Thục Phi

Editor: Natalie Pham​

Tuy thai nhi trong bụng Tần tiệp dư vẫn ổn định chưa hề gặp chuyện không may, nhưng rốt cuộc bị kinh hãi, cho nên thái y viết thêm mấy phương thuốc dưỡng thai, còn dặn dò Tần tiệp dư tĩnh dưỡng thật tốt, không nên tự do đi lại. Ma ma hầu hạ bên người Tần tiệp dư cũng nói như thế, còn nói thai nhi lần này, nhìn qua giống như là hoàng tử, Tần tiệp dư vô cùng mừng rỡ, ngoan ngoãn dưỡng thai, không dám tùy tiện ra ngoài đi ngoài.

Sau đó hoàng đế cũng thưởng một ít lễ vật, nhưng không tự mình đi thăm Tần tiệp dư. Trên thực tế, sau khi Tần tiệp dư truyền ra tin tức có thai, hoàng đế rất ít đi đến Thanh Ảnh các. Tần tiệp dư đang vui sướng xem lễ vật hoàng thượng ban cho, mỗi ngày nghĩ đến chuyện hoàng đế sẽ đến thăm nàng, nhưng đến một bước chân hoàng đế cũng không bước vào Thanh Ảnh các.

Do đang mang thai, cảm xúc của Tần tiệp dư trở nên không ổn định lắm. Thẩm Mạt Vân tình cờ gặp Tần tiệp dư một lần, nhưng bị ánh mắt hơi điên khùng của đối phương làm cho sợ hãi, nói chuyện càng mất trật tự, không có logic. Thẩm Mạt Vân thấy bộ dáng như bị kích thích của Tần tiệp dư, theo bản năng cách xa nàng ta, đây chính là phụ nữ có thai, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì đây chính là một món nợ không rõ ràng.

So sánh với chuyện suốt ngày chăm chú nhìn bụng của Tần tiệp dư, lúc này Thẩm Mạt Vân hứng thú với việc dạy Bảo nhi đi lại hơn, thi thoảng dùng một số đồ chơi tinh xảo dụ dỗ Bảo nhi tự mình đứng lên đi lại. Khi Vũ Văn Hi đi vào nội điện Trường Nhạc cung, liền nhìn thấy Thẩm Mạt Vân đang không ngừng hướng dẫn Bảo nhi đang nghiêng ngả chao đảo đi trên ghế quý phi.

“Ái phi đang làm gì thế? Bảo nhi nhỏ như vậy, nếu bị ngã thì sẽ không chịu nổi đâu.” Vũ Văn Hi đi tới, ngay lập tức bế con gái rượu lên, nhẹ nhàng nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, nói với tâm trạng cực tốt.

“Phụ hoàng, vui vẻ.” Bảo nhi không giãy dụa trong lòng Vũ Văn Hi, trái lại cười hì hì kéo vạt áo hắn, lần lượt nói rõ từng chữ một, làm tâm trạng hoàng đế càng vui hơn.

“Sao hoàng thượng lại tới đây vậy? Các ngươi cũng không biết thông báo một tiếng sao?” Thẩm Mạt Vân đầu tiên hơi kinh hãi, sau đó ngay lập tức nhíu mày nhìn về phía nhóm nô tài đi phía sau hoàng đế.

Vũ Văn Hi vung tay lên, nói: “Là do trẫm không cho bọn họ thông báo.” Ước lượng sức nặng con gái yêu trong lòng, nói: “Hình như Bảo nhi nặng hơn một chút. Vừa rồi hai người đang làm gì đó? Múa tay múa chân vui sướng như vậy, nhìn rất náo nhiệt.”

Thẩm Mạt Vân nói: “Bảo nhi đã hơn một tuổi rồi, thiếp đang nghĩ biện pháp dạy nàng đi.” Nói xong, gọi Tố Nguyệt tới thấp giọng dặn dò mấy câu. Tố Nguyệt vội vàng gật đầu, nhanh chóng xoay người lui ra.

Vũ Văn Hi tiện tay cầm lấy một món đồ chơi đùa với Bảo nhi, nói: “Bảo nhi còn nhỏ, xương cốt còn mềm mại, qua hai năm nữa đi, nhỡ đụng chạm vào đâu thì phải làm sao bây giờ?” Bảo nhi không ngừng vặn vẹo thân thể mập mạp ở trong lòng hắn, vươn cánh tay mềm mại mập mạp trắng nõn để giật lại chiếc trống ở trong tay phụ hoàng.

Thẩm Mạt Vân không nhịn được khóe miệng khẽ giật, nói: “Tính tình Bảo nhi rất hoạt bát, mỗi ngày đều không ngừng nghịch ngợm, thiếp không nhỡ ép buộc nàng, lúc này mới nghĩ biện pháp để Bảo nhi hoạt động thêm một chút. Về chuyện bị đụng chạm vào đâu, hoàng thượng cứ yên tâm, có nhiều người trông chừng như vậy, sẽ không để Bảo nhi gặp chuyện chẳng may đâu.”

Nghe xong những lời này, Vũ Văn Hi hơi sửng sốt một chút, nhìn con gái yêu không ngừng vặn vẹo trong lòng hắn, trong lòng cũng hơi đồng ý với cách nói của Thẩm Mạt Vân, tính tình của nữ nhi thật hoạt bát rất yêu thích vui đùa ồn ào. Chả biết có phải trẻ con đều như vậy hay không, hay chỉ có Bảo nhi là trường hợp đặc biệt, hắn nhớ lúc thái tử hồi bé rất an tĩnh. Lúc này hoàng đế bệ hạ đã quên, trừ Bảo nhi, những đứa con khác hắn căn bản chưa từng gần gũi thân thiết như vậy, hắn chẳng biết tính cách thái tử chẳng yên lặng, mà do cảm thấy hắn xa lạ nên mới e ngại thôi, cho nên không nghịch ngợm ồn ào trước mặt hắn.


“Vậy để bọn nô tài chú ý thêm một chút đi, cẩn thận đừng làm Bảo Nhi bị thương.” Vũ Văn Hi suy nghĩ một lát, coi như đồng ý lời giải thích của Thẩm Mạt Vân.

“Dạ.” Thẩm Mạt Vân lên tiếng, sau đó nhận lấy chén trà Tố Nguyệt vừa đưa lên, để trên bàn bên cạnh hoàng đế, nói: “Hoàng thượng, hôm nay thần thiếp nấu một ít trà gừng, vào mùa hè uống trà gừng rất béo ngậy, vps điều lúc này vừa vặn thời gian uống, có thể làm ấm bụng trừ gió, hoàng thượng nếm thử đi.”

Mùi gừng thoang thoảng bay tới, Vũ Văn Hi nhìn vào bên trong chén trà, nước trà có màu vàng nhạt, bên trong có mấy quả hạt thông hồ đào nổi phập phềnh, vừa uống một ngụm, hương vị cũng đặc biệt, vị hơi cay độc vị từ cổ họng ấm xuống bụng, vì thế khen: “Không sai, uống xong bụng đã ấm hơn.”

Thẩm Mạt Vân mím môi cười, lại bày ra mấy món điểm tâm, “Hoàng thượng thích là tốt rồi.”

Vũ Văn Hi buông Bảo nhi ra, nhìn lướt qua mấy món điểm tâm kia, nếm thử một khối bánh lạc, liền đặt chiếc đũa xuống, nói: “Thai nhi của Tần tiệp dư như thế nào rồi? Thái y nói thế nào?”

Thẩm Mạt Vân vừa chú ý đến Bảo nhi, vừa nói: “Thái y nói, thai nhi của Tần muội muội rất tốt, chỉ cần tĩnh dưỡng cho tốt, nhất định có thể bình an sinh. Kể cả các ma ma đều nói, thai nhi lần này của Tần muội muội, có khả năng rất lớn là hoàng tử. Thiếp trước tiên chúc mừng hoàng thượng.”

Vũ Văn Hi hơi nhíu mày, lạnh nhạt “Ừ” một tiếng, liền bỏ qua đề tài này, ngược lại nói chuyện khác. Thẩm Mạt Vân nhìn trong mắt, nghĩ rằng từ sau khi Tần tiệp dư gặp chuyện không may, hoàng đế còn chưa từng đi thăm nàng ta một lần, hơi nhíu mày, lập tức cũng bỏ qua đề tài này, phụ họa với lời nói của hoàng đế.

Ngày thứ hai sau khi tiễn bước hoàng đế có tâm trạng rất tốt, Thẩm Mạt Vân mới bắt đầu chậm chạp sửa soạn cho mình, Tố Nguyệt vừa giúp nàng thay quần áo, vừa lo lắng nói: “Chủ tử, đứa bé trong bụng Tần tiệp dư còn bốn tháng sẽ sinh ra, nếu đúng như các ma ma nói, là một vị hoàng tử, vậy phải làm như thế nào đây?”

Thẩm Mạt Vân thay quần áo xong, ngồi ở trước bàn trang điểm, chọn một cái trâm cài đầu bươm bướm bằng thủy tinh, Hồng Tịch vội vàng nhận lấy cắm ở giữa búi tóc, nàng mới nói: “Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chúng ta sống cuộc sống của chúng ta, sao có thể lo lắng nhiều chuyện này như vậy.”

Tố Nguyệt vẫn lo lắng, “Nhưng...”

Thẩm Mạt Vân không thèm để ý, chỉ vào một đóa hoa vải trong đó, nói: “Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, thuận theo tự nhiên là được.”

Tố Nguyệt còn muốn nói gì nữa, lại bị Hồng Tịch kéo tay áo một chút, đành phải dừng lại đề tài này, nói: “Đúng vậy, chủ tử.”

Thẩm Mạt Vân không khỏi thở dài một hơi, muốn ngăn cản cung phi mang thai sinh con, độ khó cũng không thua gì không cho hoàng đế sủng ái nữ nhân khác, đây là chuyện đương nhiên, so với việc buồn phiền về chuyện này, còn không bằng nghĩ nên tính toán cho mình thế nào cho tốt.


Kể cả muốn bí mật ở phía sau ra tay, cũng phải lo lắng một chút về tình huống thực tế. Hạ độc? Trong cung tất cả chén thuốc của chủ tử lớn hay nhỏ đều cho thái y thử độc trước, sau khi được chứng minh an toàn mới cho chủ tử uống. Đẩy người? Cho dù tuyển thị thải nữ ở vị trí thấp nhất, bên người ít nhất đều có một vị cung nữ một người thái giám hầu hạ, phi tần có địa vị càng cao, vừa bước ra cửa cung, càng mang theo nhiều người hầu hạ bên người. Về phần thích khách ám sát... Thẩm Mạt Vân tỏ vẻ, tìm được cao thủ võ lâm trong truyền thuyết không là một chuyện dễ, nếu hoàng cung dễ dàng bị người lẻn vào như vậy, lúc trước Thái Tổ tranh đấu giành thiên hạ cũng không cần vất vả như vậy. Ném mấy khỏa trân châu đá cuội trên con đường phi tần mang thai hay đi, mục tiêu lớn như vậy, mắt phải kém như thế nào mới có thể xem nhẹ, hơn nữa người ta có đi con đường kia không cũng là một vấn đề, thật ra người làm vệ sinh trong cung vẫn rất có trách nhiệm.

Sau khi đi đến nơi này, Thẩm Mạt Vân mới phát hiện, những thủ đoạn hãm hại tranh thủ tình cảm thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết trước kia nàng hay đọc, ở trong hiện thực đều rất khó thực hiện. Đặc biệt là trên phương diện ăn và uống thuốc, mặc kệ là ở Thẩm gia, vẫn là ở hoàng cung, từ trên xuống dưới, mỗi một cửa, đều được canh chừng đặc biệt nghiêm khắc. Kể cả trong hiện thực, cũng không có nhiều lọại độc phát tác chậm không màu không vị cùng loại độc đặc biệt không ai có cách giải như vậy. Thái y trong viện thái y, y thuật cũng không phải do đồn đại. Cẩn thận nghĩ lại cũng không ngạc nhiên, nếu dễ dàng hạ độc ở trong cung như vậy, chỉ sợ người đầu tiên ngủ không yên chính là chủ nhân của hoàng cung này.

“Nương nương không cần quá lo lắng, nô tì lại cảm thấy, hoàng thượng cũng không quan tâm lắm với thai nhi lần này của Tần tiệp dư.” Hồng Tịch ở một bên khuyên nhủ, nàng cũng hơi lo lắng chủ tử nhà mình sẽ không giữ được bình tĩnh mà ra tay. Dù sao nếu thai nhi lần này của Tần tiệp dư thật sự là hoàng tử, nhất định sẽ tạo thành áp lực với Thẩm Mạt Vân.

Thẩm Mạt Vân không muốn nói nhiều, chỉ nói: “Nếu công chúa tỉnh, nói bà vú ôm tới chỗ ta.” So với việc tốn thời gian rối rắm về sủng phi của hoàng đế, còn không bằng dành thời gian ở bên cạnh nữ nhi.

“Dạ.” Tố Nguyệt đáp lại.

Có thái y cùng ma ma tỉ mỉ chăm sóc, cho dù cảm xúc của Tần tiệp dư không được ổn định lắm, nhưng chắc thai nhi trong bụng vẫn bình an vô sự, cho nên khi tiểu thái giám tới báo lại Tần tiệp dư muốn sinh trước một tháng, tất cả mọi người đều hoảng sợ. Khi Thẩm Mạt Vân nghe tiểu thái giám báo lại, nhíu mày, hỏi: “Đang yên lành, làm sao có thể sinh trước hơn một tháng? Chẳng lẽ lại có người va chạm vào Tần tiệp dư?”

Tiểu thái giám chỉ phụ trách thông báo lại, cũng không rõ ràng câu chuyện bên trong, Thẩm Mạt Vân thấy hắn quả thật không biết liền vẫy cho hắn lui xuống. Nhưng Trần ma ma luôn luôn hầu hạ Thẩm Mạt Vân lại nói: “Nô tì nghe nói, từ khi Tần tiệp dư bị kinh sợ đến nay, tính tình càng ngày càng dễ tức giận, mấy lần mắng chửi người hầu hạ đập vỡ đồ vật, vẫn là Liễu quý phi tự mình đi qua trách cứ một chút, mới chậm rãi yên tĩnh lại.”

Thẩm Mạt Vân nghe xong, âm thầm nói một người đang yên lành làm sao có thể bỗng nhiên trở nên dễ tức giận, nói: “Ma ma nói cụ thể một chút đi.” Nàng biết chuyện tính tình của Tần tiệp dư càng ngày càng không tốt, nhưng cũng không chú ý. Phụ nữ có thai thôi, ôm một cái bụng lớn như vậy, càng đến thời gian sau, thân thể lại càng khó chịu, nếu có thể có tâm tình tốt mới là chuyện lạ, nhưng bỗng nhiên biến thành người táo bạo dễ nổi giận, chắc chắn có vấn đề lớn.

Trần ma ma nói nhỏ hơn: “Nghe Thanh Ảnh các truyền ra tin đồn, cả ngày Tần tiệp dư đều nghi ngờ lung tung, cảm thấy tất cả mọi người muốn hại đứa nhỏ của nàng ta, thường xuyên mắng chửi các cung nữ, còn sợ hãi không dám bước ra cửa phòng một bước, sau đó liên tục uống thuốc bổ. Sau một thời gian dài, tự nhiên sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.”

Mắc bệnh nghi ngờ lung tung sao? Thẩm Mạt Vân suy nghĩ một lát, nói: “Là cả ngày hoảng sợ, hay quát to?”

Trần ma ma gật đầu nói: “Không khác cho lắm, đôi khi phát tác, phải cần mấy vị ma ma mới có thể đè nàng ta lại.” Ở trong cung những ma ma hầu hạ chủ tử đều quen biết nhau, ngẫu nhiên nghe thấy Tần tiệp dư làm ầm ĩ, Trần ma ma đều cảm thấy thật may mắn nàng hầu hạ Thục phi chẳng những có tính tình tốt, tính cách dịu dàng, còn nghe lời khuyên nhủ của người khác. Nếu gặp gỡ vị chủ nhân khó chơi như Tần tiệp dư, chỉ có thể nói số mệnh không tốt, dù sao đó là long thai, nếu như gặp chuyện không may, người đầu tiên chôn cùng chíh là các nàng.

Kinh khủng như vậy sao? Không phải Tần tiệp dư bị bệnh hậm hực trước khi sinh đẻ đấy chứ? Nếu không làm sao có thể cả ngày nghi ngờ có người hại nàng ta? Thẩm Mạt Vân nghĩ thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: “Chuẩn bị một chút, chúng ta đi Thanh Ảnh các xem như thế nào. Còn nữa, trông chừng công chúa thật tốt.” Vốn không phải chuyện của nàng, chẳng qua nếu đã đến giai đoạn bị chứng hậm hực trước khi sinh sản, nàng vẫn là đi qua nhìn xem tốt hơn.


Tố Nguyệt nghe vậy, vội vàng đi ra ngoài dặn dò thái giám chuẩn bị kiệu.

Khi Thẩm Mạt Vân đuổi tới Thanh Ảnh các, Liễu quý phi đã chờ ở nơi này, vừa mới chào hỏi lẫn nhau xong, Trương Đức phi cùng Cao Hiền phi cũng chạy tới. Một vị ma ma đi ra báo lại, nói tình huống của Tần tiệp dư coi như tốt, cũng không có nguy hiểm tới tính mạng, chẳng qua khi ma ma nói chuyện, sắc mặt cũng hơi quái dị.

Trương Đức phi đã nhìn ra trước, nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này? Tần muội muội ở bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao? Tại sao sắc mặt của các ngươi khó nhìn như vậy?”

“Này...” Ma ma rõ ràng hơi do dự.

“Đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng.” Liễu quý phi lớn tiếng nói xong, tay phải vỗ cái bàn, “Phanh” một tiếng, dọa người trong phòng hoảng sợ.

Ma ma còn không kịp nói chuyện, trong phòng sinh liền truyền ra một trận tiếng thét chói tai, “A, các ngươi muốn làm gì? Tránh ra, tất cả tránh ra, các ngươi đều đến hại con ta. Những nữ nhân không có ý tốt này, cút, cút cho ta...”

Tất cả mọi người đều nghe thấy rõ ràng, sắc mặt Liễu quý phi cũng hơi khó nhìn, tuy nàng không thích đứa nhỏ trong bụng Tần tiệp dư, nhưng cũng chưa từng làm khó hoặc âm thầm gian lận. Bây giờ nàng tạm thời nắm quyền quản lý hậu cung, kết quả Tần tiệp dư lại gào thét có người muốn hại nàng ta lúc đang sinh sản, đây không phải đang rõ ràng đánh vào mặt nàng ta sao?

Thẩm Mạt Vân ho nhẹ một tiếng, nói: “Tần muội muội còn có thể kêu gào lớn tiếng như vậy, chứng tỏ thân thể cũng khỏe mạnh, quý phi tỷ tỷ không cần lo lắng như vậy.” Nàng thật lòng nói những lời này, nhớ ngày đó khi nàng sinh sản, đau đến muốn ngất đi thôi, muốn kêu cũng không kêu được. Hiện tại Tần tiệp dư lại tràn đầy sức lực chửi bậy trong phòng sinh, nghĩ đến trong thời gian ngắn, vẫn là có đủ sức mạnh để sinh sản.

Trương Đức phi từng có kinh nghiệm sinh sản, cũng cười nói theo: “Đúng vậy, nghe Tần muội muội hét mấy câu kia, tràn đầy sức mạnh, nghĩ đến lát nữa sinh đứa nhỏ, cũng không sợ không có sức.”

“Đi vào hầu hạ đi, có chuyện gì lại đến bẩm báo.” Liễu quý phi nói xong, sắc mặt cũng đã trở lại bình thường.

Ma ma nhanh chóng xoay người bước vào phòng sinh.

Qua một lúc lâu, tiếng kêu trong phòng sinh chậm rãi nhỏ xuống, lúc này Cao Hiền phi đột nhiên nói: “Đã cho người thông báo cho hoàng thượng chưa?”

Liễu quý phi nói: “Đã sai người đi báo tin rồi.” Hoàng hậu sinh sản, hoàng đế còn có thể đến đợi, về phần cung phi, đừng trông cậy vào ân sủng như vậy.

Cao Hiền phi thở dài một hơi, nói: “Tần muội muội cũng thật là, biết rõ mình đang mang thai, còn không biết giữ gìn thân thể, cả ngày ở trong phòng không ngừng chửi bậy. đừng nói đến 7 tháng mà 8 tháng cũng dễ sinh non, mà thai nhu lần này của Tần muội muội vừa mới được tám tháng, thật sự khiến người ta lo lắng.”

“Lời nói vô căn cứ, những lời đồn đãi trong dân gian làm sao có thể tin tưởng, Hiền phi đừng nói lung tung.” Ánh mắt Liễu quý phi chợt lóe, lạnh lùng nói.


“Là muội nói lỡ lời, quý phi tỷ tỷ chớ trách.” Cao Hiền phi khiêm nhường nói.

Thẩm Mạt Vân uống một ngụm trà, bình tĩnh chờ đợi tin tức. Nếu nàng nhớ không nhầm, mấy tháng nay, hoàng đế chưa từng đi thăm Tần tiệp dư, tâm trạng phụ nữ có thai vốn mẫn cảm, trước đó Tần tiệp dư lại bị kinh sợ, tuy không thiếu thốn về vật chất, nhưng trên tinh thần lại không chiếm được sự an ủi.

Nên trách ai đây?

Oán trách hoàng đế sao? Lời nói không xuôi tai, hiện tại những nữ nhân ngồi ở chỗ này, đều chính là thiếp của hoàng đế. Giường rồng tuy thoải mái, nhưng không dễ lên như vậy. Chịu muôn ngàn khó khăn vì hắn mang thai sinh con thì như thế nào, cho tới bây giờ trong hậu cung cũng không thiếu mỹ nhân, phi tần không được thị tẩm thì hoàng đế xem qua còn có thể quên, chẳng sợ người ta đang đứng giữa cái sống và cái chết, hoàng đế vẫn có thể ngồi yên trong ngự thư phòng bình tĩnh xử lý quốc sự. Một vị hoàng đế bình tĩnh đến mức lý trí ngồi lựa chọn quốc gia, không thể trông cậy vào hắn trở thành một người trượng phu cùng phụ thân tốt, cho tới bây giờ người đàn ông vừa lo cho sự nghiệp và gia đình sẽ không bao gồm hoàng đế.

Nam nhân của mình là minh quân, cũng đừng nghĩ dùng tiêu chuẩn của gia đình bình thường đến cân nhắc hoàng đế. Mà nếu là hôn quân, nói không chừng sẽ càng thêm không hay ho thôi sẽ bị tên hôn quân này làm mất đứa nhỏ trong bụng ngươi.

Oán trách ông trời bất công sao? Nhưng Đại Tề cũng không có quy định con gái vừa độ tuổi ở gia đình quan lại nhất định phải tham gia tuyển tú xong mới có quyền cưới hỏi, nếu đã định ra việc hôn nhân trước khi hoàng đế tuyển tú, hoàng gia cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi từ bỏ hôn ước vào cung. Khi các nàng ôm nguyện vọng tốt đẹp của gia tộc, người thân cùng chính mình đi vào hậu cung, nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.

Thẩm Mạt Vân cúi đầu nhìn chén tà bằng sứ thanh hoa, nghĩ lại Tần tiệp dư đã nửa điên nằm trong phòng sinh, trong lòng nói không nên lời là cảm giác gì.

Màn đêm chậm rãi buông xuống, phòng sinh vẫn không ngừng có người ra vào. Cho đến nửa đêm, một tiếng trẻ con khóc nỉ non truyền ra, tất cả mọi người đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, không sai biệt lắm một ngày một đêm, mọi người đều chờ đợi mệt mỏi.

Ma ma dùng vải sa tanh đỏ thẫm bọc đứa nhỏ vừa sinh ra đi tới, hành lễ với các nàng nói: “Tần tiệp dư sinh một vị công chúa, mẹ con bình an...”

Liễu quý phi tạm thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi lên phía trước nhìn nhìn đứa nhỏ, cười nói: “Thật sự là một đứa nhỏ xinh đẹp, ngày sau nhất định là vị đại mỹ nhân.” Quay đầu nói với tên thái giám đã chờ đợi rất lâu, “Đi, báo tin vui cho hoàng thượng.”

“Nô tài tuân mệnh!” Tiểu thái giám lên tiếng, gọn gàng xoay người rời đi, báo tin cho hoàng đế.

Đứa nhỏ vừa sinh ra thật sự không thể nói rõ xinh đẹp hay không, vừa rồi Liễu quý phi cũng chỉ nói khách sáo thôi, đám người Thẩm Mạt Vân nhìn đứa nhỏ một chút, cảm thấy không có gì đáng ngại, vì thế đều dẹp đường về cung. Ngồi cả một ngày ở đây, đều mệt muốn chết rồi.

Trong phòng sinh Tần tiệp dư ngồi dựa vào đầu giường lại tiếp tục hô: “Không, không có khả năng, vì... Vì sao, sẽ là công chúa? Rõ ràng là hoàng tử nha, ta cảm giác được, thai nhi này nhất định là hoàng nhi... Có người, có người đổi đi con trai của ta...”

Bà đỡ cùng ma ma ở một bên nghe xong, trong lòng không hẹn mà cùng nghĩ, không phải Tần tiệp dư đã bị điên rồi chứ, trong hoàng cung, ai có thể im lặng đổi đi đứa nhỏ. Lại nói, trong cung cũng không có phi tần khác mang thai, kể cả đổi đi rồi, cũng không có chỗ nuôi nha. Các nàng nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều nhìn đến sự kinh hãi trong mắt mọi người.

Tần tiệp dư đã nửa hôn mê, miệng còn không ngừng nói: “Là hoàng nhi, rõ ràng là hoàng nhi...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui