Thục Nữ Dụ Phu


Bà tử kia rụt cổ nhìn Chu Lãng, lại cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, làm như còn do dự.

Nữ tử bên cạnh dùng khuỷu tay đụng bà ta: “Bà ngốc hả? Hiện tại nói thật còn giữ được mạng, nếu không hiện tại mất mạng, điều hiện người ta hứa đưa cho bà còn có thể thực hiện được? Hảo hán không chịu thiệt trước mắt, chúng ta vẫn nên ngoan ngoãn nghe lệnh thì tốt hơn.”
Bà tử cắn chặt răng, sảng giọng nói: “Vâng… Là người Quận vương phủ tới tìm ta.”
Chu Lãng không nói một lời, chỉ lạnh lùng chờ bà ta nói tiếp, dĩ nhiên đã sắp hết kiên nhẫn rồi.
Bà tử lại nhìn thoáng qua sắc mặt lạnh lẽo của hắn, nói hết ra: “Là Bàng ma ma phái người tới, thôn chúng ta là nhà mẹ đẻ của Bàng ma ma, trong thôn mọi người biết bà được Quận vương phi yêu thích.

Con ta vì bệnh đã mất, chỉ có một đứa cháu trai, mấy tháng trước bởi vì đánh nhau bị người ta đánh gãy chân, nhốt vào nhà giam.

Phu thê chúng ta buồn rầu chỉ muốn thắt cổ, lúc này, có một nam tử tới tìm ta, nói chỉ cần ta hoàn thành chuyện này, sẽ nhờ quan hệ với Quận vương phủ mà cứu cháu trai ta ra.


Đại nhân, ta chỉ có một cháu trai, hắn là gốc rễ.

Ta cũng không phải người xấu, vì cứu người mới bất đắc dĩ đáp ứng, kì thật ta cũng không muốn thật sự hại đại nhân, chỉ hi vong có thể giữ được mạng cho cháu trai, về sau mới quyết định.”
“Người kia trông như thế nào? Sao ngươi có thể xác định hắn chính là người Bàng ma ma phái tới, hay có người giả danh Bàng ma ma hành sự?” Chu Lãng hỏi.
“Bộ dáng… rất bình thường, không có gì đặc biệt, vóc dáng tầm trung, da mặt hơi ngăm, mắt nhỏ miệng nhỏ, tuổi tác… Khả năng hơn bốn mươi tuổi.

Hắn nói là Bàng ma ma bảo hắn tới, ta… trước kia không nghĩ là giả.

Bởi vì thôn chúng ta nhỏ, nếu không phải Bàng ma ma, chỉ sợ cũng không ai biết đến.” Bà tử thành thật đáp.

“Ngươi tới đây, hắn liên lạc với ngươi thế nào?” Chu Lãng truy hỏi.
“Vẫn chưa từng liên lạc với ta, chỉ dạy ta làm thế nào, cho ta vài thứ, nói sau khi xong chuyện, sẽ có người tìm ta.”
“Ngu xuẩn, sau khi xong chuyện, ngươi không lo bị diệt khẩu sao? Còn cho ngươi đường sống? Đến cả cháu trai ngươi, phu quân ngươi, cũng phải chết.

Trước đi xác nhận khẩu cung đi, tiếp tục làm tạp dịch trong quân doanh, coi như không có chuyện gì xảy ra, nếu có người tìm ngươi, nhất định phải lập tức nói cho ta biết.

Nếu như bỏ trốn, xử trí theo quân pháp.

Mang đi.” Chu Lãng lạnh lùng ra lệnh, các quân sĩ rấy nhanh kéo người ra ngoài.
Tĩnh Thục thở nhẹ một hơi, yêu thương nhìn về phía phu quân: “Có phải chàng… rất đau lòng không?”
Bị người nhà đối đãi như vậy, trong lòng
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui