Lee Ji Won cách trung tâm vùng giao tranh khoảng 400m, sử dụng chế độ ẩn hình của bộ giáp điện tử với công nghệ tiên tiến vượt bậc mình đang mặc, trôi nổi trên không trung nhờ hệ thống phản trọng lực từ đôi cánh xương gai phía sau lưng.
Toàn bộ cảnh chiến đấu chỉ trong phút chốc đã bước vào trạng thái căng thẳng vô cùng kia được hệ thống quét hình 3D thu lấy không xót điểm nào, truyền thẳng tới kính bảo hộ che nửa khuôn mặt hắn, giống như đang xem phim cận cảnh. Vừa xem hắn vừa nhíu mày, lại chạm nhẹ lên vòng tròn trên mũ bảo hiểm ở tai, thứ này lập tức phát ra ánh sáng xanh lục cùng một tiếng bip nhẹ.
“Ji Jine, thế nảo rồi !? Kết quả phân tích đã có chưa !?”
Phía bên kia vang lên giọng nói của một cô gái:
“Hắn chưa dùng hết khả năng, rất khó phân tích. Nhưng kết quả sơ bộ tổng kết lại thế này, anh xem qua đi !”
“Ừ, chuyển dữ liệu qua đây xem.”
Bíp.
Trên kính bảo hộ của Ji Won hiện lên một bảng thông tin nhỏ, ghi rất vắn tắt:
“Tại sao lại là khống chế Photon !?” Ji Won hiếu kỳ hỏi:
Cô gái bên kia nghe thấy vậy thì trả lời một tràng như đạn bắn:
“Vốn dĩ đầu tiên chúng ta dự đoán năng lực của hắn là ánh sáng, hay cái gì đó đại loại thế. Nhưng từ khi hắn đánh ra luồng sáng hủy diệt Radiz kia, kết hợp với khả năng triệu tập cây gậy trong chớp nhoáng của hắn, nếu chỉ điều khiển ánh sáng không thôi thì không thể nào làm được.”
“Cây gậy đó là thực thể, và khi hắn triệu tập không thấy có bất cứ dấu hiệu mất ổn định nào của không gian cả, thế tức là nó vẫn luôn ở không gian này. Vậy bình thường hắn giấu nó đi đâu !? Cho dù có sử dụng ánh sáng khiến nó trở nên vô hình thì cũng vẫn phải cầm nắm chứ !? Nếu xem kỹ lại đoạn video lúc cây gậy biến mất, có thể thấy được cảnh nó từ từ phân giải. Những cái hạt sáng đó bay ra sau khi phân tích đều không có cấu trúc nguyên tử nào cả. Không phải nguyên tử phân tử mà lại ở dạng hạt, kết hợp với khả năng bẻ cong ánh sáng để ngụy trang và giấu gậy hắn dùng lần trước, chỉ còn hạt photon là hợp lý nhất thôi. Cây gậy đó chín phần là do photon bị siêu năng lực của hắn triệu tập, cố định lại mới thành thể rắn như vậy. Chưa kể ánh sáng cuối cùng hắn đánh ra biến ra Radiz thành một đống cặn bã cũng chẳng còn kia, có thể chính là phản ứng do hạt photon bị nén kịch liệt tới mức vỡ vụn cấu trúc vốn có của nó, dù chưa có thực nghiệm nào cả, nhưng nếu so sánh với plasma chỉ có mạnh hơn chứ không kém. Cũng may ánh sáng đó cần thời gian nén khá lâu mới có thể vận dụng, vì thế tuyệt đối đừng cho hắn thời gian để thở dốc....”
“Dừng dừng dừng...” Ji Won xoa mồ hôi trán.
Quá sai lầm, đọc bản tổng kết đáng lẽ là nên thỏa mãn rồi, đúng là không nên yêu cầu khoa học gia giải thích bất cứ điều gì dù là vụn vặt nhất, nếu không bộ não sẽ bị đả kích tới mức tiến hóa lùi mất.
Đầu bên kia cũng thở dốc kịch liệt, vì nói một hơi quá dài và quá nhiều. Nhưng sợ thông tin mình cung cấp không đầy đủ có thể dẫn tới kết quả xấu ngoài tầm kiểm soát, cô ta vẫn kiên trì nói, chỉ là ngắn gọn và nhẹ nhàng hơn rất nhiều:
“Còn một loại năng lực nữa, không chắc đây có phải siêu năng lực hay không, nhưng cũng nên lưu ý: Hắn rất có khả năng có được giác quan thứ sáu siêu nhạy. Cái này có thể là do kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm hình thành, loại khả năng này cũng thường thấy ở các lính đặc công cao cấp. Nhưng cũng có thể là hắn có được khả năng gì đó giống như dự cảm, hay biết trước.”
“Lấy Radiz làm ví dụ, hắn có siêu năng lực gia tốc, người bình thường tới cái chéo áo của hắn còn không chạm tới được, thế mà lại tự đâm đầu vào gây gậy người ta chôn sẵn những hai lần tới choáng váng, sau đó chưa kịp định thần đã bị hất tung lên. Chân không chạm đất thì tốc độ cao mấy cũng chỉ để làm cảnh mà thôi. Người này từ khi bước ra đón lấy đầu lâu của Roy Roland đã tính trước hết tất cả, Radiz ngay khoảng khắc chạm mắt với hắn đã chết tới chín phần mười rồi. Bất kể thứ gì làm cho hắn đoán trước được nhiều thứ như vậy, kinh nghiệm hay siêu năng lực gì đi nữa, kết hợp với thể năng, tốc độ phản xạ và siêu năng lực ánh sáng kia đều giống như gắn thêm cánh cho con hổ vậy.”
“Vậy nên, nhớ kỹ lấy Ji Won, lúc chiến đấu tuyệt đối đừng lại gần hắn.”
...
Xuyên qua tầng mây bụi mù, hay cây gậy trên tay Tường đã tổ hợp lại nhanh như chớp, hắn nắm chắc cán gậy, cả người cong lên giống như một cây cung hữu lực, đột ngột phật ra, giáng xuống một đòn sấm sét.
Uỳnh.
Tên hút xì gà ngay lập tức đã phản xạ, vung tay khiến đất đá bị kéo lên hình thành một bức tường cấp tốc chắn trước mặt hắn, vừa hay tiếp lấy một gậy này, kết quả là một hồi nổ mạnh như tạc đạn bạo phá. Nhưng với thể trọng khá lớn của mình hắn, vẫn đứng vững nhìn bức tường bị đánh vỡ, còn thiếu niên tóc trắng kia bị phản lực hất văng ra xa.
Hắn nhếch mép nở nụ cười chế giễu. Cận chiến với siêu năng lực gia thuộc thổ hệ - được xưng là có tính phòng thủ cao nhất trong bảy đại nguyên tố, đúng là kém hiểu biết.
Tường thật sự không đột phá được lớp phòng ngự của tên hút xì gà, dù một kích vừa rồi hắn đã đánh với toàn lực. Hắn bị dư lực chấn bay ra đằng sau trong tư thế treo ngược. Hổ khẩu ở tay một lần nữa rách toạc vì không chịu được áp lực quá lớn. Xương tay mới lành lại sắp sửa nứt ra.
Nhưng hắn chỉ thản nhiên như không, tách cây gậy ra làm hai nửa một lần nữa, quăng một nửa về phía sau lưng mình, từ eo phát lực mạnh mẽ khiến cả người lại cong lại, hai chân chuẩn xác đạp lên cây gậy vừa được ném ra sau lưng, như một chiếc lò xo lại bật tới phía trước nhanh như chớp, giống như tên lửa bỏ một bộ phận để tiếp tục bay vút đi.
Chỉ trong một chớp mắt, thậm chí nụ cười chế giễu của tên hút xì gà còn chưa kịp nở ra hết, dĩ nhiên lớp phòng hộ bằng đất đá cũng không thể mở lại kịp thời. Gây gậy của Tường đã che lấp toàn bộ ánh sáng trước mặt hắn, giáng vào đó một cú thô bạo nhưng chuẩn xác vô cùng.
Crac...
Nếu là đầu của một người bình thường, sau cú đánh dã man này chỉ sợ đã bay đi mất, hoặc có còn may mắn được ở lại trên cần cổ thì cũng đã bị đánh lõm vào. Thế nhưng tố chất thân thể của gã hút xì gà quá tốt, một gậy này chỉ đánh lệch mặt hắn đi một chút, khiến điếu xì gà văng mất, còn lại một chút máu cũng không thấy hắn ra.
Bị đánh bất ngờ như vậy dù không chí mạng cũng phải thấy choáng váng. Gã đô con ấy hét lớn vung tay theo bản năng, đấm tới phía trước thật mạnh.
Tường xoay tròn như một khối bông vụ, vừa vặn lăn trên cánh tay to như cột nhà của hắn tránh thoát cú đấm nặng như đạn pháo này. Bức tường đất mới vừa rồi đỡ đòn cho hắn có vẻ kiên cố vô bì, vừa hay nằm trong tầm công kích lập tức bị chấn vụn, chẳng cản lại được tới một giây. Tố chất thân thể của hắn so với tường đất kia còn muốn kinh khủng hơn rất nhiều lần, chính là con giáp xác có lớp vỏ cứng như kim cương, hung hãn chẳng sợ bất cứ loại công kích gì.
Bị một đấm này giáng trúng, chỉ sợ toàn bộ phần cơ thể tiếp xúc sẽ bị chấn cho tan nát, đừng mong sống sót.
Tuy nhiên, đấy là trong trường hợp đấm trúng.
Tường xoay tròn trên cánh tay hắn, chớp mắt đã áp sát lại gần trong khoảng 20cm, bàn chân giống như pháo thăng thiên đá lên, khiến lực truyền đến từ cằm làm hai hàm răng hắn đang hét lớn mở rộng lập tức đập vào nhau vang lên một tiếng crop trầm đục.
“Bổ gót... ở cự ly gần như thế này sao !?”
“Nguy, não... bị chấn động.”
Đây là ý nghĩ cuối cùng của gã to xác này, bởi vì trong trạng thái tầm nhìn nhập nhằng vì bị chuyển hướng quá liên tiếp, hắn chỉ kịp thấy thiếu niên tóc trắng kia đạp lên đùi hắn bật lên cao, hai tay vung lên ốp lấy hai màng tai hắn, đánh bốp một tiếng rất to.
Hắn có làn da được siêu năng lực thổ hệ gia trì khiến cho dày và chắc tới biến thái, dù đạn bắn hay bom giật cũng đừng mong phá vỡ được. Làn da được mấy tầng đất đá đắp lên này khiến cơ thể hắn to lên bất thường, đạt tới chiều cao hơn ba mét. Hắn tự tin với lớp giáp siêu cứng và lực phá hoại siêu cường của mình, trên đảo này ngoại trừ năm kẻ đứng đầu kia ra, chẳng còn ai có tư cách ình để mắt tới nữa.
Vậy mà...
Ý thức hắn chìm vào đêm đen quá nhanh, chẳng còn suy nghĩ được gì nữa. Chút tự tin, kiêu hãnh còn chưa kịp bị đả kích đã hoàn toàn mất đi. Chính là chết cũng không hiểu tại sao mình chết.
...
Thực ra lớp da bằng đất đá đúng là rất cứng, dùng khả năng của một viên đạn xuyên giáp cũng chưa chắc đã bắn qua được. Thế nhưng khả năng cách ly chấn động của nó lại không được tốt như vậy.
Mặt đất to lớn như vậy, vẫn có thể truyền tới từng đợt chấn động nếu người bên cạnh ta nhảy mạnh lên dẵm xuống một cái, bộ giáp nhỏ kia tuy dày, nhưng so sánh với mặt đất vẫn chẳng đáng gì.
Chưa kể vị trí truyền chấn động là hai mang tai, vùng không được đất đá che phủ. Tường chỉ trong phút chốc vỗ vào hai tai đồng chí to xác này đã truyền hẳn một đợt chấn động cực mạnh, chọc thủng màng nhĩ rồi bóp méo đại não hắn. Gây ra hiện tượng máu mũi, mắt, mồm, tai cùng lúc bị áp lực ép bắn vọt ra ngoài cơ thể, chính là khiến hắn chết đến không thể chết hơn được nữa.
Tính cả thời gian tên hút xì gà này làm dáng kiêu ngạo để chém gió, giao tranh của hai người mới được khoảng hai phút, một bên đã ngậm ngùi ra đi.
Chẳng kịp ăn năn hay để lại lời chăn trối nào.
Thậm chí cái tên còn chưa kịp xưng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...