Mấy ngày sau, Liễu quý phi ra lệnh đánh chết Khéo Như cùng cung nữ khiến Nghiêm tiệp dư bị động thai, sau đó lại xử phạt mấy người cung nữ cùng thái giám hầu hạ trong cung Diên Khánh. Giữa hậu cung, ai cũng cảm thấy lo sợ.
Nghiêm tiệp dư cùng Liễu dung hoa có thai, Thục phi cũng bị thương không thể thị tẩm, về chuyện này, không ít phi tần mừng thầm trong lòng. Thiếu ba người cạnh tranh, nói vậy sẽ có thêm cơ hội được hoàng đế phiên thẻ bài.
Mỹ nhân mới tiến cung ai cũng trổ hết tài năng, ý đồ được chia thêm một ly canh trênngười hoàng đế, trong đó đáng chú ý nhất, là Chu dung hoa ở trong thiên điện ở cung Thúy Vi. Từ sau khi Tiêu sung dung mất, luôn không có ai ở trong cung Thúy Vi, thẳng đến lần tuyển tú năm nay, tòa cung điện này mới nghênh đón vị chủ nhân mới.
Đối với kết quả này, Thẩm Mạt Vân cũng không kinh ngạc, dù sao chỉ nhìn trên sắc đẹp, cũng chỉ có Chu dung hoa có thể tranh đua với Nghiêm tiệp dư, hiện nay Nghiêm tiệp dư mang thai, tự nhiên sẽ có người mới leo lên. Nhưng một người khác cũng nhập vào mắt hoàng đế, lại hơi khiến nàng cảm thấy bất ngờ.
"Quý phi đã dùng xong ấn sao? nói đúng vậy, từ ngày mai, người ở trong sườn điện phía tây cung Cảnh Phúc, chính là Giang phương hoa, không phải Giang mỹ nhân nữa." Thẩm Mạt Vân vừa bóc hạt hướng dương vừa nói, ném một hạt dưa đến miệng, ăn xong mới nói, "Về sau Giang thị sẽ có địa vị ngang với Nguyễn phương hoa."
Tần Doãn cúi người trả lời: "Đúng vậy, nương nương."
"Ừ, ta đã biết. Tiễn Dung, ngươi đi chuẩn bị mấy món lễ vật, ngày mai đưa đến chỗ Giang phương hoa, đây cũng là việc vui." Thẩm Mạt Vân miễn cưỡng chống cằm.
Tiễn Dung tất nhiên nghe lệnh lui xuống chuẩn bị lễ vật không cần nói tới.
Thẩm Mạt Vân hỏi tiếp: "Trừ Chu dung hoa, một đám cung tần mới vào cung này, còn ai tương đối lọt vào mắt hoàng thượng?"
Tần Doãn nói tên mấy phân vị không cao lắm như lệ nghi cùng tài tử, đều được thăng lên tuyển thị thải nữ hàng thất phẩm, tuy rằng là tiểu thư nhà quan lại, nhưng gia thế ở kinh thành lại không thật sự được xếp vào hạng trung. Nhưng Tần Doãn nhắc tới Lam mỹ nhân, lại khiến Thẩm Mạt Vân chú ý.
"... Phụ thân của Lam mỹ nhân là quan viên ở tỉnh ngoài, làm quan Huyện thất phẩm, thân phận không cao, nhưng dung mạo rất xinh đẹp, thêm biểu cảm lạnh như băng, những cung nữ thái giám nhìn qua đều nói có mấy điểm rất giống Nghiêm tiệp dư. Cho nên sau khi thị tẩm, hoàng thượng đã thăng nàng ta từ tuyển thị thất phẩm thành mỹ nhân ngũ phẩm, cũng khá được sủng ái." Tần Doãn cẩn thận nói.
"Hừm? Có mấy điểm rất giống Nghiêm tiệp dư sao?" Thẩm Mạt Vân cũng cảm thấy hứng thú, "Mấy ngày trước, lần ngắm lan trong cung Diên Khánh, hình như ta khôngnhìn thấy nàng ta."
"Khi đó Lam mỹ nhân cũng chưa gặp hoàng thượng, nên Liễu quý phi cũng không mời Lam mỹ nhân đến cung Diên Khánh, không có duyên nhìn thấy các vị nương nương."
Lại đến một vị mỹ nhân lạnh lùng! Chẳng lẽ hoàng đế thật sự thiên vị kiểu này sao? Thẩm Mạt Vân hơi lơ đễnh, lại nghe Tần Doãn nói: "Sau khi Lam mỹ nhân được thăng phân vị, đã chuyển đến sườn điện phía đông cung Thái Hòa."
Thẩm Mạt Vân sửng sốt, người đứng đầu cung Thái Hòa là Giang sung nghi. Chẳng qua nhắc tới Giang sung nghi, lại làm nàng nhớ đến một sự kiện, nên hỏi tiếp: "Mấy ngày nay, nhị hoàng tử có tranh cãi gì với tứ hoàng tử không?"
Tần Doãn nói: "Mấy ngày trước, sau khi nhị hoàng tử tan học đi qua ngự hoa viên, gặp tứ hoàng tử đang chơi đùa, nhị hoàng tử cũng dừng lại nói chuyện với tứ hoàng tử. Hai vị hoàng tử đang nói chuyện rất vui vẻ, nhưng lại bất ngờ làm ầm ĩ lên, còn nguyên nhân tranh cãi, hình như có liên quan tới Giang sung nghi."
Thẩm Mạt Vân nghe vậy nhướng mày, chẳng lẽ nhị hoàng tử nói bậy về Giang sung nghi với tứ hoàng tử, cho nên tứ hoàng tử mới gây gổ với nhị hoàng tử? Nàng suy nghĩmột lát, cảm thấy khả năng này lớn nhất, không khỏi lẩm bẩm: "Khó trách ngày đó ở cung Diên Khánh Giang sung nghi sẽ có thái độ khác thường khơi mào đâm tới..."
Dừng một lát, lại nói sang chuyện khác, "Còn Tần tiệp dư đâu, mấy ngày nay có hành động gì không?"
Tần Doãn suy nghĩ một lát, mới nói: "Cũng không có nhiều hành động. Lần trước khi hoàng thượng tới cung Trường Nhạc, nương nương nhắc đến Tần tiệp dư mấy lần trước mặt hoàng thượng, ngày thứ hai Tần tiệp dư đã được hoàng thượng phiên thẻ bài, tất cả mọi người trong Thanh Ảnh các đều cực kì vui sướng. Chẳng qua..." nóixong, lại hơi do dự.
Thẩm Mạt Vân thật bình tĩnh nghe, ngày đó Tần tiệp dư sẽ lao ra cứu nàng, khẳng định không phải đột nhiên biến thành thánh mẫu, giải thích duy nhất là muốn cầu xin nàng chuyện gì. Nữ nhân trong hậu cung, cũng chỉ cầu mong được mấy thứ thôi. Nếuđã nợ ơn của người ta, vậy trả lại cũng là chuyện đương nhiên, cho nên sau này khi Vũ Văn Hi lại đây thăm nàng, nàng cũng thuận miệng nói mấy câu khen ngợi Tần tiệp dư. Nàng đã dựng lên khởi đầu tốt, Tần tiệp dư lại diễn kịch rất phấn khích, sự tình cũng thành công như mượn nước đẩy thuyền.
Đêm bị thương nàng thật sự cảm động với tấm lòng cùng sự săn sóc của Vũ Văn Hi, nhưng cảm động qua đi, cuộc sống vẫn tiếp tục như bình thường, loại ảo tưởng khôngthực tế này đã bị nàng đóng gói đến góc xó không biết tên từ ngày đầu vào cung.
Tính kế, tranh đoạt, đây mới là chủ đề trong cuộc sống của nàng.
hiện thực chính là, nàng đang hỏi Tần Doãn: "Chẳng qua gì? Chẳng lẽ Tần tiệp dư lại chọc giận hoàng thượng?"
Tần Doãn lắc đầu, đáp lại: "không phải Tần tiệp dư chọc hoàng thượng tức giận, mà là nhị công chúa. Nô tì nghe nói, Tần tiệp dư cực kì lạnh nhạt với nhị công chúa, trừ việc dặn dò bà vú chăm sóc nhị công chúa thật tốt, cũng không quan tâm đến nhị công chúa lắm, thậm chí còn nói trừ khi có chuyện quan trọng, nếu không sẽ không cần ôm nhị công chúa đến trước mặt nàng ta, nàng ta không muốn gặp."
Tố Nguyệt hầu hạ ở bên cạnh không nhịn được nói chen vào: "không thể nào, nhị công chúa là con gái ruột của nàng ta mà."
Thẩm Mạt Vân nghe vậy, cũng thở dài, "Đều là người làm mẹ ruột, Tần tiệp dư cũng hơi quá mức."
hiện nay nhị công chúa còn nhỏ, không cảm nhận được nhiều lắm, chờ trưởng thành, cha ruột không vui, mẹ ruột không đau, cuộc sống về sau cũng rất khổ sở. Nhưng trừ việc cảm thán một chút, Thẩm Mạt Vân cũng không làm được cái gì, cuộc sống tương lai của nhị công chúa có lẽ sẽ không tốt lắm, nhưng nếu mẹ ruột của nàng ta đềukhông để ý, sao có thể đến lượt nàng một người ngoài quan tâm. Suy nghĩ một lát, nàng vẫn hỏi: "Hoàng thượng biết không?"
Tần Doãn nói: "Nô tì không rõ lắm, nhưng, nghĩ đến chắc không biết."
Thẩm Mạt Vân "Ừ" một tiếng: "Về sau chuyện về nhị công chúa, các ngươi đều ngậm miệng, không cho bàn tán. Giám sát người bên dưới chặt chẽ một chút."
"Dạ." Tần Doãn cùng Tố Nguyệt đều hành lễ đáp.
Cung Diên Khánh
Liễu quý phi nhăn mày, lo lắng hỏi: "Đứa nhỏ trong bụng Liễu dung hoa thật sự khôngcó việc gì sao? Lâm thái y, không cần dùng những lời nói này lừa ta, ta muốn nghe được lời nói thật."
Lâm thái y nói: "Quý phi nương nương yên tâm, tuy Liễu dung hoa bị va chạm, nhưng thân thể rất tốt, chỉ cần Liễu dung hoa tĩnh dưỡng thật tốt, cũng không quá khó khăn để giữ được thai nhi."
Liễu quý phi nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nói: "Vậy là tốt rồi. không cần quan tâm dùng thuốc bổ tốt, chỉ cần có ích cho thai nhi của Liễu dung hoa, cứ kê hết ra."
Lâm thái y nói: "Đây là trách nhiệm của thần, xin nương nương yên tâm."
"Ừ." Liễu quý phi gật đầu, bảo Lâm thái y viết phương thuốc, lại ban thưởng cho hắn, lúc này mới tiễn ra ngoài cung Diên Khánh.
Vi Vũ cũng là một cung nữ khác hầu hạ bên người Liễu quý phi, bây giờ cười nói với Liễu quý phi: "Xem ra, xác định đứa nhỏ trong bụng Liễu dung hoa không có chuyện gì, chúc mừng nương nương đạt thành mong muốn."
Liễu quý phi vuốt cằm cười nói: "Còn phải chờ nàng ta sinh ra khối thịt trong bụng mới biết được có đạt được mong ước hay không."
"Nhưng cũng coi như có hi vọng sao." Vi Vũ nói.
Liễu quý phi thở dài: "Vậy cũng đúng, cũng là niềm hi vọng." Dừng một lát, lại nói: "Truyền lệnh xuống, mấy tháng này, hầu hạ Liễu dung hoa thật tốt cho ta, mặc kệ nàng ta muốn gì, đều đáp ứng."
Vi dấu hiệu sắp mưa hội phúc thân nói: "Nô tì tuân chỉ."
Từng ngày trôi qua, với Thẩm Mạt Vân mà nói, ba tháng qua cũng không hề có gợn sóng, nhưng vẫn có một số chuyện bất ngờ. Bởi vì trừ việc dạy con gái biết chữ đọc sách, Vũ Văn Hi ngẫu nhiên cũng sẽ ngủ lại ở Trường Nhạc cung, đương nhiên hắn cònkhông cầm thú đến nỗi làm ra chuyện gì với một “bệnh nhân”.
Hoàng đế chọn thẻ bài cho gọi phi tần, cũng không đều vì chuyện kia. Có khi bận rộn việc nước hoặc việc trên triều không thuận lợi, hoàng đế lại không muốn ở một mình, cũng sẽ gọi phi tần đến, tán gẫu giải buồn cùng hắn, buổi tối cũng thật sự đắp chăn bông nói chuyện. Chẳng qua cũng không nhiều phi tần có vinh hạnh này, trước kia chỉ có Tiêu hoàng hậu có tư cách này, dù sao cũng là quốc mẫu, kiến thức lòng dạ cũngkhông tầm thường, mà từ khi Tiêu hoàng hậu gần như bị giam lỏng, hiện tại không tự giác đến lượt Thẩm Mạt Vân.
Hậu cung có vô số mỹ nhân, nhưng muốn chọn ra một người hài lòng hiểu ý cũngkhông dễ dàng. Tính cách Liễu quý phi quá cường thế, không giỏi nói chuyện nhẹnhàng mềm mại; Trương Đức phi là tiểu thư khuê các tiêu chuẩn, ánh mắt nhỏ hẹp; Cao Hiền phi cũng đọc không ít sách sử, nhưng cho tới bây giờ đều lạnh nhạt; Giang sung nghi tuy dịu dàng, nhưng quá mềm yếu, không có một chút cá tính; Chu tu nghinói năng vụng về, ánh mắt hạn hẹp, Vũ Văn Hi vốn không thích, càng không thể muốn gặp nàng ta khi đang bực tức.
Còn những phi tần mới vào cung, thời gian ngắn ngủi, muốn đoán trúng cùng nịnh hót đúng ý hoàng đế, còn cần thời gian đến cọ sát. Tuy Vũ Văn Hi thích những mỹ nhân lạnh lùng tài năng xuất chúng như Nghiêm mỹ nhân, sẽ làm hắn có cảm giác thỏa mãn về sự chinh phục, nhưng điều này không có nghĩa khi hắn không vui, còn thích đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng không có biểu cảm, chẳng sợ nữ nhân khuôn mặt lạnh lùng với hắn là mỹ nữ khuynh thành, cho dù do hắn nuông chiều ra cũng không được.
Loại trừ một lúc, chỉ có Thục phi là lựa chọn tốt nhất.
Bởi vậy có thể thấy được, tiêu chuẩn hai mặt của hoàng đế, được chấp hành cực kì triệt để.
Bởi vậy, trong thời kì Thục phi bị thương, cũng không khó giải thích vì sao hoàng đế còn đến cung Trường Nhạc. Cho dù thẻ bài bị lấy xuống, nhưng chân mọc trên người hoàng đế, hắn muốn đến cung Trường Nhạc, chẳng lẽ có người dám ngăn đón sao?
Hôm nay, Thẩm Mạt Vân đang chơi cờ với hoàng đế, mà Bảo nhi vừa bị Vũ Văn Hi kiểm tra bài vở được giao cho lúc trước, thật vất vả khiến phụ hoàng hài lòng mới được thưởng cho —— đồng ý cho nàng thời gian nghỉ ngơi một canh giờ. Vì thế Bảo nhi vui sướng hoan hô thuận tiện bắt cóc đệ đệ thân yêu Thụy nhi, hai chị em đi cùngmột đám cung nữ thái giám, đùa nghịch trong hoa viên trong cung Trường Nhạc.
Vũ Văn Hi lạnh nhạt đánh cờ, hỏi: "Nghiêm tiệp dư cũng mang thai được năm tháng thôi, thái y nói thế nào?"
Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lát, mới thả xuống một quân cờ đen, nói: "Thái y nói thai nhi của Nghiêm muội muội rất tốt, mạch tượng yên ổn, cứ theo tình huống này, lúc sinh nở chắc tương đối thuận lợi." Trong mấy tháng qua, Vũ Văn Hi cũng không quan tâm lắm đến hai phụ nữ có thai, vẫn định kỳ đi thăm hai người cùng ra lệnh cho thái y chăm sóc thật tốt, nhưng không hề ngủ lại.
Vũ Văn Hi chỉ hỏi về thai nhi của Nghiêm tiệp dư, lại không nói đến một phụ nữ có thai khác, Thẩm Mạt Vân cũng mừng rỡ giả vờ không biết, chẳng qua nhớ tới tiết mục phấn khích vừa xảy ra trong cung, nghĩ rằng cũng khiến người trong cung Chiêu Minh kia nóng nảy đi, hay lại ra tay đẩy thêm một chút? Ý nghĩ trong lòng cũng vòng vo mấy vòng.
"đang nghĩ gì đâu? Tập trung như vậy? Tới lượt nàng." Vũ Văn Hi gọi lại sự chú ý của Thẩm Mạt Vân, cười chỉ bàn cờ trên mặt bàn, ra hiệu nên đến lượt nàng.
Thẩm Mạt Vân nhanh chóng thu lại ý nghĩ, lại tập trung chú ý vào ván cờ. Vì không để mình thua quá khó coi, cần dồn hết tâm trí lên ván cờ. Nhưng khả năng chơi cờ của hai bên kém quá xa, cuối cùng Thẩm Mạt Vân vẫn thua ván cờ này.
Sau khi đánh một ván cờ, dường như Vũ Văn Hi cũng không còn hứng thú nữa, ném cờ trắng vào hộp đựng cờ sẽ không để ý đến, mà bưng chén trà xanh có độ ấm vừa phải lên uống. Thẩm Mạt Vân dặn tiểu cung nữ thu dọn bàn cờ, đợi các nàng lui ra, nàng thấy tâm trạng Vũ Văn Hi cũng không tệ lắm, mới nói: "Thiếp nghe nói, mấy ngày trước đây Lam mỹ nhân được tra ra mang thai hai tháng, hoàng thượng lập tức tuyên chỉ tăng vị phân cho nàng thành phương hoa."
Vũ Văn Hi thanh thản ngồi dựa vào ghế tựa, tay phải vô ý thức xoay xoay nhẫn ngọctrên ngón cái tay trái, khóe miệng mỉm cười, "Ừ, đúng vậy, ái phi muốn nói gì?" Trong lòng cũng hơi kinh ngạc, về chuyện phi tần được thăng vị phân, Thục phi đều mặc kệ cũng không mở miệng, hôm nay đột nhiên nhắc tới Lam thị... Chẳng lẽ ghen tị sao? Nhưng nhìn kỹ lại, vẻ mặt cũng không giống.
Thẩm Mạt Vân cũng không biết suy đoán của hoàng đế, lập tức nói ra ý nghĩ của nàng: "Chuyện cung tần thăng phân vị, vốn Liễu tỷ tỷ nói ra thích hợp hơn, nhưng mấy tháng nay Liễu tỷ tỷ vội vàng chăm sóc Liễu dung hoa, nghĩ đến không rảnh rỗi suy nghĩ việc này. Thiếp có một ý nghĩ, thiếp nói ra, nếu hoàng thượng cảm thấy khôngổn, nhưng không cho giận thiếp."
Vũ Văn Hi vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười, "Còn chưa mở miệng đâu, đã xin thẻ vàng miễn chết sao?"
Thẩm Mạt Vân cười nói: "Người xưa dạy, cẩn thận đi thuyền vạn năm, không phải thiếp cũng nghe theo lời người xưa nói sao."
Vũ Văn Hi hoạt động thân thể, thay đổi tư thế càng nhàn nhã hơn, cười mỉm nói: "Theo nàng đi. Tí nữa mặc kệ nàng nói gì, trẫm đều sẽ không trách nàng, như vậy được chưa? Có muốn trẫm lại cho nàng một tờ thánh chỉ, miễn cho tí nữa nàng còn nóitrẫm không giữ lời."
Thẩm Mạt Vân nói: "Vậy cũng không cần, quân không nói đùa thôi, tất nhiên thiếp tin tưởng hoàng thượng."
Vui đùa xong, phía dưới là chuyện nghiêm túc, tìm từ ngữ một lúc, nàng nói: "Hôm qua thiếp gặp Nguyễn phương hoa cùng lục hoàng tử trong ngự hoa viên."
Vũ Văn Hi nhíu mày, ra hiệu cho nàng nói tiếp.
Thẩm Mạt Vân nói tiếp: "Nguyễn phương hoa vào cung đã lâu, hầu hạ hoàng thượng nhiều năm coi như để bụng, lại là mẹ đẻ của lục hoàng tử, thiếp nghĩ, phân vị của nàng, có phải nên thăng cấp không? Dù sao, Lam phương hoa vào cung chưa đượcmột năm, lại mới mang thai, cũng đã là phương hoa đứng hàng tứ phẩm, cùng cấp với Nguyễn phương hoa, dường như... không hợp lý lắm. Hoàng thượng thấy thế nào?"nói xong, còn không quên nhìn vẻ mặt hắn thật cẩn thận, nhìn một lúc, thật không có dấu hiệu tức giận.
Vũ Văn Hi không suy nghĩ lâu lắm, thật sảng khoái đồng ý: "Nếu đã như vậy, cứ theo ý nàng, thăng Nguyễn thị thành thừa huy đứng hàng tam phẩm đi." Chuyện trên triều đình đã chiếm hơn phân nửa tâm trí của hắn, việc trong hậu cung, hắn thực sự khôngcó nhiều tâm trí quan tâm đến, chỉ cần không làm ra chuyện gì quá mức, hắn sẽ khônghỏi đến nhiều lắm.
Thẩm Mạt Vân giấu đi nụ cười bên môi, nói: "Vậy thiếp thay Nguyễn phương hoa tạ ơn hoàng thượng trước."
không nghĩ Vũ Văn Hi lại đột nhiên vươn tay nắm lấy nàng ôm vào lòng, "Nàng chỉ thay Nguyễn phương hoa tạ ơn sao? Vậy còn nàng đâu, không tạ ơn sao?"
Thẩm Mạt Vân nhếch môi, không hiểu rõ tình huống trước mắt lắm, hoàng đế lên cơn sao? Khó được giả vờ ngớ ngẩn hỏi: "Vậy ngài muốn thiếp tạ ơn như thế nào?"
Vũ Văn Hi cúi đầu, nặng nề dúi vào hõm cổ thon dài trắng nõn, mơ hồ nói không rõ: "Vậy nhường ái phi lại sinh cho trẫm một đứa nhỏ đi!"
Gió thổi qua, mang theo từng trận mùi hoa, khiến cho lòng người say mê.
Khi mọi người đều nghĩ đứa nhỏ trong bụng Nghiêm tiệp dư có thể bình yên chào đời, xảy ra chuyện bất ngờ, khiến thai nhi hơn năm tháng trong bụng Nghiêm tiệp dư bị mất, còn bị ảnh hưởng đến thân thể, thái y nói sau này sẽ rất khó có thai.
Mà lúc Nghiêm tiệp dư gặp chuyện không may, Lam phương hoa vừa được thăng cấp cũng có mặt. Ngay lập tức, tất cả manh mối đều chỉ hướng vị mỹ nhân cũng cao ngạo lạnh lùng này.
Trong cung Trường Nhạc, sau khi Thẩm Mạt Vân nghe được tin tức này, cũng khônggiữ được bình tĩnh, trực tiếp hỏi: "Là nghiêm tiệp dư rơi thai? không phải Liễu dung hoa sao? Ngươi không nghe nhầm chứ?"
Tần Doãn vội vàng gật đầu, "Hoàn toàn chính xác, sẽ không sai. Liễu quý phi đã đi Y Tuyết hiên, Lam phương hoa đã bị trông chừng, cũng ở Y Tuyết hiên. Nương nương, có phải ngài cũng nên đi một chuyến không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...