ khí phách nói:
- Ngươi đi đi! Chuyện với Tân Thần Tử thì sẽ do vi sư giải quyết, ngươi chỉ cần an tâm tu luyện là được!
- A?
Biến hóa đột ngột như vậy làm cho Chung Nguyên cũng kinh hãi, tuy nhiên, đây là chuyện tốt, tất nhiên hắn sẽ không nhiều lời mà đi hỏi tại sao, lập tức vội vàng tạ ơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui