"Không có." Lan Kỳ Ngôn thu hồi giọng bất cần đời, dịu dàng đưa ra ngón tay dài vén tóc dính trên trán nàng.
"Ở trong cảm nhận của mình, cậu chưa bao giờ là thiên tài, cũng không phải là cô gái bình thường gì cả, mà cậu là Thương Tử Tuyền, chỉ là tiểu Tuyền mà thôi."
"Khốn kiếp!" Thương Tử Tuyền bỗng dưng đẩy ra tay hắn, nước mắt mềm yếu lăn xuống, tựa hồ chỉ muốn ở trước mặt hắn mở ra cái đầu không thể ngụy trang nữa.
"Ai dạy cậu nói những lời ngọt này rồi?"
"Không cho phép khóc!" Lan Kỳ Ngôn cau mày lau đi nước mắt của nàng, giống như nước mắ của nàng làm cho hắn rất đau khổ, hắn lần nữa nghiêm túc chỉ là nói:
"Không cho phép sẽ ở trước mặt của mình khóc, mình không muốn nhìn thấy nước mắt của cậu."
"Nó làm phiền cậu à!" Đau lòng không chịu nổi, nếu như không có Kì Ngôn, nàng thật sẽ chịu không được.
"Đúng, rất chướng mắt." Lan Kỳ Ngôn ôm nàng vào lòng, không để cho nàng thấy mình đột nhiên trợn tròng mắt đen lóe lên ánh mắt tàn nhẫn.
"Anh ta là ai?"
Chôn ở trong ngực của hắn, buồn buồn hút hút chóp mũi, không cần nhìn nàng cũng biết hắn là biểu tình gì, cái xú nam nhân này cùng Tin Dã một dạng, chỉ sợ diện mạo thật của mình dọa hỏng nàng và Vân Khê, làm ơn đi.. họ đều không phải là nữ nhân bình thường chỉ là các nàng không thể nói.
"Có thể không hỏi mình sao?"
"Có điều kiện."
"Nói." Thương Tử Tuyền biết rõ còn hỏi.
"Rời anh ta đi, kẻ để cho cậu đau lòng, tuyệt vọng như vậy, mình không đồng ý."
Thương Tử Tuyền "Khanh khách" cười lên, cười đáp mà tim co rút đau đớn hít thở không thông, thật là lời nói bá đạo, nhưng lại làm nàng thấy rất ấm ấp.
Thật lâu, hắn không nói lời nào, nàng cũng rất an tĩnh.
Cho đến khi nàng tựa hồ rốt cuộc quyết định, mới nhu thuận ở trong lòng hắn gật đầu một cái, dùng giọng nghiêm túc, nhất, nàng nói....
"Mình sẽ rời đi anh ta, mình nghe cậu, mình sẽ... Rời đi anh ta…. vĩnh viễn."
Kết thúc tất cả hành trình trở lại Công ty FY về phòng công ty dành riêng cho hắn nghỉ ngơi, Diệp Tường Hạo thân thể cơ hồ là xụi lơ úp sấp ở trên ghế, huyệt thái dương thình thịch nhảy lên nhắc nhở hắn quá độ mệt nhọc, và 1 cảm giác lo lắng không tên.
"Còn tốt đó chứ?" Theo vào sau hắn Hải Đăng buông cuốn sổ trong tay, đi tới trước tủ lạnh nhỏ lấy ra một chai nước ném cho hắn.
"Không tốt." Diệp Tường Hạo giọng nói không tốt nói, miễn cưỡng chống lên nửa người.
"Thế nào? Ai chọc ghẹo cậu." Hải Đăng ngồi ghế đối diện cũng đang uống nước.
"Trừ anh ra còn ai vào đây?" Hắn cũng lấy nước tự nhiên uống nhưng trên mặt như cũ là rất không nhịn được biểu tình.
"Làm ơn đi, tôi đã nói với anh bao nhiêu lần, tôi cùng cái cô Julian đó không có quan hệ gì, ở Mĩ là cô ta muốn quấn lấy mình lợi dụng mình để nổi tiếng, ngươi làm gì thế còn đặc biệt tìm cô ta còn kêu cô ta tham gia tiệc? Đây không phải là tác phong của anh đi!"
"Ok, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Hải Đăng tựa vào trên ghế, cũng là mặt rất mệt mỏi, giải thích:
"Tình huống lần này không giống nhau, tôi cũng không muốn những tin đồn như vậy, nhưng là album của cậu muốn phát hành rộng rãi ở Mĩ thì chuyện cùng Julian mập mờ không rõ có thể đối với việc quảng cáo cho album nhất định tăng thêm tác dụng, dù sao chỉ là cùng xuất hiện trong một buổi tối sẽ không có cái gì chứ?"
"Anh bây giờ là cảm thấy thực lực của tôi không bằng lúc trước, cần dựa vào tin đồn để tăng độ nỏi tiếng rồi sao?" Diệp Tường Hạo hừ cười nói.
"Nào dám? Không cần loại thủ đoạn này, album phát hành cũng sẽ không chịu ảnh hưởng nhưng mà nếu ở Mĩ có tin này thì cứ cho nso phong phang đi? Chẳng qua là 2 người cùng nhau thoải mái xuất hiện, cứ cho bọn họ đoán đi không phải tốt hơn sao?"
"Anh thật đúng là cái gì cũng dùng được." Diệp Tường Hạo tức giận đem chai nước uống ném lên Hải Đăng.
" Ngày hôm qua tôi phải đi theo cô ta cùng nhau chụp ảnh cho bái kia? Rồi y phục còn một màu, rồi đi thay đồ, làm ơn đi tôi cũng không phải là nam kỹ, muốn phục vụ vị đại danh kia."
"Hắc, cũng cùng là đi dạ tiệc, người ta muốn mời liền vỗ một cái là xong sao? Cậu cũng thật không có lương tâm quá đi, tôi thấy cái cô Julian kia cũng bám cậu ác lắm mà." Hải Đăng ánh mắt không đứng đắn đối Diệp Tường Hạo nói.
"Ta đối với gái tây kẻ ngực lớn nhưng không có đầu óc có hứng thú, ok?" Diệp Tường Hạo mặt chê cười, trong đầu thoáng nhớ đến 1 thân thể mềm mại, chỉ là vừa nghĩ cũng làm cho toàn thân hắn cảm thấy đau.
"Chậc chậc, cho nên cậu đối với cái gì có hứng thú? Tôi không phải là người khác, bởi vì cậu quá tốt, tên tuổi chỉ nghe thấy mà thôi cũng đủ làm điên đảo chúng sinh, đã nhiều năm như vậy, tôi thật đúng là không nhìn thấy cậu cùng nữ nhân nào ở cùng qua...... Chẳng lẽ cậu lại rõ là... Đồng chí! Hải Đăng cố làm vẻ kinh ngạc, kinh ngạc há to mồm.
"Đúng vậy, tôi là đồng chí, cậu phải muốn tới thử một chút kỹ xảo của mình, bảo đảm để cho cậu dục tiên dục tử." Diệp Tường Hạo châm chọc, ngồi dậy.
"Vậy cũng không cần." Hải Đăng lắc đầu một cái
"Lão gà tôi đây không chịu nổi cậu giày vò."
Rốt cuộc náo đủ rồi, Diệp Tường Hạo mới giống như là nghĩ tới điều gì, miễn cưỡng mở miệng:
"Tất cả hoạt động cũng đã qua xong rồi chứ? Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian, anh đừng tới tìm tôi."
Từ lần trước có chút không vui vẻ tách ra hắn thì bận phải ở khắp nơi trên thế giới bay, đã ba tháng cũng không có gặp nàng, ba tháng.... Hắn đồng ý cùng nàng hảo hảo nói chuyện.
"Lại nói, cậu chẳng lẽ thật dấu một người phụ nữ mà tôi không biết?" Hải Đăng lần này quả thật có chút hoài nghi.
"A, anh mặt còn thật giống mẹ của tôi."
"Lời nói không phải nói như vậy, cậu có biết hay không...."
Lời dạy dỗ còn chưa nói hết, Hải Đăng di động liền vang lên, nhìn tên hắn liền vội vàng bắt máy.
"Tôi là Hải Đăng." Qua năm giây, Diệp Tường Hạo nhìn quản lí của mình biểu tình trên mặt trở nên vô cùng quái dị, tựa hồ thật lâu cũng không có có thể ttiêu hóa tin tức trong điện thoại truyền đến, hắn không biết ai trong điện thoại cùng quản lí của hắn nói những thứ gì nhưng thanh âm "Tút tút tút đô" nói cho hắn biết, đối phương đã cúp điện thoại.
"Không phải là nữ nhân nào gọi tới muốn cùng anh chia tay chứ?" Diệp Tường Hạo trêu ghẹo, rất ít khi thấy Hải đăng 1 bộ mặt khiếp sợ mà mờ mịt như thế.
Một hồi lâu, Hải Đăng mới bỗng nhiên hồi hồn, hoài nghi mình có phải hay không nghe nhầm, lần nữa kiểm tra nhật kí điện thoại, nhưng ghi chép quả thật nhắc nhở hắn điện thoại này là thật, nhưng tại sao? Tại sao như vậy?
Nhìn Hải Đăng một bộ mặt rất đả kích. Diệp Tường Hạo thu hồi cười giỡn
"Anh làm sao vậy?"
"Là Thương luật sư, cô ấy nói chấm dứt hợp đồng đến đây là kết thúc..." Hải Đăng nhìn kinh ngạc trả lời.
Tiểu Tuyền!
Một cỗ cảm giác lo lắng ở trong lòng Diệp Tường Hạo dâng lên, hắn nhăn lại mày
"Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó!" Hải Đăng đột nhiên liền nổ tung, tức giận à không phải nói là hắn rất nóng nảy
"Tại sao? Thế nào đột nhiên không hợp tác, không phải chứ, tôi cầncô ấy,, vô cùng cần!"
Diệp Tường Hạo đối với lời này rất bất mãn "Cần"? Hắn dám nói cần nữ nhân của hắn, chán sống!
Diệp Tường Hạo đạp Hải Đăng một cước giọng điệu khó chịu nói:
"Cô ấy àm sao có thể muốn không hợp tác nữa? Không phải 2 người kí kết hợp đồng rồi sao?"
Những lời này khiến Hải Đăng càng thêm nóng nảy, hắn không thể tưởng tượng nổi nhìn Diệp Tường Hạo, khoa trương kêu la
"Cậu điên rồi, cậu là ngu sao? Cô ấy cùng mình hợp tác tôi liền cám ơn trời đất lắm rồi, còn dám cùng cô ấy nói điều khoan hợp đồng sao? Cậu có biết cô ấy alà ai không? Cậu có biết hay không? Ôi, tôi thật sự là điên rồi!"
Hắn làm sao sẽ không biết? Nàng là của nữ nhân của hắn... đúng thế.....
Diệp Tường Hạo chân mày buộc chặt, lần đầu tiên phát hiện trừ biết nàng là nữ nhân của hắn ngoài ra hắn không biết gì cả, cái nhận thức này làm cho hắn rất không vui, còn muốn nói cái gì di động Diệp Tường Hạo cũng vang lên nhưng không phải là gọi, chỉ là một tin nhắn ngắn.
"Chúng ta kết thúc đi"
Nhìn thật lâu Diệp Tường Hạo đã đọc đi thật thuộc mấy chữ này mới nhận định đó nhất định là ai ác ý gửi nhầm, nhưng... tên người gửi rõ ràng là nữ nhân của hắn! Đúng, đáng chết…là nữ nhân của hắn!
Diệp Tường Hạo vẫn như cũ không tin, có lẽ di động của nàng bị trộm rồi? Nhưng... Nếu như bị trộm rồi tại sao nàng vài giây trước mới còn gọi điện thoại cho Hải Đăng! Nhìn Diệp Tường Hạo mặt quái dị đến xanh mét Hải Đăng tỉnh táo lại, hắn hỏi:
"Cậu làm sao vậy?"
Hắn làm sao...... Hắn làm sao ư?
Hắn thật là không biết phải làm sao?
Tự dưng bật đứng dậy giống như mặt Hải Đăng mấy giây trước Diệp Tường Hạo trong suy nghĩ muốn gào thét, muốn đánh anh tan một quyền, nói cho anh ta biết bây giờ không phải là nữ nhân của anh muốn cùng anh chia tay mà là nữ nhân của tôi muốn cùng tôi Game over!
"Ai cho phép cô ấy nói kết thúc! Cô ấy dám tự định đoạt sao? Đáng chết!" Nàng nhất định là lừa gạt hắn, cố ý chọc giận hắn, tại sao? Cũng bởi vì ba tháng trước sao, nàng đang đùa hắn, nhất định là như vậy!
Gió cứ vậy lao vào phòng nghỉ mặt Diệp Tường Hạo giống như là muốn giết người, làm Hải Đăng sợ ngây người hồi lâu mới hầm hừ đuổi theo....
Xa cách ngôi nhà ba tháng, một phòng vắng lạnh, khônghơi thở con người.
Diệp Tường Hạo giống như là kẻ điên vọt vào phòng ngủ, đem tủ quần áo, tủ đầu giường, bàn trang lật qua một lần, một khắc kia, toàn thân của hắn có chút lạnh người, cảm giác tựa hồ chưa từng có qua này cảm giác này, một loại sợ hãi gần như cảm giác.
Không có, không có gì cả, 1 chút cũng không có lưu lại.
Nàng không phải đang nói đùa, không phải nàng đùa bỡn, nàng đi, nàng đi thật, nàng nói "Chúng ta kết thúc đi"
Bị thương gầm nhẹ một tiếng, Diệp Tường Hạo lao ra phòng ngủ, đem đồ trong phòng khách quăng xuống đất hết, trong lúc nhất thời hắn không rõ đáy lòng mình sự trống rỗng đó là có ý gì, hắn chỉ biết hắn nhanh điên rồi, hắn tựa như có lẽ đã thói quen vừa về tới nhà có thể ôm lấy thân thể mềm mại kia, ôm nàng hắn mới sẽ cảm thấy thỏa mãn, tất cả đều rất hoàn mỹ!
Không có, làm sao sẽ đột nhiên không có?
Kết thúc? Tại sao muốn kết thúc!
Chỉ là bởi vì hắn không chịu cùng nàng nói, muốn nàng đợi ba tháng? Nhưng trước kia.... Cũng không phải là như vậy sao? Diệp Tường Hạo thật không hiểu, hoàn toàn không có thể hiểu được.
"A...."
Hải Đăng theo đuôi Diệp Tường Hạo đứng ở trước cửa thấy bên trong nhà một mảnh hổn độn không chịu nổi hắn liền ngu nên nói như thế nào đây, hắn tựa hồ không nhìn thấy qua Diệp Tường Hạo tâm tư mất khống chế nông nỗi này, ở trước truyền thông Louie luôn là kín kẽ, phong độ, lại ưu nhã mê người, mị lực thần bí vô hạn; ở trước mặt của hắn Diệp Tường Hạo cũng là kẻ kiểu bất cần đời mặc cho thời điểm gì cũng không giống như hiện tại.
Trước mắt cậu ta giống như là mất đi cái gì đó rất trân ái, gần như hỏng mất, tâm tình đau lòng không hề che dấu.
"Đủ rồi!" Hải Đăng xông vào bên trong nhà, một tay ngăn lại ở Diệp Tường Hạo, rống to:
"Tay của cậu bị thương."
Bị vịn chặt Diệp Tường Hạo thở hổn hển, hắn nhíu chặt mày nhìn 2 tay mình bị mảnh kính làm nứt đầm đìa máu tươi 1 chút cảm giác đau đớn cũng không có, hắn không biết mình đến tột cùng là vì sao nhưng hắn vẫn biết một chút hắn không để cho nữ nhân kia cùng hắn kết thúc, hắn quyết không buông nàng!
Nhưng là Diệp Tường Hạo có một phát hiện mà hắn muốn hỏng mất, hắn nghĩ tìm nàng nhưng không biết nên đi nơi nào tìm, hắn cư nhiên rất đáng chết không hỏi qua nàng trước khi chuyển vào nhà hắn, nàng ở nơi nào? Ngay cả việc chuyển đồ cũng là 1 mình nàng độc lập làm bởi vì hắn rất bận, tựa hồ cũng không có nghĩ tới nữ nhân kia sẽ cần hắn giúp bởi vì nàng là Thương Tử Tuyền.
Đúng rồi, nàng là luật sư của hắn! Nhưng... Hắn cư nhiên cũng không biết nàng là luật sư công ty nào, công ty nàng rốt cuộc ở nơi nào?
Bỗng chốc, đôi tay dính đầy máu giữ chặt đầu vai Hải Đăng gần như hung tợn hỏi:
"Nói cho tôi biết, cô ấy ở nơi nào?"
"Người nào?" Hải Đăng bị vẻ mặt của hắn hoảng sợ ngẩn ra, hắn điên cuồng như vậy, hắn làm sao biết là ai chứ?
"Thương Tử Tuyền!" Bỗng dưng gầm nhẹ, Diệp Tường Hạo tròng mắt đen bộc phát ra ngọn lửa hừng hực.
"Thương Tử Tuyền ở nơi nào?"
"Tôi làm sao sẽ biết!" Hải Đăng ngạc nhiên, một nhận thức giống như là bổ trúng hắn, Diệp Tường Hạo mất khống chế... là bởi vì Thương luật sư, cho nên...
"Không, anh nhất định biết! Nói cho tôi biết!"
"Sự Vụ Sở luật sư Hằng giản, cô ấy là 1 trong những kim bài thần bí của Hằng Giản." Đây cũng là điều duy nhất hắn biết.
Hít thở sâu một hơi, Hải Đăng mới bắt đầu từ từ tiêu hóa sự thật này, một sự thật hắn nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua, Louie cùng Thương luật sư....
Cặp mắt đen kai đầy kinh ngạc thậm chí khóe mắt cũng có chút co quắp, đây là lần đầu tiên hắn mới biết người cùng hắn ở trên giường vượt qua vô số đêm ngày, nữ nhân thân thể thẳng thắn cũng không có một tia bí mật lại là 1 trong những người nổi tiếng trong truyền thuyết thần bí và quỷ quyệt của Hằng giản..... 4 năm rồi… hắn thế nhưng lại không biết, hắn lại còn chưa từng có hỏi qua.
Đáng chết, hắn rốt cuộc đã làm gì?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...