Thục Nữ Thời Đại

Editor: Ddil
Đào Diệu Tổ không đi làm đã ba ngày, mọi người ở công ty đều quan tâm lý do anh ta không đến làm, là khuê mật thân thiết của Đào Tử Tỷ, Dương Dương có trách nhiệm và nghĩa vụ phải quan tâm. Nhưng mà cô phát hiện mình và Đào Diệu Tổ đã mất đi mọi liên lạc, cho dù là điện thoại, QQ, email, đến nhà anh ta để tìm cũng phát hiện không có ai.
Đào Diệu Tổ là một nhân viên tốt, một cấp trên tốt, cho dù là thức khuya cỡ nào cũng hiếm khi đến công ty muộn. Lần này im hơi lặng tiếng lại biến mất ba ngày, có người nghi ngờ anh ta đã bị người ngoài hình tinh bắt đi.
Lần thứ hai Dương Dương đến nhà anh ta, lại nhét thêm một tờ giấy nhỏ dưới khe cửa, lần này là để cảnh cáo anh ta, nếu anh còn không xuất hiện thì cô sẽ thật sự đi báo cảnh sát.
Một người đàn ông đã sắp bốn mươi lại còn chơi trò mất tích, rốt cuộc là muốn quậy thành thế nào đây!
Ngày thứ tư, Đào Tử Tỷ an toàn lành lặn xuất hiện trong phòng làm việc, không có thiếu mất cánh tay cánh chân nào, nhưng rõ ràng đã có thay đổi.
Ánh mắt có thể cắn nuốt người khác của Dương Dương nhìn người Đào Diệu Tổ từ đầu đến chân, cơ thể cường tráng lại toả ra hương vị nồng nàn mùa xuân, trong đôi mắt phượng sao lại có một loại u mê nói không nên lời, còn có đôi môi hồng hào này là đã xảy ra chuyện gì? Đào Tử Tỷ cho dù có nhiều nữ tính nhưng dẫu sao cũng là đàn ông, sao cái miệng nhỏ nhắn như anh đào lại có thể hồng hào hơn cả phụ nữ?
Đào Tử Tỷ đi vào văn phòng của Dương Dương rồi đóng cửa lại, sau đó õng a õng ẹo đi tới.
Dương Dương vừa nghĩ tới bản thân vì người này đã lo lắng mất ba ngày mà cảm thấy không đáng, sớm biết như thế sẽ không buồn nghĩ ngợi, để cho ta thích chết ở đâu thì cứ chết ở đó.
"Dương Dương..." Tiếng gọi như con mèo tới mùa rượng làm cho cả người Dương Dương nổi hết da gà.
Dương Dương rùng mình, cũng không đáp lại anh ta bằng thái độ tốt, nói: "Cái gì?"
"Tôi nhìn thấy tờ giấy nhỏ của bà." Đào Tử Tỷ cảm động nói.
"Một trăm đồng một tờ, giữa chúng ta không có tình cảm, chúng ta chỉ nói chuyện tiền bạc thôi." Dương Dương không tốt tính nói.
Đào Tử Tỷ ôm ngực: "Vì sao lại như thế... Lẽ nào chúng ta không phải chị em tốt?"
"Chị em tốt? Nói đùa, không nói một tiếng đã biến mất làm cho chúng tôi lo lắng mấy ngày trời, lại phải chạy khắp nơi để chứng minh ông còn sống, ông nghĩ sao vậy hả? Muốn hù chết tụi này à?" Dương Dương lấy tay chọc vào trán anh ta, chọc lần nữa thì Đào Diệu Tổ liền né. Dương Dương hận bản thân vì đã không nuôi móng tay dài, nếu không sẽ chọc đến khi anh ta rơi đầu chảy máu.
"Người ta có lý do mà Mị."
"Mị em gái ông ấy."
"Tôi không có em gái."
"Biến ngay!"
"Được rồi, tôi thật sự có lý do mà. Thật ra tình huống hôm đó là như vầy, Tráng Tráng vẫn đòi chia tay với tôi, tôi rất đau lòng, buồn rất lâu, bà cũng biết rồi. Sau đó trong một đêm không trăng gió mát, Tráng Tráng đột nhiên xuất hiện trước mặt tôi, cậu ấy đằng đằng sát khí phóng tới trước mặt của tôi, sau đó..."
"Sau đó đem ông tiền dâm hậu sát lại sát lại gian?*" Dương cười mỉa mai ba tiếng.
*Sau đó đem ông hiếp trước giết sau, giết rồi lại hiếp?

"Không phải thế, cậu ấy bắt cóc tôi." Đào Tử Tỷ bưng khuôn mặt đỏ bừng vô cùng say đắm.
"Dương Dương, rốt cuộc bà có tin hay không vậy?"
Tầm mắt của Dương Dương lướt qua cả người Đào Tử Tỷ bị sắc hồng bao quanh, dừng ở trên người Kiều Hãn Thời có sắc mặt càng tệ hơn ở phía sau, cô nói với Đào Tử Tỷ: "Tôi tin hay không không quan trọng, phiền ông đem lý do này giải thích cho Kiều tổng ở sau lưng ông nghe đi." Dương Dương buông tay, chỉ cho Đào Tử Tỷ xem, ở đây ai mới là chủ, ai mới là nắm toàn quyền sinh sát.
Khóe miệng Kiều Hãn Thời nở một nụ cười lạnh lẽo vô cùng: "Lại đây, tôi muốn nghe lý do mấy ngày cậu không đến công ty."
Dương Dương dứt khoát cầm cái ly trên tay mình rút lui khỏi văn phòng, đôi mắt to ngấn nước của Đào Tử Tỷ van xin cô ở lại. Dương Dương giả bộ như không thấy gì cả.
Thang máy vào giờ tan ca ngày thứ sáu luôn bị tắc nghẽn so với bình thường, ai nấy đều vội vàng sốt ruột giống như bọ chét, không thể yên tĩnh được một giây phút nào, chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* bắt đầu lây lan. Mỗi người đều có thói quen xem đồng hồ, xem đồng hồ xong thì bắt đầu nhắn tin.
*Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng.
Thang máy tới tầng trệt, âm thanh này như cứu thoát mọi người đang bị trói buộc, bọn họ thở một hơi dài nhẹ nhõm, mau chóng ra khỏi thang máy, vội vã di chuyển về hướng của riêng mình.
Cảnh vật ngoài cửa sổ là con đường mỗi lần đến nhà của Nhan Hâm phải đi qua, Nhan Hâm chỉnh radio đến đài phát sóng nhạc dân gian truyền thống, một giọng nữ ngọt ngào từ từ cất tiếng hát. Người ngồi ở ghế phụ đang lên iPad tìm deal khuyến mãi, lầm bầm lầu bầu kế hoạch sắp sếp cho thứ bảy và chủ nhật.
Ăn buffet là một lựa chọn tốt, nhà hàng này được đánh giá cũng được, tôi đã đặt chỗ rồi." Dương Dương chỉ vào quảng cáo tiệc buffet của một nhà hàng, đặc biệt để ý xem phần giới thiệu.
Nhan Hâm quay đầu nhìn thoáng qua nói, "Nhà hàng đó ăn không ngon."
"Không ngon? Em ăn thử rồi à? Vậy tôi chọn lại chỗ khác, tôi sẽ hủy đặt chỗ trước đó. Đổi thành ăn lẩu thì sao?"
"Em cũng không muốn ăn, em sợ nóng." Nhan Hâm lại bỏ phiếu chống.
"Vậy thì tôi hết ý tưởng rồi, nhà hàng này ăn không ngon, nhà hàng kia cũng không ăn được, chẳng lẽ không có chỗ nào mà cả em và tôi đều có thể đồng ý sao?" Lời của Dương Dương làm cho Nhan Hâm quay lại nhìn cô một cách thắc mắc, "Dương giận cái gì?"
Dương Dương mở điều hòa đến mức gió mạnh nhất, nói: "Tôi không nghĩ ra được bất kỳ kế hoạch nào cho ngày mai."
"Ăn ở nhà không ngon sao?" Nhan Hâm thắc mắc hỏi.
Dương Dương đang giận lẫy: "Tôi muốn làm một cái gì đó lãng mạn chút." Cô muốn tạo ra kỷ niệm cho hai người, cùng nhau thử những thứ khác biệt, ăn những món mới lạ, nhìn thấy một nơi không giống đó giờ, sau này nhớ lại sẽ cảm nhận được những kỷ niệm này ùa về.
Thế nhưng hai người ở bên nhau cũng phải không phải dễ dàng như vậy, rất đúng với bài hát này, yêu nhau không phải dễ dàng như thế.
Ai cũng có thể nhận thấy bầu không khí làm cho tất cả mọi người đều không thoải mái, Nhan Hâm đặt mình vào hoàn cảnh của người khác để suy nghĩ, nếu như mình bị người ta phản đối, cảm giác đó chắc chắc rất khó chịu.
Nhan Hâm nói: "Vậy đi nhà hàng mà Dương đã đặt trước."
"Không cần." Giọng của Dương Dương rất nhẹ, nhẹ giống như là không khí vậy.

Nhan Hâm bối rối, im lặng một lúc sau nói: "Dương còn giận em sao?"
"Không có." Dương Dương chỉ vào ngã tư phía trước: "Đậu xe ở bên đường cho tôi."
"Làm gì?"
"Dừng lại." Dương Dương nói xong không để cho Nhan Hâm có thời gian phản ứng, chiếc xe dừng lại, cô liền mở cửa xe bước xuống. Nhan Hâm gần như nghĩ cô giận đến mức phải bỏ đi, lại cảm thấy cô có chút chuyện bé xé ra to.
Kết quả không phải Dương Dương bỏ đi, cô đi qua mặt trước đến bên cạnh cô, sau đó mở cửa xe mời Nhan Hâm đi ra khỏi xe, Dương Dương để cho Nhan Hâm ngồi vào ghế phụ, đổi lại chỗ ngồi của hai người.
Nhan Hâm bị bắt buộc ngồi vào ghế phụ, Dương Dương cài dây an toàn cho nàng, trong khi nàng vẫn còn đang bối rối không hiểu chuyện gì thì cô nói: "Tôi luôn có một kế hoạch, lúc nào đó sẽ bắt cóc em đi một tuần, bây giờ không làm thì còn đợi đến khi nào."
"Bắt cóc?" Nhan Hâm cho là mình nghe lầm, vì sao trong đầu Dương Dương luôn luôn có những suy nghĩ lạ lùng như vậy?
"Đúng vậy, là bắt cóc, lần này em không có quyền lợi phản đối, phải nghe tôi cả, nếu em không ngoan thì tôi sẽ trói em lại." Lúc Dương Dương cười thì răng sáng bóng lên, bọn cướp cười cũng xán lạn như vậy, còn người bị cô bắt cóc lại không có tâm trạng để cười.
Nhan Hâm nói: "Cái này không có vui một chút nào, Dương Dương..." Lời nói của Nhan Hâm bị nụ hôn mạnh mẽ Dương Dương cướp lấy, Dương Dương không chỉ nuốt hết toàn bộ sự phản đối của nàng vào bụng, mà còn hung hăng mút cái lưỡi thơm tho của nàng để trừng phạt.
Dương Dương rút lại sự tấn công của mình, nói với Nhan Hâm: "Nói nữa tôi sẽ hôn em."
Mấy chiếc xe ở sau cùng bị mắc kẹt lại với nhau, chủ xe gắt gỏng bắt đầu ấn òi chống đối, thậm chí có người bắt chuẩn bị thò đầu ra mắng. Dương Dương đạp chân ga, chiếc xe bắn đi giống như một viên đạn, hướng về một nơi mà Nhan Hâm không biết.
Ở trên đường, Dương Dương gọi điện thoại về cho Nhan gia, dùng điện thoại của Nhan Hâm, phiền họ chăm sóc Tòng An dùm.
Mặc kệ người ở đầu dây bên kia nói như thế nào, Dương Dương rất ung dung ngắt điện thoại sau đó tắt máy đi.
Nhan Hâm phản đối: "Đó là điện thoại của em."
Dương Dương nói: "Thế thì sao, dù gì bây giờ em cũng đã là người ở trong tay tôi." Dương Dương tự khen bản thân ở trong lòng, cô chắc chắn sẽ làm hết chức trách của một tên bắt cóc.
Du lịch không có mục đích giống như một cuộc phiêu lưu, nhìn thấy cảnh vậy trước mắt trở nên xa lạ, càng ngày càng cách xa thành phố quen thuộc, cảm thấy bản thân như rời khỏi mặt đứng cứng rắn mà bay giữa bầu trời.
Xe chạy đến vùng ngoại ô hẻo lánh, đã trở thành một con đường chưa từng thấy trước đây.
Quốc lộ thông vào trong núi, hai bên sườn đồi mọc đầy trúc, ở giữa là một con đường quanh co khúc khuỷu, chỉ nhìn thấy hàng trúc phía trước càng lúc càng xanh, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, phát hiện cả con đường đã biến mất trong rừng trúc.
Nhan Hâm hỏi: "Rốt cuộc chúng ta phải đi đâu?"
"Em đoán đi?" Dương Dương chiếm được ưu thế còn thích khoe mẽ.

"Em đoán không ra."
"Sắp đến rồi, nhìn thấy bảng hiệu bằng gỗ ở phía trước không?" Dương Dương chỉ vào bảng hiệu phía trước, ở trên có viết mấy chữ lớn Biệt Thự Nghỉ Dưỡng XXXX.
Nhan Hâm nói: "Thật đúng là hù em mà, em còn tưởng Dương muốn làm gì chứ?"
Dương Dương quay lại cười hì hì nói: "Em nghĩ tôi muốn làm gì?" Cô dám đảm bảo trong đầu Nhan Hâm bây giờ chắc chắn chứa mấy cái ảo tưởng vô cùng độc ác.
Nhan Hâm quay qua ngắm phong cảnh bên ngoài, kiên quyết không ngó ngàng đến cô.
Phòng ở đây là những gian riêng biệt độc lập, khoảng cách giữa gian này và gian khác khá xa, mỗi một gian nhà trúc đều dùng đá xanh lót từ trong ra tới đường chính.
Mặt sau gian nhà trúc là một cái sân nhỏ, mặt đất được lát bằng bằng tre, một thúng gỗ lớn được đặt ở đó để trang trí, mà kế bên thùng gỗ là một cái ao làm bằng đá, nước chảy từ trên núi xuống đây, trong vắt mát lạnh, đưa tay vào gần như có thể đóng băng ngay lập tức.
Dương Dương mở cửa phòng, một chiếc giường lớn ở bên trong dẫn vào trong mắt, chỗ cạnh cửa sổ còn có một bàn trà nhỏ và ghế nằm. Ở đây yên tĩnh giống như thế ngoại đào nguyên* vậy.
*'Thiên đường ở phía sau những cây hoa anh đào' hay 'vùng đất của sự bình yên và hài hòa vĩnh cửu'.
"Tôi nghĩ em chắc chắc sẽ hài lòng." Dương Dương ôm chầm lấy Nhan Hâm, ném nàng lên giường lớn, tự mình cũng nhào tới.
Nhan Hâm nói: "Hài lòng, hài lòng quá mức, vậy được không?"
"Những lời này đợt lát nữa hãy nói" Dương Dương bị mấy suy nghĩ gian tà xâm chiếm đầu óc.
Nhan Hâm trợn tròn y như cô, nói: "Bây giờ chúng ta làm gì?"
"Tắm rửa ăn cơm sau đó làm việc." Thật ra cũng không nhất thiết phải để ý như vậy, trình tự có thể thay đổi.
Nhưng Nhan Hâm không lựa chọn giống như Dương Dương, nàng quyết định phải đi tắm, Dương Dương đành phải đứng lên từ trên giường lớn mềm mại, đi mở nước trước cho nàng tắm.
Đặc trưng ở đây là nước suối rất lạnh, thời điểm bước vào chỉ cảm thấy nước lạnh đến thấu xương, kiên nhẫn một lúc sẽ phát hiện khổ tận cam lai*, cả người thoải mái.
*Khổ tận cam lai: hết khổ đến sướng.
Cái sân nhỏ nằm ngoài trời, ngước lên có thể nhìn thấy đỉnh cành trúc đung đưa theo gió, có đôi khi những chiếc lá sẽ rụng rơi trên mặt nước, thỉnh thoảng sẽ thấy chim bay qua giữa những tán lá, lóe lên như một tia sáng.
"Ở đây thật thoải mái!" Một tay Nhan Hâm chống cằm niễng đầu nói với Dương Dương.
Dương Dương cầm một ly rượu đưa nàng: "Sau khi uống rượu thì em sẽ càng thoải mái hơn."
Nhan Hâm không chút ngần ngại tiếp nhận.
Rượu mang theo mùi vị của dòng suối trong, còn có mùi hương nhàn nhạt của trúc.
Dương Dương uống rượu nhìn lên bầu trời từ từ tối đen, giọng điệu cảm xúc như than thở, nói: "Thật ra lúc đầu tôi đã liệt kê nơi này vào một trong những nơi hưởng tuần trăng mật."
"Tuần trăng mật?" Nhan Hâm nghe thấy từ này thì trong tim liền phát ra tiếng đập thình thịch.
"Kế hoạch khi đó, tôi còn để lại cả một danh sách rất dài, tôi đi tìm được, đến một lúc nào đó chúng ta cùng nhau đi khắp nơi, có được không?"

Không phải với ai khác, chỉ là với Nhan Hâm.
Nhan Hâm mỉm cười nói: "Được."
"Chuyện này phải nghe tôi. Sau này thì chuyện nhỏ cũng sẽ nghe tôi, chuyện lớn thì đều do em làm chủ." Dương Dương cụng ly rượu với nàng.
Nhan Hâm nói: "Nhưng mà ai quy định chuyện gì thì tính là chuyện nhỏ, chuyện gì thì tính là chuyện lớn."
Dương Dương nuốt một ngụm rượu trong cổ họng xuống, sự đụng chạm giữa hai người là không thể nào bị mất đi.
Giường lớn này làm cho người ta muốn chết chìm ở trong đó, ngước lên có thể nhìn thấy bầu trời, bóng trúc chuyển động, còn có sao lấp lánh trên bầu trời.
Trên mặt đất cạnh giường còn đốt mấy ngọn nến, ánh sáng mờ nhạt gần như không được chú ý.
Cơ thể Nhan Hâm giống như một món ăn thượng hạng được bày trên giường lớn, làn da mát lạnh tỏa ra hương thơm giống như mùi của rượu.
Dương Dương gặm nhấm cần cổ trắng nõn của nàng, liếm rồi lại cắn, còn dùng chóp mũi cọ qua cọ lại, hơi thở nóng rực phà lên trên mặt, Nhan Hâm mở đôi mắt mơ màng, tình cờ nhìn thấy được có rất nhiều rất nhiều vì sao.
"Ở đó hình như chòm sao Bắc Đẩu." Nhan Hâm thỏ thẻ nói.
Dương Dương lấy tay che mắt Nhan Hâm, nói: "Không cho em ngắm sao." Cô không muốn sự chú ý của Nhan Hâm bị lấy đi.
Mặc dù mắt của Nhan Hâm không thể nhìn thấy, nhưng trong trái tim lại thấy được vô số những vì sao, những vì sao có một sự ấm áp, bao bọc lấy cả người nàng, khiến cho nàng chìm đắm trong đó không thể tự thoát ra được.
Sau đó hai người lặng lẽ nằm bên nhau, ngắm sao không chớp mắt.
Đột nhiên Nhan Hâm chỉ vào một ngôi sao đặc biệt sáng hơn ở trong đó, nói: "Dương có thấy ngôi sao đó là màu vàng không?
Dương Dương nhìn thật lâu, sau đó nói: "Đó là đom đóm."
Lại nhìn kỹ, ở trong sân nhỏ có rất nhiều đom đóm đang bay.
Dương Dương toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn Nhan Hâm, miệng nàng nở nụ cười ngọt ngào, năm tháng đẹp đẽ như thế, cô nhanh chóng đắm chìm trong thời khắc này.
*********
Thứ hai, hội chứng đi làm bùng phát, Dương Dương mới trở về từ trong tuần trăng mật tốt đẹp, không thể đối mặt với mức chênh lệch mực nước quá lớn giữa lòng sông với mặt biển.
Đào Diệu Tổ đen mặt đi vào văn phòng của Dương Dương, anh ta tới là để hỏi Dương Dương tại sao trong hai ngày này cũng không có mở điện thoại, báo hại anh ta tìm cô suốt hai ngày.
Dương Dương còn đang bưng khuôn mặt như cô gái trẻ lắc lư mà nói: "Người ta chơi trò bắt cóc dĩ nhiên là cũng muốn chơi cho giống một chút!"
Đào Tử Tỷ xưa nay da mặt dày có khả năng phản kháng mạnh mẽ nhất trong thời khắc này cũng cảm nhận được mùi vị bị sét đánh là như thế nào.
Hết Chương 45
Mãi chỉ mới nửa chặng đường =,=


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui