Khi thái tử Vũ Văn Tông sáu tuổi, Vũ Văn Hi đã có thánh chỉ để thái phó Dương Mộc đứng hàng nhất phẩm làm thầy dạy vỡ lòng cho thái tử. Dương Mộc là đại thần quan trọng từ thời tiên đế, là lão thần của hai triều đại, là người nhận hai danh hiệu là Trạng nguyên cùng thủ phụ, tuy không đến mức có học sinh rải rác khắp nơi trong cả nước, nhưng cũng không thể khinh thường, tài văn cùng thanh danh của ông đều chiếm không ít sự kính trọng của người đọc sách cùng quan viên trong triều đình. Đạo làm quan của Dương Mộc cũng có mấy phần tương tự với Thẩm gia, chỉ đứng về phía hoàng đế, không tham dự đến những âm mưu tranh đoạt trong hoàng gia.
Mặc dù có ý kiến, nếu thư sinh tạo phản, mười năm sau diệt trừ cũng chả muộn, nhưng không thể bỏ qua sự tồn tại của người đọc sách, chỉ trông cậy vào võ tướng, thiên hạ chẳng thể tồi tại lâu dài được. Ví dụ như lời khuyên gián của ngự sử*, nếu xảy ra chuyện quan lớn lạm dụng quyền lợi làm việc riêng, nhất định cần có người đọc sách. Hai bên đánh cờ, mới có thể khiến người cầm quyền cảm thấy hài lòng, mới có thể ngủ yên, nếu tất cả quan viên đều ôm thành một đoàn, Vũ Văn Hi tuyệt đối còn đau đầu hơn bây giờ nhiều.
*Ngự sử: một chức quan chuyên khuyên răn hoàng đế và tra xét các vị quan viên khác.
Dương Mộc là lão thần của hai triều vua, biết rất rõ đạo lý làm quan, nắm bắt tính cách của thái tử vô cùng tốt, nhưng cho dù như vậy, tận đáy lòng ông vẫn hơi khó chịu với tính cách của thái tử. Nói dễ nghe một chút là dịu dàng lương thiện, nói khó nghe một chút thì là không quyết đoán, nhân từ nương tay.
Hiện tại là năm thứ tư của triều đại Vĩnh Húc, từ khi Vũ Văn Hi mới đăng cơ, sẽ không quan tâm đến sự phản đối của một số đại thần, không ngừng lại việc ban bố hàng loạt cải cách về chính pháp* cùng luật lệ cũ. Không khó nhìn ra, hoàng đế là một vị minh quân**, đương nhiên, hắn có sự độc tài cùng cương quyết của một vị quân vương (một cách nói khác của hoàng đế). Cái nhìn của hoàng đế với thái tử, tạm thời Dương Mộc thật sự chẳng khẳng định được, nhưng ông đánh giá, Vũ Văn Hi cũng không thích tính tình yếu đuối của thái tử lắm, hơn nữa ý tưởng trong lòng ông, qua cách nói chuyện cũng lộ ra một chút suy nghĩ của mình. Đương nhiên, Dương Mộc cũng thừa nhận, cái nhìn của ông với thái tử, hoàn toàn không có quan hệ với Tiêu gia là mẫu tộc (gia tộc của Tiêu hoàng hậu) của thái tử, tuy người của Tiêu gia đã từng gây khó dễ với ông ta mấy lần.
*Chính pháp: viết tắt của hai từ chính trị và pháp luật.
*Minh quân: ý nói một vị vua tốt và tài giỏi.
Nghe xong lời đánh giá của Dương Mộc, lại nhìn bài tập của thái tử trong mấy ngày nay, Vũ Văn Hi nhíu mày, nói: “Mấy bài văn này, có đưa cho Dương thái phó xem qua sao?”
Thái tử không khỏi cúi đầu, nói: “Đã nhiều ngày con luyện tập cưỡi ngựa bắn tên nên không có thời gian...”
Vũ Văn Hi giận tái mặt, trách cứ nói: “Mỗi ngày Dương thái phó đều vào cung giảng bài cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không thể dành ra một chút thời gian hay sao? Lấy bài văn cho thái phó xem tốn mất mấy canh giờ* của ngươi sao? Thái phó có tài học hơn người, có sự giải thích của riêng mình với kinh sử thi thư, ngươi không tôn trọng thầy dạy của mình như vậy sao?” Dương Mộc rất có danh tiếng trong giới đọc sách, kết quả thái tử chẳng thể thân thiết với ân sư dạy học, như vậy tâm huyết của hắn bọ mất trắng. Không nói đến thái độ của hắn với Tiêu gia, đối với việc học của vị con trai trưởng này, Vũ Văn Hi luôn luôn chú ý, chỉ là thái tử thường xuyên làm mình thất vọng.
*Canh giờ: đơn vị đo thời gian của Trung Quốc thời cổ. Một canh giờ bằng khoảng 2 tiếng bây giờ.
“Con biết sai rồi, sau này con nhất định sẽ đưa bài văn cho thái phó xem qua chỉ dẫn.” Thái tử rụt cổ, nhỏ giọng nói. Không biết vì sao, khi đối mặt với Vũ Văn Hi, đáy lòng hắn luôn có vài phần sợ hãi, có lẽ khi còn nhỏ cũng không ở chung với phụ hoàng nhiều lắm, Tiêu hoàng hậu cùng thái hậu luôn luôn dỗ dành hắn lớn lên. Hắn có chỗ nào làm không đúng, Tiêu hoàng hậu nhiều lắm nhẹ nhàng nói một câu làm hắn về sau chú ý, nhưng Vũ Văn Hi không như thế, trực tiếp trách cứ. Nhiều năm như vậy, làm hắn không kiềm chế được cảm thấy e ngại với phụ hoàng của mình.
Thật ra nếu đặt ở hiện đại, một đứa nhỏ chín tuổi, vừa học lớp ba tiểu học, sợ hãi phụ thân luôn nghiêm khắc với mình cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng đặt ở cổ đại, còn ở trong hoàng gia, còn có thân phận thái tử, thì có chút bi kịch.
Vũ Văn Hi thấy hắn như thế, càng cảm thấy tức giận, không có chỗ thoát ra, nói: “Ngươi là thái tử, quen thuộc hiểu rõ kinh sử thi thư, các lời dạy của thánh hiền mới là chuyện mà ngươi nên làm, mà bây giờ ngươi lại chạy chơi ngựa mà bỏ lại việc học, có phải nghĩ học vấn của mình giỏi hơn cả Trạng Nguyên đúng không, rốt cuộc không cần người khác dạy đúng không?”
Thái tử cúi đầu, nhút nhát nói: “Con không có ý này, xin phụ hoàng xem xét...”
Vũ Văn Hi còn muốn nói chuyện, lại bị Tiêu hoàng hậu ngăn cản.
Cho tới bây giờ Tiêu hoàng hậu rất yêu thương thái tử, tuy nàng ta thừa nhận thái tử làm không đúng, nhưng nhìn thấy biểu cảm tủi than của con trai liền cảm thấy đau lòng, danh tiếng của Dương Mộc rất nổi tiếng, cuối cùng vẫn là thần tử, nào có đạo lý thái tử phải nhìn sắc mặt thần tử chứ, cho dù không tôn trọng, thì cũng là chuyện bình thường. Vì thế nói: “Hoàng thượng, thái tử vẫn còn nhỏ, hơn nữa mấy ngày trước đây thiếp nghe thái phó nói, trên lớp vô cùng nghiêm khắc với thái tử, lại nói tiếp, cưỡi ngựa cũng là một trong sáu tài nghệ của người quân tử, nếu hoàng nhi thích, dành một ít thời gian cho tài nghệ này cũng không phải là chuyện xấu.” So sánh với sự bướng bỉnh cùng thói hay gây chuyện của nhị hoàng tử, biểu hiện của thái tử khiến nàng cảm thấy thật hài lòng.
Vũ Văn Hi nhìn hoàng hậu muốn nói mấy câu, nhưng vừa nghĩ đến thái hậu cùng Tiêu gia, lại im miệng, nói với thái tử: “Về sau nghe lời dặn bảo của thái phó cho tốt, chưa hoàn thành bài tập mà thái phó giao cho, không cho lại đi cưỡi ngựa chơi đùa.”
“Dạ, phụ hoàng.” Thái tử trả lời.
Tiêu hoàng hậu thấy thế, vội hỏi: “Hoàng thượng, có chuyện gì nói sau đi, không việc gì quan trọng bằng việc ăn cơm. Thái tử còn nhỏ, chậm rãi dạy dỗ sẽ tốt hơn.”
Trong long Vũ Văn Hi lắc đầu, hắn được một tay Tiêu thái hậu nuôi lớn, nhưng thái hậu sẽ không nuông chiều hắn như thế, đương nhiên, có lẽ tình huống lúc đó khác với bây giờ. Khả năng Hoàng hậu quản lý hậu cung rất tốt, nhưng trên phương diện dạy con còn kém, dừng lại một lúc, hắn gật đầu nói: “Vậy truyền lệnh đi.”
“Vâng.” Tiêu hoàng hậu quay đầu dặn dò một câu, các cung nữ lập tức bận rộn mang đồ ăn lên.
Khi ăn không nói.
Ăn xong, Vũ Văn Hi lại dạy dỗ thái tử mấy câu, lúc này mới rời đi Chiêu Minh cung, trở về Lưỡng Nghi điện tiếp tục phê tấu chương. Nhưng Tiêu hoàng hậu lại hỏi một câu: “Hôm nay hoàng thượng cần chọn thẻ bài sao, nếu muốn phiên thẻ bài, đợi lát nữa thiếp gọi nội thị (thái giám) đi tới đóng dấu, đỡ phải bọn họ lại đi một lần nữa”
“Không... Liền Thục phi đi.” Vũ Văn Hi vốn định cự tuyệt, chẳng qua vừa nhớ tới tiểu công chúa, lúc nãy mới bị thái tử chọc tức ở đây, đợi lát nữa thì đi Trường Nhạc cung thăm tiểu nữ nhi, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút.
Tiêu hoàng hậu gật đầu lên tiếng, rồi đứng dậy tiễn bước hoàng đế, lại dặn dò con trai mấy câu, đơn giản là muốn hắn lên lớp học thật tốt, chú ý thân thể, sau khi thấy con đáp ứng, cũng cho hắn đi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này Tôn ma ma đi lên, trên mặt có nét lo lắng: “Nương nương, Trường Nhạc cung này... Từ khi sinh tiểu công chúa ra, cứ hai ba ngày hoàng thượng liền đến chỗ Thục phi nương nương. Cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không lâu sau có thể truyền ra tin tức Thục phi lại mang thai.” Chỉ cần có thể sinh đẻ, hoàng đế lại thường xuyên đi qua, sinh ra con trai là chuyện sớm hay muộn.
Tiêu hoàng hậu mím môi, nói: “May mắn là công chúa...” Chẳng qua nếu lần sau có thể sinh ra hoàng tử? Nàng nghĩ một lúc, nói với Tôn ma ma: “Qua hai ngày lại kêu mẫu thân vào cung một chuyến đi.”
“Dạ, nương nương.”
Hai ngày sau, mẹ đẻ của Tiêu hoàng hậu Trương phu nhân lại có ý chỉ vào cung, sau khi đến chỗ thái hậu hành lễ xong, vừa trở về đến Chiêu Minh cung, bà ta liền hỏi: “Xin nương nương suy nghĩ thật kĩ, chuyện này, có quan hệ quá lớn, nếu làm không tốt, sẽ diệt cả tộc. Chẳng qua chỉ là một công chúa, theo ta nghĩ, thật sự không đáng giá.” Công chúa của Đại Tề có quyền lực lớn như thế nào, phò mã có tài giỏi như thế nào, chẳng qua có chút ảnh hưởng với chuyện trên triều đình thôi, không thể tranh đoạt vị trí kia với thái tử, theo ý Trương phu nhân, thật sự không cần tính toán chuyện này với một vị công chúa.
Tiêu hoàng hậu thở dài một hơi, nói: “Nếu Thục phi như Đức phi, nếu nàng ta có chút khó khăn trên chuyện sinh đẻ, ta sẽ không mạo hiểm lớn như vậy. Nương, ngài nghĩ lại, hoàng thượng sủng ái công chúa như vậy, về sau còn không biết phò mã có chức quan gì. Thục phi chẳng phải người không thể sinh con, sau này mà sinh ra hoàng tử, chỉ sợ ngôi vị thái tử của con trai ta, rất khó củng cố.” Công chúa cùng hoàng tử làm phản, chưa từng xảy ra trong lịch sử.
“Này...” Trương phu nhân hơi do dự, sự phân biệt giữa đích và thứ chính là sự khác nhau một trời một vực, nhưng nếu chính thê bị bỏ hoặc hoàng hậu bị phế, tuy rất hiếm, cũng đã từng xảy ra. Ngôi vị hoàng hậu của nữ nhi là một trong những cột chống của gia tộc, không thể đổ xuống. Nghĩ đến đây, bà ta không khỏi cảm thấy khẩn trương, trong lòng hơi hướng về phía hoàng hậu, “Vậy...Con đã có quyết định sao? Đã chuẩn bị và quyết định sẽ rat ay vào mấy ngày này sap?”
Tiêu hoàng hậu nói: “Những người nằm vùng trong Trường Nhạc cung đều bị Thục phi đổi rồi, con lại đột nhiên thay đổi người ở chỗ tiểu công chúa, cần để ý để ra tay đúng thời cơ.”
Trương phu nhân gật đầu, nói: “Đúng là như thế, nên chuẩn bị thật cẩn thận, việc này không thể có một chút sai lầm.” Nói xong, đột nhiên thở dài một hơi, “Lúc đầu khi Thục phi sinh ra công chúa, nương còn vui vẻ thay con đâu. Không nghĩ rằng chưa đến mấy ngày, tất cả kinh thành đều biết đến, hoàng thượng vô cùng yêu thương vị công chúa vừa mới sinh ra này. Ai, nếu tiểu công chúa do nương nương sinh ra, thì thật tốt biết bao.”
Tiêu hoàng hậu nói: “Ngày đó khi Thục phi sinh ra công chúa, ai có thể nghĩ đến tình cảnh ngày sau như thế này chứ?” Nàng cầm lấy cái cốc uống một ngụm trà, “Cũng là vận may của Thục phi.” Sinh nhi sinh nữ đều phải dựa vào vận may, sinh ra nữ nhi còn được sự sủng ái của hoàng đế, càng cần nhờ đến sự may mắn, chỉ xem điểm này, vận may của Thục phi quả thật tốt lắm.
Dừng lại một chút, nàng ta nói: “Nếu ta còn cần đồ vật khác, ta sẽ lại gọi mẫu thân vào cung. Chẳng qua, về chuyện này, trước hết đừng nói với phụ thân bọn họ, miễn cho nhiều người nhiều miệng, tiết lộ ra tin tức.” Tính cách Tiêu phụ có vài phần yếu đuối, gặp được chuyện lớn sẽ luôn do dự, cho hắn biết, nếu không cẩn thận sẽ nói cho người khác biết, nếu vậy thật sự là tai họa ngập đầu.
“Ta sẽ xem xét, con yên tâm đi.” Trương phu nhân nói, rồi lại tiếp tịc nói: “Đáng nhẽ ta không định hỏi chuyện này, nhưng nương nương, từ khi ngài sinh ra thái tử, không sai biệt lắm thì đã đến mười năm rồi, hoàng thượng chưa từng vắng vẻ ngài, nhưng tại sao vẫn không có tin mừng?”
Tiêu hoàng hậu giấu đi sự buồn bã trong mắt, nói: “Chỉ có thể nói vận may của ta không tốt, chẳng thể có nhiều con cái.” Nàng thật sự muốn sinh thêm mấy người, nhưng loại chuyện này ai dám bảo đảm sẽ được chứ.
Trương phu nhân do dự một chút, đè thấp thanh âm, nói: “Nương nương có nghĩ qua sẽ nuôi dưỡng một vị hoàng tử nữa không?”
Tiêu hoàng hậu nghe thấy liền sợ run một chút, lúc trước, khi Tiêu sung dung có thai nàng cũng nghĩ tới chuyện nuôi dưỡng đứa nhỏ của Tiêu sung dung, nhưng hoàng đế không đồng ý, hơn nữa thái hậu lại chen vào, nàng ta phải bỏ suy nghĩ này đi. Bây giờ nghe được mẫu thân nói vậy, bắt đầu có ý nghĩ này, hoàng đế thả lỏng sự kiềm chế với hậu cung, nói vậy về sau sẽ càng nhiều cung tần mang thai, chỉ là... Nàng lắc đầu nói: “Phi tần ở dưới cửu tần không thể sinh con, hoàng tử do ai nuôi nấng, phải do hoàng thượng gật đầu, việc này nói sau đi.”
Trương phu nhân thấy vậy, cũng nghe theo ý hoàng hậu, không tiếp tục nói chuyện ôm dưỡng hoàng tử nữa. Chẳng qua bà nghe lời nói vừa rồi của Tiêu hoàng hậu xong, cảm thấy thế lực của thái tử không tốt cho lắm. Nếu hoàng hậu có thể nuôi dưỡng thêm một vị hoàng tử, công ơn sinh đẻ không bằng công ơn nuôi dưỡng, nếu nuôi dưỡng tốt lắm, cũng rất có ích với thái tử ngày sau, nếu Tiêu hoàng hậu cảm thấy chưa ổn, vậy bà ta sẽ không tiếp tục nhắc tới.
Hai mẹ con còn nói chuyện phiếm một lúc, trao đổi không ít tin tức của các phu nhân trong kinh thành, cuối cùng khi Trương phu nhân đi ra, Tiêu hoàng hậu lại lặp lại lần nữa: “Sự kiện kia, trước đừng nói cho phụ thân, con đều có phán đoán riêng rồi.”
“Ta biết.” Trương phu nhân sảng khoái đáp ứng.
Thẩm Mạt Vân còn không biết nàng đã bị hoàng hậu theo dõi, trừ việc chăm sóc nữ nhi, dỗ dành hoàng đế thật tốt, gần nhất nàng đang suy nghĩ thật kĩ một sự kiện khác, muốn đi Hiền Hoà cung gặp Lục thái phi một lần không.
Lục thái phi là quý phi của tiên đế, là nữ nhi nhà tướng quân, phụ thân từng giữ chức đại nguyên soái binh mã, một thời lừng lẫy, sau này ở trên chiến trường bất hạnh bị quân địch đánh lén, chặt đứt một tay. Sau khi ổn định chiến loạn, chuyện thứ nhất sau khi Lục nguyên soái hồi kinh chính là xin tiên đế từ chức vụ nguyên soái, tiên đế thấy thân thể ông ta có tàn tật, rất đáng thương, đồng ý ngay tại chỗ. Sau này ghi nhớ chiến công của ông, trước khi chết lưu lại di ngôn, quý phi vào ở Hiền Hoà cung, làm cho hoàng đế nối tiếp cần phải đối xử tử tế, cho bà an hưởng tuổi già.
Hậu cung của tiên đế có rất nhiều mỹ nhân, phi tần chưa từng sinh con đều bị đưa đi xuất gia thành ni cô theo ý chỉ của thái hậu, cầu phúc cho tiên đế, mà tứ phi cùng phi tần có hoàng tử hoàng nữ còn lại thì dựa theo lệ cũ, bị sắp xếp vào Thọ Khang cung cùng Hiền Hoà cung. Hiền Hoà cung là tiên đế chỉ tên khiến Lục thái phi ở lại, mà thân phận quý phi tôn quý, tự nhiên sẽ ở trong chủ điện.
Lục thái phi sinh ra một người con trai một người con gái, trưởng nữ Lâm An công chúa vừa ra khỏi kinh thành năm vừa rồi, đi theo phò mã đến vùng khác làm quan, mấy năm mới về kinh một lần, còn có một người con trai, chính là con trai thứ năm của tiên đế, Định quận vương. Lục thái phi xuất thân từ nhà tướng, tổ phụ lại là binh mã đại nguyên soái, từ nhỏ Định quận vương đã giỏi múa kiếm dùng thương, năm vừa rồi đi quân doanh trước, lập được không ít chiến công. Phía sau cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế, đứng đằng sau Vũ Văn Hi, trở thành một trong những người giúp sức hắn.
Bởi vậy, Vũ Văn Hi rất tín nhiệm Định quận vương. Con có địa vị cao, cuộc sống của mẫu thân cũng tốt hơn, ít nhất, Lục thái phi ở hậu cung, rất có tiếng nói. Ngoại trừ thái hậu, kể cả hoàng hậu, cũng phải có mấy phần cung kính bà, bà không chỉ là quý phi của tiên đế, con trai bà vẫn là tay chân thân tín của hoàng đế, về điểm này, đối với Lục thái phi, hoàng hậu cần làm tròn lễ nghĩa, không dám chậm trễ một chút nào.
Bây giờ Nghi Vân trở thành vương phi của Định quận vương, trong bụng mang thai cháu của Lục thái phi, Thẩm Mạt Vân suy nghĩ, có nên đi liên lạc cảm tình với Lục thái phi một chút không. Cũng không phải nàng không muốn đi nịnh hót thái hậu, chỉ là không cần thiết, ngoại trừ những lần thỉnh an bình thường, ngày thường nàng cũng không dễ dàng bước vào Thọ Khang cung một bước, cung nữ báo lại là thái hậu lễ Phật, không nỡ quấy rầy. Hơn nữa quan trọng nhất, thái hậu họ Tiêu, có hoàng hậu cùng Tiêu sung dung ở đây, trong con mắt của thái hậu, các phi tần khác chỉ là không khí.
Trong lòng suy nghĩ cả ngày, sau khi phân tích chỗ tốt cùng chỗ hỏng mấy lần, Thẩm Mạt Vân quyết định đánh cuộc một lần. Mặc kệ về sau có phải... không. Có quan hệ tốt với Lục thái phi, tuyệt đối là có lợi hơn có hại. Đương nhiên, nói là tạo mối quan hệ thân thiết, cũng không phải mỗi ngày đi đến chỗ của người ta, chỉ là ngẫu nhiên lui tới một chút, không cần cắt đi tình cảm là có thể, thái hậu còn đang ngồi trong Thọ Khang cung đâu.
Mấy ngày sau, sau khi Tiêu hoàng hậu vẫn mang theo phi tần đến thỉnh an thái hậu xong, Thẩm Mạt Vân ngồi trên cỗ kiệu, sau khi đi cách Thọ Khang cung một đoạn đường, liền nói với bọn thái giám: “Không quay về, đi đến Hiền Hoà cung.”
Khi Lục thái phi nghe thấy tiểu thái giám báo lại, nói Thục phi đến Hiền Hoà cung, bà không khỏi sửng sốt một chút, chẳng qua rất nhanh liền bình tĩnh lại, nói với Hồ ma ma bên người: “Mời nàng vào.”
“Gặp qua thái phi...” Thẩm Mạt Vân để Hồ ma ma dẫn vào, chỉ thấy một vị cung phi hơi lớn tuổi, ăn mặc phú quý ngồi ở ghế đầu, lập tức hiểu rõ thân phận bà ta, đi lên phía trước chào theo nghi lễ của một vãn bối (người có thân phận con cháu thấp hơn).
Lục thái phi cười nhận lễ này, sau đó kêu Thẩm Mạt Vân ngồi đến trước mặt bà, kéo bàn tay tinh tế của nàng nhìn một lần, khen ngợi: “Thật sự là một cô nương xinh xắn, tương xứng với nàng dâu của ta, thật không hổ là hai tỷ muội, đều là người có phúc.”
“Tạ ơn thái phi khen ngợi, ta không thể sánh với sự lanh lợi của muội muội.” Thẩm Mạt Vân khiêm tốn một chút, sau đó để Hồng Tịch dâng lễ vật, “Tết đoan ngọ lúc trước, thái phi tặng công chúa mấy thứ đồ chơi nhỏ, tiểu công chúa rất yêu thích. Ta vốn nên sớm đi đến nói lời cảm ơn, chính là bận rộn với tiểu hài tử, không thể cách xa nàng, thế này mới kéo dài tới bây giờ, còn xin thái phi thông cảm.”
“Chẳng qua là mấy thứ đồ chơi nhỏ thôi, làm sao đáng giá phải tính toán chứ.” Lục thái phi nói.
Hồ ma ma tiến lên nhận lấy lễ vật, đi đến trước mặt Lục thái phi mở ra nhường nàng xem qua. Lục thái phi nhìn thoáng qua, lập tức cười nói: “Thục phi thật có lòng, lá trà tốt như vậy cũng đưa tới chỗ của bà già này.”
Thẩm Mạt Vân cười nói: “Là lần trước muội muội tới thăm ta vô tình nói thái phi thích uống loại trà này, ta thấy thái phi thích, liền đưa tới.” Thuận tiện giúp Nghi Vân tăng thêm ấn tượng tốt.
Quả nhiên, Lục thái phi cười càng hiền lành hơn, tuy là kế thất (vợ kế), nhưng Nghi Vân nàng dâu này quả thật rất làm cho nàng hài lòng, chẳng những quản lý hậu viện ở vương phủ rất thỏa đáng, cũng đối xử rộng rãi với con mà vị vương phi trước lưu lại, chưa từng hà khắc làm khó, về phần mượn sức trượng phu... Nhiều năm như vậy đều là như thế, Lục thái phi đã không ôm hi vọng với việc cải tạo con mình, bây giờ bà chỉ hy vọng con dâu lại sinh thêm mấy người tôn tử cháu gái cho bà. Nể mặt Nghi Vân, Lục thái phi tự nhiên không làm khó Thẩm Mạt Vân.
Khách khí nói chuyện một lúc, Thẩm Mạt Vân biết ý nói: “Đêm nay đột nhiên đi đến, nói vậy mang thêm phiền toái đến cho thái phi, Bảo nhi còn ở Trường Nhạc cung, ta cũng không yên tâm...”
“Tiểu công chúa vẫn do mẹ ruột chăm sóc mới càng yên tâm, Thục phi lo lắng nữ nhi, hãy đi về trước đi.” Lục thái phi nói xong.
Thấy thế, Thẩm Mạt Vân lại nói mấy câu khách sáo, lại càng không tiếp tục đưa đẩy, mang theo người rời đi.
“Là một người thông minh.” Đợi sau khi Thẩm Mạt Vân rời đi, Lục thái phi nói một câu với Hồ ma ma ở bên cạnh.
“Đúng thế, nếu không làm sao có thể sinh ra một vị tiểu công chúa được hoàng thượng yêu thích.” Hồ ma ma nói xong.
Lục thái phi cười, nói: “Là một người có phúc, chỉ mong vận may này không phải mờ nhạt như khói là tốt rồi.”
“Là tỷ tỷ của vương phi, nghĩ đến cũng không sai.”
“Có lẽ đi.”
Đêm đó, khi hoàng đế đến Trường Nhạc cung thăm Bảo nhi, Thẩm Mạt Vân thấy tâm trạng Vũ Văn Hi không sai, nhân cơ hội nói đến chuyện hôm nay nàng đến gặp Lục thái phi, “... Lần trước thái phi riêng tặng lễ cho Bảo nhi, ngày lễ ngày tết đều đưa đến một ít đồ chơi, nghĩ đến là nể mặt muội muội. Thiếp nghĩ, mặc kệ như thế nào, thiếp cũng nên đi Hiền Hoà cung chính miệng nói lời cảm ơn một lần mới đúng.”
Vũ Văn Hi chọc vào gò má mềm mại của nữ nhi, lại nắm lên bàn tay nhỏ bé của nàng để đùa bỡn, nghe thấy Thẩm Mạt Vân nói, nhân tiện nói: “Lục thái phi là mẹ đẻ của Định quận vương, Lục gia có công lao không nhỏ với Đại Tề, nếu muội muội nhà nàng gả vào Định vương phủ, tính ra cũng là quan hệ thông gia, nếu như rảnh rỗi, không ngại đi Hiền Hoà cung thăm thái phi.”
“Hoàng thượng nói rất đúng.” Thẩm Mạt Vân cười nói, sẽ chờ một câu nói này.
Trong Thọ khang cung, sau khi thái hậu nghe xong tin tức mà Lục ma ma nói, nhíu mày một chút, nói: “Đường muội (em họ bên nội) của Thục phi gả vào Định vương phủ, nàng đi thăm Lục thái phi cũng là chuyện bình thường. Có cái gì kỳ quái?”
Lục ma ma do dự nói: “Nô tì chính là cảm thấy có chút không ổn. Ngài mới là thái hậu, nói lý lẽ, Thục phi nương nương hẳn nên vội vàng đến thỉnh an thăm hỏi ngài...”
“Hôm nay nàng ta đã qua thỉnh an, về phần bình thường, là ta không thấy thôi.” Thái hậu lạnh nhạt nói xong, hôm nay Thục phi đến Thọ Khang cung thỉnh an xong mới đi qua, cũng không tính thất lễ.
“Thái hậu, ngài không lo lắng sao? Nếu như say này Thục phi nương nương sinh ra tiểu hoàng tử, có phải …hay không” Lục ma ma không nhịn được hỏi.
Thái hậu hơi chuyển động phật châu trong tay, cười nhạt nói: “Nhỡ đâu? Ta còn có hàng ngàn chuyện cần lo lắng, khi ta mất hai mắt vừa nhắm, đều không nhìn tới cái gì, ngược lại nhẹ nhàng. Chỉ cần có thể bảo vệ được một dòng máu của nhà mẹ đẻ này, ta có thể yên tâm.”
Lục ma ma nói thầm trong lòng, cúi đầu nói: “Nô tì nói sai rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...