Thực Hồn Đồ

Đầu tháng bảy, ở một tòa tháp cổ trăm năm phụ cận có tổ chức đại hội chùa, sẽ kéo dài một tuần.

Tịch Yên Linh tìm Tống Quân rủ hắn cuối tuần đi hội chùa. Tống Quân do dự nhưng vẫn đáp ứng Tịch Yên Linh, hắn rủ Phượng Tuấn Nguyên đi cùng.

Tống Quân nghĩ thừa dịp này đi Tự Miếu thay Hạ Hoằng Thâm thắp hương, hi vọng Hạ Hoằng Thâm có thể sớm hồi phục, bằng không hắn ngày nhớ đêm mong, ngủ cũng ngủ được không an tâm.

Buổi chiều hôm đó, bọn họ đi hội chùa định ăn cơm chiều mấy món bình dân luôn.

Sau khi tới nơi, Tịch Yên Linh nhịn không được nơi nơi đều chạy xem, cơ hồ toàn bộ các sạp đều phải qua xem một cái mới cảm thấy thỏa mãn.

Tống Quân đứng ở phía trước một sạp nhỏ, cầm lên một cái Linh đang để ở trong tay lắc một cái. Hắn đột nhiên nghĩ muốn đem Linh đang này đưa cho Hạ Hoằng Thâm, tốt nhất có thể ở miếu tìm sư phụ già khai quang, sau đó để Hạ Hoằng Thâm đeo ở trên cổ, không đúng, là cho Tiểu Miêu đeo…

“Cái gì?” Tịch Yên Linh đột nhiên chạy lại đây, đưa tay đoạt linh đang từ trong tay Tống Quân, nói, “Linh đang à?”

Tống Quân lúc này mới nhớ tới Hạ Hoằng Thâm đã có một cái Linh đang, tuy rằng chính hắn có đôi khi giống như có chút ghét bỏ, nhưng dù sao tốt xấu gì cũng kém xa tiên khí của hắn.

Tống Quân ủ rũ xoay người đi tới sạp khác.

Người đi hội chùa rất nhiều, sau khi Tống Quân đứng ở trước một sạp nhỏ mua bánh rán, quay đầu đã không thấy Tịch Yên Linh và Phượng Tuấn Nguyên đâu cả.

Tống Quân cầm lấy bánh đi trong đám người mới được vài bước thì thấy một nữ nhân ngăn ở phía trước hắn.

Người đàn bà kia mặc Hán phục và búi tóc, trong hội chùa cũng không có vẻ kỳ quái nhưng lại hấp dẫn ánh mắt của không ít người xung quanh.

Tống Quân bị cô ấy cản lại, thoáng có chút kinh ngạc.

Chỉ thấy nữ nhân kia nói với Tống Quân cười cười: “Tiểu ca, nguyện ý xem tướng số không?”

Tống Quân im lặng một chút, tưởng là kẻ lừa đảo nên cự tuyệt nói: “Không cần.”

Nữ nhân cũng không tức giận, cô ta cười rộ lên trông rất đẹp mắt, tư thế cũng rất tao nhã, bộ trang phục cũng rất thích hợp, cô ta nói: “Không thu tiền, chỉ tặng ngươi một câu, trời sinh hung mạng người, e sẽ khắc người hại mình.”

Tống Quân nghe vậy nhất thời ngạc nhiên nhìn về phía cô ta.

Nữ nhân nói xong thì ôn hòa cười, xoay người rời khỏi đám người.

Tống Quân lại nhìn bóng lưng của cô mà mờ mịt không biết phải làm sao. Một lúc lâu sau, hắn cảm thấy câu nói kia của cô ấy hẳn là nói về hắn, trời sinh hung mạng, khắc người hại mình là có ý gì? Là nói Hạ sư huynh bị thương vì bị hắn liên luỵ sao?


“Làm sao vậy?” Ngay lúc này, Tịch Yên Linh đột nhiên ở phía sau vỗ  xuống lưng hắn.

Tống Quân lắc đầu, nói không có cái gì. Nhưng sau khi bọn Phượng Tuấn Nguyên chạy tới gọi hắn vào trong chùa hắn vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng những lời nữ nhân kia nói.

Đêm hôm đó theo hội chùa trở về, Tống Quân vừa mới bước lên tầng hai ký túc xá thì phát hiện cửa phòng Hạ Hoằng Thâm đã mở ra.

“Hạ sư huynh!” Tống Quân căn bản không che dấu sự hưng phấn, chạy vào phòng Hạ Hoằng Thâm.

Kết quả khi hắn vừa chạy tới thì thấy không chỉ có Hạ Hoằng Thâm mà còn có Long Tinh ở đó, nhất thời cảm thấy thật xấu hổi.

Hạ Hoằng Thâm ngồi ở bên giường vẫy vẫy tay với hắn.

Tống Quân vội vàng đi qua hỏi: “Thương thế tốt rồi sao?”

Hạ Hoằng Thâm hơi nhấc lên ống quần, nói: “Không có việc gì.”

Tống Quân ngồi xuống bên chân hắn, cúi đầu nhìn vết thương trên đùi. Quả nhiên đã tốt hơn.

“Rốt cuộc sao lại bị vậy?” Tống Quân không khỏi nghi vấn.

Long Tinh nhìn về phía Hạ Hoằng Thâm.

Hạ Hoằng Thâm sờ đầu Tống Quân một chút, sau đó nói: “Là bị ma khí ăn mòn.”

“Ma khí?” Tống Quân nghe Hạ Hoằng Thâm nói như vậy, lại nhớ tới lời Phó Văn Hy lúc trước nói mà cảm thấy sợ hãi. Hắn nói với Hạ Hoằng Thâm: “Em nghe Phó Văn Hy nói chủ nhân của Yêu Thị lần trước có lai lịch không nhỏ, hắn bảo chúng ta cẩn thận sẽ bị trả thù.”

“Chủ nhân của Yêu Thị?” Hạ Hoằng Thâm nghe vậy, như có điều suy nghĩ.

Long Tinh nhắc nhở hắn: “Tổn thương trên chân anh chính là bị yêu thú của Yêu thị kia cắn.”

Hạ Hoằng Thâm gật đầu, “Ta biết, chủ nhân của Yêu Thị hẳn phải là yêu loại mới đúng, làm sao có thể thuần dưỡng yêu thú mang theo ma khí được?”

Hắn hỏi như vậy, Long Tinh và Tống Quân càng không biết nên trả lời như thế nào.

Vì nhất thời không thể nghĩ thông, Long Tinh đứng lên cáo từ. Hắn mấy ngày liền bôn ba nên cũng rất mệt mỏi. Vân Phách đi vân du luôn không trở về Tự Miếu nữa. Hắn phải ở Tự Miếu vài ngày cầu trụ trì đại sư giúp đỡ cho đến khi trụ trì tẩy sạch miệng vết thương ma khí kia của Hạ Hoằng Thâm.


Ma khí một khi được trừ hết thì miệng vết thương rất nhanh liền tự khép lại, lúc này Long Tinh mới cùng Hạ Hoằng Thâm vội vàng trở về. Hắn đã xin nghỉ phép nhiều ngày nên giờ phải vội vã trở về đi làm.

Đợi cho Long Tinh vừa đi, chỉ còn lại có Tống Quân và Hạ Hoằng Thâm. Tống Quân lại cảm thấy có chút xấu hổ, nhất là sau khi đã biết Hạ Hoằng Thâm là Tiểu Hắc miêu.

Tống Quân nói: “Anh nghỉ ngơi đi, em đi về trước.”

Hạ Hoằng Thâm đột nhiên kêu: “Tinh Quân.”

Tống Quân kinh ngạc xoay đầu lại nhìn hắn, từ sau ngày hắn được mang từ Yêu Thị trở về, Hạ Hoằng Thâm vì vết thương mà luôn luôn buồn ngủ. Tống Quân tin chắc mình không phải là Tinh Quân cho nên hắn cũng không hỏi qua Hạ Hoằng Thâm vấn đề này, nhưng không nghĩ tới bây giờ Hạ Hoằng Thâm thế nhưng lại chủ động nhắc tới.

“Em không phải Tinh Quân!” Tống Quân lắc đầu.

Hạ Hoằng Thâm bình tĩnh hỏi hắn: “Vì cái gì ngươi không phải?”

Tống Quân bị hỏi đến ngây ngẩn cả người, hắn cũng không hiểu tại sao mình có thể khẳng định mình không phải, trong đầu hắn luôn có một thanh âm nói hắn không phải, hắn chỉ có thể nói: “Như em nói, em cho đến bây giờ cũng vẫn chỉ là một sinh viên bình thường. Em không cảm thấy mình có lực lượng cũng như có bất kỳ trí nhớ gì.”

Hạ Hoằng Thâm nghe vậy, nói cho hắn biết: “Ngươi là Tinh Quân, không cần hoài nghi.”

Tống Quân lắc đầu, hắn không biết nên trả lời như thế nào, vì thế nói: “Anh đi nghỉ ngơi đi, em trở về phòng đây.”

Đêm hôm đó, Long Tinh trở về phòng thuê của hắn đã hơn chín giờ tối. Long Tinh có một người bạn thuê không phải là cảnh sát mà là sinh viên đại học. Hắn thường xuyên ở nhà chơi game một mình, cơ hồ không mấy khi ra ngoài.

Lúc Long Tinh trở về, bạn cùng phòng của hắn đã ngủ, cửa phòng đóng chặt lại. Vì thế, sau khi tắm rửa xong, Long Tinh trở về phòng của mình, đóng cửa lại ngồi ở trên giường chơi điện thoại.

Ngay khi hắn vừa mới tắt đèn chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe thấy phòng cách vách truyền đến động tác rất nhỏ. Hình như là cậu sinh viên kia đột nhiên mở cửa phòng tạo ra tiếng động nhỏ.

Long Tinh cho là hắn đang tìm đồ ăn, cũng không có để ý, nhưng tiếng vang kia thật lâu không dừng. Long Tinh rốt cục nhịn không được đứng dậy, mở cửa phòng ra.

Trong phòng là một mảnh tối đen, trong phòng khách và phòng ngủ đều không có bật đèn, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng một người đang  ngồi ở trên ghế sa lon.

“Mã Tiến?” Long Tinh gọi tên sinh viên kia.

Đối phương không trả lời hắn.


Long Tinh đi tới bên cửa, tìm mở đèn phòng khách, trong nháy mắt ánh sáng bao phủ cả căn phòng, hắn nhìn thấy khắp người sinh viên kia đều là máu tươi.

Ban đầu, Long Tinh cho là hắn bị thương, vội vàng tiến lên nhìn thì mới phát hiện trên người hắn đều là chấm đỏ, máu trên mặt rõ ràng là do hắn tự dùng móng tay của mình cào rách. Lúc này, hắn đang cào lồng ngực mình, ngẩng đầu nhìn Long Tinh nói: “Ngứa quá!”

Long Tinh cảm thấy da đầu mình đang run lên, nói: “Đừng gãi nữa, đã rách cả ra rồi!”

Ngay đêm đó, hắn đem bạn cùng phòng tới bệnh viện ở gần đó.

Sau khi tới bệnh viện, Long Tinh mới phát hiện ở khoa cấp cứu có rất nhiều người cũng bởi vì bệnh ngoài da mà tới khám gấp. Tất cả đều là chấm đỏ, sau đó thì ngứa đến gãi chảy máu giống như là một loại bệnh truyền nhiễm đáng sợ. Nguyên nhân gây bệnh tạm thời không rõ.

Từ ngày đó trở đi, xuất hiện tin tức về loại bệnh truyền nhiễm mới để dân thành phố cẩn thận bệnh trạng lúc đầu, chạy chữa kịp thời đồng thời tránh lây lan sang địa phương khác.

Tống Quân lúc ở nhà ăn trường học xem tin tức trên đài truyền hình, nhưng vì đang trong kỳ nghỉ hè, bên trong trường học không có nhiều người nên cũng không có phản ứng lớn. Kết quả ngày hôm sau Tống Quân trở lại trung tâm xét nghiệm, mới biết được đàn chị khóa trên đã xin nghỉ phép.

Giám đốc trung tâm xét nghiệm nói với Tống Quân rằng cô ấy có dấu hiệu của bệnh truyền nhiễm, còn bảo Tống Quân cẩn thận một chút, tốt nhất là đi bệnh viện kiểm tra.

Tống Quân gật đầu nói đã biết.

Đêm hôm đó, khi Tống Quân ở trong phòng tắm, kiểm tra toàn thân mình một lần từ trên xuống dưới, cũng không thấy có dấu hiệu có chấm đỏ. Tuy vậy Tống Quân vẫn cảm thấy không chút yên lòng, sau khi tắm rửa xong liền chạy tới gõ cửa phòng Hạ Hoằng Thâm nhờ hắn nhìn giúp phía sau gáy xem có vết đỏ nào không.

Hạ Hoằng Thâm giúp hắn kiểm tra một lần, còn cởi cả áo sơ mi của hắn nói kiểm tra sau lưng.

Vì thế Tống Quân chần chờ cởi áo sơ mi, đưa lưng về phía Hạ Hoằng Thâm đứng để cho hắn nhìn.

Hạ Hoằng Thâm sau khi nhìn, nói: “Không có cái gì.”

Tống Quân mặc áo sơ mi lại, đồng thời nghe Hạ Hoằng Thâm nói: “Ngươi sẽ không dễ dàng nhiễm bệnh.”

“Hả?” Tống Quân có chút kỳ quái nghe hắn nói những lời này.

Hạ Hoằng Thâm ngồi ở trước bàn máy tính, nhấc lên một chân, khó có dịp mang theo mắt kính nói: “Đây không phải là bệnh truyền nhiễm mà là  bị ma khí ăn mòn.”

Tống Quân không thể tưởng tượng nổi mở to hai mắt.

Hạ Hoằng Thâm một tay chống cằm, tựa hồ đang lo lắng về vấn đề này, hắn nói: “Ma khí lan tràn… Tại sao lại xuất hiện loại chuyện này?”

Tống Quân lại càng mờ mịt, ngồi xuống bên giường Hạ Hoằng.

Hạ Hoằng Thâm như là đang nói một mình: “Giống như bắt đầu từ  sau khi chúng ta ở Yêu Thị trở về thì lan tràn, chẳng lẽ cùng với Chủ nhân Yêu thị là có quan hệ?”

Tống Quân nhẹ giọng hỏi: “Ma khí ăn mòn? Vậy những người này sẽ bị làm sao? Sẽ… Chết sao?”


Tay trái của Hạ Hoằng Thâm nhẹ nhàng đánh lên cánh tay, nói: “Hiện tại tạm thời sẽ không sao, chẳng qua nếu như không ngăn cản kịp thời, có lẽ sẽ thành ma hóa.”

Tống Quân lập tức đứng lên bởi vì kinh ngạc, “Nói đùa gì vậy!”

Hắn nghĩ là do Hạ Hoằng Thâm xem quá nhiều tiểu thuyết huyền ảo nên cho dù hắn đã thật sự tiếp nhận thế giới này có thần tiên yêu quái nhưng mà nói là ma hóa, sinh hóa là chuyện không thể nào là thật.

Hạ Hoằng Thâm giống như biết hắn đang muốn nói cái gì, nói: “Đương nhiên sẽ không phát sinh tình huống mà ngươi lo lắng. Bởi vì còn có thiên đạo cân bằng, nếu cả thành phố này bị ma khí cuốn hút, mấy người trên thiên giới sẽ không buông tha cho thành phố này, tính cả ma khí sẽ bị chết. Sau khi diệt vong, sẽ luôn có sự tái sinh ra đời, năng lực sản sinh của nhân loại rất lớn, nên căn bản trời không có thương hại.”

(Mèo: Ai cũng như hai anh yêu nhau có mà năng lực sinh sản tuyệt chủng rồi.)

Sắc mặt Tống Quân thay đổi, hắn cảm thấy lời nói của Hạ Hoằng Thâm có thể là nói thật.

Hạ Hoằng Thâm chỉ trầm tư trong chốc lát lại hỏi Tống Quân: “Ngươi còn có thể tìm được con Lang yêu và con Tiểu hồ ly kia không?”

Tống Quân nhớ lại lúc ấy bị bọn Lăng Tiếu mang về căn phòng nhỏ từ trong tòa nhà đổ nát kia, Phó Văn Hy từng nói đó là nhà của Lăng Tiếu.

“Chắc là có thể!” hắn không chắc chắn nói.

“Ta muốn đi gặp mặt bọn hắn, ngươi đi cùng theo giúp ta đi, ” Hạ Hoằng Thâm nói với Tống Quân.

Tống Quân nhìn vẻ mặt của Hạ Hoằng Thâm, đoán rằng có lẽ hắn đang muốn tìm ra nguồn gốc của ma khí, vội vàng gật đầu nói: “Được”.

Chạng vạng ngày hôm sau, Tống Quân sau khi tan tầm nhìn Hạ Hoằng Thâm đã biến thành một con mèo đen nhỏ đứng ở trước mặt tòa nhà pháp y chờ hắn.

Tống Quân đi đến trước mặt hắn, sau một lúc im lặng mới hỏi: “Anh cần đi như vậy à?”

Tiểu Hắc miêu trả lời hắn: “Meo meo ~ ”

Tống Quân ôm lấy hắn, đi ra khỏi trường chờ xe.

Trên đường mấy ngày nay nhìn hơi tiêu điều, bởi vì nơi này gần với bệnh viện, người tới người đi trên đường mới đông một chút nhưng tất cả đều vội vội vàng vàng, phần lớn đều đeo khẩu trang.

Thật vất vả lắm mới đón được một chiếc xe taxi, lái xe cảnh cáo Tống Quân không được để cho con mèo cáo hỏng ghế ngồi trên xe và đi loạn nước tiểu.

Tống Quân có chút quẫn bách, nói: “Hắn sẽ không làm thế!”

Sau khi lên xe, Tống Quân nhìn Tiểu Hắc miêu ghé vào trên cửa kính xe nhìn ra bên ngoài. Hắn cũng nhìn qua thì thấy người bên đường đột nhiên té trên mặt đất, liều mạng đưa tay cào mặt mình, người xung quanh thì vội vàng né tránh không dám tới gần.

“Ai ——” lái xe đột nhiên thở dài một hơi, nói, “Nếu như còn tiếp tục như vậy, ngày mai tôi không dám chạy xe nữa, vẫn nên ở nhà nghỉ vài bữa.”

Tống Quân nghe vậy, cúi đầu nhìn Tiểu Hắc miêu. Tiểu Hắc miêu cũng ngẩng đầu lên, cùng hắn liếc nhìn nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui