Sắc mặt Bồng Hương tái nhợt, thân thể run rẩy. Hắn nhìn chằm chằm Hách Quả Tử, nhãn thần thâm độc, Đào Mặc nhìn mà trong lòng cả kinh. Đang lúc Đào Mặc muốn tìm cách chuyển đề tài, Bồng Hương đột nhiên giơ tay, vung tay giáng một cái tát mạnh vào mặt Hách Quả Tử.
Hách Quả Tử đứng gần hắn, khi đó cũng không ngờ hắn sẽ động thủ, đợi cái tát giáng vào mặt mình rồi mới lờ mờ nhận ra.
Bất quá không đợi hắn hoàn hồn, lại nghe một tiếng giòn vang.
Hắn ngơ ngác nhìn Cố Tiểu Giáp rất nhanh đã xông qua ra sức giáng cho Bồng Hương một cái tát, lại có chút mờ mịt.
Bồng Hương phản ứng cực nhanh, lập tức xông vào Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp bình thường tát vào miệng người khác rất dữ, nhưng người lại không có khí lực gì, lúc hắn bị nhào vào thì ngã xuống đất, gáy đập vào ngưỡng cửa một cái thật mạnh, đau đến mức cả khuôn mặt nhăn nhúm.
Lúc này, Hách Quả Tử cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức tiến lên đỡ Cố Tiểu Giáp.
Mà Đào Mặc lại ôm chặt lấy thắt lưng Bồng Hương kéo về phía sau.
Bồng Hương người bị kéo ra, hai chân lại không ngừng đá lung tung giữa không trung, “Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy! Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta…”
“Chuyện gì?” Cố Xạ vẻ mặt lạnh lùng từ bên trong đi ra. Theo phía sau là người gác cổng đã mật báo tin tức lúc trước.
Đào Mặc vô thức buông tay.
Bồng Hương lại xông tới, cũng không quan tâm là Hách Quả Tử hay Cố Tiểu Giáp, nhắm vào mặt mà đánh tới.
Cố Tiểu Giáp và Hách Quả Tử dù sao cũng là hai người. Mỗi người túm một cánh tay, rất nhanh đã chế trụ hắn.
Bồng Hương lúc này cuối cùng cũng có chút thanh tỉnh, nước mắt rơi đầy, vẻ mặt ủy khuất.
Cố Xạ nhìn về phía Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp cao giọng nói: “Hắn đánh người!”
Hách Quả Tử nói không nên lời trong lòng là tư vị gì, nơi chịu cái bạt tai vừa nóng vừa ngứa.
Đào Mặc hoà giải nói: “Hách Quả Tử cũng có chỗ không phải.”
Hách Quả Tử mếu máo.
Đào Mặc lại nói: “Thế nhưng đánh người là không đúng.”
Bồng Hương căm hận trừng hắn, “Công tử nhà ta vốn cho rằng đại nhân là người duy nhất trên đời này không coi thường người. Không ngờ, đại nhân cũng chỉ là một nam tử tầm thường! Công tử nhà ta quả thực xuất thân nơi yên hoa, nhưng đây cũng không phải lựa chọn của người! Công tử năm tuổi bị bán thân, mười ba tuổi tiếp khách, đây chẳng lẽ là người tự nguyện? Bạc chuộc thân là công tử cực khổ mà tích góp được. Đại nhân đã từng đến Quần Hương lâu, hẳn là biết Chương Bao là hạng người gì, muốn giấu bạc từ tay hắn ta không dễ dàng ra sao! Đã thế, công tử tự chuộc thân cũng phải gấp hai lần tiền. Công tử cầu cái gì? Bất quá là tìm một nơi an ổn, một người có thể nương nhờ! Thế nhưng công tử người đã sai rồi, người vẫn sai rồi. Đào Mặc kỳ thực nói trắng ra cũng chỉ là một người tầm thường…”
Cố Xạ lạnh lùng nói: “Nói đủ rồi?”
Bồng Hương bày ra bộ dáng không sá gì, cằm nâng cao chằm chằm nhìn y nói: “Sao? Lời kẻ dơ bẩn Cố công tử không nghe lọt lỗ tai sao? Cố công tử cao quý dĩ nhiên là không thể nghe được những chuyện dơ bẩn như vậy!”
Cố Xạ nói: “Ngươi có dơ bẩn hay không, thấp hèn hay không, quan hệ gì với ta?”
Biểu tình tức giận của Bồng Hương bỗng nhiên giãn ra.
Trong mắt Cố Xạ không có chán ghét, cũng không có thương hại cảm thông, từ đầu đến cuối chỉ có vẻ thờ ơ không hề thay đổi.
Đào Mặc thở dài nói: “Ta cùng ngươi đi gặp công tử nhà ngươi.”
Bồng Hương rũ mắt, có phần thở phào nhẹ nhõm khó nhận ra.
Hách Quả Tử sốt ruột nói: “Thiếu gia!”
Đào Mặc nói: “Ngươi đi chuẩn bị xe.” Hắn cố ý cúi đầu, không dám nhìn thần tình Cố Xạ.
Không biết vì sao, tận đáy lòng hắn không hề muốn Cố Xạ nhìn thấy Y Vũ và Bồng Hương. Cho nên, khi Bồng Hương hết lần này đến lần khác, xuất hiện ở cổng Cố phủ chờ hắn, mà không phải ở trước cửa huyện nha chờ hắn, trong lòng hắn không thoải mái. Quyết định đi gặp Y Vũ, cố nhiên có ý nghĩ đã từng quen biết không đành lòng, nhưng nhiều hơn là muốn mau chóng nói rõ ràng với hắn. Những câu Bồng Hương nói, thực sự khiến hắn cảm thấy khó chịu và bất an nói không nên lời. Hắn và Y Vũ ngay từ lúc hắn thiêu hủy cái khăn kia, thì duyên đã tận rồi.
Xe đã sẵn sàng.
Hách Quả Tử ngồi trên càng xe, quay đầu nhìn Đào Mặc.
Đào Mặc nhìn mặt giày Cố Xạ, “Ta đi đây.” Hắn đợi một chút, Cố Xạ không đáp lại, điều này càng khiến hắn thêm bất an, không khỏi ngẩng đầu nhìn y.
Cố Xạ diện vô biểu tình, có chút xa cách.
Đào Mặc trong lòng phát hoảng, đột nhiên cảm thấy ngực bị cái gì đè chặt khiến hắn thở không được. Hắn nhìn y, nỗ lực muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ thốt lên: “Ta đi thật đây.”
Cố Tiểu Giáp sờ sờ gáy, hừ lạnh nói: “Ai, đi hay không đi. Rõ là vật họp theo loài, người họp theo loại!”
Đào Mặc dù không biết chữ, thế nhưng hắn có trí nhớ cực tốt, ý tứ của rất nhiều thành ngữ hắn được nghe hắn đều nhớ kỹ, cho nên hắn đương nhiên biết Cố Tiểu Giáp muốn châm chọc cái gì, khóe miệng không khỏi run lên, cuối cùng một chữ cũng không nói được, xoay người lên xe.
Bồng Hương nhịn không được lộ ra nụ cười đắc ý, Cố Tiểu Giáp nhìn thấy càng buồn nôn giống như nuốt phải một ruồi.
Chờ bọn họ đi rồi, Cố Tiểu Giáp ôm hận nói: “Công tử, người xem Đào Mặc này là một ngốc tử, ngốc tử đầu toàn là đá.”
Cố Xạ nói: “Nếu ngươi không đi tìm đại phu xem đầu ngươi một chút, đầu ngươi cũng sẽ biến thành đá.”
Cố Tiểu Giáp: “…”
***
Đến trước cửa viện Y Vũ, Bồng Hương vốn không muốn để Hách Quả Tử vào trong, nhưng Hách Quả Tử kiên quyết không chịu rời khỏi Đào Mặc nửa chừng, cuối cùng ba người lôi lôi kéo kéo dây dưa lằng nhằng, tất cả đi vào phòng Y Vũ.
Y Vũ đang bệnh nằm trên giường.
Hồng bài Quần Hương lâu tuyệt không phải hư danh. Ngay cả khi mặt phờ phạc nằm ở đó, cũng có loại phong vận nói không nên lời.
Đào Mặc nhìn hắn, ngực hơi khó chịu. Hắn từng thấy Y Vũ ở Quần Hương lâu hăng hái hăm hở, bao nhiêu thương gia giàu có bỏ vàng tìm hắn vui vẻ, mặc dù nói cho cùng cũng chỉ là một tràng giao dịch tình sắc, nhưng khi đó dáng vẻ hắn cực kì phong quang. Hắn thậm chí cảm thấy mình trước đây mê luyến Y Vũ như vậy, ít nhiều gì cũng là say mê vẻ phong quang của hắn, vẻ xinh đẹp mạnh mẽ áp quần phương. Thế nhưng giờ này khắc này, hắn bị bệnh nằm đó,phong thái thối lui, chỉ còn lại vẻ bi thảm thống khổ, Đào Mặc không khỏi khó chịu, ôn nhu an ủi hắn: “Người chết không thể sống lại, ngươi hãy nén bi thương vượt qua biến cố.”
Kỳ thực lời an ủi này dùng cho những người đau khổ không muốn sống, như lúc phụ thân hắn tạ thế, lão Đào cũng từng khuyên giải an ủi hắn như vậy, nhưng vô dụng, không thể xóa đi đau khổ, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, hắn nói ra mà lo lắng không thôi.
Nhưng lúc Y Vũ thấy hắn, mắt hơi sáng lên, giống như trong đêm tối nhìn thấy ánh bình minh, thân thể vốn hư nhược vô lực lập tức cử động muốn ngồi dậy.
Đào Mặc thấy Bồng Hương bất động, đang muốn đích thân đi tới dìu hắn.
Y Vũ bắt lấy cánh tay hắn, trong mắt tràn đầy mong mỏi và khao khát, “Đào Mặc.”
Đào Mặc theo bản năng muốn buông tay, nhưng Y Vũ nắm càng chặt hơn, “Đào Mặc…”
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt.” Những lời vốn đã chuẩn bị xong giờ đây đối diện với nhãn tình sáng rực như vậy lại tan tành mây khói. Đào Mặc không lên tiếng yên lặng giúp hắn kéo chăn qua, để hắn tựa lưng vào.
“Vãn Phong hắn chết rồi.” Y Vũ lẩm bẩm.
Đào Mặc muốn nói người chết không thể sống lại, nhưng lại nhớ tới những lời này đã nói rồi, chỉ đành trầm mặc.
Y Vũ tựa hồ cũng không hi vọng hắn đáp lại, nói tiếp: “Hắn đã từng nói, muốn tự mình chuộc thân, sau đó thú thê.”
Đào Mặc ngẩn người.
Y Vũ nhìn biểu tình hắn, cười gượng nói: “Trong lòng ngươi nghĩ, chúng ta thật không phải là nam nhân sao?”
“Không, ta không có ý này.” Đào Mặc vụng về giải thích.
Y Vũ nói: “Hắn nói, không cần xinh đẹp, không cần tài giỏi, chỉ cần để hắn ở phía trên là được.”
Đào Mặc vành mắt nóng lên, vội vàng cúi đầu.
“Ta không được như vậy.” Y Vũ nói, “Ta hiện tại dù cho ở phía trên, cũng không làm được gì.”
“Ngươi chớ suy nghĩ lung tung.” Đào Mặc nói.
Y Vũ cười cười, “Bất quá cũng tốt, ta không làm được gì, nhưng còn có thể để người khác làm gì đó.”
Nhìn ánh mắt nét cười mím chi của hắn, trong lòng Đào Mặc lại không có ý niệm nào.
Y Vũ mau chóng đổi đề tài, chỉ nói một chút chuyện quá khứ.
Đào Mặc yên lặng lắng nghe.
Y Vũ không lâu thì không có gì để nói nữa. Bởi vì hắn phát hiện, kỳ thực giữa hắn và Đào Mặc không có nhiều hồi ức tốt đẹp gì.
Đào Mặc ngồi một hồi, liền mượn cớ có việc ở nha môn mà cáo từ.
Y Vũ không giữ lại, chỉ hỏi hắn ngày mai có đến không.
Đào Mặc không dám nhìn ánh mắt tràn đầy mong mỏi của hắn, thấp giọng nói: “Nha môn gần đây rất bận rộn, sợ không tới được.”
Y Vũ gật gật đầu, không nói gì.
Bồng Hương tiễn bọn họ đi, rất mau đã trở lại, nhìn Y Vũ nằm trên giường lo lắng nói: “Công tử, bọn họ không cắn câu, làm thế nào mới tốt?”
Y Vũ hồi lâu không đáp lời.
“Công tử?” Bồng Hương tiến lên một bước.
Y Vũ nói: “Ta bệnh rồi.”
“Ta biết, người không phải nói tạm thời không cần mời đại phu sao?” Bồng Hương có chút không rõ ý của hắn. Rõ ràng là tự ngâm nước lạnh cố ý bệnh, bây giờ lại có bộ dạng không thể chịu đựng nổi.
Y Vũ nói: “Rất khó chịu.”
Bồng Hương nói: “Vậy ta đi mời đại phu cho người.”
“Không cần.” Y Vũ từ từ nhắm mắt lại, nói, “Cứ bệnh hai ngày nữa đi.”
Bồng Hương tự sờ mặt mình, nghĩ trên mặt mình sưng lên một cục to như vậy cũng không để ý, trong lòng rất ủy khuất, cũng chẳng muốn quan tâm đến hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...