Editor: Ddil
Sở Tư Nghiên lần đầu tiên đứng trước mặt Lý Tường nói chuyện, cô ấy trông giống như một người lính dũng cảm. Nếu không phải trong trường hợp này, có lẽ Nhan Hâm sẽ kính nể cô ấy.
Lý Tường vẫn ôm eo Sở Tư Nghiên, giọng điệu lạnh lùng nói với cô ấy: "Đi thôi."
Lúc này trên loa thông báo chuyến bay sắp sửa cất cánh, để lại thời gian để cho Nhan Hâm nói chuyện không còn nhiều.
Nhan Hâm nói: "Tôi muốn giữ Tòng An lại."
"Pháp luật sẽ biết nên nghiêng về ai, là tôi, hay là em." Lý Tường rất có tự tin trong chuyện này.
Một đằng là gia đình đầy đủ, một đằng là phụ nữ độc thân, nếu Lý Tường thật sự có ý muốn tranh chấp, pháp luật chắc chắn sẽ đứng về phía anh ta.
Trên mặt Nhan Hâm thoáng hiện lên sự hoảng loạn, mất đi vẻ trầm tĩnh từ xưa đến nay, điều này làm cho nàng có vẻ yếu ớt, khiến người ta muốn bảo vệ nàng.
Đáng tiếc là trong tình hình hiện tại, Lý Tường đã bức mình đi tới bước này, quay đầu nhìn lại mới phát hiện mình đã không còn lối thoát.
Trên cầu vượt để lên máy bay, Sở Tư Nghiên nhỏ nhẹ hỏi: "Anh vẫn không quên được cô ấy?"
"Em nói đùa gì vậy?" Lý Tường lên giọng phản bác.
"Đừng gạt em, lòng của phụ nữ tinh tế như sợi tóc, anh đang suy nghĩ gì, em đều nhìn ra được." Sở Tư Nghiên giật tay ra khỏi tay Lý Tường, bước nhanh đi về phía trước.
Bóng dáng mảnh khảnh dần dần rời xa, cái tay của Lý Tường bị hất ra đã nắm chặt thành nắm đấm.
Đây là lần đầu tiên, một người phụ nữ bình thường không biết nói không, phản kháng lại anh ta.
Tòng An không bị Lý Tường mang đi, lần này Lý Tường là đi công tác, Tòng An vẫn đang ở nhà trẻ chơi với cô giáo Phạm, Dương Dương phụ trách đi đón cô bé, đưa Tòng An về nhà.
*********
Trong phòng làm việc chỉ có tiếng ngòi bút trượt trên giấy, laptop và máy tính để bàn mở lên nhưng không được để tâm, ngược lại trên sổ tay của cô lại đầy chữ viết.
Bắt đầu buổi sáng Kiều Hãn Thời vừa mới vào văn phòng đã vùi đầu vào công việc, trợ lý thư ký nhiều lần nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy thán tính nghiêm túc của lão tổng, đối với đàn ông là kiểu không dựa dẫm, còn phụ nữ thì ngược lại phải nhìn theo.
Kiều Hãn Thời nào biết những người ở có suy nghĩ về mình, những lúc lòng cô rối ren thì sẽ thích viết chữ trên giấy, để thanh lọc ý nghĩ, đây là thói quen tốt mà cô đã tích lũy theo năm tháng mới thành.
Một buổi sáng như thường lệ, Kiều Hãn Thời lại chạy qua cung đường đó, nữ cảnh sát giao thông ấy đứng ở trên bục chỉ đường chỉ đạo xe đi, đường đông đúc xe qua lại, cô ấy giống như một cây trúc xanh cao kiều. Kiều Hãn Thời liếc nhìn cô ấy, đã thấy nơi cô ấy hàng xe thẳng tắp, mỗi một động tác thoải mái tự nhiên. Những chiếc xe đông đúc trên đường trong tay cô ấy như trở thành những nốt nhạc, cô ấy lại như trở thành một người nhạc trưởng uyển chuyển đứng chỉ huy cục diện.
Sau khi trở về cô vẫn còn suy nghĩ về người này, cô cảm thấy ít nhất mình cũng nên biết tên cô ấy.
"Có ở trong không?" Người ở ngoài cửa rõ ràng đã thấy Kiều Hãn Thời ở đây, vẫn còn cố ý gõ cửa để xem có người hay không.
Kiều Hãn Thời cất cuốn sổ vào, nói với Dương Dương: "Vào đi, có việc gì thì nói mau."
"Đây là mục tiêu sale giữa tháng, còn đây là chí phí hoạt động cần phải thanh toán trong giai đoạn này." Dương Dương để mỗi hồ sơ cần phải xử lý lên bàn của Kiều Hãn Thời.
Kiều Hãn Thời đọc qua tất cả hồ sơ rồi ký tên lên.
Dương Dương chuẩn bị rời đi thì bị Kiều Hãn Thời gọi lại: "Chuyện của Nhan Hâm giải quyết sao rồi?"
"Chưa xong, cô ấy nói chuyện này không dễ dàng giải quyết như vậy. Chúng em cố gắng nghĩ đến những tình huống tốt nhất, cũng có sự chuẩn bị với cả tình huống xấu." Nhan Hâm nói có lẽ sẽ tranh chấp quyền nuôi con với Lý Tường, nhưng nếu thật sự đi đến bước thì người chịu tổn thương lớn nhất lại là Tòng An. Ở trong thế giới của con bé thì ba mẹ hẳn là hòa thuận với nhau, ít nhất cũng không cần đưa lên tòa án tranh cãi không còn tình nghĩa đến như vậy.
Dương Dương nhìn thấy được sự nan giải của Nhâm Nhâm, chỉ hận chính mình không phải là người có thể làm chủ chuyện này, nhưng cô nhất định sẽ không để cho Nhan Hâm phải khổ sở.
"Tôi..." Kiều Hãn Thời nhíu mày cho thấy sự đấu tranh của nội tân, dưới ánh mắt chờ mong của Dương Dương mà nói ra những điều ở trong lòng muốn nói: "Tôi ở đây sẽ ủng hộ hai người."
Dương Dương mỉm cười hạnh phúc: "Cảm ơn chị."
Kiều Hãn Thời làm động tác sắp xếp các tập hồ sơ để che đấu vẻ lúng túng của mình: "Không cần cảm ơn, tôi cảm thấy Tòng An theo mẹ sẽ tương đối tố hơnt. Nhan Hâm là một người mẹ tốt, chuyện này là hiển nhiên. Chỉ là, tôi vẫn rất lo lắng, nếu sau này Tòng An lớn lên nhận thức được hoàn cảnh sinh trưởng của mình không giống với người khác, trong lòng con bé sẽ suy nghĩ như thế nào?"
"Lo lắng như thế ai cũng có, đừng nói là Kiều tổng chị đây, Nhan Hâm cũng rất lo sợ, nhưng chuyện cũng phải đối mặt, em tin rằng Tòng An cũng không phải là một cô bé ngốc, bây giờ cũng đã đủ hiểu chuyện."
Kiều Hãn Thời gửi cho hai người một lời chúc phúc tốt nhất: "Cố lên!"
*********
Những người thầm lặng đối mặt với mưa rền gió dữ đều là dũng sĩ, đều cần được tôn trọng.
Nhan Hâm đưa Nhan Tang về với ông bà, chiếc xe dừng lại trước cổng Nhan gia, Nhan Tang lại ngăn tay nàng ấn chuông cửa.
Nhan Tang do dự không ngớt, ngôi nhà quen thuộc là hi vọng xa vời nhất đời này của bà, cũng là cấm địa làm cho bà sợ hãi, bà không thể quên lời nói của mẹ mình, chính mình trước đây cũng đã thốt lên cả đời không bước vào Nhan gia, những lời này lúc nói ra cũng không phải là vì sự bồng bột của tuổi trẻ, mà là bà có quyết tâm và nghị lực như thế, đã sớm chịu đựng sự đau đớn như người lính bị cắt cổ tay.
Mấy năm qua, nhiều lần bà muốn về nhà, khóc trong lòng Anh Tử. Nhưng khi thật sự đến nơi này, bà lại ngập ngừng.
Sự im lặng bao quanh hai người, cây Tường Vy trước nhà Nhan gia nở hoa tươi tốt như thế này, giống y như ở trong trí nhớ.
Có nên đi vào hay không?
Nhan Tang cúi đầu, thật cẩn thận lau đi nước mắt ở khoé mắt, nói với Nhan Hâm: "Hay là chúng ta quay về đi."
Nhan Hâm không hỏi vì sao trong lúc này bà lại thay đổi ý định, nàng quay lại đường cũ đi về.
Nhan Tang vẫn chưa từ bỏ ý định quay đầu nhìn lại Nhan gia, lúc trước khi ra đi bà chưa từng quay đầu lại nhìn, mộng cũ trở về, quá khứ loang lổ từng từng chút rõ ràng đến như thế.
"Cô chưa từng hối hận khi đã ở cùng dì con." Khóe mắt của Nhan Tang ngấn nước mắt.
"Vâng." Nhan Hâm biết Nhan Tang chỉ là muốn nói ra.
Nhan tang cười khẽ: "Lần nào Anh Tử cũng nói là lỗi của cô ấy, nhiều lần gạt cô mua vé máy bay nhưng lại không có can đảm đưa cho cô, chỉ có thể để cho nó quá hạn."
"Dì là một người phụ nữ tốt"
"Phải."
*********
Tủ lạnh dán giấy note của Dương Dương nhắn lại, mẹ cô thúc giục cô về nhà, cô không muốn nghe cũng phải nghe, vì thế sẽ phải về vài hôm, sẽ nhanh chóng trở lại.
Nhan Hâm mỉm cười lấy mảnh giấy từ trong mớ hóa đơn lộn xộn ra, sau đó dán lại vào chỗ bắt mắt nhất trên tủ lạnh.
Trong khoảng thời gian này Tòng An ở lại nhà với Nhan Tang, lúc mới bắt đầu Tòng An rất sợ phải gặp bà cô. Nhan Hâm nói Tòng An hãy chơi với bà cô, Tòng An cũng không chịu chủ động gần gũi. Sau này hỏi lại mới biết thì ra Tòng An có cái nhìn với trưởng bối đều là những người rất nghiêm túc, Tòng An sợ.
Theo thời gia, Tòng An mới từ từ nói chuyện với Nhan Tang, Nhan Tang trông rất nghiêm túc, nhưng khi thân thiết lại vô cùng ấm áp. Tòng An ngạc nhiên khi phát hiện thì ra bà cô nghiêm túc cũng sẽ có lúc cười, vì thế càng sinh ra ấn tượng tốt với bà.
Nhan Tang không có con, bình thường họ hàng của Anh Tử ở bển sẽ gửi nuôi mấy đứa cháu ở nhà bà, bà cũng học được cách chăm sóc trẻ con. Sự lanh lợi của Tòng An đi vào lòng bà, hơn nữa Tòng An và bà lúc còn thơ ấu giống nhau như đúc, bà lấy ra ảnh xưa cho Tòng An xem, Tòng An ngạc nhiên mà reo lên đây là con, đây là con.
Bên Nhan Hâm thì rất hạnh phúc, Dương Dương lại không hề hạnh phúc, cô vừa về tới đã trở thành cá bị sa lưới, bị mẹ vội vàng muốn đem đứa con gái bán phá giá đi coi mắt.
Coi mắt là một một chuyện rất khổ, nếu hai bên cam tâm tình nguyện đều có ý thì cái này gọi là duyên phận, nếu một bên vô tình một bên đeo bám không rời thì phải gọi là oan nghiệt. Lại nói tới loại phụ nữ vốn không muốn cũng không cần đi coi mắt mà lại đi coi mắt như Dương Dương, vậy thì sẽ trở thành tra tấn.
Mẹ tìm đối tượng cho Dương Dương, hoặc là cán bộ nhà nước, hoặc là nhân vật ưu tú, có chút năng lực và có thể xứng đôi với Dương Dương. Hầu hết đều đã qua độ tuổi tốt đẹp nhất, đàn ông đã tới giai đoạn già, xấp xỉ bốn mươi, thê thảm là bắt đầu bị hói đầu, bụng bia, trên mặt như có vị thiu của đồ ăn để qua đêm.
Định kiến xã hội cho rằng nam giới lớn hơn nữ giới thì tốt, còn nam nhỏ tuổi hơn nữ thì người nữ giống như đang nuôi trai bao, kiểu tình yêu chị em, đàn ông có gu 'luyến mẫu', lại biến thái cũng không phải là không có.
Mặt khác nếu so sự nghiệp giữa đàn ông và phụ nữ, nếu phụ nữ ngang hàng hoặc cao hơn đàn ông một chút, họ hàng của người nam sẽ trưng ra thái độ khinh bỉ: Chúng tôi không có khả năng trèo cao.
Dương Dương hiểu biết sâu sắc một chuyện, xã hội nói con gái cần một chỗ dựa giàu có, tất nhiên không có sai, nhưng cũng giống như người mẹ cũng muốn được giàu có. Người con gái nghèo khó sẽ vì một chút vật chất của đàn ông mà quên đi lập trường của mình, trong khi người mẹ nghèo khó thấy đối phương là cán bộ nhà nước thì xem như đã bắt được rùa vàng.
Dương Dương luôn luôn từ chối, không chịu công chức, không chịu dân IT, không chịu kiến trúc sư, không chịu luật sư...
Mẹ vất vả cả ngày cuối cùng cũng hiểu được, thì ra Dương Dương đơn giản từ chối, không phải vì cái gì hết, mà là muốn chống đối.
Mắt thấy một người có gia cảnh* trong sạch, cha mẹ giỏi giang lại là con một đi vào bàn người khác, mẹ lo lắng, nắm ống tay áo của Dương Duong hỏi: "Rốt cuộc là cô muốn quậy đến khi nào! Người này cô chướng mắt, người sau cô cũng chướng mắt, cô có thể xem trọng được ai, cô nói đi!"
*Gia cảnh: nền tảng gia đình.
Cheese cupcake đã thay đổi hương vị, tiệc buffet đứng được tổ chức tỉ mỉ ở Howard Johnson* đã trở thành sự tra tấn nuốt không trôi.
* Howard Johnson: là một khách sạn năm sao sang trọng ở Ninh Ba.
Dạ dày co thắt, không phải là do bản thân đã ăn quá nhiều mà do có một loại xúc động của bản thân muốn nói ra sự thật. Dương Dương muốn nói sự thật với mẹ , nhưng sự thật thì thường đi kèm sự tổn thương.
Cô nuốt xuống cá hồi đã đổi vị, nói với mẹ: "Mẹ thật sự không cần phải tìm thay con, ai con cũng chướng mắt hết."
"Ở đây thì cô chướng mắt, vậy công ty cô có hay không? Cho dù không có trong công ty, cô với tôi đi trên đường tìm một người thì có được không?"
"Mẹ, thật ra từ trước đến nay con luôn yêu một người đàn ông." Dương Dương nghiêm mặt nói, dáng vẻ nghiêm túc làm cho mẹ cô chăm chú dõi theo.
"Ai?" Mẹ mừng rỡ như điên.
"Nhưng người đàn ông này đã kết hôn với một người phụ nữ khác và cũng có con, lại vô cùng hạnh phúc."
"Cô !!!!" Đời này ghét nhất là người không có tiền đồ lại đi làm vợ bé của người ta, mẹ xém chút là trào máu.
*Nguyên văn là thất khiếu lưu huyết: thất khiếu là bảy lỗ trên thân thể gồm hai tay hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng.
Dương Dương nói: "Người đàn ông này chính là ba, là chồng của mẹ, đời này người đàn ông con để ý và vừa mắt chỉ có ba, những người đàn ông khác con đều thấy chướng mắt."
Theo như cô nói, mười năm trước đã xem đó là người đàn ông tốt nhất trên đời mà một người phụ nữ có thể cảm thán.
"Cô có còn muốn tìm một ai nữa không?" Mẹ hung dữ vỗ tay xuống bàn.
Lúc này lại tới một người đàn ông nữa, đối tượng xem mắt ngồi xuống sau đó nhiệt tình đánh giá Dương Dương.
Phụ nữ đi xem mắt đều có những nguyên nhân khác nhau, duy chỉ có một điểm giống nhau đó chính là bọn họ đều là thặng nữ*.
*Thặng nữ: gái ế.
Sự xinh đẹp của Dương Dương sẽ bị hiểu lầm là lẳng lơ, tính độc lập của cô lại luôn luôn bị người ta chỉ trích là kiêu ngạo không chịu hợp tác nhóm... Dương Dương không nghĩ mình là thặng nữ, nhưng ở trong ánh mắt đồng tình của người khác, cô nhìn thấy được mọi người đều hiểu lầm mình.
Người đàn ông trí thức đối diện là 'hàng tốt', tới độ tuổi ba mươi vẫn giữ được ngực bụng bằng phẳng, điều đó rất đáng khen. Dương Dương hi vọng người đàn ông vĩ đại này có thể đem hứng thú chuyển dời đến người khác chứ không phải là cô.
"Tôi có điều kiện tiên quyết để kết hôn, yêu cầu rất đơn giản, nhà phải ở trung tâm thành phố, không phải vay mượn mà thanh toán đầy đủ, tiền trang trí cũng không phải do tôi bỏ ra. Hơn nữa sau khi kết hôn toàn bộ giấy tờ bất động sản phải viết tên tôi."
Dương Dương vừa mở miệng đã đàn áp hết những người xung quanh.
Ban đầu chỉ có từ chối, bây giờ rõ ràng là cố tình gây rối.
Mẹ âm thầm véo tay cô, nói: "Cô nói bậy gì đó hả!"
Ngươi đàn ông trước mắt lộ ra nụ cười gượng gạo: "Cô Dương, cô đang đùa phải không?"
"Tôi trông giống đang đùa hay sao? Tôi chính là thiếu đạo đức như vậy, cho nên phiền anh mau rời đi."
"Dương Dương!" Lần này cho dù là người tính tình bên ngoài tốt đẹp cũng không nhịn được mà đứng lên.
"Mẹ! Mẹ muốn con nói bao nhiêu lần, con không muốn xem mắt, con đã có đối tượng, cô ấy*..." Dương Dương cao giọng, lúc này toàn bộ mọi người trong nhà hàng đều dời mắt sang xem bên này.
*Mẹ Dương Dương nghe ra là anh ấy nhé, anh ấy và cô ấy là hai từ đồng âm.
Ai, người nọ là ai, thì ra là bị bắt chia lìa.
Ở trước mắt bao người, Dương Dương muốn nói ra những lời trong lòng mình, Nhan Hâm có can đảm như vậy, cô cũng có thể!
"Tại sao không dẫn nó về đây?" Dựa vào kinh nghiệm cả đời, chẳng lẽ lại tin một câu thật sự không có cơ sở sao?
"Cô ấy là..." Dương Dương nhất định phải nói ra người ấy.
Lúc này Đào Diệu Tổ chắc chắn sẽ không xuất hiện ở đây lại xông ra từ trong nhà hàng, sau đó dừng lại bên cạnh Dương Dương.
Đào Diệu Tổ hôm nay ăn mặc nghiêm túc hơn so với bình thường, ở trong mắt người khác là một người đàn ông trí thức, phong độ đẹp trai, nhưng mà Dương Dương – bạn khuê mật của anh ta sẽ nhìn ra cơ thể anh ta mang theo tâm hồn của một người phụ nữ.
Đào Diệu Tổ xuất hiện làm cho câu chuyện phát triển thêm, hành động lôi kéo Dương Dương tông cửa xông ra của anh ta làm cho mọi người bị sốc, mà khi hai người bước lên chiếc Jaguar màu đen trị giá trăm vạn, thì như có ánh đèn rực rỡ sáng lên trong lòng mọi người, đây đúng là mộng đẹp mà!
Ở trong xe của Đào Diệu Tổ, Dương Dương không có vui vẻ như Đào Diệu Tổ nghĩ, mà ngược lại, còn lên cơn thịnh nộ.
"Bà nhắn tin cho tôi nên tôi mới tới, vừa nãy tôi đâu có làm gì sai, sao bà lại làm mặt này với tôi, thật đau lòng nha." Thán từ 'nha' này đúng là một trái bom có sức sát thương rất lớn, bên trong giết người vô hình.
"Ông có thể tới sớm hơn một phút, hoặc trễ hơn một phút nhưng không phải là lúc này!" Dương Dương tức giận chính là lúc mình đang cố lấy hết can đảm để ngả bài thì lại bị Đào Diệu Tổ kéo đi.
Cả người Dương Dương nặng nề lảo đảo tựa vào ghế ngồi trong xe, cô chỉ vào Đào Diệu Tổ nói: "Tôi thiếu chút nữa liền.... thiếu chút nữa..!!"
Đào Diệu Tổ xoay người lại, nét mặt đang ngả ngớn liền biến mất, lấy giọng cực kỳ nghiêm túc nói với Dương Dương: "Bà muốn nói tôi xen vào chuyện của người khác cũng được, nhưng tôi khuyên bà tốt nhất là tỉnh táo lại."
Dương Dương nhìn ra ngoài cửa sổ xe: "Tôi không muốn lại bị mẹ bắt đi làm những chuyện mà tôi không muốn."
"Mỗi một người đều có khát vọng tự do, nhưng tự do là phải trả một cái giá lớn để đổi. Bà đồng ý sao?"
"Tôi đồng ý."
"Vậy thì tôi cũng không còn gì để nói."
Hai người liền im lặng.
Đào Diệu Tổ nói: "Buổi tối có rảnh không? Đi uống với tôi một ly."
"Nói, đây là lần thứ mấy ông thất tình?" Khóe miệng Dương Dương nhếch lên, không lưu tình chút nào trêu chọc Đào Diệu Tổ.
Đào Diệu Tổ lại nói: "Không phải, tôi không phải thất tình, lần này là tôi muốn chạy trốn. Cậu ấy thật sự rất nghiêm túc, giống như không cần mạng chỉ cần được ở bên tôi."
"Không phải tốt lắm sao. Ông vẫn nói nếu có một người đàn ông như vậy xuất hiện, ông có thể mỉm cười nơi chín suối. Chẳng lẽ Đào Diệu Tổ còn không biết đủ?
"Ba mẹ cậu ấy tới tìm tôi, van xin tôi cho cậu ấy một con đường sống, cho gia đình bọn họ một con đường sống. Nhà bọn họ là nhất mạch đơn truyền, chỉ có một đứa con trai này, nếu cậu ấy theo tôi, thì thật sự là đoạn tử tuyệt tôn."
"Các người có thể thụ tinh ống nghiệm tìm một người mang thai hộ, vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì tuyệt đối không phải là vấn đề nữa."
"Dương Dương, ý tôi là... tôi không muốn cản đường cậu ấy. Tại sao cậu ấy không chịu chia tay, tôi cũng không cần trốn tránh khổ sở như vậy." Nỗi khổ của Đào Diệu Tổ lại đến từ niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Dương Dương giơ tay lên đánh mạnh vào lưng Đào Diệu Tổ "You are a bitch ! B-i-t-c-h, b-i-t-c-h!"
"Cảm ơn sự an ủi của bà." Đào Diệu Tổ nói với một nụ cười gượng gạo, một cú đánh này giống như muốn chấn thương nội tạng của anh ta. Dương Dương vẫn còn tức giận, mặc dù cô đang mỉm cười.
"Có những người hay làm những trò ngu ngốc, chỉ có gây tổn thương mới có thể tạo nên phẩm chất như đóa sen trắng của anh ta, tự ngược thân thể mới hiểu được nỗi đau đớn của ưu thương." Dương Dương cười mỉa mai.
"Vậy bà nên nói tôi nên làm cái gì bây giờ?"
"Dũng cảm một chút sẽ chết à!!!" Dương Dương rống vào lỗ tai của Đào Diệu Tổ, "Con mẹ nó ông định cả đời này cam chịu cô đơn không ai thèm à. FXCK U!
Dương Dương cảm thấy ngôn ngữ phương Tây xa xăm không thể biểu đạt được hết cảm xúc của mình, vì thế cô dùng một chữ mắng rất truyền thống của Trung Quốc để bổ sung: "Thao*!"
*Thao: từ này có thể hiểu nôm na là fuck, thông thường là dùng bên đam mỹ.
Câu ví dụ điển hình là "Có tin tôi thao cậu đến chết không?!" – nói vậy chắc hiểu dòi phải không =,=
Hết Chương 37
Chiếc Jaguar của chế Đào =))
Sorry mọi người, dạo này mình bận quá T-T
Quốc Tế Phụ Nữ vui vẻ :D
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...