Xe bò đến trước Cố phủ, Đào Mặc vội vã xuống xe, giản lược thông báo sự tình, bảo người gác cổng mang thực hạp đánh xe ngựa đến dưới chân Lung sơn đón Cố Xạ, nghĩ nghĩ một chút, lại sợ bọn họ tìm không được chỗ khiến Cố Xạ đợi vô ích, dứt khoát phái thôn dân đánh xe bò đi cùng, bản thân thì hai chân chạy đến huyện nha.
Nha dịch huyện nha ban đầu không nhận ra, cho là dân tị nạn nơi nào chạy đến, vội xua đuổi, thật không dễ dàng gì mới biết rõ đó là Huyện thái gia nhà mình, lại kinh động đến Kim sư gia, Hách Quả Tử đều đang ngồi ở bên trong.
Hách Quả Tử giật mình nhìn bộ dạng bân bẩn của Đào Mặc, lo lắng nói: “Thiếu gia, người gặp phải sơn tặc sao?”
Kim sư gia chậm rãi nói: “Trong vòng trăm dặm quanh Đàm Dương huyện rất thái bình, không có sơn tặc.”
Đào Mặc lau mặt xong, vội nói: “Không có sơn tặc, nhưng có trộm xe tặc.” Hắn sợ làm lỡ thời gian truy bắt kẻ trộm xe, kéo Kim sư gia đang đứng ở cửa giải thích.
Kim sư gia cau mày nói: “Cố phủ rất giàu có, mất chiếc xe cũng không phải đại sự gì. Đông gia hà tất ôm vào thân?” Ở Tang Đầu thôn hẻo lánh, thường ngày căn bản không có người lai vãng, từ trong huyện đến đầu thôn, đều có thể nhận ra xe Cố phủ, tuyệt không dám động thủ. Dẫu sao từ con đường đó chỉ thông đến huyện thành, ban ngày ban mặt vào huyện thành chính là tự chui đầu vào lưới, không có chút may mắn nào có thể nói. Nhưng Tang Đầu thôn thì khác là ở khe núi, đem xe ngựa vào giấu một ba năm bảy ngày không là vấn đề.
Đào Mặc nói: “Việc này đã phát sinh ở Đàm Dương huyện, đương nhiên có liên quan đến ta.”
Kim sư gia sớm đã quen với tính tình hắn, thuận miệng nói: “Đã như vậy, đông gia phái nha dịch vào huyện thành hỏi thăm một lát, lại đến Tang Đầu thôn xem một chút có đầu mối gì khác không.” Chiếc xe lớn như vậy, đi đến đâu cũng đều làm người khác chú ý.
Đào Mặc gật đầu nói: “Ta chính là có ý này.”
Kim sư gia thấy hắn nói tới nói lui, chân còn vững vàng đứng tại chỗ, lắc đầu đi tìm Thôi Quýnh.
Đào Mặc thấy nói hồi lâu cũng không thấy Mộc Xuân đi ra, nghi hoặc hỏi: “Mộc sư gia đâu?”
Hách Quả Tử nói: “A, Mộc sư gia hôm nay sớm đã đi rồi, nói là chủ nhân có việc gấp. Phải trở về ngay. Hắn vốn muốn đối diện từ giã thiếu gia, không ngờ thiếu gia cùng Cố Xạ đi đạp thanh, hắn thực sự không chờ được, đành nhờ ta chuyển lời. A, hắn còn nói Lão Đào ít ngày nữa sẽ về, bảo thiếu gia không cần lo lắng.”
Đào Mặc trong lòng lưu luyến không thôi, “Vậy hắn có nói có còn quay lại nữa hay không?”
Hách Quả Tử nói: “Cái này lại không nói đến. Bất quá hắn có chủ nhân, có lẽ sau này phải thay chủ nhân chạy chân làm việc, chỉ sợ khó thể có thời gian rảnh rỗi.”
Đào Mặc gật gật đầu, thở dài, lập tức cười nói: “Lão Đào sắp về rồi, chúng ta sửa nóc nhà nhanh chút mới được, cũng không thể đễ lão cũng theo đến ở Cố phủ.” Nói đến Cố phủ, không khỏi nhớ tới Cố Xạ, hắn lại im lặng thở dài.
Hách Quả Tử nói: “Thiếu gia không hỏi Y Vũ?”
Hắn không nhắc, Đào Mặc dường như đã quên mất việc này, vội hỏi: “Hắn thu xếp ổn thỏa rồi?”
“Mộc sư gia trước khi đi nguyên muốn bố trí cho hắn ở tại một khách điếm, nhưng chính Y Vũ công tử nói đã chọn được nhà, hôm nay đã chuẩn bị dọn đi rồi. Ha, nơi nào lại trùng hợp như vậy. Ta thấy nhà hắn đã sớm mua được rồi, chỉ là muốn nương nhờ huyện nha không đi mà thôi.”
(Đi hết rồi à, buồn quá vậy, vậy là sửa xong nhà cũng phải về huyện nha rồi)
Đào Mặc nghe hắn có nơi để đi, cũng không so đo lúc trước hắn rốt cuộc là có mục đích nương nhờ huyện nha, hay là thật không có chỗ để đi, liền nói: “Trước ta đi tắm rửa đã, Kim sư gia có tin tức gì lập tức thông báo cho ta.”
Hách Quả Tử vừa đáp ứng vừa đi vào giúp hắn chuẩn bị.
Đào Mặc về phòng, nóc nhà không những thủng một lỗ mà là hai, gió từ lỗ thủng mở rộng mà vù vù thổi vào, lạnh buốt khiến người run lên.
Gương đồng đối diện đang phản chiếu hình ảnh chật vật của chính mình. Tóc loạn thất bát tao giống như tổ chim, trên mặt trên người đen thùi lùi như vừa mới chui ra từ ổ chim, trách sao ngay cả nha dịch trước cổng huyện nha đều nhận không ra hắn. Lẽ nào sở dĩ Cố Xạ lạnh nhạt với mình cũng là vì ngại hắn quá bẩn? Nhưng nếu là ngại hắn bẩn, lúc trước ở sườn núi Mạc Đạo đình nên chê rồi mới phải, vì sao còn nói chuyện với hắn nhiều như vậy?
Hắn nhìn mình trong gương gãi đầu, dù thế nào cũng không có manh mối.
Đang nghĩ ngợi, hạ nhân đã mang nước nóng đến.
Hắn ngả người lên thành bồn, thất thần nhìn hai đùi mình bị nước nóng hun đến đỏ lên, ngón tay vô thức vạch vạch lên mặt nước. Đến khi hồi thần, hắn mới phát hiện mình vạch ra chính là ba chữ Cố Huyền Chi.
(Hay thật mới nhìn có lần đã nhớ cách viết)
Cố Huyền Chi.
Huyền Chi.
Hắn ngẩng đầu lên, dựa vào mép thùng gỗ, vô thức thấp giọng lẩm bẩm, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh Cố Xạ lúc cười, tâm tình dần dần dễ chịu, theo đó cảm thấy trận trận buồn ngủ kéo tới.
Biết rõ không phải lúc ngủ gật, nhưng mí mắt không tự chủ ngày càng nặng trĩu, ngay cả khi Hách Quả Tử đẩy cửa tiến vào cũng không chú ý.
“Thiếu gia.” Hách Quả Tử nhẹ giọng gọi.
Mí mắt Đào Mặc giật giật, không lập tức mở ra.
Hách Quả Tử nhìn mặt hắn đầy vẻ mệt mỏi, do dự có nên đánh thức hắn hay không. Trong lòng hắn không quan tâm xe ngựa Cố Xạ có tìm được hay không, chỉ sợ hắn ngâm nước nhiễm lạnh.
Sau một hồi, Đào Mặc tự động mở mắt, nhìn thấy biểu tình chần chừ của Hách Quả Tử, liền phấn chấn lên tinh thần nói: “Thế nào? Có tin tức rồi sao?”
Hách Quả Tử lắc lắc đầu nói: “Nha dịch môn đang tìm kiếm trong thành, vẫn chưa có tin tức.”
Đào Mặc nói: “Vậy Cố phủ có tin tức không?”
Hách Quả Tử nói: “Lúc này xe ngựa có lẽ mới từ Cố phủ xuất phát, đâu có tin tức nhanh như vậy? Hoặc là thiếu gia về Cố phủ trước chờ tin tức, cũng nghỉ ngơi tốt một chút.” Hắn thực sự không đành lòng nhìn vẻ tiều tụy của Đào Mặc.
Đào Mặc khẽ nhúc nhích khóe miệng, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, “Tối nay chúng ta ở lại huyện nha đi.”
Hách Quả Tử bén nhạy nhận thấy giữa Đào Mặc và Cố Xạ tựa hồ đã phát sinh chuyện gì. Không lẽ vì đã đánh mất xe ngựa? Hắn thử dò hỏi: “Cố công tử bị mất xe ngựa rất không vui phải không?”
Đào Mặc gật đầu một cái, lại lắc lắc đầu nói: “Cũng không giống vì mất xe ngựa mà không vui.”
“Vậy sao mà không vui?” Hách Quả Tử ngạc nhiên hỏi.
Đào Mặc há há miệng, cũng nói được vì nguyên cớ gì, chỉ có thể thở dài.
Hách Quả Tử đưa tay vói vào thùng gỗ, sờ sờ nước ấm nói: “Nước nguội rồi, ta đi mang thùng khác đến.”
“Không cần.” Đào Mặc hai tay giữ mép thùng gỗ nói, “Ta dậy ngay đây.”
Hách Quả Tử nghe hắn nói như thế, đang muốn xoay người đi ra ngoài, chợt nghe bên ngoài có tiếng bước chân, ngay sau đó nha dịch ở ngoài cửa lớn tiếng hô: “Xe ngựa tìm được rồi.”
Xoạt.
Hách Quả Tử quay đầu lại, chỉ thấy Đào Mặc trần truồng đứng lên, vui vẻ nói: “Thật không? Ở nơi nào?”
Nha dịch nói: “Ở ngay ngoài thành, xe bỏ lại ở đó, không thấy kẻ trộm.”
Hách Quả Tử vội tìm y phục đến khoác cho Đào Mặc, huyên thuyên: “Thiếu gia, coi chừng bị lạnh. Có gấp cũng phải mặc y phục vào trước.”
Nghe hắn nói như vậy, Đào Mặc mới cảm thấy cả người rét run, cũng không quản trên người còn chưa lau khô, vội vội vàng vàng mặc xong y phục chạy ra ngoài.
***
Quả nhiên là xe ngựa của Cố Xạ.
Đào Mặc trước trước sau sau trong trong ngoài ngoài kiểm tra một lần, rốt cuộc các món đồ đều không mất thứ gì.
Thôi Quýnh nói: “Đại nhân xem trước tiên dắt xe ngựa về nha môn, hay trực tiếp đưa đến Cố phủ?”
Đào Mặc tâm muốn đưa đến cho Cố Xạ, để y vui, nhưng cũng không biết như vậy có phù hợp quy củ hay không, liền nói: “Ngươi thấy thế nào?”
Thôi Quýnh nói: “Cố công tử là chủ của vật bị lấy mất, tốt nhất mời y tự mình đến kiểm tra vật bị mất, nếu không thiếu thứ gì, thì đem xe ngựa về trước. Về phần kẻ trộm, chúng ta tiếp tục truy tìm.” Lần này chủ của vật bị trộm là Cố Xạ, nhân vật có ảnh hưởng lớn của Đàm Dương huyện, nếu y quở trách, đến lúc đó chỉ sợ toàn bộ tụng sư môn hạ cả Chuy tiên sinh sẽ phá huyện nha đại môn. Bởi vậy hắn vô cùng lưu tâm, vừa nhận được tin tức, đã tự mình mang cả đội ra khỏi thành lục soát.
Trong lòng Đào Mặc cũng chỉ mong đưa xe ngựa về trước, liền nói: “Cố công tử là người bị mất đồ, nào có đạo lý để y tự mình đến đây. Không bằng để ta đưa đi đi.”
Thôi Quýnh nghĩ, Huyện thái gia tự mình mang theo tang vật tới cửa mới thật sự là không có đạo lý. Hắn cho rằng Đào Mặc muốn nịnh bợ Chuy tiên sinh, trong lòng lại có thêm vài phần coi thường hắn, nói lấy lệ: “Như vậy đủ để bày tỏ tâm ý của đại nhân, Cố công tử chắc chắn rất cao hứng.”
Đào Mặc nghe nói thế, khóe miệng bất giác giương lên, ngồi vào xe ngựa, để Hách Quả Tử đánh xe đến Cố phủ.
***
Cố Tiểu Giáp nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, trong lòng hơi khẩn trương.
Cố Xạ từ lúc ở Lung sơn trở về, không nói lời nào mà vào phòng chưa trở ra. Hắn mơ hồ cảm thấy sự tình có liên quan đến Đào Mặc, nhưng nghĩ không ra đến tột cùng là gì. Sau mọi chuyện bình tĩnh ngẫm lại, hôm nay Đào Mặc tuy nói giúp người bên ngoài, nhưng làm Huyện lệnh ngược lại cũng không có gì đáng trách. Hay là công tử vì xe ngựa không biết tung tích mà tức giận? Không biết tin tức xe ngựa mất mà tìm lại được có thể khiến tâm tình y chuyển biến tốt hay không.
Hắn nghĩ như vậy, tiến lên một bước, thấp giọng nói: “Công tử, Đào Mặc tìm được xe ngựa rồi, đang ở ngoài phủ chờ.”
Ở bên trong mãi không có động tĩnh.
Cố Tiểu Giáp nhịn không được lại lập lại lần nữa.
Vẫn như trước không hề có phản ứng.
Ngay lúc hắn giơ tay lên chuẩn bị gõ cửa, Cố Xạ rốt cuộc cũng chậm rãi mở miệng nói: “Biết rồi.”
Cố Tiểu Giáp nói: “Vậy trước tiên ta đuổi hắn về, hay là, hay là làm gì đây?” Hắn nhớ tới lúc này Đào Mặc và hắn cùng ở dưới một mái nhà.
Cố Xạ lại yên lặng một lát, mới nói: “Tùy hắn đi.”
“… Vâng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...