Thục Nữ Dễ Cầu

Thiệu Nhân An từ trên phố về nhà liền thấy thê tử Lư thị đang cầm một mảnh lụa, đứng trước
một đôi nam nữ khoa tay múa chân, thương lượng làm y phục.

"Đã về rồi?" Lư thị tâm tình cực tốt, thấy hắn trở về, cười híp mắt.

"Mới mua?" Thiệu Nhân An nhìn mảnh vải lụa hỏi.

"Đúng vậy a." Lư thị nói: " mua ở cửa hàng mới mở trên phố, họ nói là chất
liệu mới đấy. Chàng xem này, còn in hoa như thật, rất đẹp đi!"

Thiệu Nhân An nhíu nhíu mày: "Đắt lắm nhỉ."

"Cũng 500 tiền. . . . . ."

"Nàng tiết kiệm một chút!" Thiệu Nhân An nói: " tiêu tiền như nước, sợ người khác không biết sao?"

"Biết thì như thế nào?" Lư thị để mảnh vải lụa xuống, mất hứng nói, "Lúc
không có tiền thì khắp nơi giữ thể diện, khách nhân tới vay tiền cũng
muốn mở rượu thịt chiêu đãi, đến lúc có tiền lại muốn che giấu?"

Thiệu Nhân An thấy sắc mặt nàng khó chịu, nhất thời mềm xuống: "Cũng không
phải là không thể tiêu, chỉ là một mảnh lụa mà tốn nhiều tiền như vậy,
ta vẫn cảm thấy không nỡ."

Lư thị "Hừ" một tiếng, nói: "Có cái gì không nỡ , cháu họ hiếu kính chú, thiên kinh địa nghĩa! Còn chưa nói
chàng năm đó chứa chấp hắn vừa bỏ công vừa bỏ tiền, hắn lại còn trốn đi, hại Lý Chính tới tra hỏi hồi lâu, thêm bao nhiêu là phiền toái? Thân
thích trong tộc còn nói không ít lời khó nghe. Những việc này cứ nhớ tới ta lại tức! Ta còn chê hắn cho ít, chàng xem bộ dáng hắn xem qua cũng
không kém. Chàng nói xem hắn còn có bao nhiêu tiền. . . . . ."

"Đủ rồi!" Thiệu Nhân An trừng nàng, "Còn không an phận đi."

Lư thị lườm hắn một cái, tiếp tục loay hoay với mảnh vải lụa.

"Mẫu thân, " lúc này, con gái nàng ghé vào trong cửa nói: " Chẩn đường huynh đến!"

Thiệu Nhân An cùng Lư thị vội nhìn ra bên ngoài, quả nhiên, Thiệu Chẩn đang đi vào viện, trên vai khoác một bao quần áo.

Lư thị thấy hắn, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười: "Ơ,
lại muốn đi Thành Đô bái tế tổ phụ ngươi hả? Đi một cái cũng bảy năm tám năm đi."

Thiệu Chẩn không để ý tới lời nàng..., nói: "Chú, thím, cháu tới cáo từ ."

Thiệu Nhân An liếc Lư thị trên mặt tươi cười, nói: "A, là muốn vào quân doanh sao? Sáng sớm nay Lý Chính đã nói với ta rồi."

"Vâng." Thiệu Chẩn nhìn hắn, thi lễ: "Chú, thím bảo trọng." Dứt lời, nhìn Lư thị một cái, xoay người rời đi.


"Lên mặt cái gì." Lư thị nhìn bóng lưng Thiệu Chẩn, bất mãn nói.

"Nàng nói ít thôi." Thiệu Nhân An lắc đầu nhìn Thiệu Chẩn đi xa, nhớ tới hắn mới vừa cho mình một ít lễ, lại có chút chột dạ.

Nói thật, đứa cháu họ này, năm đó bọn họ thực là bạc đãi hắn, Thiệu Nhân An vẫn cho là khi hắn trở về sẽ muốn làm ồn ào một trận.

Mấy ngày trước đây, khi Thiệu Chẩn xuất hiện Thiệu Nhân An còn không nhận ra.

Vẻ mặt hắn khách khí, đặt hai mươi lượng hoàng kim ở trước mặt vợ chồng
Thiệu Nhân An. Thiệu Chẩn nói năm đó hắn tức giận trốn đi, lưu lạc khắp
nơi, hôm nay trở về, muốn lấy lại hộ tịch.

Thiệu Nhân An chưa
từng được thấy nhiều tiền như vậy, Lư thị càng thêm mở cờ trong bụng.
Hôm đó bọn họ liền dẫn Thiệu Chẩn đi thăm viếng Lý Chính, cũng vừa lúc,
chiến sự vùng Đông Bắc cấp bách, triều đình điểm binh, Lý Chính đang vì
trong phường không đủ nhân số nhập ngũ mà phiền não, Thiệu Chẩn trở về,
hoàn toàn giải quyết tình hình khẩn cấp, chuyện hộ tịch liền thuận lợi
giải quyết.

Tuy là một chuyện tốt nhưng Thiệu Nhân An vẫn có cảm
giác lo lắng không yên. Đặc biệt là lúc hắn nhìn thẳng vào mắt Thiệu
Chẩn, nhuệ khí đó, khiến hắn không khỏi đánh trống trong lòng. Hắn không biết Thiệu Chẩn nói thật hay giả, nhưng có một điều hắn biết rõ, hôm
nay Thiệu Chẩn đã không còn là đứa nhỏ ngày trước. . . . . .

***

Mặt trời dần dần leo lên giữa trời, ăn xong cơm trưa, Thiệu Nhân An lười
biếng đang muốn đi nghỉ ngơi, Lý Chính bất chợt tới cửa.

"Lý Chính vì sao lại tới?" Thiệu Nhân An chắp tay cười cười, vừa chào hỏi vừa hướng Lư thị nói: "nhanh đi rót nước!"

Lý chính lại nói: "Không cần." Hắn nhìn Thiệu Nhân An, ánh mắt phức tạp,
"Thiệu Đại, ta hỏi ngươi một việc, cháu họ kia của ngươi, nói ngày trước một mực ở Thương châu là thật sao?"

Thiệu Nhân An kinh ngạc cùng Lư thị nhìn nhau.

"Thật a." Hắn cười cười, nói: " Lý Chính không phải đã xem điệp văn của hắn sao?"

Lý chính gật đầu không nói gì.

"Có chuyện gì vậy?" Lư thị cũng cảm thấy khác thường, hỏi.

Lý chính cau mày: "Mới vừa rồi người của Kinh Triệu Phủ cầm một bức tranh
phạm nhân bỏ trốn, ta nhìn cảm thấy có mấy phần giống như cháu họ ngươi

mới tới hỏi."

Nghe được lời này, Thiệu Nhân An cùng Lư thị đều là kinh hãi.

"Làm sao có thể?" Thiệu Nhân An sợ hãi, vội nói, "Lý Chính, Điệp văn của cháu chẳng phải đã nghiệm qua, quả thật không giả a."

"Đúng đó!" Lư thị nói: " Trường An lớn như vậy, nhìn đâu đâu đều có người
không ít thì nhiều giống nhau, bằng một bức tranh sao có thể kết luận
được."

Lý Chính gật đầu, nói: "Ta cũng có ý đó, chỉ là Kinh Triệu Phủ cũng không thể dối gạt, ta đưa tên họ cháu ngươi báo lên, bọn họ sẽ tự tra nghiệm." Dứt lời, hàn huyên mấy câu liền cáo từ.

"Sao lại như thế?" Đợi Lý Chính đi xa, Lư thị gấp gáp nói: " Thiệu Chẩn thật là phạm nhân bỏ trốn?"

Thiệu Nhân An tâm tư cũng không yên "Đừng nói mò!"

Lư thị bất chợt nổi giận: "Ta thấy hắn không phải là người tốt!" Nói xong, sắc mặt trắng bệch, kéo Thiệu Nhân An, "Nếu hắn thật là phạm nhân bỏ
trốn, quan phủ có tới thu lại vàng hay không?"

Thiệu Nhân An
phiền não, trừng mắt nhìn nàng: "Ngươi im miệng đi! Nếu hắn thật là phạm nhân bỏ trốn, quan phủ chỉ tịch thu vàng, ngươi phải tạ ơn trời đất rồi !"

***

Tiết Đình ở trong cung bận rộn nửa ngày, sau buổi trưa, phụng mệnh đến Binh bộ làm việc.

"Nguyên Quân tới." Binh Bộ Thị Lang Triệu Nghị cùng Tiết Kính là bạn tốt, thấy
hắn, hòa ái cười nói, "Hôm đó ngươi ở vườn thượng uyển đánh mã túc, ta
vừa đúng đi ngang qua xem, đánh thật tốt."

Tiết Đình vẻ mặt khiêm tốn nói: "Bá phụ quá khen."

Triệu Nghị chợt nhớ tới cái gì, cười nói: "Đúng rồi, hôm nay điểm binh chinh
phạt Bách Tế ở quân doanh phía Bắc. Lần trước chinh phạt Bách Tế, ngươi
lập được công lớn, cùng ta đi xem một chút nhé? Bên Nam nha, ta nói một
tiếng là được."

Tiết Đình nghe được điểm binh chinh phạt Bách Tế, cũng có chút hứng thú, nhưng theo Triệu Nghị cùng đi dù sao vẫn có vẻ
rêu rao, vì vậy cười từ chối nói: "Đa tạ bá phụ, chỉ là hôm nay quá
nhiều việc, cháu không dám rời đi, mong bá phụ tha lỗi."

Triệu Nghị biết hắn vốn tính cẩn thận cũng không cưỡng cầu, cười cười tùy hắn.


Tiết Đình xử lý xong việc ở Binh bộ, vừa ra cửa thì nghe được có người sau lưng gọi hắn: "Nguyên Quân!"

Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Tiền Viễn là người của Kinh Triệu Phủ.

"Trở về Nam nha à?" Tiền Viễn hỏi.

Tiết Đình gật đầu, hỏi hắn: "Ngươi sao lại tới đây?"

"Đừng nói nữa." Tiền Viễn cười khổ, "Còn không phải là vì tên cướp tướng kia, lần trước đã nói với ngươi rồi đó, mấy ngày nay bận rộn muốn chết, phía trên bắt chúng ta đem bức họa tra hỏi trên phố, đúng là mò kim đáy
biển."

"Hả?" Tiết Đình ánh mắt chớp động, "Có kết quả gì không?"

Tiền Viễn cười một tiếng: "Thật ra thì có." Dứt lời, hắn nhìn xung quanh một chút rồi hạ thấp giọng, "Sáng sớm nay, ta đến Thông Thiện phường, Lý
Chính ở đó nói, gần đây có gặp qua một người có mấy phần tương tự, rất
nhiều năm trước báo mất tích, nhưng mấy ngày trước đây lại trở về, muốn
vào quân chinh phạt Bách Tế, ta chính là tới Lại bộ tra quân sách ."

Tiết Đình nhìn hắn, vẻ mặt không đổi: "Vậy sao? Người đó tên họ là gì?"

"Thiệu Chẩn."

***

Trường An, bên ngoài quân doanh phía Bắc nhốn nha nhốn nháo.

Người tới đáp ứng lệnh triệu tập có người đeo trên mình bao lớn bao nhỏ, có
người một nhà già trẻ lớn bé tới đưa tiễn, cười, khóc, huyên náo.

So sánh với họ, Thiệu Chẩn trên vai đeo một bao quần áo, ngang hông treo một cây đao, có vẻ cực kỳ nhẹ nhàng thoải mái.

Người phụ trách điểm quân (Quân Tào) nhìn hắn: "Tên họ?"

"Thiệu Chẩn."

Quân Tào cẩn thận giở sổ sách, tìm được tên hắn thì gật đầu: "Mở túi y phục ra đi, những vật đem theo đều phải ghi lại."

Thiệu Chẩn theo lời mở ra, người đó nhìn, cũng chỉ là hai ba bộ quần áo, còn có mấy xâu tiền đồng.

"Ít như vậy?" Quân Tào nói: " cuộc chiến này nếu đánh lâu một chút, qua tháng sau, chiến trường sẽ lạnh giá vô cùng."

"Ta đến lúc đó sẽ đi mua." Thiệu Chẩn nói.

Quân Tào nhất nhất ghi lại, lại xem trên người hắn: "Binh khí cũng chỉ có đao này sao?"

"Chính thế."

Quân Tào mắt híp một cái: "Hình như có chút cổ."

"Là ông cha truyền lại." Thiệu Chẩn nói.

Quân Tào cười cười, đao cũng ghi vào, phất tay một cái để Thiệu Chẩn đi sang một bên xếp hàng vào quân doanh.


"Đều là binh sĩ trong thành Trường An." Triệu Nghị ngồi trên lưng ngựa, nhìn đám người, vuốt vuốt râu, "Huấn luyện tháng trước xong, tin Bách Tế báo về, phân bổ công việc, mọi người đều bận rộn muốn chết."

Vị
tướng quân cùng đi cười nói: "Đó là tất nhiên, binh sỹ từ doanh của ta
ra đều là những người thiện chiến, không thể để phụ lão thành Trường An
mất mặt được."

Tiết Đình đi theo phía sau nghe hai người nói chuyện, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào đám người, bàn tay gắt gao siết dây cương.

Người của Kinh Triệu Phủ đã đi về hướng quân trướng, Tiết Đình thấy Tiền Viễn đang cùng một Quân Tào nói chuyện.

Thiệu Chẩn đứng trong đám người, rất sớm đã thấy những người mặc quan phục kia, không bao lâu, hắn nhìn thấy Tiết Đình.

Trong lòng thất kinh nhưng vẻ mặt không gợn sóng, Thiệu Chẩn liếc nhìn chung quanh, cúi đầu đi tới sau đám người xếp hàng.

Tiết Đình? Thiệu Chẩn cầm đao, mặc dù không rõ hắn tới nơi này làm gì, nhưng đối phương người đông thế mạnh, một khi có biến, tình cảnh của hắn liền cực kì không ổn. Một lúc sau, hắn trông thấy một người mang vẻ mặt kỳ
quái hướng quân trướng đi tới, lập tức chứng thực ý nghĩ trong lòng.

Chỉ sợ nơi đây không thể ở lâu. Thiệu Chẩn lập tức xoay người, mượn đám người che chắn, đi ra phía ngoài.

Mới đi hai bước, bên cạnh bất chợt có người đi tới va vào hắn.

Thiệu Chẩn không ngừng bước vẫn tiếp tục đi, người nọ ở phía sau nói: "Vị lang quân kia, xin đứng lại, xoay đầu lại!"

Thiệu Chẩn bước chân khẽ dừng lại, quay đầu lại, thấy một người trẻ tuổi mặc quan phục.

Người nọ nhìn hắn, ánh mắt sắc bén: "Thiệu Chẩn?"

Thiệu Chẩn âm thầm liếc thấy mấy quân sĩ đang từ nhiều phương hướng đến gần,
âm thầm chuẩn bị động thủ, nhưng mà trên mặt lại cười cười: "Túc hạ nhận lầm người rồi."

Người nọ đang định hỏi nữa, đột nhiên, đám người bên cạnh xô đẩy một chút, có người giận mắng to: "Đồ nhà quê kia! Bộ
mắt mù sao! Dám dẫm vào chân ông mày!"

"Ngươi mới mắt mù! Ta đi
đường ta, ngươi đứng giữa đường làm cái gì. . . . . ." Lời còn chưa dứt, một tiếng vang lên, hai người lao vào đánh nhau. Những người bên cạnh
vội vàng né tránh, đám người nhất thời rối loạn cả lên.

"Chen cái gì! Chen cái gì!" Người của Kinh Triệu Phủ đang chuẩn bị bắt người lại
bị đám đông rối loạn chặn lại tầm mắt, liền kêu lên, Thiệu Chẩn đã không thấy bóng dáng.

"Giặc cướp chạy rồi! Bắt lại!" Hắn tức giận, hô lớn.

Đám người còn lại lập tức chạy tới, thủ vệ quân bốn phía cũng cầm vũ khí lên, lớn tiếng quát, tách đám người đang làm loạn ra.

"Chuyện này. . . . . ." nhóm quan lại Binh bộ nhìn nhau.

Tiết Đình ngồi trên lưng ngựa, đem đám lộn xộn thu hết vào mắt, nhưng hắn
cũng không bị nhiễu loạn, ánh mắt bình tĩnh. Rất nhanh, hắn nhìn đến một bóng người nhanh chóng rời đi, mà trong đám người, có mấy người ăn mặc
bình dân để lộ đao ra.

"Có thích khách!" Tiết Đình rống to, "Bảo vệ Thị Lang!" Vừa hét vừa giục ngựa, hướng bên kia phóng tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui