Thực Sắc - Ninh Viễn [hoàn]

Trương Tĩnh Hân theo cảnh sát đến đồn cảnh sát, cảnh sát cắt đoạn phim CCTV ra, đưa cho Trương Tĩnh Hân: "Gây án là bốn thanh niên, cao hơn 1m8. Những người này lúc gây án mặc trang phục màu đen đội nón, mang khẩu trang, thấy không rõ tướng mạo bọn họ.. Bất quá chúng ta đã điều tra xung quanh nhận được hình ảnh theo dõi, một khi có tin tức sẽ liên hệ với ngươi."

Trương Tĩnh Hân nói cám ơn, lúc trở lại trong quán phát hiện Cao Ấu Vi đứng trước cửa nói gì đó với Tiểu Diệp, Tây Cần, Thu Quỳ cùng nhân viên cửa hàng đã tìm mấy công nhân đến thu dọn trong quán.

"Cao lão bản tin tức thật sự nhanh a." Trương Tĩnh Hân đi ra phía trước.

Cao Ấu Vi nhìn thấy Trương Tĩnh Hân đến, tiến lên nắm tay nàng cảm thán: "Làm sao sẽ xảy ra chuyện như vậy, ai làm, có thấy mặt không?"

Trương Tĩnh Hân để nàng nắm tay một hồi, bất động thanh sắc rút ra: "Đến đây, Cao lão bản, vào bên trong nói chuyện."

So với lầu một bị đập nát, lầu hai coi như hoàn hảo. Các nàng ngồi trong phòng nghỉ ngơi của nhân viên, Tiểu Diệp mang bình trà lên.

"Là Chỉ Nhiên đến báo thù?" Cao Ấu Vi uống một ngụm trà ấm áp, hôm nay lại hạ nhiệt độ, thời tiết này không biết phải lạnh đến mức nào mới chịu bỏ qua.

Trương Tĩnh Hân lắc đầu: "Không phải nàng. Sau khi kết thúc phiên tòa chỉ sợ nàng thẹn quá thành giận ta phái người theo dõi nàng. Trong khoảng thời gian này nàng cũng không ra ngoài, thỉnh thoảng xuống lầu ném chút rác còn tranh cãi với hàng xóm. Ngoài cửa sổ lắp máy nghe trộm, nghe được nàng mỗi tối đều bị ác mộng thức giấc, ngoại trừ xem ti vi chính là chơi máy vi tính, ngay cả điện thoại cũng không có. Phỏng chừng trước khi đi Thiên Ngữ bỏ lại cho nàng một câu kia đã dọa nàng thê thảm."

"Có phải là liên lạc qua mạng không?"

Trương Tĩnh Hân nở nụ cười: "Nếu ngươi muốn giở trò còn phải ấm ức đến mức sử dụng mạng?"

"Vậy cũng phải."

"Hơn nữa Chỉ Nhiên lúc này đã bị kéo xuống ngựa không hề có lực phản kích chứng tỏ nàng đã lạc đàn, vốn là không có bối cảnh gì trong tay lại không quan hệ, sau khi thua kiện phải bồi thường, mất việc không có thu nhập, ba không thương mẹ không yêu, muốn làm chuyện xấu cũng không làm được."

Trong lòng Cao Ấu Vi âm thầm suy nghĩ, nhớ đến lúc đầu Trương Tĩnh Hân uy hiếp nàng cũng lôi ra một đống tin tức bí mật, nhìn nàng hình như rất thản nhiên, kỳ thực là kẻ trộm nhiều tâm tư, mạng lưới tin tức rất rộng, tai mắt cắm bên ngoài trãi rộng.

Thảo nào có thể đem Thiên Ngữ khó nuốt dễ dàng bỏ vào trong túi, nữ nhân này có bản lĩnh.

"Cho nên ngươi nghĩ sẽ là ai?"

Trương Tĩnh Hân suy tư một chút: "Phương Khôn bị ngươi đè xuống rồi, còn có một cây kim dưới biển vẫn chưa ló đầu ra. Nhưng ngươi cũng biết, chân trần không sợ mang giày, Phương Khôn cùng Giang Hoan khẳng định đã điều tra được chuyện nhà ta, chưa hẳn dám động đến ta một cách trực tiếp như vậy. Hai ngày trước Vệ Phong đến tìm ta, nói muốn ra mặt chỉ chứng Chỉ Nhiên cùng nhà xuất bản Thải Hồng, bao gồm của chuyện Jeanne trộm bản thảo, ta đoán nàng là xích mích với Jeanne. Vệ Phong cùng Martha sớm có một chân, bọn họ là châu chấu trên cùng một sợi dây thừng, thời gian tới có thể ăn no uống đủ hay không còn phải trông cậy vào ta. Như vậy một loạt loại trừ thì cũng chỉ con một người , mà người này xác thực có lý do hận ta đến tận xương, cũng dám trực tiếp đối đầu."


Cao Ấu Vi: "Jeanne?"

Trương Tĩnh Hân khẽ cúi đầu, mỉm cười.

Sau khi tập trung vào đối tượng hiềm nghi số một là Jeanne thì điều tra liền dễ dàng hơn. Cao Ấu Vi xung phong nhận việc.

"Điều tra Jeanne chuyện này liền giao cho ta, Trương lão bản chuyên tâm trùng tu quán ăn là được rồi, thiếu người thì cứ nói với ta, ta cái khác không có nhưng người ngược lại còn có mấy người."

Trương Tĩnh Hân: "Cao lão bản đừng dài dòng nữa, nói thẳng được rồi, lần này tới tìm ta có chuyện gì."

Tuy nói Cao Ấu Vi đã cùng Trần Thiên Ngữ tốt đẹp trở lại, nhưng dù sao đã từng trở mặt, nàng và Trương Tĩnh Hân thật sự cũng xem như từng là tình địch. Cao Ấu Vi bản chất cao ngạo, muốn nàng lấy lòng Trương Tĩnh Hân đúng là chuyện không dễ dàng.

Trương Tĩnh Hân thẳng thắn như vậy, Cao Ấu Vi cũng lười giả thần lộng quỷ: "Trương lão bản ngươi có nghĩ mở rộng Hoa Tiền Nguyệt Thiện hay không? Ngươi biết nấu nướng biết kinh doanh, lại có tầm nhìn, chỉ mở một quán nhỏ vùi ở trong hẻm nhỏ thực sự quá ủy khuất. Ta thấy hai tiểu đồ đệ của ngươi tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng rất có thiên phú, lại trung thành với ngươi, ngươi hẳn là nên để các nàng ra ngoài hảo hảo rèn luyện."

Trương Tĩnh Hân: "Ý của ngươi là mở chi nhánh?"

"Mở chi nhánh là thứ nhất, ý của ta là mở chi nhánh làm nhà hàng cao cấp."

Trương Tĩnh Hân hơi nhíu mày: "Sau khi nghị định số tám ban hành dịch vụ ăn uống cao cấp không phải đã co cụm lại rất nhiều sao? Hiện tại làm loại này Cao lão bản không sợ lỗ vốn?"

"Không không, không thể nói như vậy. Ta nói kỳ thực mở nhà hàng mang tính địa phương, chỉ cần đến thành phố B nhất định phải đến nhà hàng chúng ta ăn thử, bằng không cũng không xem là đã đến thành phố B. Trang trí, phục vụ, nguyên liệu, khẩu vị đều phải làm thật tốt, giá cả món ăn lại càng bình dân. Tuy nói là bình dân, nhưng khẳng định cũng sẽ có không gian lợi nhuận rất lớn. Đây hết thảy cơ bản phải có chính là kỹ thuật, cũng chính là tài nấu nướng của Trương lão bản ngươi."

Trương Tĩnh Hân cười: "Cao lão bản quá khen rồi."

Thân thể Cao Ấu Vi nghiêng về trước, biểu tình là tuyệt đối nghiêm túc: "Nếu như Trương lão bản đồng ý, thành phẩm ta sẽ phụ trách, hình thức phân chia lợi nhuận chúng ta sẽ thỏa thuận trên hợp đồng."

Trương Tĩnh Hân châm trà cho nàng: "Cao lão bản trái lại rất có đầu óc kinh doanh, nghĩ đến lâu dài, cũng rất biết lợi dụng tài nguyên bên cạnh."

Lời nói của Trương Tĩnh Hân không biết là vô tình hay là cố ý, nhưng xác thực kéo ra một sợi dây đàn trong lòng Cao Ấu Vi. Nàng nhìn trà nóng màu hổ phách chậm rãi chảy ra từ miệng bình, cười tự giễu: "Đúng vậy, ta chính là người như thế, chảy máu thương nhân, đầy đầu đều là tiền."


"Cao lão bản tại sao nói như vậy, ta cũng là thương nhân, mở tiệm mở công ty không phải đều là vì kiếm tiền?"

Cao Ấu Vi uống một ngụm trà, đem chén trà nhẹ nhàng mài trên bàn: "Thế nhưng nói đến tiền luôn tổn thương tình cảm."

Trương Tĩnh Hân: "Nhưng nói đến tình cảm sẽ tổn hại tiền."

Cao Ấu Vi sửng sốt, lập tức bật cười: "Ha ha ha, quả thực chuyện trên đời sao có thể vẹn cả đôi đường, có thể làm tốt một bên đã là không tệ rồi."

"Cao lão bản hai tay đều nắm chắc, sao lại cảm thán như vậy."

Cao Ấu Vi suy nghĩ ý tứ trong lời nói của nàng, có chút khó chịu: Giả ngốc cái gì a hỗn đản, nữ nhân ta thầm mến nhiều năm như vậy ngậm ở trong miệng không nỡ cứng rắn nuốt vào, ngươi vừa đến liền ăn đến sạch sẽ.... Ta khóc hết hai tấn nước mắt mới xem như triệt để thông suốt, ngươi đây còn đâm vào tim kẻ khác?

Nhìn thấy Cao Ấu Vi sắc mặt bất thiện, Trương Tĩnh Hân nhanh chóng giải thích: "A, Cao lão bản đừng trách ta nhiều chuyện a, ta thực sự là trong lúc vô tình nhìn thấy."

"Thấy cái gì?" Cao Ấu Vi vô cùng kinh ngạc.

"Ngày đó tiễn Thiên Ngữ đến sân bay trở về ta thấy ngươi và tiểu Nhã. Ta không phải cố ý, thực sự là đúng dịp."

Tiểu Nhã? Sân bay?

Trong lòng Cao Ấu Vi run lên một cái, nhớ đến chuyện ngày đó ở sân bay, nhanh chóng giải thích: "Ngươi đừng hiểu lầm, chính là tuyết rơi không tiện gọi, ta đến đón nàng mà thôi! Hơn nữa bạn trai tiền nhiệm bệnh tâm thần còn đang dây dưa nàng, buổi tối vạn nhất lại bị chặn đường thì sao? Có phải không?"

Trương Tĩnh Hân đan hai tay, đỡ cằm nhất phó xem náo nhiệt, nhìn Cao Ấu Vi trong hoảng loạn còn cưỡng từ đoạt lý, mỉm cười: "Ta cũng chưa nói gì cả, ngươi liền một mạch giải thích, thật là khó không hiểu lầm."

".... Cho nên Trương lão bản, chuyện hợp tác ngươi nghĩ thế nào?"

"Hợp tác chuyện này ta nghĩ không tệ, nếu như Cao lão bản có thể cho ra một phần kế hoạch và phương thức phân phối lợi nhuận chi tiết thì tốt hơn."

"Ân chuyện này giản đơn, trong vòng một tuần là có thể cho ngươi."


"Cho nên Tiểu Nhã bạn tốt của ta ngươi nghĩ thế nào?"

Cao Ấu Vi: "....."

Trương Tĩnh Hân không hề đùa nàng: "Trà nguội rồi, ta thêm chút nước nóng."

Cao Ấu Vi nhìn bóng lưng Trương Tĩnh Hân rời đi, nghĩ như thế nào đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Chờ chút, cái gì gọi ngươi không nói gì ta đã giải thích, rõ ràng là ngươi nói ta hai tay nắm chắc không phải sao, ta nào có hai tay nắm chắc, tay trái của ta trống rỗng mà! Sai! F**k U Trương Tĩnh Hân! Ngươi làm thế nào đem đề tài từ trên người Trần Thiên Ngữ chuyển đến chỗ Tang Thanh Nhã! Học môn khinh công này! Có phải rất không lương tâm hay không a!

Cao Ấu Vi xem như là thấy được Trần Thiên Ngữ vẫn luôn phải đối phó chiêu Càn Khôn Đại Na Di của Trương thị, dưới sức mạnh cường đại của Trương Tĩnh Hân Trần Thiên Ngữ thấy mẹ nàng ngày càng khỏe mạnh tỉnh lại, một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng có thể buông xuống.

"Thực sự là vất vả cho ngươi, ngàn dặm xa xôi chạy về một chuyến." Đây là câu nói đầu tiên mẹ nói với nàng sau khi tỉnh lại: "Làm lỡ công việc của ngươi."

Trần Thiên Ngữ sẵng giọng: "Nói cái gì a, là mẹ con, ngươi nói với ta những lời này làm gì..."

Trần Thiên Ngữ tự mình đi chợ mua đầu cá hoa liên, về nhà để ba nàng nấu canh cho mẹ uống, bồi bổ thân thể, thuận tiện lại mua rau quả, mua kê vườn, ngày mai mang về.

Canh đầu cá ba nàng nấu đặc biệt thơm ngon, từ nhỏ ngửi được mùi thơm này nàng liền chịu không nổi. Nhà của Trần Thiên Ngữ là ở thành phố lục địa, không có hải sản chỉ có tôm tươi, nàng là ăn tôm mà lớn. Mùi đất của tôm tươi cũng không phải nàng hoàn toàn có thể chịu được, nhưng ba nàng làm canh đầu cá nàng cũng có thể dùng ăn chung với cơm, mùi tanh bị hồ tiêu lấn át một chút không dư thừa. Sau khi cho đản hoa và canh thì thêm bột mì để nước canh sánh lại, vị rất tốt. Canh đầu cá này là món ăn có hương vị gia đình nhất.

Tựa như Trương Tĩnh Hân đã nói, nếu hỏi mỹ thực rốt cuộc là cái gì, thì kỳ thực chính là hương vị gia đình.

Tuy rằng ba của Trần Thiên Ngữ mấy năm trước bởi vì công việc nên rất ít xuống bếp ở nhà, nhưng từ sau khi mẹ bị bệnh hắn lại tìm về nhiệt tình khi nấu nướng.

Đối với Trần Thiên Ngữ mà nói, ở đâu cũng không uống được canh đầu cá khiến nàng ấm lòng và hoài niệm như canh của ba nàng.

Ba làm xong canh đầu cá thì đến giờ nghỉ trưa, chuẩn bị buổi tối thay ca cho Trần Thiên Ngữ.

Trần Thiên Ngữ mang theo canh đầu cá đến bệnh viện, sau khi mẹ uống xong liền ngủ rồi, nàng không có việc gì làm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trương Tĩnh Hân, gửi được mấy phút nhưng chưa thấy trả lời. Bạn bè đi mua sắm, nhìn một chút, đối với một ít mỹ phẩm dưỡng da có chút hứng thú nhưng lại không xác định dự định quay về thành phố B hỏi Trương Tĩnh Hân — cô gái này tuổi tác cũng không nhỏ nữa, da lại trơn nhẵn non mềm như học sinh cao trung, gương mặt này, chân này...

Không nghĩ thì thôi nghĩ tới liền nhằm hướng nơi tư mật mà nghĩ, Trần Thiên Ngữ âm thầm nhìn thoáng qua mẹ nàng, mẹ của nàng đưa lưng về phía nàng đang ngủ say, đánh tan một chút cảm giác tội ác trong lòng, lại để đầu óc tiếp tục tưởng nệm đến đầu ngón tay của Trương Tĩnh Hân, đến lưng, đùi...

Trước khi tẩu hỏa nhập ma nàng đúng lúc dừng lại, lúc bạn gái không ở bên cạnh đừng nghĩ lung tung.


Trần Thiên Ngữ sờ sờ mặt mình, thật nóng.

Từ trên ghế lăn đến sô pha mà nằm, nàng rất rõ ràng cảm giác được biến hóa của thân thể, tựa như tưởng niệm của nàng, ngọt ngào, mang theo hơi nước, còn có chút ẩm ướt.

Nàng chưa bao giờ nghĩ mình cũng sẽ rơi vào mê trận của hưởng thụ cảm quan, nhưng Trương Tĩnh Hân quá mê người, cũng rất dễ hiểu.

Trong trí nhớ có một hình ảnh không dám hồi tưởng nhưng lại khắc sâu trong tâm khảm — Trương Tĩnh Hân ngồi trên người nàng, tự mình cởi áo ngủ, cổ khẽ ngước lên, tóc dài từ một bên phất qua bên kia. Vạt áo ngủ mở rộng, một bên chậm rãi trợt xuống treo nơi cánh tay, môi dưới từ từ bật ra dưới hàm răng trắng, cho dù có mờ tối hơn nữa Trần Thiên Ngữ cũng có thể thấy rõ đôi mắt tràn ngập dục vọng của Trương Tĩnh Hân.

Trong nháy mắt đã bị nàng cắn nuốt.

Tin nhắn của Trương Tĩnh Hân đem nàng từ tưởng niệm tươi đẹp kéo ra, quả thực dọa nàng nhảy dựng.

Mẹ hừ một tiếng duỗi chân ra, ngủ tiếp, Trần Thiên Ngữ ném giật mình, mở tin nhắn.

"Có thể xác định thời gian trở về? Sau khi xác định ta đến sân bay đón ngươi. Rất xin lỗi, lẽ ra ta muốn bay thẳng đến bên cạnh ngươi đón ngươi trở về."

Trần Thiên Ngữ trả lời nàng: "Không sao, không phải ngươi còn phải bận rộn chuyện trong quán sao? Ta có tay có chân tự mình trở về là được rồi."

Sau khi tin nhắn gửi đi thì lại nửa ngày không thấy trả lời.

Người này rốt cuộc đang làm gì a, trả lời chậm như vậy!

Đột nhiên linh quang chợt lóe lên, mở Weibo đi tìm Dùng Bồn Ăn Cơm, trong Weibo của Bồn cô nương vẫn như trước chỉ có bốn chữ đã lâu không gặp đăng vào mấy tháng trước.

Trần Thiên Ngữ đột nhiên đùa dai reply lại một câu : Bồn cô nương, đêm nay dùng bồn chứa hoàng kê ? (gà vàng)

Không biết Bồn cô nương bao lâu mới có thể trả lời nàng, nhìn góc trên bên phải có rất nhiều mention cùng bình luận, Trần Thiên Ngữ cũng cần nắm bắt động thái gần đây của cư dân mạng, mở ra nhìn thử.

Ai biết mention nàng tất cả đều từ một tài khoản Weibo duy nhất.

Năm nay ngốc bảo bảo đặc biệt nhiều : Một trong "tứ đại hội pháp" của nhà phê bình ẩm thực gần đây một mực danh tiếng tăng lên Trần Thiên Ngữ , Trương tiểu thư, quán ăn Hoa Tiền Nguyệt Thiện của nàng mấy ngày trước bị người ta đập phá, hiện trường thập phần dữ dội, mời xem ảnh.

Trần Thiên Ngữ mở ảnh ra xem, quả thật là Hoa Tiền Nguyệt Thiện, nhưng nơi thê thảm không nỡ nhìn này đâu còn là Hoa Tiền Nguyệt Thiện?!

Trần Thiên Ngữ vừa xem liền từ trên ghế salon nhảy dựng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui