Thức Nhữ Bất Thức Đinh



Đào Mặc chần chờ nói: “Cái này…”

Cố Tiểu Giáp dùng nắm đấm chợt đấm xuống mặt hài của Tôn Nặc.

Tôn Nặc bị đau nhảy dựng lên.

Ánh mắt mọi người không khỏi chú ý tới.

Tôn Nặc vội vàng kiềm chế nhe răng nói: “Đại nhân, việc này tuyệt đối không thể.”

Lô Trấn Học nói: “Có gì không thể? Đại nhân chính là quan phụ mẫu của bách tính Đàm Dương huyện, phụ mẫu vì con cái nhà mình định ra ngày kết hôn, chẳng lẽ không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao?”

Tôn Nặc nói: “Đại nhân là quan phụ mẫu của bách tính Đàm Dương huyện, nhưng Lương gia không phải bách tính Đàm Dương huyện. Huống chi, bách tính Đàm Dương huyện rất nhiều, đại nhân một ngày vạn việc, không lẽ còn phải vì tất cả bách tính định ra ngày kết hôn hay sao? Hơn nữa, cha nương của Khâu nhị tiểu thư và Lương gia công tử còn tại, đại nhân nếu ở trên công đường tùy tiện định ra hôn kỳ, há lại không ngại làm thay việc người khác sao?”

Lô Trấn Học thấy Lương lão gia ra sức nháy mắt với hắn, khẽ nhíu mày, nói: “Lời này của Tôn huynh nếu đặt ở bên ngoài công đường, thì rất có lý. Chỉ là nơi đây là công đường, việc của hai nhà Khâu Lương đã đưa lên công đường, nên do đại nhân quyết định. Không thì, đại nhân cần gì cùng ta phí thời gian ở đây?”

Đào Mặc nghe lời Lô Trấn Học nói, cảm thấy có lý, nghe Tôn Nặc lên tiếng, cũng cảm thấy có lý, trong lòng cân nhắc qua lại, đúng là quyết định không được. Hắn theo bản năng nhìn về phía Kim sư gia. Kim sư gia vẫn còn để tâm bực bội chuyện hắn tự ý để Cố Tiểu Giáp vào công đường, thấy ánh mắt hắn quét tới, liền cúi đầu, giả vờ không thấy.

.

Đào Mặc đành nhìn qua Mộc Xuân bên cạnh hắn.

Mộc Xuân cười khẽ, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Đào Mặc chỉ cảm thấy gió xuân lướt qua mặt, nói không nên lời, nóng ruột vừa nãy nhất thời biến mất, trong đầu nhất thời có chút phấn khởi. Hắn cầm kinh đường mộc nhẹ nhàng đập.

Nội đường vốn yên lặng vẫn yên lặng như trước.

Đào Mặc nói: “Việc này bản quan còn cần suy xét, ngày khác sẽ bàn lại.”

Lô Trấn Học cau mày nói: “Đại nhân là muốn bãi đường tái thẩm? Không biết đại nhân dự định ngày nào tái thẩm?”

Đào Mặc vô thức nói: “Vậy ngươi nói…”


Lô Trấn Học vội nói: “Dĩ nhiên hôm nay thẩm vấn là hay nhất.”

Mộc Xuân cười nói: “Đại nhân, giờ Ngọ đã qua, không bằng tạm để đến sau giờ Mùi tam khắc?”

Đào Mặc liên tục gật đầu, “Tạm để đến sau giờ Mùi tam khắc tái thẩm! Bãi đường.”

***

Vụ án nhỏ rõ ràng như vậy lại còn phải để lại, trong thành nghị luận ầm ĩ, đều hoàn toàn thất vọng đối với trình độ của vị Huyện lão gia mới đến này.

Đào Mặc ở trong thư phòng đi qua đi lại hai vòng, nhìn Mộc Xuân và Kim sư gia ở một bên thong thả uống trà nói: “Hai vị cho rằng, ta có nên định ra hôn kỳ hay không?”

Kim sư gia nhìn nhìn Mộc Xuân, Mộc Xuân không nói.

Trong lòng Kim sư gia có chút đắc ý, liền nói: “Theo ta thấy, mấu chốt của việc này không phải là có định ra hôn kỳ hay không, mà là ở chỗ Lương gia vì sao lại chậm chạp không tiến môn cầu thân.”

Đào Mặc bừng tỉnh, “Đúng vậy, đây là vì sao?”

Kim sư gia nói: “Ta xem thần sắc của Lương lão gia, không giống như muốn hối hôn. Có thể, trong đó còn có càn khôn khác.”

“Kim sư gia nói có lý.” Mộc Xuân bình thản mở lời, “Có thể muốn cầu thân là Lương lão gia, mà không muốn cầu thân là Lương công tử, như vậy thì có thể giải thích vì sao hôn sự này kéo dài đến nay.”

Kim sư gia vỗ tay tán thưởng: “Không sai, Lương lão gia vội vã để đại nhân định ra hôn kỳ không hẳn là dùng để kìm hãm Khâu gia, mà có lẽ là dùng để kìm hãm Lương công tử.” Lão nói xong, mới phát giác mình bất tri bất giác phụ họa theo lời nói của Mộc Xuân, nhất thời có hơi không được tự nhiên.

Đào Mặc gật đầu nói: “Đúng rồi, hôm nay Lương công tử không lên công đường.” Khâu nhị tiểu thư là khuê nữ chưa xuất giá, không muốn lên công đường cũng có thể hiểu được, Lương công tử không xuất hiện lại có vài phần nên xem xét.

Kim sư gia thở dài nói: “Đáng tiếc thời gian quá ngắn, không kịp mời Lương công tử từ Lân huyện tới.”

Đào Mặc nói: “Có gì mà không kịp? Ta lại kéo dài thời gian thăng đường là được.”

Kim sư gia nói: “Cái này, không ổn đâu?” Lão nhìn về phía Mộc Xuân.

Mộc Xuân nói: “Vụ án của hai nhà Khâu Lương người ngoài nhìn vào có lẽ cho là tiểu án, nhưng với bọn họ mà nói, tất nhiên là đại sự. Ta nghĩ công tử Lương gia có thể đang ở Đàm Dương huyện hay không?”

Kim sư gia mặc dù biết hắn nói có chút đạo lý, nhưng thần sắc hắn thật rất chắc chắn, thử thăm dò: “Mộc sư gia chẳng lẽ đã gặp Lương công tử trên phố?”


Mộc Xuân bật cười nói: “Ta với Lương công tử còn không biết mặt, mặc dù ở trên đường có gặp được, cũng là đi lướt qua, làm sao biết được?”

Kim sư gia nói: “Ta thấy Mộc sư gia lại rất chắc chắn mà.”

Mộc Xuân nói: “Rốt cuộc có ở đây hay không, đại nhân phái người đi đến nơi Lương lão gia dừng chân nhìn một cái thì biết.”

Đào Mặc nghe có lý, cực kỳ hứng thú đi ra ngoài.

Lần đi này, lại qua một nén nhang mới trở về.

Kim sư gia và Mộc Xuân đều cảm thấy đói bụng, đang muốn đứng dậy cáo từ, lại thấy Đào Mặc lấy ra một phong thư đưa cho Mộc Xuân, “Ngươi thay ta xem xem, trong thư nói cái gì?”

Kim sư gia trong bụng có chút không vui. Tuy luận về khoảng cách, lão và Đào Mặc cách nhau rất xa, Đào Mặc đưa thư cho Mộc Xuân có lẽ là cử chỉ vô tâm, nhưng cử chỉ vô tâm này đang nói rõ ở trong tâm Đào Mặc, lão không được tín nhiệm bằng Mộc Xuân.

Mộc Xuân mặc kệ tâm tư Kim sư gia lúc này phiên giang đảo hải như thế nào, vẫn cầm lấy bức thư.

Đào Mặc chăm chăm nhìn hắn.

Mộc Xuân nói: “Tốc thẩm.”

Đào Mặc hỏi: “Còn gì nữa không?”

Mộc Xuân lật mặt giấy, quả nhiên chỉ có hai chữ.

Kim sư gia thấy khẩu khí người viết thư rất là phản cảm. Lão nhàn nhạt nói: “Thư này là người nào viết? Lại tùy tiện như vậy?”

Đào Mặc cười ngây ngô cất thư vào.

Mộc Xuân lắc đầu cười khẽ, xoay người ra ngoài.

Kim sư gia bốc hỏa. Lão có cảm giác, Mộc Xuân biết người gởi thư là ai, không biết chỉ có lão mà thôi. Tuy nói trước đây làm chức sư gia này thì thế nào cũng được, thế nhưng thật làm rồi, lão cũng không muốn bị người hạ thấp.

Nghĩ đến đó, lão nói với Đào Mặc: “Đông gia, việc người giao, ta đã thông báo cho Thôi điền sử rồi.”


(Đây là nhắc tới chuyện lão Kim sư gia tự biên tự diễn qua đĩa thịt kho hôm trước :p)

Đào Mặc ngẩn ra, “Chuyện gì?”

Kim sư gia cho là hắn không muốn đem việc nhận hối lộ nói ra lộ liễu, liền tự cho là đã hiểu ý cười nói: “Không có gì.”

Đào Mặc nhìn bóng lưng Kim sư gia phiêu nhiên rời đi, đầu mơ màng.

***

Dùng xong ngọ thiện, Đào Mặc cầm bức thư kia vào thư phòng, đặt ở trên bàn, gọi Hách Quả Tử đến mài nghiên.

Hách Quả Tử giật mình nói: “Thiếu gia muốn viết chữ?”

Đào Mặc cười gật đầu.

“Thiếu gia muốn viết chữ gì?”

“Tốc thẩm.” Đào Mặc chỉ vào chữ trên bức thư, đọc từ từ từng chữ.

Hách Quả Tử cau mày nói: “Hai chữ này rất đẹp chỉ để nhìn thì tốt, nhưng muốn phỏng theo viết thì không được. Thiếu gia nếu muốn học chữ, không bằng để ta đi mua mấy quyển mẫu tự nhập môn.”

Đào Mặc khoát tay nói: “Ta chỉ muốn học theo chữ của y.”

“Y?” Hách Quả Tử dò hỏi, “Cố Xạ?”

Đào Mặc gật đầu.

Hách Quả Tử im lặng thở dài.

Đào Mặc không biết chữ là vì không muốn học, tịnh không phải không có tiền đến trường. Cách cầm bút cơ bản thông thường như thế nào còn không biết.

Hách Quả Tử thấy hắn cầm bút đúng mẫu đúng dạng, trong lòng một trận vui mừng, không khỏi nghĩ, nếu Cố Xạ sớm xuất hiện mấy năm, thiếu gia nói không chừng cũng sẽ không đến nỗi không biết chữ, mà lão gia cũng sẽ không ôm hối tiếc mà đi.

“A.” Đào Mặc nhìn mấy đường run run như mấy con sâu ông, lúng túng nói, “Sao không ra dạng gì?”

Hách Quả Tử nói: “Thiếu gia nếu muốn học chữ, cần phải bắt đầu từ đầu.”

Đào Mặc nắm chặt tay, nói: “Phải, là ta nóng lòng muốn xong rồi.” Chỉ là không biết lúc nào mới có thể viết ra chữ đẹp như Cố Xạ.


Hách Quả Tử thấy hắn đầu đầy mồ hôi, nói: “Thiếu gia, không bằng người nghỉ ngơi một chút trước đi. Ta đi rót chén trà cho ngươi.”

Đào Mặc cũng cảm thấy cánh tay có chút đau, liền gật gật đầu, ánh mắt lại không rời khỏi con chữ của Cố Xạ, như là đang tưởng tượng lúc Cố Xạ đặt bút thì có hình dáng như thế nào.

Hách Quả Tử chốc lát đã quay lại, đi theo phía sau còn có nha dịch.

Đào Mặc thu bút, kinh ngạc nói: “Thật là có tin tức của Lương công tử?”

Nha dịch vội vàng hành lễ, nói: “Bẩm đại nhân, Lương công tử đang ở cùng Lương lão gia ở khách điếm Đồng Phúc trong thành.”

Đào Mặc đặt bút xuống, nghĩ cũng không nghĩ mà nói: “Ngươi đi khách điếm Đồng Phúc, nói bản quan buổi chiều muốn truyền hắn lên công đường!”

Nha dịch do dự một chút, mới xoay người rời đi.

Có tin tức Lương công tử, Đào Mặc cũng không còn tâm tư tiếp tục viết chữ, vội vã đem bức thư cất đi, rồi xoay người đi tìm Kim sư gia và Mộc Xuân thương lượng việc này.

Kim sư gia sau khi nghe nói, cũng không nói ngay như lần trước, mà là hỏi Mộc Xuân trước: “Mộc sư gia thấy thế nào?”

Mộc Xuân nói: “Lương công tử rõ ràng đang ở Đàm Dương, lại không muốn hiện thân, có phải có việc gì khó nói chăng?”

Kim sư gia ý vị thâm trường: “Mộc sư gia có biết gì không?”

Mộc Xuân cười nói: “Ta và Kim sư gia cùng ngồi trong phòng, làm sao có thể biết việc ở ngoài phòng.”

Kim sư gia nói: “Mộc sư gia nghĩ quá rồi. Ta ngươi tuy cùng ở trong phòng, nhưng Mộc sư gia tầm mắt mở rộng, Kim mỗ thua xa.”

Mộc Xuân nói: “Kim sư gia nói đùa rồi.”

“Không phải nói đùa. Mộc sư gia mỗi chữ mỗi câu nhìn như vô tâm, thực ra là có ý. Thật giống như…” Kim sư gia dừng một chút, cố ý liếc Đào Mặc, mới chậm rãi tiếp tục, “sớm đã trong dự liệu của Mộc sư gia.”

Mộc Xuân nhẹ nhàng nói: “Kim sư gia nói thật là kì diệu, Mộc Xuân thật không dám nhận.”

Đào Mặc bị hai người nghe hai người nói qua nói lại đến đầu óc choáng váng, không nhịn được nói: “Vậy đến rốt cuộc là làm sao?”

Kim sư gia nhìn Mộc Xuân, “Nếu Mộc sư gia đã nói trong chuyện này có ẩn tình khác, sợ rằng thật sự có ẩn tình khác. Về phần là thật hay giả, không bằng tùy đông gia phái người đi thăm dò lần nữa xem.”

Đào Mặc cau mày nói: “Nếu là ẩn tình, chắc hẳn không muốn người biết, vậy làm sao thăm dò được?”

Kim sư gia nói: “Cái này phải hỏi Mộc sư gia rồi.”

Mộc Xuân khóe miệng cong lên, lờ đi sự khiêu khích của lão, cười nói với Đào Mặc: “Có thể thăm dò được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui