Thục Nữ Dễ Cầu

"Công tử, " tiếng Lương Tuấn từ ngoài cửa truyền đến, "Đã đến giờ, có rời bến không?"

Ngũ công tử nhìn lên bờ, người kéo thuyền đã tới.

"Có gì khác thường không?" Hắn hỏi.

"Từ hôm qua đến giờ, người hầu đã tra xét toàn bộ trên thuyền, không có gì khả nghi."

Ngũ công tử gật đầu "Rời bến."

"Công tử không phải nói còn đợi một vị khách sao?" Một cánh tay mềm mại không xương quàng lên vai hắn, cánh tay của một cô gái, tóc mây nửa buông, lười biếng mà quyến rũ, "Không đợi nữa sao?"

Ngũ công tử nắm nắm cằm nàng, mỉm cười, "Đợi một ngày một đêm rồi, ta không chịu được."

Từ thuyền lớn ném ra mười mấy sợi dây thừng vừa to vừa dài, người điều khiển hô ký hiệu, những người khác liền kéo thuyền lớn từ từ rời bến.

Người hầu đưa tới hộp đựng thức ăn, mỹ nhân lần lượt mở ra từng tầng, các loại thức ăn tinh xảo tản ra mùi thơm mê người. Cô gái rót một ly rượu Bồ Đào, dâng cho Ngũ công tử. Ngũ công tử nhận lấy, còn chưa nhấp môi, bất chợt thân thuyền chấn động một cái, rượu đỏ sậm đổ ra trên áo bào mới tinh của hắn.

Ngũ công tử ánh mắt rét lạnh, từ cửa sổ nhìn ra, tầm nhìn bị nghiêng lệch, không thấy rõ bên ngoài.

"Có chuyện gì vậy?" Cô gái kinh ngạc hỏi,

Ngũ công tử không đáp, mở cửa, đi thẳng ra ngoài.

Trên thuyền, đám người hầu ba chân bốn cẳng kéo dây.

"Chuyện gì vậy?" Ngũ công tử đi tới mũi thuyền, hỏi.

"Công tử!" Lương Tuấn nói, "Mấy dây kéo thuyền bị đứt, may mà thuyền không đụng phải đá ngầm, thay mới là được."

Ngũ công tử gật đầu, nhìn về phía mấy sợi dây thừng bị đứt.

"Mang một sợi lại đây cho ta xem." Hắn nói.

Lương Tuấn vâng lời, sai người hầu đem một sợi dây bị đứt tới.

Ngũ công tử nhìn kỹ chỗ đứt, thấy hơn phân nửa chỗ đứt hết sức bằng phẳng, giống như bị cắt. . . . . ."Lập tức tra xét toàn bộ thuyền, " Ngũ công tử chợt nghĩ đến cái gì, trong ánh mắt lộ ra hàn quang, "Nếu có dấu vết thích khách lẻn vào, lập tức báo lại!"

Lương Tuấn kinh ngạc, đáp ứng một tiếng, lập tức xoay người đi.


Ngũ công tử khẽ nhíu mày, xem xét khắp nơi một chút, rồi xoay người về phòng.

Bên trong phòng vẫn an tĩnh, hắn vừa vào cửa, liền cảm thấy có chút khác thường muốn lui ra ngoài nhưng không kịp, trên cổ bị một thứ đồ sắc bén mà lạnh lẽo kề vào, cửa ở sau lưng bị đóng lại, có tiếng then cửa cài vào.

"Ô ô" một cô gái nằm ở trong góc, miệng bị nhét vải, tay chân bị trói.

Ngũ công tử nín thở, không nhúc nhích.

"Trí Chi?" Hắn hỏi.

"Không phải ta thì còn ai?" Thiệu Chẩn toàn thân mặc bố y màu đen, từ phía sau hắn đi ra, âm thanh thật thấp, không nhanh không chậm, "Công tử đang đợi người, có phải ta không?"

Ngũ công tử tay chân cũng bị trói chặt, khóe miệng của hắn nhếch lên, lộ ra một nụ cười ngạo mạn.

"Không hổ là Lục Lang năm đó nghĩa huynh nhìn trúng, " hắn nói, "Ta đã nghiêm lệnh tra xét mà ngươi vẫn vào được."

"Muốn ta nhét dẻ vào miệng ngươi nữa sao?" Thiệu Chẩn đem tay chân hắn trói kỹ lại, liếc nhìn hắn một cái, "Ngươi kêu cứu cũng không sao, ta giết ngươi chỉ cần một chớp mắt, người vào đến nơi ta đã thoát đi rồi."

Ngũ công tử cười lạnh, nhìn cô gái trong góc tường, nói: "Ta lúc trước bắt trói nữ nhân của ngươi, ngươi hôm nay tới là để trói nữ nhân của ta sao?"

Thiệu Chẩn lạnh nhạt nói: "Không cần nói khích, vàng của ta đâu?"

"Thả ta ra trước đã."

Lời nói vừa dứt, lưỡi đao đã dính vào cổ hắn.

Ngũ công tử bất đắc dĩ: "Ở dưới giường, trong hộp sơn."

Thiệu Chẩn liếc hắn một cái, mở giường ra.

Quả nhiên, có một hộp sơn nhỏ, nhưng trên hộp còn có một thanh khóa đồng.

"Chìa khóa ở dưới gối."

Thiệu Chẩn sờ dưới gối, lấy ra một chiếc chìa khóa đồng.

Hắn cắm chìa khóa vào ổ khóa, nhưng vô luận thế nào cũng không mở được, lạnh lùng nhìn về phía Ngũ công tử.


Ngũ công tử nhìn hắn, cười lạnh: "Ổ khóa này là mẫu thân Bích nương đặc chế, trong thiên hạ chỉ có nàng mở được."

Thiệu Chẩn nhướng mày, nhìn về phía cô gái.

Nàng lệ vòng quanh, khẽ rụt người lại.

"Ngươi là Bích nương?"

Nàng sợ hãi nhìn Thiệu Chẩn gật đầu.

Thiệu Chẩn đặt hộp sơn cùng chìa khóa trước mặt nàng, dùng đao cắt dây trói trên tay, chân nàng: "Mở ra."

Bích nương run rẩy cầm chìa khóa cắm vào ổ khóa. Nàng đưa chìa khóa vào một đoạn xoay sang trái lại tiến một đoạn nữa, xoay sang phải, lặp lại hai lần, "Cách" một tiếng, khóa đồng mở ra.

Bên trong hộp sơn, chính là cái bọc của Thiệu Chẩn .

"Mở cái bọc ra." Thiệu Chẩn nói.

Bích nương mở bọc ra, bên trong quả nhiên đều là vàng, Thiệu Chẩn nhìn qua một lượt, đều là đồ của mình không sai.

"Lại bọc vào cho ta." đao của Thiệu Chẩn vẫn kề vào cổ Ngũ công tử. Bích nương cẩn thận từng li từng tí đem cái bọc gói kỹ, cầm lên.

Nàng đi tới trước mặt Thiệu Chẩn, đưa ra.

Thiệu Chẩn đưa tay, bất chợt, ánh sáng lạnh lóe lên, trên cánh tay trái đau nhức!

Trên tay Bích nương chẳng biết từ lúc nào cầm một lưỡi dao sắc bén dài hơn một tấc, đâm vào cánh tay Thiệu Chẩn. Ngũ công tử thừa lúc hắn bị đau lui phía sau né tránh lưỡi đao, lăn mình một cái, ngã trên mặt đất.

"Người đâu!" Bích nương kéo miếng vải trong miệng ra, hét lớn, "Có người. . . . . ." Còn chưa kịp hét xong, nàng bị hộp sơn bay tới đập trúng gáy, hôn mê bất tỉnh.

Thiệu Chẩn quay sang phía Ngũ công tử, Ngũ công tử sắc mặt tái nhợt, hét to "A a".

Trên cửa truyền đến tiếng va chạm mãnh liệt, Thiệu Chẩn cũng không ham chiến, nhanh chóng nhặt cái bọc lên, nhảy ra khỏi cửa sổ.

"Phanh" một tiếng, cửa bị phá.

"Công tử!" Người hầu đỡ Ngũ công tử dậy, cởi trói, Ngũ công tử đẩy người ra, vọt tới cửa sổ xem xét.


Một sợi dây thật dài, một đầu buộc vào cột buồm lơ lửng trên mái thuyền. Sợi dây có màu đen tuyền giống hệt màu nước sơn ở mái thuyền, rất khó phát hiện. Thiệu Chẩn động tác linh hoạt, đã đu đến mũi thuyền. Người trên thuyền trông thấy hắn, rối rít phản ứng, vội vàng rút đao đuổi theo.

"Bắt lấy hắn! Bắn tên!" Ngũ công tử tức giận lớn tiếng thét.

Thiệu Chẩn đang đứng vị trí kéo buồm, hắn chặt đứt một dây kéo buồm cuốn vào cánh tay cùng thân thể, chân dùng sức đạp vào cột buồm một cái.

Mấy mũi tên bắn ra nhưng không trúng, sợi dây thừng dài đem hắn văng ra xa mười mấy trượng.

Ngũ công tử nhìn Thiệu Chẩn chằm chằm, theo phương hướng của hắn, chợt thấy một chiếc thuyền nhỏ sơn đen ở phía dưới.

"Chặn chiếc thuyền kia lại!" Hắn quát.

Lương Tuấn chạy như bay đến mũi thuyền, trong tay cầm một cây cung lớn.

Nhưng khi hắn giương cung muốn bắn, lại phát hiện chẳng biết từ lúc nào, rất nhiều thuyền nhỏ sơn đen từ bốn phương tám hướng tiến tới, cơ hồ giống nhau như đúc, người trên thuyền đều mặc bố y màu đen, không thể biết được Thiệu Chẩn ở trên thuyền nào.

Lương Tuấn tức giận, tung người nhảy đến một cái thuyền ở gần.

Người chèo thuyền thấy hắn hung thần ác sát, giật mình hoảng sợ.

"Bọn ngươi là người nào! Tới đây làm gì!" Hắn túm lấy người chèo thuyền hỏi.

Người chèo thuyền sợ hãi run rẩy, nói: "Ta cũng không biết, có một vị lang quân tặng ta bộ quần áo này, bảo ta đúng thời điểm này bơi thuyền đến đây, đi một vòng rồi trở về. . . . . . ."

"Quan quân! Có quan quân đến!" Lúc này, có người hô lớn.

Lương Tuấn cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại, thấy một đội nhân mã xuất hiện trên bờ, quả nhiên là quan quân.

"Ta nhận được tin báo, nơi này có người tụ tập ẩu đả! Các ngươi còn không mau mau để binh khí xuống, đợi quan phủ tra nghiệm!" Người đứng đầu đội nhân mã lạnh lùng nói.

Lương Tuấn nhìn về phía Ngũ công tử, chỉ thấy hắn đứng ở mũi thuyền, khẽ vuốt cằm.

Lương Tuấn một bụng tức giận không có chỗ phát tiết, một lúc sau, "Phi" thóa mạ một tiếng, hung hăng ném cây cung xuống dưới chân.

Ngũ công tử đứng trên cao, mắt khẽ híp, nhìn một chiếc thuyền nhỏ dần dần đi xa.

"Thuyền nhẹ chuẩn bị chưa?" Hắn hỏi?

"Đã chuẩn bị tốt." Người hầu ở phía sau bẩm báo.

Ngũ công tử mặt không chút thay đổi, xoay người đi.

Thuyền nhỏ theo dòng nước một lát đã đi được mấy dặm.


Người chèo thuyền đứng ở mũi thuyền chèo, nhìn Thiệu Chẩn bên trong: "Lang quân, ngươi bị thương à?"

Thiệu Chẩn đang xem xét vết thương trên cánh tay trái, cười cười: "Không sao." Hắn cẩn thận kéo tay áo ra, máu dính ướt một mảng. Mới vừa rồi chạy trốn khẩn trương, hắn hoàn toàn không thấy đau, hiện giờ buông lỏng xuống, mới cảm thấy thật rất đau, may mà không thương tổn đến chỗ yếu hại. Thiệu Chẩn mở một bọc thuốc, rắc lên vết thương. Một cảm giác đau cháy truyền đến, Thiệu Chẩn cắn răng, xé một mảnh vải trên áo buộc chặt vết thương lại.

Thiệu Chẩn tựa vào trên vách khoang thuyền, chợt nghĩ đến Ninh nhi, bên môi lộ ra một nụ cười khổ. Mới vừa rồi nàng kia đáng thương mà nhìn hắn, hắn lại trong một chớp mắt mềm lòng, đến nỗi quên cả cảnh giác.

"Lang quân!" Tiếng người chèo thuyền lại vang lên, có chút sợ hãi, "Có con thuyền đang đuổi theo."

Thiệu Chẩn giật mình, ra khỏi khoang thuyền xem. Quả nhiên, trên mặt sông, một chiếc thuyền nhẹ dương buồm đuổi theo.

"Có thể đi mau hơn không?" Hắn hỏi người chèo thuyền.

Người chèo thuyền lắc đầu: "Lang quân, thuyền của ta đây là thuyền ngày thường bắt cá không thể so được với thuyền có buồm ."

Thiệu Chẩn cau mày, nhìn bốn phía, mặt sông trống trải, không có gì che chở được, trong lúc nhất thời hoàn toàn không biết nên làm thế nào.

Thuyền buồm dần dần tiến tới gần, một lúc sau, đã có thể nhìn thấy người đứng trên đầu thuyền, chính là Ngũ công tử.

Bất chợt, người chèo thuyền nói: "Lang quân nhìn đi, phía sau có một con thuyền!"

Thiệu Chẩn vội quay đầu lại nhìn, quả nhiên, một chiếc thuyền lớn có hai hàng mái chèo, lướt sóng mà đến.

Ngũ công tử ngay lúc sắp đuổi kịp Thiệu Chẩn, đang muốn sai người bắn tên, lại nhìn thấy một chiếc thuyền lớn đang muốn vượt qua, nhất thời sinh nghi.

Thuyền lớn đến gần hơn một chút, nhìn rõ trên mũi thuyền kia trên đầu đứng một người, áo bào màu đỏ, trên vai mang một con báo xa-li.

"Tiêu Vân Khanh!" Ngũ công tử mặt biến sắc, oán hận nói.

Tiêu Vân Khanh đứng đón gió, nhìn lên phía trước, trên môi treo nụ cười nửa kiêu ngạo nửa tự mãn.

"Đại Mạo, " hắn nói với con thú trên vai: " sông này rất nhiều cá đấy có muốn ăn không?"

Đại Mạo nghiêng đầu, "Meo" một tiếng.

Thiệu Chẩn thấy Tiêu Vân Khanh đến, thở phào nhẹ nhõm, chợt, một tiếng gọi truyền đến: "Chẩn lang!"

Thiệu Chẩn chấn động cả người, hắn mở to hai mắt, nhìn thấy Ninh nhi đứng bên cạnh Tiêu Vân Khanh. Khoảng cách còn xa, bộ dáng kia, giống như muốn khóc, lại giống như vui mừng.

Tiêu Tam thất phu! Thiệu Chẩn trừng mắt với Tiêu Vân Khanh, đang muốn thúc giục người chèo thuyền chèo nhanh một chút, "Hưu", một mũi tên màu đen cắm vào ván thuyền. Người chèo thuyền sợ quá kêu to một tiếng, trốn vào trong khoang thuyền.

Ngũ công tử mặt đen lại, phân phó hạ nhân: "Bắn tên, mặc kệ sống chết." Lời nói vừa dứt, một mũi tên cắm xuống sàn thuyền ngay trước mặt hắn, đuôi tên còn rung rung.

"Ngũ lang." Tiêu Vân Khanh cách hơn mười trượng, ung dung nói, "Nghĩa huynh trước khi qua đời, đã phân công mọi chuyện trong đường, ngươi phụ trách mua bán hàng hóa, ta phụ trách thích khách tử sĩ; ngươi quản văn, ta quản võ. Chuyện này là thế nào đây?"

Hết chương 18


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui