Làm công tử danh môn thế gia, Quách Chinh đến tuổi an bài hôn sự.
Vị hôn thê là biểu muội nhà Đại cữu gia, từ nhỏ ngang ngược Chu Xảo Phượng.
Hắn không thích, nói với mẫu thân, nhưng vô ích, lại bị ngoại tổ mẫu nói cho một trận, cũng không thay đổi được gì.
Toàn bộ từng bước tiến hành, sau khi thành thân, nàng quấn hắn làm nũng hắt dấm chua.
Phàm là hắn phân phó nha hoàn làm cái gì, người nọ khẳng định sẽ lọt vào trận trách phạt cực kì lạ.
Tuy đều là làm sau lưng hắn, nhưng Quách Chinh không ngốc, trong lòng càng phiền.
Vì trốn nàng, hắn tìm đủ cơ hội rời khỏi nhà, thậm chí để tiêu hết bực dọc nhỏ nhặt này liền chủ động xin lệnh.
Hắn cực kì buồn bực, không biết tới ngày nào mới gặp đúng người.
Gặp được Khổng Hoán Hi là do ngẫu nhiêu, cứu được một cô nương gặp nguy hiểm trong tay bọn ác bá, dọc đường đi liền sinh tình.
Nàng vốn là tài nữ trong huyện thành nhỏ, có một lòng thanh cao.
Vì hắn, lại cam tâm làm tiểu thiếp.
Lúc này Quách Chinh mới nếm được vui vẻ của một nam nhân, lại không nghĩ rằng, đứa nhỏ trong bụng cô nương hắn yêu thương, lúc hắn phụng mệnh cùng Thái tử đi Nam Tuần, bị Xảo Phượng hại chết rồi.
Hắn đã từng cầu xin mẫu thân khẩn thiết chiếu cố tốt cho nữ nhân và đứa nhỏ của hắn, Chu Xảo Phượng cũng ở trước mặt hắn thề đảm bảo sẽ không gây ra lỗi lầm trước đây nữa, sẽ không bắt nạt nàng ta.
Bi thương đến chết tâm, lúc hắn xin lệnh xuất chinh Cao Ly, là đã chết tâm rồi.
Bị trọng thương trên trận chiến, một khắc rơi xuống nước kia, quanh thân hắn liền thoải mái.
Cuối cũng đã giải thoát, giải thoát rồi.
Lại mở mắt ra, thấy hai ba đôi mắt nhìn hắn, đó là một ngư dân thuần phác thiện lương.
Vóc người nhỏ gầy của lão Quý tốn rất nhiều sức mới vác được hắn từ bờ biển trở về, lại mời đại phu tới trị thương cho hắn.
Vậy mà không chết!
Quách Chinh nặng nề thật lâu, không nghĩ ra vì sao ông trời không lấy mạng mình đi, cũng có chút xoắn xuýt bản thân muốn tìm chết hay không.
Bất tri bất giác trong thời gian dưỡng thương, hải tặc xâm nhập, xông vào nhà giết chết phu thê lão Quý, còn cướp đi Tiểu Cần.
Chờ hắn nghe được động tĩnh, chịu đau xót ra ngoài đánh lại bọn hải tặc, chỉ kịp nghe được nguyện vọng của lão Quý, hi vọng hắn chiếu cố thật tốt nữ nhi duy nhất của nhà bọn họ Tiểu Cần.
Hắn đồng ý, nắm bàn tay đầy máu tươi của ân nhân cứu mạng, trịnh trọng hứa sẽ chiếu cố Tiểu Cần cả đời, bảo vệ nàng thật tốt.
Về sau, hắn như tìm được lý do cho mình, bởi vì hắn gách vác một trách nhiệm, phải chiếu cố một tiểu muội muội còn chưa lớn lên.
Chỉ là, muội muội cũng tới ngày lớn lên.
Tuy hắn lấy tên giả Ngưu Ngốc, che giấu thân thế địa vị của mình, cũng không để lộ quá nhiều bản lĩnh.
Nhưng muội muội ngốc nghếch này, lại vẫn yêu hắn.
Nếu hắn thật sự chỉ đơn độc một mình, có lẽ hắn sẽ lấy nàng, cho nàng một đời an ổn, cũng cho mình một gia đình ấm áp.
Dù sao ở dưới một mái hiên hai năm, tiểu cô nương đang ở độ tuổi thanh xuân, cũng sẽ có mấy nháy mắt khiến hắn có chút động tâm.
Chỉ là, hắn không thể.
Mặc dù lúc rời Kinh thành, để bức hưu thư lại.
Nhưng trong lòng hắn rất rõ, con cái đại gia tộc, căn bản không thể quyết định hôn sự của mình.
Bức hưu thư của hắm, chỉ là để cho phụ mẫu tham khảo thôi, bọn họ sẽ càng suy xét tới thể diện gia tộc, với quan hệ với cữu gia, ý kiến ngoại tổ mẫu.
Tổng kết lại, đời này sợ rằng không có ngày hòa ly rồi.
Ngày ấy, Nhị đệ Quách Khải tìm tới cửa, tại lúc hắn sắp thừa nhận thân phận, Chu Lãng tới.
Tận lực né tránh loạt suy nghĩ cuồn cuộn lên như thủy triều, Chu Xảo Phượng muội muội Chu Lãng, là ác mộng của hắn.
Lúc này Tiểu Cần mới biết thân phận thật sự của hắn, tôn tử Quốc công gia, trưởng tử Binh bộ thượng thư, phó soái chinh đông Quách Chinh, là một người nàng vĩnh viễn không thể với tới.
Đêm nay, Quách Chinh một đêm không ngủ.
Nửa đêm, nghe được tiếng khóc nàng cố gắng đè nén.
Hắn yên lặng nghe, trong lòng như có một nhát dao đâm vào miệng vết thương.
Ngày hôm sau, nàng đem ánh mắt khóc sưng vù đi tìm lão thái thái nhà bên, nhờ bà tìm cho nàng một mối hôn sự.
Rất nhanh liền dẫn tới một thợ đánh cá ở thôn bên tới, lấy danh nghĩa xin chén nước gặp mặt một lần.
Khóe môi Từ Sinh nhếch lên, liền nhìn ra được hắn cực kì mãn ý Tiểu Cần, mà Quách Chinh nghiêm mặt ngồi ở bên cạnh, hắn vừa kính trọng lại có chút sợ hãi.
Trời tối, Quách Chinh không uống rượu, mà Tiểu Cần không uống rượu, lại ngoại lệ uống ba chén.
Tửu lượng của tiểu cô nương thấp, say mê rối tinh rối mù, ngồi trên mặt đất.
Ôm chân của hắn kể ra, nói nàng thích hắn, từ hai năm trước đã thích, vẫn trông ngóng sẽ gả cho hắn, nhưng lại chưa từng nghĩ tới thân phận hắn lại cao tới không thể chạm, tự dặn mình chặt đứt phần si tâm vọng tưởng này.
Nói đến chỗ động tình, nước mắt tiểu cô nương lã chã rơi.
Trong lòng Quách Chinh cũng không chịu nổi, tiểu cô nương cẩn thận che chở hai năm, thật sự phải gả cho người khác, nghĩ lại liền khổ sở không thở nổi.
“Kì thật ta không muốn gả cho người khác, một chút cũng không muốn, nhỡ tối hôm thành thân đó ta không nhịn được khóc, thì làm sao bây giờ? Hắn có đánh ta không?” Tiểu Cần khóc hu hu.
“Sẽ không, muội yên tâm đi, ta sẽ không cho phép người khác bắt nạt muội.” Hai mắt Quách Chinh trống rỗng vô hồn.
“Nhưng mà nhưng mà ta phải gả cho người ta, huynh có năng lực như thế, ta cũng không cần sống chết nữa, đánh chết ta sớm một chút càng tốt, ta liền chờ kiếp sau có duyên gả cho huynh.” Hai mắt Tiểu Cần đã không mở ra được, nằm ở trên đùi hắn ngủ.
Quách Chinh đem bàn tay sẹo vỗ về đỉnh đầu nàng, đôi mắt thâm sâu.
Làm gì có kiếp sau? Cả đời này thật sự đã bị Chu Xảo Phượng trói buộc cả
.