Cao Ấu Vi cùng Tang Thanh Nhã bị bắt quả tang.
Hai người đến trung tâm thương mại mua sắm, từ bãi đỗ xe đi lên Tang Thanh Nhã nắm tay Cao Ấu Vi, Cao Ấu Vi giúp nàng lấy bụi trên tóc xuống. Những động tác ái muội như vậy bị chụp hơn năm mưới tấm, rửa ra, do mẹ của Cao Ấu Vi chính tay ném đến trước mặt nàng.
"Ngươi giải thích xem." Mẹ nàng bắt cheo chân, đốt điếu thuốc, khối lượng trên đỉnh đầu Cao Ấu Vi, giống như nàng bị tẩu hỏa nhập ma.
Cao Ấu Vi ngồi nghiêm chỉnh, liếc một cái những ảnh chụp trước mắt, im tiếng nửa ngày, cuối cùng mở miệng.
"Mẹ, ngươi muốn ta nói gì."
"Nói xem ngươi cùng tiểu tiện nhân này đã phát triển đến bước nào rồi. Nắm tay thì đã thấy rồi, hôn môi? Lên giường?"
"Đều đã làm."
Mẹ nàng có chút ngoài ý muốn không ngờ nàng sẽ thẳng thắn, điếu thuốc trong tay yên tĩnh tỏa khói, khói bụi càng để lâu càng nhiều, rơi trên mặt đất.
Con gái nàng sinh ra, có chút xa lạ.
Cao Ấu Vi cúi đầu, cũng không phải sợ. Chính như nàng mỗi lần khuôn mặt tươi cười đón chào kì thực là thuận theo, lúc này nàng là một đấu sĩ, tràn đầy cảm giác nguy hiểm cùng chống cự.
Mẹ tiếp tục hỏi: "Nghiêm túc hay là vui đùa một chút?"
"Nghiêm túc."
Đối thoại phát triển đến nước này là nàng không hề nghĩ đến, nàng cho rằng con gái lại sẽ giả bộ ngớ ngẩn để cho qua vấn đề.
Cao Ấu Vi đột nhiên ngẩng đầu lên: "Mẹ, ta thích nữ nhân, đối với nam nhân thực sự là một chút hứng thú cũng không có. Qua nhiều năm như vậy trong lòng ngươi cũng là biết rõ, ta trốn đông trốn tây vì không muốn cho ngươi thương tâm. Nhưng đây dù sao cũng là cuộc sống của ta, ta không thể vì ngươi mà nhân nhượng cả đời. Mẹ, ta biết ngươi yêu thương ta..... Ta cũng yêu ngươi, ngươi là người quan trọng nhất của ta, cho nên xin hãy thành toàn cho ta."
"Thành toàn cho ngươi? Vậy ai thành toàn hy vọng bế cháu trai của ta?"
Trong lòng Cao Ấu Vi lộp bộp một tiếng, đứng lên: "Đã như vậy ta cũng không có gì để nói....."
Lúc nàng rời khỏi nhà, mẹ nói: "Bắt đầu từ ngày mai ngươi không cần đến công ty nữa, vị trí tổng giám đốc của ngươi tạm thời do A Nhâm thay thế. Tất cả quyền hạn của ngươi ở tập đoàn Vĩnh Động điều đóng băng. Lúc nào suy nghĩ thông suốt thì trở về."
Cao Ấu Vi nhìn bóng lưng của mẹ, đột nhiên nở nụ cười: "Mẹ. Ngươi nghĩ rằng ta vẫn là con nít ba tuổi sao?"
Ánh mắt nghi hoặc đâm tới.
"Ta có Bình Kinh Tư Yến, hơn nữa lập tức sẽ mở hai nhà hàng chi nhánh. Ta có công ty của mình. Ta cũng có tiền. Lần này ta sẽ không nghe lời ngươi nữa."
Cao Ấu Vi đi đến không hề quay đầu! Bóng lưng hiên ngang.
Vừa ra cổng lớn chân đều mềm nhũn! Mồ hôi như mưa!
Quá....Quá đáng sợ rồi! Làm ta sợ muốn chết! Ta cứ như vậy bước ra? Không có bị mẹ ăn tươi? Sống sót sau kiếp nạn thì phải biết quý trọng a!
Mẹ của Cao Ấu Vi nghĩ việc này không đơn giản, tra xét một chút tài khoản của Cao Ấu Vi ở công ty,con gái tốt, nàng đã sớm có kế hoạch, đem toàn bộ hạng mục có liên quan đến ăn uống dời đến công ty riêng của nàng, tiền kiếm được cũng đều chảy vào tài khoản riêng.
Giỏi lắm, tên tiểu hỗn đản này, tính toán đến trên đầu lão mẹ!
Đã lên kế hoạch từ lúc nào? Để ý tiểu tiện nhân kia như vậy sao? Không tiếc cùng mẹ ruột đối kháng?!
Cao Ấu Vi lúc này quả thật là quyết tâm muốn đối kháng với mẹ đến cùng. Nếu không mẹ nàng sẽ mãi dắt mũi nàng kéo đi, vĩnh viễn không cách nào sống cuộc sống mình muốn!
Nàng muốn cùng với Tang Thanh Nhã.
Nếu như nhân sinh tất nhiên phải mất đi một số thứ, như vậy lần này nàng muốn dùng hết toàn bộ khả năng tự mình nắm bắt.
Nàng đã từng làm sai một việc, nhưng lần này nàng tuyệt đối không sai.
Trương Tĩnh Hân cùng Cao Ấu Vi đang vì chi nhánh của Bình Kinh Tư Yến bôn ba, chân không chạm đất đêm không về nhà, khiến Trần Thiên Ngữ phát sầu. Tay Trương Tĩnh Hân vẫn chưa khỏi, làm việc vất vả như vậy không nên để lại di chứng gì mới tốt.
Mất ba tiếng đồng hồ hầm xương đưa đến công ty, Trương Tĩnh Hân cùng Cao Ấu Vi mặt đối mặt đứng hai bên bàn làm việc, đang thảo luận phong cách trang trí.
"Uống chút canh trước đi, vất vả rồi!" Trần Thiên Ngữ ngọt ngào gọi một tiếng.
Cao Ấu Vi "ngao" một tiếng đoạt lấy hộp canh, mở ra nhìn, oa bọt canh nổi ở phía trên.
Cao Ấu Vi: "Đây là.... Ngươi làm?"
"Đúng vậy!"
"Đến đây." Cao Ấu Vi đưa cho Trương Tĩnh Hân: "Một phen tâm ý của thái thái nhà ngươi , nghìn vạn lần không nên lãng phí, phải uống hết toàn bộ."
Trần Thiên Ngữ một cước đá vào mông nàng: "Cút —!"
Trương Tĩnh Hân nhận lấy, nhìn canh này cũng có chút lo lắng.
"Uống cạn!" Trần Thiên Ngữ mặt đen lại nói.
Trương Tĩnh Hân mắt nhắm lại, chết thì chết! Uống!
Tang Thanh Nhã đang bận rộn xử lý chuyện công ty nên đến trễ một chút, gọi nhà hàng mang cơm trưa đến, ba người vây cùng một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện.
Trần Thiên Ngữ nói mẹ của nàng đuổi theo nàng muốn nàng đi xem mắt, đã sắp đến một tuần nhưng nhị lão cái mông vẫn mọc rễ không có vẻ gì là muốn đi, đoán chừng là muốn giám sát nàng hoàn thành đại nghiệp xem mắt mới bỏ qua.
Cao Ấu Vi hỏi: "Vậy ngươi định làm như thế nào?"
Trần Thiên Ngữ cười nói: "Kẻ vạn năm sợ sệt nhưng ngươi cũng dám công nhiên phản kháng mẹ ngươi, nếu như ta không làm chút gì để bày tỏ quyết tâm, đó không phải là thua ngươi rồi sao?"
Trương Tĩnh Hân hiếu kỳ: "Ngươi muốn làm gì?"
Trần Thiên Ngữ giảo hoạt mỉm cười.
Bình Kinh Tư Yến mở chi nhánh, Tây Cần cường liệt yêu cầu muốn đến cùng một chỗ với Thu Quỳ.
"Thu Quỳ đần như vậy, ta nhất định phải giám sát nàng thật chặt mới được! Chỉ tên ngu ngốc Hiểu Hiểu đã lừa nàng đến đầu óc choáng váng, vạn nhất lại đến một người nữa nàng sẽ tiếp tục mắc lừa. Ta lo lắng!"
Kháng nghị: "Ta nào có đần như ngươi nói."
"Ta không cần biết, không cần biết." Tây Cần ôm sư phụ học theo tác phong làm nũng của Thu Quỳ, nói: "Người ta muốn cùng với Thu Quỳ mà! Sự nghiệp quan trọng nhưng cũng phải yêu đương a! Sư phụ sư phụ sư phụ—."
Trương Tĩnh Hân bị nàng đong đưa óc đều muốn văng ra ngoài, cô gái này lực đạo so với Thu Quỳ nhỏ nhắn không phải một cấp bậc, lắc như vậy thật sự muốn chết người.
"Được được.... Ngươi đến nhà hàng chính làm đi, cùng Thu Quỳ quản lý nhà hàng hảo hảo xử lý. Hoa Tiền Nguyệt Thiện ta có tính toán khác."
"Thật sao! Cảm ơn sư phụ!"
Tây Cần cao hứng bừng bừng, Thu Quỳ e thẹn mặt đỏ.
Câu chuyện tình yêu của hai tiểu cô nương này vừa mới bắt đầu.
Tang Thanh Nhã nhận được "thư mời" đơn độc gặp mặt của mẹ Cao Ấu Vi, nhưng Cao Ấu Vi lại cố ý cùng nàng đến.
"Các ngươi đây là muốn tuyên chiến, không phải đến đàm phán đi?" Khóe miệng mẹ nàng mang theo mỉm cười, tựa hồ xem thấu hai người bọn họ.
Tang Thanh Nhã có chút lo âu liếc mắt nhìn Cao Ấu Vi, Cao Ấu Vi nói: "Đúng vậy, chuyện này không có gì đểđàm phán. Mẹ, từ nhỏ đến lớn ngươi nói cái gì ta đều làm theo ý ngươi. Học cái gì, kết bạn với ai, tu nghiệp ở nơi nào cho tới bây giờ đều là lấy quyết định của ngươi làm chuẩn. Ngươi muốn ta có tiền đồ, ta biết. Nhưng chỉ có lần này, duy chỉ lần này ta không thể thỏa hiệp." Nàng cầm tay Tang Thanh Nhã, nói: "Ta thích nàng, ta muốn quãng đời còn lại của mình đều ở bên cạnh nàng. Nếu như ngươi không đồng ý, ta cũng không còn cách nào, ta sẽ dựa theo tâm ý của ta mà làm. Mẹ, hy vọng ngươi suy nghĩ kỹ."
Mẹ nàng đột nhiên ha ha cười rộ lên, cười đến Cao Ấu Vi cùng Tang Thanh Nhã mao cốt tủng nhiên.
Lẽ nào..... Nàng có hậu chiêu gì?
Mẹ nàng đứng lên đi đến bên cạnh Cao Ấu Vi, Cao Ấu Vi thần kinh buộc chặt, nhưng chỉ bị mẹ nàng ôn nhu xoa đầu.
"Tiểu quỷ trưởng thành rồi." Mẹ nàng lưu lại câu này rồi rời đi.
"Đây là..... Cam chịu?" Tang Thanh Nhã có chút bất khả tư nghị.
Cao Ấu Vi sửng sốt một hồi, đột nhiên nước mắt rơi xuống.
Nàng đã chuẩn bị tâm lý cùng mẹ đối kháng thảm liệt, không ngờ người mẹ luôn nghiêm nghị vào lúc này lại bao dung nàng.
Trong lòng có chút cảm giác tội lỗi, nhưng càng nhiều hơn chính là cảm kích.
Bất cứ lúc nào, mẹ đều thương yêu nàng, điều này cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.
Nhìn Cao Ấu Vi khóc giống như một đứa trẻ, Tang Thanh Nhã đau lòng ôm nàng vào lòng, ôn nhu trấn an nàng: "Không sao, có ta ở đây."
Cảm ơn mẹ.
"Cái gì? Ngươi phải đi công tác?" Mẹ của Trần Thiên Ngữ không thể tin tưởng vào lỗ tai của mình: "Ngày mai sẽ phải đi xem mắt, ngươi không thể dời lại một ngày sao?"
Trần Thiên Ngữ vừa thu dọn hành lý vừa nói: "Ta không nhớ rõ ta có đáp ứng đi xem mắt."
"Thiên Ngữ! Ngươi thế nào không để ta bớt lo như vậy! Không được! Ngày mai ngươi phải đến!" Trần mẫu giận không kềm được, Trần Thiên Ngữ cũng tứ lạng bạt thiên cân ôm lấy nàng.
Trần mẫu ù ù cạc cạc nghe con gái nói ở bên tai: "Mẹ, tình yêu của ta đối với các ngươi không ít hơn một phân, nhưng ta cũng tình yêu của chính mình. Trong chuyện này ta chỉ có thể phụ lòng các ngươi."
"Ngươi....."
Còn nhớ rõ không? Nợ ngươi một chuyến du lịch.
Ngươi nói phải cùng ta đi khắp non sông tươi đẹp, ăn mỹ thực khắp thiên hạ, đáng tiếc lần đó vẫn chưa tận hứng.
Lúc này đây, ngươi phải cùng ta tay trong tay, đi đến cuối cùng, đi đến tương lai.
Trên máy bay, Trần Thiên Ngữ dựa vào vai Trương Tĩnh Hân, nhìn mây trắng miểu miểu ngoài cửa sổ, tâm tình trầm nặng bị ném ra sau đầu, phá lệ vui sướng.
Tay của Trương Tĩnh Hân đã tốt hơn nhiều, chi nhánh của Bình Kinh Tư Yến tiến triển thuận lợi, nàng bận rộn một đoạn thời gian cuối cùng là có thể nghỉ ngơi một chút. Trần Thiên Ngữ nói muốn ra ngoài tiếp tục du lịch, nàng cũng đi cùng.
Hoa Tiền Nguyệt Thiện nàng dự định cải tạo thành quán cà phê tư nhân, nếu như người hâm mộ của Trần Thiên Ngữ đến còn có thể nhận 9% ưu đãi.
Nơi đó là nơi các nàng gặp nhau, rất nhiều thứ phải bảo tồn thật tốt. Năng lực ghi nhớ của con người là hữu hạn, sự vật tốt đẹp cần được lưu giữ, đợi đến lúc tuổi già trở về chỗ cũ, cũng là một trong những lạc thú của cuộc sống.
Trần Thiên Ngữ tâm tình không tệ, ngược lại Trương Tĩnh Hân có chút không nỡ.
"Ta nói, ngươi cứ như vậy bỏ xuống ba mẹ ngươi, thích hợp sao?"
Trần Thiên Ngữ cười nói: "Bạn bè không đáng tin cậy có thể cô phụ, kẻ theo đuổi hoa tâm có thể cô phụ, thậm chí ba mẹ buộc ta đi xem mắt ta cũng có thể cô phụ, chỉ có mỹ thực cùng Trương lão bản là không thể cô phụ."
Trương Tĩnh Hân nhìn nàng, ôn nhu hôn lên trán nàng.
Vũ trụ mênh mông, vô số tinh cầu, thời gian thấm thoát. Trong cùng một ngân hà cùng một tinh cầu, nói cùng một ngôn ngữ có cùng một quốc tịch, ở thời gian tươi đẹp nhất gặp nhau giữa biển người mênh mông rồi yêu nhau, duyên phận kỳ diệu không thể tả.
Từ hôm nay trở đi, thiên sơn vạn thủy, chúng ta cùng nhau đi. Gắn bó tương tùy, thẳng đến tóc bạc trắng, dắt tay cùng rời khỏi.
"Phốc" Trần Thiên Ngữ đột nhiên nở nụ cười: "Ta nghĩ đến lần đầu tiên chúng ta hôn môi.... Lại là ở lối thoát hiểm, hai người giống như cãi nhau mà thổ lộ tâm tình, ha ha ha, thực sự là ngu xuẩn muốn chết."
Trương Tĩnh Hân quay đầu lại nói: "Lần đầu tiên chúng ta hôn môi mới không phải trong lối thoát hiểm đâu."
Trần Thiên Ngữ: "( ⊙口⊙ ) A! Cái gì! vậy là ở chỗ nào?"
Trương Tĩnh Hân giảo hoạt nói: "Bí mật thương nghiệp, không thể nói cho ngươi biết."
"Làm sao có thể! Nói mau a! Ta là đương sự a sao ta lại không biết! Trương Tĩnh Hân —."
"Ha ha ha....."
Toàn văn hoàn.
p/s: cảm ơn các bạn đã theo dõi bộ này trong suốt thời gian qua, xin hãy tiếp tục ủng hộ ta trong những dự án sắp tới, đa tạ. Thân ái ~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...