Từ sau khi bị Trương Tĩnh Hân đánh một quyền Cao Ấu Vi đã có một đoạn thời gian không thể không biết xấu hổ đơn độc liên hệ Trần Thiên Ngữ.
Tuy rằng nàng bây giờ cùng Tang Thanh Nhã quan hệ ổn định, sinh hoạt ngọt ngào, đối với Trần Thiên Ngữ xem như triệt để buông xuống.
Trong lòng nàng trong sáng nhưng không cách nào bảo đảm người khác sẽ không suy nghĩ nhiều, có thể tránh không cùng một chỗ thì tận lực tránh đi.
Bất quá lại có cơ hội kiếm tiền tìm tới cửa, muốn cho Trần lão sư đang lúc nhân khí cao làm khách mời cho một chương trình ẩm thực, Trần Thiên Ngữ không có người đại diện, đối với hiệp đàm thương nghiệp rất không sở trường, cho nên địa chi hộp thư trên Weibo chính là hộp thư của trợ lý Cao Ấu Vi an bài cho nàng, tổ chương trình liền trực tiếp tìm Cao Ấu Vi.
Cao Ấu Vi vừa nhìn, đây cũng là chương trình có danh tiếng, MC còn phải đi sinh con, người bên chế tác chưa kịp chọn khiến nhà sản xuất phát sầu, vừa lúc Trần Thiên Ngữ ló đầu ra, bị người bên chế tác chọn trúng.
Cao Ấu Vi muốn hẹn Trần Thiên Ngữ còn không trực tiếp hẹn nàng mà gọi điện thoại cho Trương Tĩnh Hân nói chuyện này.
Ngữ khí của Trương Tĩnh Hân có chút kinh ngạc: "Ngươi trực tiếp tìm Thiên Ngữ là được rồi, thế nào còn phải thông qua ta?"
"Thấy ngươi bảo bối Thiên Ngữ như vậy ta cũng coi như trình báo tránh hiềm nghi, cũng không muốn lại bị ngươi đánh."
Trương Tĩnh Hân cười: "Cao lão bản lại tới chê cười ta, còn mang thù?"
Cao Ấu Vi cũng cười theo: "Bạn hợp tác nào có thù cách đêm, lần sau uống rượu với nhau cũng đừng uống quá chén."
Nghe được Cao Ấu Vi lại tới tìm nàng làm chương trình, Trần Thiên Ngữ liền nhấc lên tâm lýđề phòng.
Cao Ấu Vi trên phương diện công tác vẫn tương đối đáng tin, nhưng trường kỳ đáng tin cũng để Phương Khôn bỏ đá xuống giếng bị giáo huấn thê thảm lần đó, cho nên lần này Trần Thiên Ngữ là cẩn thận tự mình xem hợp đồng mới xác nhận.
"Yên tâm đi, đã ngã một lần ta vốn là không muốn bán ngươi, lần đó thật sự là mù mắt, sau này sẽ không bao giờ xảy ra nữa." Cao Ấu Vi lời thề son sắt mà đảm bảo.
Kỳ thực trong lòng Trần Thiên Ngữ cùng sáng như gương, với mức độ coi trọng đồng tiền của Cao Ấu Vi, hợp đồng của đầu lưỡi Quyết chiến lần đó nàng ấy làm sao lại không chăm chút suy xét? Bất quá chỉ là xem đã ngộ nhân được sau khi báo thù mới tâm tồn may mắn mà chỉnh đối phương, trở thành bài học khó quên đến cuối đời của hai người.
Cũng tốt, dù sao người không phải máy móc, cho dù tính toán hơn nữa cũng sẽ có khả năng đi sai bước.
Sau khi thua thiệt một lần mọi việc cẩn thận coi như là dạy các nàng chút kỹ năng.
Hợp đồng Trương Tĩnh Hân cũng đã xem qua, sau khi giao cho luật sư hợp tác của nhà hàng xem thử xác định không có vấn đề, Trần Thiên Ngữ lúc này mới ký kết.
"Trần lão sư muốn tái xuất giang hồ rồi." Trong tay Trương Tĩnh Hân xốc một nồi thịt sắp ra nồi, mùi thịt đã bay vào khứu giác của Trần Thiên Ngữ: "Sau này phải thường ra ngoài quay ngoại cảnh, khuôn mặt bạn gái cũng thông qua TV đi vào thiên gia vạn hộ, ai...."
"Thở dài cái gì a." Trần Thiên Ngữ tựa ở bên cạnh nàng cọ cánh tay nàng: "Nếu như ngươi không thích...!Ta không đi là được."
"Đừng, ta chua như vậy sao, còn chờ ngươi đến cho ta ăn kẹo.
Ta chua thì chua nhưng tuyệt đối sẽ không trở thành chướng ngại vật trong sự nghiệp của ngươi.
Ngươi cứ yên tâm mà đi đi." Trương Tĩnh Hân xoay người, giang hai cánh tay đem nàng ôm lấy: "Bất quá, ngươi phải quyết chiến đầu lưỡi cùng ta trước đã."
Trần Thiên Ngữ thiếu chút nữa phun ra ngoài, đã sớm nói tên chương trình đó rất cổ quái, bị Trương Tĩnh Hân nói như vậy trái lại triệt để thấu hiểu — lưu manh!
"Đừng cười, nghiêm túc hôn môi." Chóp mũi của Trương Tĩnh Hân lướt nhẹ, Trần Thiên Ngữ nhón chân nhẹ nhàng dùng môi hôn một cái, cuồng ma hôn môi lập tức hôn lại.
Tiếu ý nơi khéo miệng cứ như vậy bị nụ hôn quá mức nhiệt tình của Trương Tĩnh Hân nuốt chửng, thân thể bị ôm lấy đặt lên quầy bar mỗi ngày đều được chà lau sạch sẻ, Trương Tĩnh Hân đứng giữa hai đùi nàng, câu cằm của nàng, đầu ngón tay vuốt ve trên môi nàng, khiêu khích nàng tiếp tục hôn môi.
Trần Thiên Ngữ vô cùng khẩn cấp cởi quần áo của Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân không chờ nàng cởi ra, hai tay đã nắm áo mình cởi ra, áo lông màu đen vứt qua một bên trên quầy bar.
Tóc dài đen nhánh bởi vì động tác cởi áo mà mất trật tự, cái cổ mảnh khảnh cùng đường cong lả lướt khiến trong lòng Trần Thiên Ngữ giống như bị lửa đốt, đem nàng kéo đến bắt đầu hôn trả.
Tay nàng đưa đến sau lưng Trương Tĩnh Hân hướng móc cài của nội y đồng thời cũng đem dây lưng áo ngủ của mình mở ra, lòng bàn tay nóng rực đặt trên thắt lưng nàng, nụ hôn nóng bỏng kích thích hai người không ngừng thở dốc, mê tình hương hòa lần hương thơm của thịt bò tràn ngập phòng bếp ấm áp.
Trần Thiên Ngữ ký hợp đồng xong lập tức sẽ chuẩn bị đi công tác, nghĩ đến Hiểu Hiểu kia nàng thật sự không thể yên tâm.
"Không cần lo lắng a, Tiểu Thiên Ngữ, ngươi xem ta bây giờ đối với ngươi vẫn rất đói khát thì biết ta có bao nhiêu yêu ngươi, trừ ngươi ra bất luận kẻ nào cũng không hợp khẩu vị của ta, tuyệt đối một ánh mắt cũng không nhìn."
"Nói ngọt, ta không lo lắng chuyện này, ta hoàn toàn tin tưởng người.
Chỉ là còn chưa đi đã bắt đầu nhớ ngươi."
Hai người từ phòng bếp chiến đấu kịch liệt đến bồn tắm lớn, từ bồn tắm lớn lại bò đến trên giường, cuối cùng là kiệt sức đến ngay cả mí mắt cũng không muốn nhấc lên.
Trong tay Trương Tĩnh Hân cầm máy sấy mở nhẹ chậm rãi thổi khô cái đầu đang gối lên bụng nàng: "Đây là chuyện tốt, nhớ ta nhiều một chút.
Đều nói nữ nhân ba mươi như lang bốn mươi như hổ, ta chờ ngươi trở lại đối với ta như lang như hổ một phen...."
Trần Thiên Ngữ liếc mắt nhìn bắp đùi của Trương Tĩnh Hân, Trương Tĩnh Hân vội vàng xin lỗi: "Thái thái ta sai rồi, thái thái sang năm mới ba mươi, ta nhớ rõ."
"Hiện tại trái lại trở nên thông minh a."
Trương Tĩnh Hân nghiêm túc gật đầu: "Đúng vậy thái thái giáo dục thật tốt, ta và thái thái tâm ý tương thông, một ánh mắt liền biết thái thái là có ý gì, hà tất phải tốn nước bọt? Ta và ngươi đã đạt được cảnh giới thể xác và tinh thần hợp nhất."
Trần Thiên Ngữ luôn luôn bị nàng vẻ mặt nghiêm trang nói lời không đứng đắn chọc cười.
Cái miệng này của Trương Tĩnh Hân biết nói chuyện, biết ăn cũng biết hôn môi....!Có thể cho chút công dụng tốt hơn không?
Đêm nay Trần Thiên Ngữ luôn ngủ trong lòng Trương Tĩnh Hân.
Có thể nàng đã dần dần quen với cuộc sống có thêm một người, người này phi thường ôn hòa nắm chính xác vị trí, tản ra ấm áp cùng sức mạnh khiến nàng an tâm trong thế giới tàn khốc ngươi chết ta sống này.
Trần Thiên Ngữ phải đi một tuần, trước khi lên máy bay nàng vẫn căn dặn Trương Tĩnh Hân phải lưu ý Hiểu Hiểu kia, nàng đi lần này thật là lo lắng cho Trương Tĩnh Hân.
Trên đường về nhà Trương Tĩnh Hân phát hiện có một chiếc xe vẫn đi theo phía sau nàng,.
Không phải nàng có năng lực phản trinh sát xuất sắc gì, chỉ là quốc lộ vùng duyên hải vốn cũng rất ít xe, nàng trên con đường này lái xe rất nhiều lần rồi, có thể gặp phải cũng chỉ có đã từng là hàng xóm bây giờ là bạn gái của nàng.
Chiếc xe phía sau rõ ràng không phải người đi đường, chậm rãi đi theo sau xe Trương Tĩnh Hân thực sự rất rõ ràng.
Trương Tĩnh Hân từ kính chiếu hậu quan sát vài lần, biết đêm nay cần có một lần đụng độ.
Nàng tăng nhanh tốc độ, tiếp tục chạy về phía tiểu khu Lộc Sơn.
Vòng quanh biệt thự số 8 của Trần Thiên Ngữ, đem xe đỗ trong gara, lúc Trương Tĩnh Hân muốn vào sân nhà thì người theo dõi nàng lộ diện.
"Trương lão bản.
Ngươi ở chỗ này thật là đủ xa xôi, nhưng đừng nói, quả thực là xinh đẹp.
Ở thành phố B còn có biệt thự cảnh biển xinh đẹp như vậy, thực sự là đại khai nhãn giới.
Trương lão bản thật biết hưởng thụ."
Xe của Hiểu Hiểu dừng giữa bậc thềm giữa biệt thự số 6 và số 8, dọc theo bậc thềm đi lên vừa lúc đến trước sân nhà Trương Tĩnh Hân.
Trương Tĩnh Hân hỏi: "Ngươi là thế nào vào được tiểu khu? Sao bảo vệ không ngăn ngươi lại?"
"Muốn biết sao? Trương lão bản rốt cục có hứng thú với chuyện của ta?"
"Đúng vậy, rất có hứng thú, sau khi biết có thể suy nghĩ làm cách nào trách cứ bảo an."
Hiểu Hiểu cười to: "Trương lão bản đừng bất cận nhân tình như vậy, ta ngàn dặm xa xôi không phải đến quấy rầy." Nàng lại lấy ra hai tấm vé mời tham dự giao lưu ẩm thực toàn cầu: "Lần trước Trần lão sư có mặt ngươi ngại không thể nhận, hôm nay ta chủ động đưa đến.
Trần lão sư đi công tác lúc này ngươi đã tự do."
Trương Tĩnh Hân đã ghi nhớ số hiệu của vé mời, Cao Ấu Vi cũng đã đưa đến hai vé để nàng cùng Thiên Ngữđi tham gia, Hiểu Hiểu đối với nàng mà nói đã không có bất kỳ giá trị gì.
Nhưng quả thực, Trần Thiên Ngữ không ở đây Trương Tĩnh Hân có thể càng thêm làm theo ý mình
"Trương lão bản, còn không mở cửa cho người ta sao?" Hiểu Hiểu cao gần 1m70, đứng trước hàng rào khiến hàng rào trông có vẻ thấp bé: "Để ta vào, ta còn mang theo rượu ngon, tối nay không say không về."
Hiểu Hiểu phong tình chớp mắt, Trương Tĩnh Hân nãy giờ không nói gì, liền đứng ở trong sân mỉm cười với nàng, trong nụ cười hàm chứa một ít mong đợi.
Hiểu Hiểu hiểu ra: "Nga, ta đã biết, Trương lão bản thật là hư, không mở cửa cho ta chẳng lẽ muốn ta xông vào thật sao, cứ như vậy nếu như xảy ra chuyện gì cũng không có thể trách ngươi, đều là ta chủ động leo tường nhà ngươi, đúng không? Thật giảo hoạt, nếu Trương lão bản rụt rè như vậy, ta liền cho ngươi không biết xấu hổ một lần, ai bảo ta thật sự yêu ngươi."
Hiểu Hiểu thân thủ mạnh mẽ, một tay chống hàng rào nghiêng người liền nhảy vào trong sân.
"Như vậy có thể rồi chứ Trương lão bản?" Hiểu Hiểu kéo ống quần.
Trương Tĩnh Hân nói: "Ngươi cần phải biết rõ một việc.
Từ lúc ngươi dễ dàng đối phó bảo vệ tiến vào tiểu khu một khắc kia ngươi liền hiểu ở một tiểu khu bảo an không làm hết trách nhiệm, vì an toàn bản thân, có chút lỗ hỏng chúng ta chỉ có thể tự mình bù đắp."
Hiểu Hiểu cư nhiên cảm thấy không thích hợp, hình như có thứ gì đó đang đến gần nàng.
"Tỷ như.....?"
Trương Tĩnh Hân cười nói: "Tỷ như, nuôi một con chó có thể giữ nhà."
Một con chó Doberman hung mãnh nhe răng từ góc sân lao tới, Hiểu Hiểu quá sợ hãi không nói hai lời liền nhún chân nhảy ra bên ngoài.
Động tác này quá mức vội vã, thế cho nên không điều chỉnh tốt tiết tấu cùng biên độ, trong quá trình nhảy qua "xẹt" một tiếng, gió mát lập tức lùa vào giữa hai chân.
Tiểu Đỗ muốn nhảy ra hàng rào tiếp tục truy sát, Trương Tĩnh Hân hô một tiếng nó liền nghe lời đình chỉ tiến công trở lại ngồi xổm bên cạnh Trương Tĩnh Hân.
Trương Tĩnh Hân sờ sờ đầu nó: "Hảo hài tử." Lấy đồ ăn ra thưởng cho nó.
"Trương lão bản, ngươi đây....đây là muốn mưu sát sao!" Hiểu Hiểu bưng cái mông cả giận nói — Trương Tĩnh Hân này nhất định là cố ý! Nụ cười mong đợi kia cuối cùng đã rõ ràng chân tướng!
Trương Tĩnh Hân: "Ta vẫn chưa mời ngươi vào ngươi liền tự ý xông vào nhà ta, ta làm sao biết ngươi muốn làm cái gì? Nuôi chó dữ chính là phòng người như các ngươi."
Hiểu Hiểu hổn hển: "Trương lão bản nói chuyện thật sự đủ khó nghe! Ta bất quá có hảo ý tặng vé cho ngươi, ngươi thế nào cứ như vậy không biết phân biệt tốt xấu."
Trương Tĩnh Hân không muốn cùng nàng đấu khẩu, buông lỏng dây xích của Tiểu Đỗ một chút, đây là tín hiệu công kích, Tiểu Đỗ lập tức hưng phấn!
Hiểu Hiểu vội đào tẩu!
Nhìn bóng lưng Hiểu Hiểu đi xa Trương Tĩnh Hân xoa đầu Tiểu Đỗ, nhớ đến một việc, hỏi nó: "Tiểu Đỗ, ngươi nói có phải ngươi rất có nhãn lực không.
Lúc trước Trần lão sư leo rào muốn vào ngươi thế nào lại ôn nhu ngưng mắt nhìn nàng mà hoàn toàn bất động chứ?"
Tiểu Đỗ nghiêng đầu một cái, dáng vẻ ngây ngốc.
Trương Tĩnh Hân tự mình có kết luận: "Ân, không hổ là con ta."
Hiểu Hiểu bưng cái mông chạy vào trong xe, trên đường gặp phải một bác gái đang dẫn cho tản bộ, không ngừng quay đầu nhìn nàng.
Nàng giận không kềm được mắng: "Nhìn cái rắm a, lão thái bà chết tiệt!"
Bác gái cười nhạt: "Ta chính là đang nhìn cái rắm đây."
Mặt Hiểu Hiểu nóng lên, biết cùng bác gái cãi nhau nàng rõ ràng chính là muốn chết, không tham chiến, nhanh chóng rời khỏi.
Ngồi trở lại trong xe Hiểu Hiểu nhận được điện thoại, cầm lên liền mắng: "Chuyện gì xảy ra! Nói Trương Tĩnh Hân này đồng tính luyến ái, thế nhưng ta quyến rũ lâu như vậy cũng không thấy nàng có động tĩnh a! Nàng thật sự thích nữ nhân sao?....Cóý gì? Ngươi hoài nghi mị lực của ta sao? Có người nam nhân nào ta không lấy được đến tay? Ta tùy tiện chỉ một câu thôi thì có một đống nam nhân muốn chết muốn sống vì ta, kết quả hiện tại thua trong tay một nữ nhân, nàng căn bản không phải là đồng tính luyến ái đi!"
Hiểu Hiểu phát tiết một mạch, cuối cùng vẫn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ
Nếu như Trương Tĩnh Hân này vẫn bất vi sở động, như vậy nàng cũng cần thay đổi sách lược.
Hiểu Hiểu khởi động xe: May là sớm có dự tính, hừ, Trương Tĩnh Hân, ngươi khiến ta xấu mặt như vậy, chờ đó cho ta!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...