Edit: windy
Tới tháng chín, thời tiết liền càng lúc càng lạnh, gió biển thổi vào, lá thu lạnh rung bay xuống, Tĩnh Thục nhìn tình cảnh tiêu điều mùa thu phía bắc, liền càng nhớ nhung cái ôm ấm áp của phu quân.
Nhưng hắn là người có việc, không thể mỗi ngày ở bên cạnh nàng, bờ biển thường xuyên bị giặc cỏ quấy nhiễu, đến Bồng Lai tìm hắn cũng không hiện thực.
May mà hắn cũng nhớ đến nàng, cứ cách mười ngày sẽ về nhà một lần, vợ chồng son ôn tồn tới nửa đêm, nói không hết thẹn thùng ngọt ngào.
Gần đây bụng nàng lớn lên rất nhanh, đứa nhỏ cũng thường xuyên động đậy, Trần Thần khuyên nàng đi nhiều một chút, tương lai mới sinh tốt.
Cuối tháng chín thời tiết đối với nữ tử lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam mà nói, thật sự là rét lạnh chút.
Nàng chỉ có thể chọn ngày ấm quang đãng mới có thể đến hậu hoa viên tản bộ, tay đỡ bụng, trong lòng lại nhớ phu quân.
Nhã Phượng đỡ tẩu tử chậm rãi đi trên đường mòn, muốn đến phòng thăm mẫu tử Trần Thần, mấy ngày không gặp Tiểu tứ bối nhi, rất nhớ hắn.
Nhìn bộ dáng không yên lòng của tẩu tử, Nhã Phượng nhẹ giọng an ủi: “Nghe nói giặc cỏ đều đã biết sự lợi hại của Thần tiễn Chu lang, trước mặt thật không dám quấy nhiễu Bồng Lai rồi.”
Tĩnh Thục thỏa mãn cười cười, nói khẽ: “Phu quân thực là người có bản lĩnh, không sợ bọn họ.
Nhưng mà, ta còn hi vọng đám hải tặc này vĩnh viễn không trở lại nữa.”
Đang nói chuyện, chỉ thấy một tiểu binh chạy như bay tiến vào chủ viện, vội vàng lớn tiếng bẩm báo: “Phu nhân, phu nhân không xong rồi.
Có hàng loạt giặc cỏ đột nhiên vừa quấy nhiễu Bồng Lai vừa quấy nhiễu trấn Vọng Hải ở Đăng Châu, quân canh giữ không nhiều lắm, thương vọng nặng nề.
Dân chúng có người thiệt mạng, có người bị thương, Chu đô úy nói trước mắt cần cứu chữa cho người bị thương cần dược vật và người giúp, xin phu nhân phái người đi giúp đỡ một chút, cho dù là dân chúng bình thường hay nha hoàn trong phủ cũng được.”
Trần Thần đang chơi đùa cùng con trai trong sân, nghe như thế, lập tức thay đổi sắc mặt, đang muốn an bài người, chỉ thấy Tĩnh Thục đỡ bụng vội vàng đi tới.
Tiếng của tiểu binh rất lớn, nàng đã nghe được, giờ phút tâm tư không nghĩ nhiều, chỉ có thể tiến tới hỏi: “Chu đô úy có bị thương không?”
Tiểu binh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tĩnh Thục một cái, vội vàng cúi đầu, đoán rằng có thể là phu nhân của Chu đại nhân, cũng do dự đáp: “Chu đô úy… không có bị thương.”
Trần Thần đi tới đỡ lấy Tĩnh Thục: “Muội đừng lo lắng, giặc cỏ tập kích chỉ là một trấn nhỏ, lúc ấy biểu đệ khẳng định không ở đó.
Chờ tới lúc đệ ấy đuổi tới, chỉ sợ chủ lực của quân địch đã lui về, khả năng đệ ấy bị thương tính không lớn.
Như vậy, ta tự mình mang theo người đi chữa trị cho người bệnh, muội ở lại an tâm chờ tin tức của ta.
Tiểu Nhã, chăm sóc tốt tam tẩu muội, ta để Tiểu tứ bối nhi ở lại, các muội nhớ giúp ta chiếu cố hắn.”
Nhã Phượng gật đầu, muốn đỡ Tiểu tứ bối nhi từ tay Đinh Hương, lại bị Tĩnh Thục gắt gao túm chặt: “Không, Tiểu Nhã, ta không thể tự mình đến, muội nhất định phải đi, biểu tẩu muốn lấy đại cục làm trọng, muội đi xem tình hình của Tam ca, muội thấy hắn không có việc gì, ta an tâm.
Nếu hắn bị thương, muội nhất định phải chăm sóc hắn thật tốt.”
Tĩnh Thục gấp tới sắp khóc, mặc cho Trần Thần cùng Nhã Phượng khuyên bảo thế nào cũng không dừng được.
Chuyện quá khẩn cấp, không có thời gian để nhiều lời, Trần Thần đành phải để lại hai nha hoàn tâm phúc ở lại trông hài tử, mang theo Nhã Phượng cũng hạ nhân khác có thể điều động chạy tới trấn Vọng Hải một chuyến.
Xe ngựa chạy rất nhanh, Nhã Phượng cùng mấy nha hoàn đều ngồi trong xe ngựa, bị gấp cho già cả đi.
Xuyên qua màn xe, nàng nhìn thấy biểu tẩu cưỡi một tuấn mã màu đỏ, tư thế oai hùng hiên ngang.
Nếu có thể, nàng cũng hi vọng mình có thể trở thành một nữ tử như vậy, kiên nghị quả cảm, có tài có đức.
Dù cho không có nam nhân, chính nàng cũng là một quanh cảnh đẹp.
Nàng không cần ỷ vào nam nhân, lại
.