Thực Sắc Full [hoàn]

Chuyến bay từ thành phố Y bay đến thành phố F đúng giờ cất cánh, Trần Thiên Ngữ chưa từng ngồi qua một chuyến bay nào đúng giờ có chút giật mình.

"Thì ra chuyến bay còn có thể không trì hoãn."

Từ sân bay không lớn không nhỏ của thành phố Y cất cánh, không được vài giờ liền đến thành phố F. Mặc dù đã là đầu tháng mười hai nhưng lúc máy bay sắp chạm đất nhìn thấy hành khách đã bắt đầu cởi áo ngoài, chỉ còn áo ngắn tay.

"Tuy rằng thành phố F xem như dãy đất phía Đông Nam nhưng cũng không khoa trương như vậy đi?" Trần Thiên Ngữ rất ít đến Hoa Đông rồi lại bị gió lạnh của vùng sông nước Giang Nam thổi nên Trần Thiên Ngữ vẫn còn đang khoác áo lông, chiếc mũ thỏ đặt trong túi xách mang bên người, cùng nàng đồ trang điểm loạn chiến chuẩn bị tùy thời chống đỡ hàn lãnh. Nàng trở về tìm Trương Tĩnh Hân để cùng đi, vừa nghiêng đầu phát hiện Trương Tĩnh Hân cũng chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay.

"Ngươi cởi ra thực sự là nhanh a."

Trương Tĩnh Hân nghiêm túc nói: "Từ 15 đến 22 tuổi phần lớn thời gian ta đều sống ở thành phố Q, nhưng năm 16 tuổi đến thành phố Y học một năm, sau đó mẹ ta nhất thời hứng trí muốn cải biến khí chất nên muốn đi thành phố X kinh doanh lá trà, ta cũng liền thi vào đại học của thành phố X, đối với thành phố F ta cũng rất quen thuộc, mùa này rất nóng." (X và F là hai thành phố thuộc cùng một vùng đi)

"Cho nên đây cũng là thành thị ngươi đã từng sinh sống? Đại học của thành phố X, chẳng lẽ là...."

"X đại."

Đại học X là trường đại học nguyện vọng một Trần Thiên Ngữ muốn thi vào, lúc thi bởi vì bị bệnh không thi được nên mới đến đại học của thành phố B của Trương Tĩnh Hân bởi vì việc buôn bán của gia trưởng liền tùy tùy tiện tiện thi đại đại, lại làm đầu bếp, hoàn thành hai nguyện vọng lớn không thể hoàn thành trong đời Trần Thiên Ngữ.

"Thật đáng ngưỡng mộ!"

"Ngưỡng mộ cái gì a, mẹ ta chính là nhất thời hứng trí, giết heo quen rồi tính tính nóng nảy, pha trà nấu nước cũng khiến nàng không chịu được, chớ nói chi là trà đạo. Không bao lâu sau hiệu trà chuyển nhượng cho người khác trở về thành phố Q, lưu lại ta một mình ở thành phố X, hại ta mỗi tuần phải quay về thành phố Q giặt quần áo trong nhà."

Trương Tĩnh Hân hời hợt nhưng Trần Thiên Ngữ vẫn hiểu được, tuy rằng thành phố X và thành phố Q có không ít chuyến bay tốc hành, nhưng mỗi tuần điều bay đi bay lại một tháng chi tiêu hơn một vạn chỉ vì giặt quần áo? Xung quanh trường học nhất định có thể tìm được tiệm giặt ủi mà.

Thân là một sinh viên đại học và lão bản quầy thịt heo, vấn đề thu nhập trước không nói, Trương Tĩnh Hân người này tựa hồ có hiềm nghi luyến mẫu.

Ở trong lòng âm thầm đâm lén Trương Tĩnh Hân, biểu hiện trên mặt từ kinh ngạc nghi hoặc mà phân tích rồi kết luận... Trương Tĩnh Hân nhìn Trần Thiên Ngữ im lặng không lên tiếng biểu hiện trên mặt thiên biến vạn hóa, vỗ vai nàng.

"Hắc hắc, đừng có đoán mò nữa, xuống máy bay rồi."

Mới ra cửa sân bay, một cổ sóng nhiệt khiến Trần Thiên Ngữ nóng đến nửa bước khó đi.

"Thế nào nóng như vậy!"

Trương Tĩnh Hân mặc áo ngắn tay ngay cả kính râm cũng đeo lên rồi, thanh liêm đắc ý: "Thành phố F vào tết âm lịch có lúc lên đến 300C, tháng mười hai còn nóng hơn tháng tám hơn thành phố B, rất bình thường."

Là ai nói phía nam không có lò sưởi sẽ lạnh người chết? Bước ra tâm sự nhân sinh đi, có được không?

Bên trong áo bông Trần Thiên Ngữ chỉ mặc một chiếc áo T-shirt quá mức bó sát, xấu hổ cởi ra. Mặc áo lông, quần giữa ấm và giày vải bông, mũ lông thỏ cũng đừng lấy nữa...Trong xe bus nóng bức Trần Thiên Ngữ cùng một đàn nóng quần soóc áo ngắn tay còn đang kêu nóng nhét chung một chỗ, lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, 270C. vừa nhìn thiếu chút nữa nhìn đến hôn mê.

"Ngươi thế nào không cởi ra?" Một giây đồng hồ nghỉ mát, Trương Tĩnh Hân còn hảo tâm hỏi.

"Không muốn cởi."

"Bên trong không có mặc?"

"Ai có sở thích kỳ quái loại này a!"

Cầm hành lý gửi vận chuyển đi ra ngoài, Trương Tĩnh Hân lôi kéo Trần Thiên Ngữ đến khu mua sắm.


"Ngươi muốn mua sắm ở chỗ này?" Mức độ khó ăn của thức ăn trong sân bay khiến hai người không dám mua, đặc sản là không thể mua ở nơi này, chỉ có thời gian cấp bách lại cần quà tặng, quần áo và đồ dùng hàng ngày mới mua ở nơi này.

"Có hiệu thuốc, ta muốn mua cho ngươi phòng bị cảm nắng." Trương Tĩnh Hân đem tay kéo vali đưa cho Trần Thiên Ngữ: "Ngươi chờ ta một chút."

"... Không cần đâu, đến bên cạnh khách sạn mua là được rồi."

"Tuy rằng thuê xe ra khỏi sân bay là có thể tự lái, nhưng lát nữa xóc nảy chỉ sợ ngươi chưa đến khách sạn thì đã nôn ra. Ta sẽ lập tức quay lại."

Tuy nói có một tầng hơi mỏng cảm giác bị mỉa mai nhưng sự chu đáo của Trương Tĩnh Hân khiến cho trong lòng lẫn thân thể Trần Thiên Ngữ nóng lên.

Trần Thiên Ngữ phụ trách trông coi hành lý đem túi xách của Trương Tĩnh Hân đặt trên tay kéo vali, trong lúc chờ đợi nàng bỗng thấy hai thân ảnh quen thuộc.

"Một túi không đủ! Cái này màu sắc không hợp với quần áo của người ta, quần áo của người ta đều là màu sáng a!"

"Được được, mua! Nói cho cùng tiền lần trước Phương Khôn cho vẫn còn hơn một nửa, cũng không biết nên xài như thế nào. Bất quá những thứ ngươi mua sắm vali đã chứa không đủ rồi, ngươi phải xách như thế nào a?"

"Còn không phải rất dễ sao? Gửi về là được rồi. Ngốc."

"Ôi bảo bối của ta thật thông minh! Mua mua mua!"

Vệ Phong cùng Martha như cặp song sinh đến gần một quầy hàng xa xỉ, Trương Tĩnh Hân từ hiệu thuốc cầm dung dịch chiết xuất từ Hoắc Hương đi ra, Trần Thiên Ngữ nói: "Ngươi đoán ta đã nhìn thấy ai?"

Trương Tĩnh Hân từ tủ kính thủy tinh nhìn thấy, cũng rất giật mình: "Ngươi và hai vị này thật đúng là hữu duyên, đi đâu cũng có thể gặp."

Trương Tĩnh Hân lấy điện thoại di động ra hướng Vệ Phong cùng Martha bắt đầu quay phim, hai vị kia còn tương đối phối hợp vừa kéo vừa ôm vừa hôn.

"Làm gì vậy, quay cái này làm gì."

Trương Tĩnh Hân nói: "Thử xem tính năng camera của Iphone 6 có gì vượt trội không."

"Hey? Ngươi lúc nào thì mua IPhone 6 ?!"

"Lúc ngươi dẫn Dương Thù ăn uống khắp nơi."

"Không phải ngươi nói IPhone 6 rất xấu sao!"

"Nữ nhân đều là động vật khẩu thị tâm phi."

"...."

"Tạm được a, quay rất rõ ràng." Trương Tĩnh Hân cất xong điện thoại liền kéo rương hành lý: "Đi thôi."

Trương Tĩnh Hân nói rất đúng, rất có tính dự đoán, Trần Thiên Ngữ vừa lên xe không bao lâu đã bắt đầu buồn nôn, mở máy điều hòa không khí mở cửa sổ cũng vô dụng, cho nàng túi nôn mửa nhưng cắm đầu vào trong nôn khan nửa ngày nước mắt đều chảy ra chính là nôn không ra. Trương Tĩnh Hân đem bình tinh dầu Hoắc Hương mở ra đặt dưới mũi nàng, sưu một tiếng trước mắt tất cả hỗn độn đều nổ tung, tỉnh táo.

"Uống đi."

Trần Thiên Ngữ ngửi mùi vị đó cũng sắp khóc, hai mắt đẫm lệ cong cong, thanh âm đều mềm nhũn: "Có thể không uống hay không a.... Trương lão bản."


"Trần lão sư, không thể bướng bỉnh vào lúc này, có đáng yêu hơn nữa cũng phải uống."

"... Muốn hỏi thiên vấn địa...."

Một bình nhỏ xuống bụng quả thật là cực kỳ công hiệu, sau đó vài ngày Trần Thiên Ngữ đứng dưới ánh mắt trời sinh long hoạt hổ.

Thành phố F món ngon không ít, nhưng tất cả đều thiên về vị ngọt, ngay cả canh thịt vịt cũng ngọt, Trần Thiên Ngữ uống một hớp thiếu chút nữa thì nhổ ra.

"Ta muốn ăn mặn! Ta muốn muối!"

Trần Thiên Ngữ nói một câu, Trương Tĩnh Hân lên núi xuống biển cướp đoạt mỹ thực cho nàng.

Thời gian đông duẫn (măng mùa đông) lặng lẽ sinh trưởng trong năm, Trương Tĩnh Hân hướng đồng hương ngọn núi giao tiền, đội mũ cùng vác xẻng dẫn Trần Thiên Ngữ lên núi đào măng.

Trần Thiên Ngữ thay quần short cùng áo ngắn tay đơn bạc, trên đầu đội chiếc mũ thật to, theo sau lưng Trương Tĩnh Hân cẩn thận bước đi.

"Trương lão bản, đào đông duẫn phải có kỹ xảo, ngươi cái này cũng biết?"

"Biết, năm đó ta học đại học X không có chuyện gì thì ngồi xe chạy khắp nơi, đào măng làm cá khô tất cả đều đã làm."

Trương Tĩnh Hân chuyên tâm tìm kiếm gốc trúc có măng, lá trúc dày đặc có màu hơi vàng, sau khi tìm được trúc có măng liền nhẹ tay đào xung quanh nó.

"Trần lão sư lưu ý trúc tiên (chắc là rễ rồi) ngã vàng, phát hiện trúc tiên liền theo đó mà đào."

Trần Thiên Ngữ: "Trúc tiên...Tên gọi này thế nào có chút hèn mọn. Ta tìm được rồi, ngươi xem cái này là trúc tiên sao? Bên trên đều là lông."

Trương Tĩnh Hân bước đến: "Đúng vậy chính là cái này. Không hèn mọn, đông duẫn vốn chính là thân ngầm của trúc. Đến đây, ta đến đào, ngươi đứng bên cạnh chỉ điểm."

"Thân ngầm...." Trần Thiên Ngữ cảm giác mình phụ trách ăn thì tốt hơn, ăn trứng gà không cần phải biết gà mái là cái dạng gì, sau khi biết chân tướng nước mắt liền rơi xuống.

Trương Tĩnh Hân dùng cái xẻng theo trúc tiên đào thân ngầm, chạm được bộ rễ dùng lưỡi xẻng sắc bén chặt đứt, đông duẫn liền tới tay, còn đào ra một mảnh gốc măng.

Mấy viên đông duẫn trong tay, rất có phân lượng. Trương Tĩnh Hân kéo tay không đào hư đông duẫn, vị đạo của bùn đất cũng sẽ không thẩm thấu đến bên trong. Măng này một khi rửa bằng nước sẽ có vị chát, ảnh hưởng hương vị, cho nên lúc đào măng động tác phải cẩn thận tỉ mỉ mà dứt khoát.

"Ta cũng thử một chút." Nhìn Trương Tĩnh Hân đào đông duẫn rất thú vị, Trần Thiên Ngữ luôn sống ở thành thị có chút nóng lòng muốn thử.

"Ngươi động tay động chân không cẩn thận sẽ làm tổn hại trúc tiên cùng mầm trúc, bật người phá núi, đồng hương sẽ đến truy sát ngươi. Ngươi đi lấy giỏ trúc để măng vào đi, bán chút sức lực là được rồi."

"...."

"Không được bĩu môi, đã bao nhiêu tuổi rồi."

"Chuyện gì xảy ra! Trương Tĩnh Hân ngươi nói cho rõ ràng a, ngươi giở tính trẻ con thì có thể được như nguyện, còn ta giở tính trẻ con thì người bao nhiêu tuổi rồi! Còn để cho người ta giở tính hay không!"

Trương Tĩnh Hân mỉm cười, vươn tay nhéo mặt nàng một cái: "Được, con thỏ nhỏ đừng có gấp, ngươi giở tính đi giở giở giở, ta chịu chịu chịu." (nguyên văn là ngươi bán manh bán bán bán, ta mua mua mua)


"Trên tay ngươi đều là đất! Đều dính lên mặt ta rồi!"

"Thái độ lúc trở tính trẻ con (bán manh) của ngươi không thích hợp, không mua nữa."

"Trương Tĩnh Hân!"

Các nàng thuê một nhà biếp của một nông hộ, chảo sắt lớn đặt lộ thiên. Trương Tĩnh Hân nhóm lửa rất lưu loát, chảo lớn cũng không làm khó được nàng. Đông duẫn thái mỏng, ớt xanh, thịt, hành điều chuẩn bị tốt, chần nước sôi sau đó xào, hương thơm bay khắp nơi.

"Rất ngon! Thơm." Trần Thiên Ngữ ăn một miếng đông duẫn xào cảm khái: "Đúng là món ăn sơn dã thôn quê ngon không kể xiết, cộng thêm diệu thủ thần bếp Trương lão bản, nhờ phúc của ngươi đêm nay ăn món này ta có thể ăn ba chén cơm!"

"Vậy không phải cũng giống như thường ngày sao?"

".... Khen ngươi nửa ngày còn bị nói móc! Thích hợp sao!"

Sau lên núi liền xuống biển.

Trần Thiên Ngữ thích ăn cá, nhưng từ trước đến này chưa từng lên ngư thuyền. Hộ nông gia này có thuyền đánh cá, Trương Tĩnh Hân cùng đồng hương thương lượng, muốn lên thuyền của bọn họ đi đánh cá. Đồng hương nhiệt tình đáp ứng, còn mang theo rượu dương mai ở nhà tự ủ lên thuyền

Thuyền xuất phát vào buổi chiều, đèn pha thật to treo ở đầu thuyền, tiếng động cơ liên tục vang bên tai. Lưới đánh cá hạ thuỷ, yên lặng chờ thời khắc thu hoạch.

Đồng hương rót rượu dương mai cho Trần Thiên Ngữ, Trần Thiên Ngữ uống một hớp cay đến nhếch miệng: "Oa, đồng hương, đây là rượu nồng độ cao?"

"Đúng nha, rượu dương mai nồng độ không cao uống không ngon! Nữ hài tử uống không được thì nên uống ít một chút, nếu không sẽ say tàu."

"Nhưng....Thật sự uống rất ngon." Trần Thiên Ngữ cầm chén rượu lên nhìn tửu sắc hồng thấu, mùi rượu xông vào mũi, nhịn không được lại uống một ngụm: "Dương mai hoang dã ngâm rượu ngon hơn so với dương mai trồng, hiện tại cây dương mai hoang dã cũng rất ít thấy, hiếm có."

"Nếu nói là dương mai hoang dã...." Trương Tĩnh Hân đoạt lấy chén rượu của Trần Thiên Ngữ, hướng ánh sáng quan sát, rượu bên trong có một ít vật thể màu trắng rất nhỏ đang chuyển động.

"Đây là cái gì...." Trần Thiên Ngữ uống hai ngụm lớn , bị thuyền lắc lư lay động, cả người thật sự có chút lắc lư.

"Đây là sâu thi thể trong quả dương mai." (sâu thi thể chắc là giòi)

Khuôn mặt Trần Thiên Ngữ thoáng cái liền tái đi.

"Không có việc gì, có vitamin còn giàu protein."

Đồng hương kêu lên với Trần Thiên Ngữ: "Nữ hài tử, muốn nôn cũng phải dùng tay cản lại, không nên nôn xuống nước!"

Trần Thiên Ngữ dựa vào vai Trương Tĩnh Hân mà ngủ, trong lúc lắc lư nghe có người cao giọng hò hét, trục xoay chi nha chuyển động, thuyền càng dao động lợi hại.

"Di? Sao ta lại ngủ quên?" Trong lúc Trần Thiên Ngữ tỉnh tỉnh mê mê thấy đồng hương xắn ống quần đứng ở đầu thuyền hô khẩu hiệu, trong ưới đánh cá tất cả điều là cá đang nhảy loạn, vài ngư dân đang giúp đở kéo lưới lên, tiếng hô rung trời!

Thanh âm kia chấn động ngoài khơi yên tĩnh, khiến buồn ngủ của Trần Thiên Ngữ hoàn toàn biến mất, ngoài biển khơi dưới bầu trời đầy sao, một ánh lửa nhỏ bé so sáng hy vọng của ngư dân.

Tất cả cá được kéo vào trong khoang chứa, Trần Thiên Ngữ chạy đến trước khoang chứa, cá sống đang nhảy loạn khắp khoang thuyền. Lưới đánh cá để ở một bên, Trần Thiên Ngữ phát hiện mắt lưới rất lớn, chỉ có cá từ năm cân trở lên mới bị đánh bắt, còn những con cá nhỏ có thể lọt qua được, tiếp tục ngao du trên biển.

"Biển khơi cho chúng ta lễ vật, chúng ta cũng phải đối xử tử tế với biển khơi." Một đồng hương mang đậm khẩu âm thành phố F cả người đều là nước, tóc ngắn ngủn đã hoa râm, hướng ánh đèn thành phố xa xa thở dài: "Chỉ là ngày thắng ăn núi sống biển này còn có thể dài bao lâu."

Đồng hương đang vì hậu thế phạm sầu, Trần Thiên Ngữ cũng từng lo lắng cho gia đình. Đứng ở góc độ của bản thân nhìn thế giới thì nghĩ ông trời bất công, nhưng thực tế mỗi người cũng có phiền não của mỗi người, chỉ là tất cả mọi người đều đem buồn khổ giấu ở trong lòng, không nói ra.

"Này, Trần lão sư." Trương Tĩnh Hân một tay cầm dao một tay cầm mực, tạp dề cũng đeo lên rồi: "Sao có thể thiếu ăn khuya? Để ta làm món mực thứ thân cho ngươi nếm thử, thế nào? Còn có cá hoa cúc, ca xương, đêm nay một có một bàn đại yến toàn cá."

Mỹ thực vừa đến, tất cả phiền não đều ném ra sau đầu!

"Nhanh! Vừa ngủ dậy ta đói bụng!"


"Ai ai, đừng có gấp, cá vẫn chưa làm xong. Cá chiên hoa cúc, cá kho, thế nào?"

"Trương lão bản làm cái gì ta ăn cái đó!"

Ăn uống no đủ, đồng hương đem thuyền lái về bến tàu, Trần Thiên Ngữ nhìn thấy khắp trời đầy sao có chút không muốn rời khỏi, Trương Tĩnh Hân đi theo từ chỗ đồng hương thê một chiếc thuyền gỗ, đồng hương nói không cần trả tiền, các ngươi dùng xong nhớ kỹ kéo trở về buộc dây lại là được, buổi tối đừng bơi quá xa,

Trương Tĩnh Hân nói cám ơn, kéo Trần Thiên Ngữ lên thuyền: "Ngươi biết bơi không?"

Trần Thiên Ngữ lắc đầu.

"Thành thật mặc áo phao vào đi."

"Sao ngươi không mặc?"

"Ta biết bơi a, thời gian ở thành phố Q mùa hè mỗi năm ta đều đi bơi."

"Vậy cũng không được, để ngừa vạn nhất, mau mặc vào."

"....."

Hai người mặc áo phao thật dày ngồi ở trên thuyền, vụng về chèo đến ngoài khơi yên tĩnh, Trần Thiên Ngữ nằm nhìn tinh không.

Ngoài khơi gió mát yên tĩnh, mắt thường có thể thấy được tinh không sáng lạng, khiến trong lòng nàng cũng bình tĩnh.

"Ở đây thật tốt." Trần Thiên Ngữ tự lẩm bẩm: "Cũng không muốn quay về thành phố B."

Trương Tĩnh Hân nhìn nàng: "Ngươi đang trốn tránh."

"Trốn tránh?"

"Trốn tránh thành phố B, trốn tránh tất cả những chuyện khiến ngươi không vui. Ở đây quả thật rất tốt, sự nghiệp của ngươi sự nghiệp của ngươi, lý tưởng của ngươi không ở nơi này."

Không phải không thừa nhận Trương Tĩnh Hân nói đúng, Trần Thiên Ngữ đang trốn tránh, từ sau khi xảy ra chuyện ở thành phố B nàng vẫn luôn chọn cách rời xa thành phố B, rời xa chuyện khiến nàng phiền não. Tìm một nơi yên tĩnh sống phóng túng, không ai nhận thức nàng, không ai sẽ chỉ vào sau lưng của nàng nói nàng không tốt.

Tuy nói Trương Tĩnh Hân mang đến cho nàng rất nhiều ấm áp, từng thành thị xa lạ mang đến thể nghiệm mới mẻ....Những thứ này dời đi lực chú ý của nàng, có thể coi là dời đi, nhưng những chuyện kia vẫn khách quan tồn tại.

Nàng căn bản vẫn chưa giải quyết bất cứ chuyện gì.

Một đêm này ngủ cũng không ngon.

Trong mộng nghe có tiếng chuông điện thoại, tiện đà nghe giọng nói của Trương Tĩnh Hân. Tiếng kéo khóa kéo tiếng bước chân, có âm thanh đang xa dần.

Trương Tĩnh Hân?

Trần Thiên Ngữ rất muốn tỉnh lại tìm hiểu đến tột cùng, thế nhưng cồn khiến nàng ngủ đến mê mang, thế nào cũng không tỉnh lại được.

Sáng hôm sau rốt cục thanh tỉnh mà đầu vẫn đang đau nhức, Trần Thiên Ngữ phát hiện bên giường có tờ giấy, nét chữ thanh tú trên tờ giấy đến từ Trương Tĩnh Hân: "Trần lão sư ta có việc gấp về thành phố B trước, rất xin lỗi không thể làm bạn cùng ngươi tiếp tục du lịch, lần sau gặp mặt nhất định tạ tội."

Cuối cùng còn để lại điện thoại di động của nàng.

Trương Tĩnh Hân xảy ra chuyện gì? Đêm qua quả nhiên là thanh âm nàng rời đi sao?

Trần Thiên Ngữ có chút bận tâm, dựa theo số điện thoại di động gọi cho Trương Tĩnh Hân, tắt máy, tra xét chuyến bay từ thành phố F về thành phố B, lúc này nàng hẳn là đang ở trên máy bay.

Cô đơn đột nhiên trút xuống khiến Trần Thiên Ngữ nhất thời đánh mất tất cả tâm tình đi du lịch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận