Tuyết đầu mùa qua đi, thời tiết ấm áp mấy ngày, phu quân mới đi ba ngày, Tĩnh Thục đã nhớ hắn rồi.
Sờ sờ gò má bị mặt trời phơi nóng, có chút xấu hổ.
Tiểu nha hoàn Thược Dược dẫn theo một thiếu niên tiến vào, nói là Chu Lãng phái người tới tặng quà cho phu nhân.
La Đàn lớn mật nhìn Tĩnh Thục một cái, kinh diễm nói: “Oa, phu nhân Chu đô uy thật sự là đại mỹ nhân, khó trách hắn mỗi ngày đều nhớ đến.”
Tĩnh Thục nhìn lướt qua thiếu niên lớn mật này, hắn không mặc đồ lính, không biết có phải thuộc hạ của Chu Lãng không.
“Ngươi có chuyện gì?”
Chu phu nhân có phần mất hứng, La Đàn mới phát giác mình có chút đường đột, vội khom người hành lễ: “Phu nhân, tại hạ La Đàn, là đội trưởng dưới trướng Chu đô úy, hôm nay về Đăng Châu thăm người thân, đại nhân lệnh cho ta mang hội Đông hải trân châu cho phu nhân.”
Một hộp gỗ tinh xảo được đưa tới, Tĩnh Thục mở ra nhìn tới, viên trân châu mượt mượt mà sáng trong, sáng long lanh.
Phu quân mới rời đi ba ngày, liền vội vàng sai người mang đồ về, nàng có thể nào mất hứng.
Cố gắng nghiêm mặt áp nét vui mừng xuống, nhàn nhạt nói ta, nàng xoay người sang chỗ khác mới nhịn không được nở nụ cười.
La Đàn cũng thấy Đô úy phu nhân thẹn thùng thú vị, nhưng này không phải mục tiêu của hắn hôm nay.
Viên trân châu lớn này quả thật là hôm qua bọn họ mới có được, Chu Lãng vốn định lần sau về nhà, tự mình mang về cho nương tử.
La Đàn xung phong nhận việc đưa về, Chu Lãng bị đám thuộc hạ trêu chọc rồi xấu hổ đáp ứng.
La Đàn cố ý tìm cớ đến phủ thứ sử, là vì trong lòng lo lắng cho vị cô nương kia.
Từ tối hôm đó bởi vì tránh né nãi nãi mà đường đột người ta, hắn liền ngóng trông nàng nhanh trở lại, thành tâm giải thích với nàng.
Nhưng chờ mòn mỏi cũng không thấy người, buổi tối suy nghĩ một đêm, đem lời giải thích đều đã học thuộc lòng, sáng sớm hôm sau lại là một tiểu binh tiến vào đưa cơm, nói là những cô nương kia đều bị Quách phu nhân mang đi rồi.
Trong lòng La Đàn mất mác, quả thực không cách nào hình dung ra.
Dưỡng thương nửa tháng, không biết vì sao luôn luôn nhớ tới nàng.
Nhớ nàng ngồi ở bên giường cười ôn nhu với hắn, nhớ được nàng dìu hắn dậy, tay nhỏ ấm áp dán ở sau lưng hắn.
Nhớ tới bộ dáng xấu hổ đến đỏ bừng mặt của nàng, còn có mùi hương kì lạ kia.
Thương thế tốt lên, hắn phải về nhà vấn an nãi nãi, liền khẩn cấp muốn đến phủ thứ sử, hỏi thăm một chút vị cô nương kia rốt cuộc là ai?
“Quách phu nhân, ngày đó người cho cô nương tới phòng ra, người có biết nàng không, ta muốn gặp mặt nói lời cảm tạ với nàng.” La Đàn tìm Trần Thần, khách khí cười nói.
“Ngươi nói Đinh Hương? Nàng dẫn theo Tiểu tứ bối nhi ở trước viện chơi rồi, Thược Dược dẫn hắn qua đó.” Trần Thần đang bận rộn, không có thời gian tự mình bồi hắn, cũng không biết hắn rốt cuộc có ý gì, đơn giản theo ý của hắn thôi.
Trước kia Quách Khải ở nhà, hắn thường xuyên tìm đến đấu võ nghệ, cũng thích chơi với con trai, hoàn toàn là bộ dáng đứa nhỏ không muốn lớn lên.
Về sau giặc cỏ nổi lên bốn phía, Quách Khải thường xuyên ra ngoài, La Đàn tự nhiên cũng muốn tránh tị hiềm rồi.
Phụ mẫu đều thích ngựa thành si, Tiểu tứ bối nhi cũng sờ sờ ngựa lớn, thường xuyên ồn ào nhìn ngựa.
La Đàn biết chơi ngựa ở đâu, không cần Thược Dược dẫn đường, liền tự mình chạy như bay.
Trong chuồng ngựa có hơn mười con ngựa cao to, ở phía trước con ngựa nhỏ màu đen có một cô nương xinh đẹp, đang dùng tay nhỏ non mềm cho ngựa ăn cỏ.
Vừa hô vừa lầm bầm: “Ngươi ăn nhanh đi, ăn to liền cho ta cưỡi ngươi, không cho ngươi quẳng ngã ta, có nghe không.
Ngươi ngoan ngoãn chút, sau này mỗi ngày ta đều cho ngươi ăn ngon, có được không?”
Cô nương ôn ôn nhu nhu nói chuyện với một con ngựa, thỉnh thoảng lại xoa xoa đầu ngựa.
Chớp mắt nhìn thấy nàng một cái, La Đàn cảm thấy tim mình đột nhiên thình thịch nhảy dựng lên.
Hắn dơ tay lên che ngực, chứng minh không phải giả.
Thật sự nhớ
.