Thức Nhữ Bất Thức Đinh

Đào Mặc dù nôn nóng muốn vào, nhưng cũng phải dừng bước quay người lại.

Nam tử người Lương gia chồm qua người Thôi Quýnh đang ngăn lại, xa xa ôm quyền nói với hắn: “Việc này xin đại nhân chu toàn nhiều!”

Đào Mặc trịnh trọng nói: “Bản quan đương nhiên sẽ tận lực.”

Nam tử Lương gia còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Thôi Quýnh và mấy người nha dịch mang đi.

Đào Mặc nghĩ không được, đang muốn tiến lên, thì bị Mộc Xuân cố ý vô ý cản lối nói: “Đại nhân. Mời đi bên này.”

Đào Mặc thấy Thôi Quýnh tuy dẫn người đi, nhưng cử chỉ cũng coi là nhã nhặn, liền yên tâm mà xoay người vào cửa.

Hách Quả Tử ở bên ngoài trông chừng mã xa. Hắn thấy Mộc Xuân thản nhiên đi sau Đào Mặc, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần đố kị. Cái người Mộc Xuân này tuy nói là Lão Đào giới thiệu, nhưng nhìn phong thái nói năng của hắn thế nào cũng không giống như người dưới, cũng không biết rốt cuộc là có lai lịch ra sao.

Tâm tư của hắn Đào Mặc đương nhiên không biết. Hắn lúc này đang hết sức chăm chú nghe Cố Xạ và Đông lão gia nói chuyện.

Họ Cố kiệm lời, bởi vậy hai người này tuy nói chuyện với nhau, nhưng đa số là Đông lão gia mở miệng.

Sau khi Cố Tiểu Giáp sai hạ nhân ở Đông phủ đem hổ tiên ngưu tiên vào Đông phủ, liền đàng hoàng đứng sau lưng Cố Xạ.

Đông lão gia sau khi nói xong lời cảm tạ, rồi hỏi đến tình hình gần đây của phu phụ Nhất Chuy tiên sinh, lại không biết nói gì.

Cố Xạ bình thản ngồi đó, đã không có ý nói chuyện gì để giải vây, cũng không có ý đứng dậy cáo từ.

Đông lão gia bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn đành đem câu chuyện chuyển sang Đào Mặc.

“Đào đại nhân, liên quan đến hôn sự của Khâu nhị tiểu thư, xin đại nhân chu toàn.” Đông lão gia nói.


Đây là lần thứ hai Đào Mặc nghe chữ “chu toàn”, liền nói: “Tuy rằng thường nói hôn nhân đại sự là theo mệnh phụ mẫu, lời của người mai mối, nhưng cũng phải để ý thứ tự đến trước đến sau…”

Đông lão gia vừa nghe hắn nói lời bất lợi cho mình, nhanh chóng cắt ngang: “Ước định của Khâu gia và Lương gia là hai năm, hai năm đã hết, Lương gia trái ước không đến, cũng không thể trách Khâu gia để Nhị tiểu thư có hôn phối khác.”

Đào Mặc ấp úng nói: “Kỳ thực theo lệ thường, hôn phối khác cũng không có gì, chỉ là…”

Đông lão gia ánh mắt sáng lên, “Đại nhân cũng tán thành với Khâu gia?” Lão cố ý nói Khâu gia, không nói lão, chính là không muốn để mình dính líu vào quá sớm.

Đào Mặc nói: “Nhưng Đông lão gia đã có Đông phu nhân rồi…”

Nhắc tới Đông phu nhân, Đông lão gia liền nhớ tới Đông Anh Hồng hồng nhan bạc mệnh, mặt căng thẳng, lại buồn bã, “Lão phu sẽ không bạc đãi nàng.”

Đào Mặc chẳng biết lão nói nàng là chỉ Đông phu nhân hay Khâu nhị tiểu thư.

Cố Xạ bất ngờ nói: “Nếu ta nhớ không lầm, Khâu nhị tiểu thư tựa hồ so với Đông cô nương còn nhỏ hơn vài tuổi.”

Đông lão gia da mặt có dày, ở trước mặt ba vị hậu sinh tuổi còn trẻ nhắc tới việc này cũng có chút xấu hổ, nói: “Mười chín tuổi, cũng nên xuất giá rồi. Có vết xe đổ của Anh Hồng phía trước, ta sap có thể để nàng giẫm vào vết xe đổ.”

Đào Mặc nhỏ giọng nói: “Kỳ thực, tìm một người tuổi tác tương đương không phải tốt hơn sao?”

Đông lão gia trầm mặt, “Việc này e rằng không đến lượt Đào đại nhân định đoạt.”

Cố Xạ nói: “Ta nghe nói Khâu gia muốn nữ nhi được đưa vào từ cửa chính.”

Đông lão gia đang muốn nói, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, mặt biến sắc.


Đào Mặc không hiểu gì nhìn Cố Xạ. Hắn mơ hồ cảm thấy Cố Xạ như nắm được cái gì, rồi lại nghĩ không ra đến rốt cuộc là nắm được cái gì.

“Đình thê tái thú, ở triều ta hình như là vi phạm lệnh cấm.” Mộc Xuân cuối cùng cũng mở miệng.

*Đình thê tái thú: là còn vợ chưa từ hôn chưa đuổi vợ mà dám cưới vợ lại rước từ cửa chính (rước từ cửa chính thì thành thê chứ không phải thành thiếp) thì phạm trọng tội, thời này chỉ cho một vợ một chồng nhiều thiếp cho nên hai vợ là có tội

Đông lão gia sắc mặt càng thêm khó coi. Nếu lão tái giá, Đông phu nhân vốn không đồng ý, nhưng có chuyện của Đông Anh Hồng đó, Đông lão gia cũng hạ quyết tâm, nói thẳng bà nếu còn gây chuyện nữa, trực tiếp một tờ giấy hưu thê cắt đứt tất cả. Cũng vì lời nói tàn nhẫn này, Đông phu nhân mới nén giận không nói cái gì nữa, chỉ cầu giữ được vị trí chính thất. Khâu gia nếu không phải nóng lòng thay con trả nợ, vốn cũng không định đem nữ nhi gả đi làm thiếp, dù sao cũng là gia đình thanh bạch, gả cho một nam tử bậc cha chú đã là vô cùng ủy khuất, huống chi là làm thiếp? Cho nên hai nhà nói chuyện nhiều lần, cuối cùng quyết định cũng tam thư lục lễ cưới vào từ cửa chính .

Vốn cho là bất quá chỉ là nạp một người thiếp, rất đơn giản, ai ngờ lại ở đâu ra một Lương gia, hôm nay lại gây ra một đình thê tái giá. Phải biết rằng đình thê tái giá là một tội, gây ầm ĩ không tốt, lại dính líu đến kiện cáo.

Lão suy nghĩ một chút, mồ hôi lạnh tựu rịn ra trên trán.

Cố Xạ ném cho Mộc Xuân một cái nhìn, tựa hồ đang nghĩ hắn ở đâu ra.

Đông lão gia thì thẳng đem ý nghĩ này hỏi ra miệng.

Mộc Xuân chắp tay nói: “Tại hạ Mộc Xuân, là sư gia mà Huyện thái gia vừa mời về.”

Đào Mặc sửng sốt, nhưng không có phủ nhận. Hắn ban đầu là muốn cho Mộc Xuân kế nhiệm chức tổng quản của Lão Đào, hôm nay xem ra, lại ủy khuất rồi. Vị Mộc Xuân này không những là một nhân tài, mà đối với pháp luật cũng rất thông hiểu, đích thật là đem nhân tài làm phụ tá.

“A, nguyên lai là sư gia.” Lúc Đông lão gia ở đây thường xuyên qua lại đã quen với việc tranh cãi rồi, “Ta không biết Cố thế chất từ đâu nghe được tin tức nói ta muốn đình thê tái thú, ta tốt xấu gì cũng là thê cữu của Nhất Chuy tiên sinh, lại sẽ làm ra việc biết pháp mà phạm pháp này sao? Sợ là có người nào là tiểu dân khua môi múa mép, vu hãm ta làm chuyện bất nghĩa thôi.” Lão đối với Cố Xạ xưng hô từ “Cố công tử” đổi thành “Cố thế chất” thứ nhất là mượn hơi quan hệ, thứ hai là nhắc nhở bối phận hai người. (Xin lỗi Cố Xạ ấy mà nể thì không phải Cố Xạ rồi ~.~, mà bối phận đếch gì ở đây, với được tới người ta không)

Cố Xạ nhướng mày nói: “Nghe nói là từ Khâu phủ truyền ra.”


Nụ cười của Đông lão gia cứng đờ. Từ chuyện Đông Anh Hồng tự vẫn, lão mơ hồ có cảm giác Cố Xạ có phần chĩa mũi nhọn vào lão. Chỉ là cảm giác khi đó không mạnh mẽ như bây giờ, sở dĩ chỉ là mơ hồ, hôm nay đã mở ra lớp sa mỏng bao phủ kia, đã rõ rõ ràng ràng rồi.

“Cái này sợ là có gì hiểu lầm.” Lão cùng từ.

“A.” Cố Xạ nhàn nhạt đáp.

Thời gian uống một chung trà này khiến Đông lão gia như ngồi trên bàn chông, rất nhanh liền tìm lý do tiễn khách.

Cố Xạ như đã đạt thành mục đích, cũng không ở lại lâu, thoải mái mà đi.

Đào Mặc vốn muốn tiếp lời, nhưng chờ đến khi mã xa Cố Xạ biến mất ở cuối con hẻm nhỏ, hắn cũng không nghĩ ra cớ để tiếp lời.

Mộc Xuân thấy hắn ủ rũ cúi đầu, chủ động đề nghị: “Hôm nay sắc trời đã tối, không bằng để ta làm chủ, mời đại nhân đến tửu lâu gần đây ngồi một chút?”

Hách Quả Tử vừa nghe đến tửu lâu ngồi một chút, đã hăng hái lên, vội vàng giới thiệu: “Tửu lâu nổi danh nhất gần đây là Tiên Vị cư rồi.”

“Vậy phiền ngươi dẫn đường rồi.” Hắn vén rèm lên xe.

Đào Mặc lên theo, lại nghĩ so với mình, Mộc Xuân càng giống Huyện thái gia hơn. Hắn nhớ tới lời Mộc Xuân nói ở Đông phủ, hỏi: “Ngươi thật muốn làm sư gia?”

Mộc Xuân mỉm cười nói: “Chẳng lẽ là đại nhân không vừa ý?”

“Đương nhiên không phải.” Đào Mặc vội vã phủ nhận, “Ta chẳng qua là cảm thấy, cảm thấy người như ngươi vậy không giống sư gia.”

“Vậy giống cái gì?” Mộc Xuân rất hứng thú hỏi.

Đào Mặc nghĩ nghĩ rồi nói: “Giống danh môn công tử.”

Mộc Xuân sửng sốt, cười khan nói: “Đại nhân quá khen rồi.”

Đào Mặc nói: “Không phải quá khen, là thật sự rất giống. Hơn nữa còn là trong số danh môn công tử, dáng vẻ vô cùng xuất chúng.” Hắn nói xong, phát hiện mình dùng từ có chút lỗ mảng, vội nói bổ sung, “Ta chỉ là cảm thán, tịnh không có ý gì khác.”


Mộc Xuân cười cười, “Cái này ta dĩ nhiên là tin rồi.”

Đào Mặc nhìn nụ cười của hắn nồng hậu, như minh nguyệt thanh phong, mắt không khỏi nhìn đăm đăm.

Mộc Xuân mặc cho hắn nhìn, không vui không giận.

Mã xa rất nhanh đã tới trước cổng Tiên Vị cư.

Đào Mặc vừa xuống xe, không ngờ trước mặt dĩ nhiên lại là một người quen nữa.

“A, Đào đại nhân.” Người nọ thấy Đào Mặc cũng ngẩn ra, nhanh chóng hành lễ.

Đào Mặc chào: “Lô công tử.”

Người đến chính là Lô Trấn Học. Bởi vì lần trước Đào Mặc ở trong phủ hắn đã chính miệng thừa nhận mình không biết chữ, hắn gặp Đào Mặc còn có vài phần xấu hổ.

“Hiếm khi đại nhân có hứng đến Tiên Vị cư, nếu không chê ta mạo muội, không bằng để ta làm chủ?” Lô Trấn Học nói những lời này thật ra mang theo vài phần áy náy chính hắn cũng không phát giác. Sau chuyện hôm đó Đào Mặc tuy chưa từng nhắc lại, sự thật là, từ đó về sau, bọn họ cũng chưa từng chạm mặt, nhưng trong lòng hắn, chung quy vẫn thấy mình hôm đó làm có hơi quá. Cho nên hôm nay mới muốn mời khách hoàn lại.

Mộc Xuân trước khi tới đương nhiên cũng đã điều tra lai lịch vị Lô Trấn Học này, trên cơ bản trong mắt hắn ngoại trừ Cố Xạ, những người khác căn bản không cần quan tâm. Bởi vậy không đợi Đào Mặc mở miệng, hắn liền chủ động từ chối: “Thế nhưng không đúng dịp rồi. Hôm nay Đào đại nhân đã đáp ứng lời mời của ta trước rồi.”

“Vậy thì thật là không đúng dịp.” Lô Trấn Học không lạnh không nóng nói.

Hách Quả Tử thấy hương thơm của thức ăn từ Tiên Vị cư không ngừng bay ra, sớm đã không kiềm chế được, “Chúng ta chi bằng đi vào trước rồi từ từ nói.”

Lô Trấn Học nói: “Được.”

Sau khi bọn họ vừa đi vào, liền phát hiện có không muốn từ từ nói cũng phải từ từ nói rồi —

Tiên Vị cư chật cả, chỉ còn một cái bàn cuối cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui