Trên võ đài vẫn tiếp diễn hình ảnh bạo lực. Tống Quân kinh hồn táng đảm, lại một lần nữa hắn đứng dậy thử đi lên ngăn cản bọn họ, nhưng lại một lần nữa bị Lăng Tiếu ném trên mặt đất.
Lăng Tiếu dùng đáy giầy da cứng rắn dẫm vào ngực Tống Quân, hắn lại hỏi vấn đề kia một lần nữa: “Ngươi thật là Tinh Quân?”
Tống Quân nói: “Cái gì Tinh Quân? Ta không biết ngươi đang ở đây nói cái gì!”
Lăng Tiếu chìa một bàn tay nâng mặt Tống Quân lên, nhìn kỹ một lát, nói: “Nhưng ngươi lại có chín phần tương tự Tinh Quân.”
Lúc này, nam nhân cao lớn đem Tống Quân vào cũng lại đây nói: “Lăng Tiếu, ngươi nhìn cho rõ, người này rõ ràng chính là Tinh Quân. Hơn nữa ta còn tận mắt nhìn thấy hắn và Trậm Liêu ở cùng một chỗ. Hiện giờ Phượng Lưu, Long Tinh, Nguyệt Nha cũng đã hiện thân, ở bên người lão yêu quái chỉ có thể Tinh Quân.”
(Mèo: Thôi, anh Hạ có cái tên thật khó dịch, chả biết dịch có đúng tên anh nữa hay không đây … thở dài ngao ngán)
Sắc mặt Lăng Tiếu lạnh như băng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì, qua sau một lúc lâu mới lên tiếng: “Ta nói người này không giống. Ngươi có biết vì sao không?”
Nam nhân nghe vậy sửng sốt.
Lăng Tiếu nói: “Ta cho tới bây giờ chưa thấy từng thấy qua Tinh Quân lộ ánh mắt hồn nhiên lương thiện. Ngày xưa hắn là đệ nhất thiên hạ sát kiếm, làm sao có thể biến thành bộ dạng như bây giờ?”
Tống Quân vẫn không hiểu bọn họ đang nói cái gì. Hắn đau lòng quay đầu nhìn phía trên võ đài, người thiếu niên bị quất đang hấp hối. Tống Quân từng nghe nói ở cổ đại có hình phạt này, đầu tiên là phải chịu qua hình phạt roi người. Có thể không nhất định sẽ chết, nhưng hắn vẫn cho ở cổ đại không có điều kiện chữa bệnh, miệng vết thương làm sao xử lý. Nhưng ngày hôm nay chứng kiến, hắn có lẽ đã có kiến thức một người đang sống bị roi quất đến chết.
Người thiếu niên kia lúc này đã ngã sấp ở trên võ đài, quần áo phía sau lưng đã bị rách tung toé, có thể nhìn thấy máu tươi và da thịt bên trong. Tuy rằng miệng đã bị bịt lại, nhưng Tống Quân vẫn có thể nghe được tiếng thở dốc ồ ồ của hắn, hơn nữa tiếng thở gấp càng ngày càng bắt đầu thong thả.
Người xem trong quán bar đều hưng phấn, mới đầu bọn họ còn bị Tống Quân gây loạn thu hút một chút chú ý, nhưng sau đó nhìn thấy Lăng Tiếu đem người bắt được, liền sôi nổi đem lực chú ý chuyển dời về trên võ đài. Lúc này thậm chí có người huýt sáo đang kêu tốt, còn có người lớn tiếng kêu, “Đánh chết hắn!”
Tống Quân quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiếu, nói: “Hắn thật sự sẽ chết.”
Lăng Tiếu nói với hắn, “Coi như hắn đã chết thì thế nào? Ngươi dính qua máu nhiều người như vậy, hiện tại làm bộ làm tịch gì? Không phải khó khăn lắm theo Trậm Liêu phi thăng, lại thật sự tu luyện ra tâm địa Bồ tát sao?” Nói xong, Lăng Tiếu lại cười hai tiếng, nói: “Thật sự là chuyện cười.”
Vẻ mặt Tống Quân mờ mịt, hắn hoàn toàn không rõ Lăng Tiếu đang nói cái gì, nhưng lại mơ hồ cảm thấy người này và hắn có quan hệ.
Lúc này, thiếu niên kia đã bị người cầm lấy chân tha về phía hậu đài.
Ngọn đèn trên sân khấu tắt, đổi thành tiếng nhạc du dương, bầu không khí lại khôi phục như lúc ban đầu.
Trong lòng Tống Quân nghĩ mình nhìn thấy tất cả chuyện này, có phải nên chạy đi hay không, hắn mới có thể báo nguy. Hạ Hoằng Thâm sau khi phát hiện hắn không thấy nữa sẽ đi tìm hắn? Long Tinh có thể truy tìm tung tích hắn không?
Trong lúc hắn lo lắng miên man, Lăng Tiếu một tay bắt lấy hắn nhét hắn vào một chiếc ghế sa lon ở bên cạnh.
Tống Quân giãy dụa muốn đứng lên, lúc này hắn đột nhiên nhìn thấy thiếu niên vừa rồi còn bị quất ở trên võ đài hấp hối đi ra từ phía sau đài, hắn đã thay một bộ quần áo, toàn thân trên dưới thoạt nhìn hoàn toàn bình thường dường như không có lấy một dấu vết bị thương.
Nhìn thấy bộ dạng này của hắn, Tống Quân cả người đều ngây ngẩn.
Thiếu niên cũng chú ý tới Tống Quân đang nhìn hắn, đi tới hướng này, đột nhiên thân hình nhoáng lên một cái hóa thành một con hồ ly lông vàng, chạy tới trước mặt Tống Quân định cắn hắn.
Kết quả bị Lăng Tiếu một phát bắt được sau gáy, trực tiếp giữ lại ném trúng trên cái giá trống ở bên cạnh sân khấu.
Tiểu hồ ly đứng thẳng nhe răng.
Lăng Tiếu quát: “Tiếp tục nữa thì lăn đi!”
Tiểu hồ ly liếc mắt nhìn Lăng Tiếu một cái, cuối cùng thu liễm nanh vuốt, ngồi xuống gắt gao nhìn chằm chằm Tống Quân.
Mặt Tống Quân bị dọa trắng bệch, bởi vì lúc trước gặp qua Phó Văn Thạch, hiện tại cuối cùng mới kịp phản ứng, nói: “Yêu quái?”
“Ngươi sợ yêu quái?” Lăng Tiếu cười lạnh, “Ngươi theo lão yêu quái Trậm Liêu kia cùng một chỗ lâu như vậy. Ngươi còn có thể sợ yêu quái?”
Tống Quân như cũ lắc đầu, “Ta không rõ ngươi đang ở đây nói cái gì?”
Lăng Tiếu còn muốn lên tiếng, đột nhiên tiểu hồ ly kia ngồi ở dưới đất nói: “Ca ca ta bị giết!”
Tống Quân nhìn lại tiểu hồ ly, mặc dù biết hắn chỉ là yêu quái nhưng vẫn nhịn không được kinh ngạc, hỏi: “Hắn vừa rồi rõ ràng bị đánh thành cái dạng kia…”
“Ảo thuật mà thôi!” Lăng Tiếu giải thích, “Phó Văn Hy tài nào khác, chỉ có ảo thuật là rất lợi hại.”
Tống Quân nghe thấy tên của tiểu hồ ly là Phó Văn Hy thì hỏi: “Ngươi là em trai của bác sĩ Phó?”
Lăng Tiếu hừ lạnh một tiếng có vẻ khinh thường Phó Văn Thạch.
Tống Quân lại nghĩ tới một việc, “Có phải ngươi đã lấy trộm điện thoại di động của ta? Các người muốn lấy trộm mảnh nhỏ Đăng Thiên Nhân.”
Lúc này Lăng Tiếu còn chưa kịp trả lời, đột nhiên từ ngoài quán bar có tiếng đánh nhau kịch liệt.
Tiếng động lớn khiến toàn bộ quán rượu an tĩnh lại. Khách hàng đồng loạt đứng lên nhìn ra cửa quán bar, ngay sau đó lại nghe thấy một thanh âm như có người xô cửa từ bên ngoài.
Lăng Tiếu nói một câu: “Trậm Liêu!”
Cả quán bar bởi vì hai chữ này mà lập tức rối loạn.
Lăng Tiếu ném Tống Quân cho tiểu hồ ly, nói: “Dẫn hắn đi trước!”
Thân hình tiểu hồ ly biến lớn nhưng cũng chỉ cao ngang với người lùn, cũng giống ngày đó học Phó Văn Thạch dùng đuôi cuốn Tống Quân ở phía sau lưng chạy tới phía sau sân khấu.
Tống Quân chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mặt nhanh chóng biến hóa. Hắn căn bản đều không thấy rõ thứ gì, chỉ cảm thấy da lông mềm mại ở dưới thân, hắn được Kim Mao hồ ly chở đi cũng không biết mình bị đưa tới nơi nào.
Không biết qua bao lâu, tiểu hồ ly mới ngừng lại, chậm rãi thong thả bước vài bước về phía trước, buông lỏng đuôi, ném Tống Quân xuống mặt đất.
Trong bụng Tống Quân bị xóc nảy, suýt nữa thì bị nôn.
Tiểu hồ ly biến thành hình người, từ trên đỉnh đầu rối bời màu vàng quăn nắm tay kéo xuống khỏi cổ áo một chiếc dây chuyền. Tống Quân nhận ra đó là mảnh nhỏ Đăng Thiên Nhân, lúc trước hắn đã cho rằng điện thoại di động bị mất là do người này.
“Chỗ này là chỗ nào?” Tống Quân vỗ ngực hỏi.
Phó Văn Hy nói: “Chỗ này là một tòa nhà bỏ hoang ở phía bắc thành phố đang chờ bị dỡ bỏ và di dời đi nơi khác.”
Tống Quân đứng lên, hắn nhìn chung quanh tối đen, quả nhiên là một tòa nhà bị vứt bỏ. Hơn nữa không gian rộng rãi có thể là một thương trường hoặc là một siêu thị.
Đến bây giờ, Tống Quân ngoại trừ thiếu niên hồ yêu trước mặt này ra, hắn cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra,.Tống Quân thậm chí không biết lý do vì sao hắn mang theo Tống Quân chạy trốn.
Hoàn cảnh bây giờ u ám và rất đáng sợ.
Hắn hỏi Phó Văn Hy: “Chúng ta vì sao phải tới nơi này?”
Phó Văn Hy lẳng lặng đứng tại chỗ, nói: “Ở chỗ này chờ Lăng Tiếu tới đây.”
Tống Quân cũng không nguyện ý ở nguyên tại chỗ này đợi cái người Lăng Tiếu kia tới, xung quanh hoàn toàn bị phong bế, cho nên một ngọn đèn dầu cũng không có. Hắn thậm chí không biết nên đi hướng nào mới tốt.
Có thể hắn vẫn nên thử đi từng bước, phía sau hắn nghe Phó Văn Hy nói: “Ngươi đừng đi lại lung tung, bằng không sẽ rơi vào bên trong ảo thuật của ta.”
“Cái gì ảo thuật?” Tuy hỏi vậy nhưng Tống Quân vẫn thử bước về phía trước.
Lúc này, từ phía xa hắn nhìn thấy một đường ánh sáng soi lại đây.
“Người nào?” Có người lớn tiếng hỏi từ đằng xa cầm đèn pin đi tới nơi này.
Tống Quân quay đầu nhìn thoáng qua Phó Văn Hy nhưng không thấy Phó Văn Hy phản ứng, vì thế hắn đi thêm hai bước tới gần người kia hỏi: “Ai vậy?”
Người cầm đèn pin kia càng ngày càng bước tới gần. Tống Quân cuối cùng cũng nhìn thấy rõ mặt, là một người đàn ông trung niên, người nọ hỏi: “Ta là bảo vệ mới, cậu là ai? Tòa nhà này sắp bị phá bỏ, cậu chạy vào đây làm gì? Nơi này cũng không có cái gì!”
Tống Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn nói: “Thực xin lỗi, cháu sẽ đi ngay ra.”
“Sách!” Người đàn ông trung niên nói, “Cũng không biết cậu làm thế nào để tới đây, thanh niên bây giờ thật là, nơi này cũng không có cái gì thú vị! Đi, đi theo ta ra ngoài.”
Có người chịu dẫn hắn đi ra ngoài, Tống Quân đương nhiên muốn tìm cũng tìm không thấy.
Tống Quân quay đầu lại tìm Phó Văn Hy nhưng phát hiện không thấy hắn nữa.
Người đàn ông trung niên thúc giục hắn: “Đi nhanh đi!”
Tống Quân có chút chần chờ, hắn hỏi nam nhân kia: “Chú ơi, chú có thấy thiếu niên đi cùng với cháu không?”
Người đàn ông trung niên nghe vậy, “Sách” một tiếng, “Sao còn có người trẻ tuổi nữa à? Ta chỉ gặp mỗi mình cậu thôi.”
Tống Quân nói: “Có một người đứng ở bên cháu.”
Người đàn ông trung niên giơ đèn pin soi bốn phía, “Không có ai cả, buổi tối cậu cũng đừng nói chuyện ma quỷ hù dọa người nhé. Từ đầu ta chỉ nhìn thấy mỗi một mình cậu thôi.”
Phó Văn Hy là một yêu quái. Tống Quân còn không có quên chuyện này, so sánh với yêu quái kia, Tống Quân cảm thấy ông chú trước mặt càng thêm đáng tin hơn. Hắn lại nghe ông chú trung niên giục một lần nữa, vì vậy Tống Quân đi cùng ông ra phía trước cổng.
Chờ bọn hắn đi xa, Phó Văn Hy mới lại hiện ra tại chỗ, nhìn hướng Tống Quân rời đi nói: “Đã bảo ngươi đừng có tùy tiện đi lại.”
Bất kể là siêu thị cũng tốt, thương trường cũng tốt, chung quanh hoàn toàn phong bế, vốn là buổi tối nên ngọn đèn phía bên ngoài không chiếu vào được.
Tống Quân nhìn được đường đều là do ánh đèn pin của người đàn ông trung niên chiếu tới.
Hắn không biết bọn họ đang đi đâu, nhưng thông thường bên trong thương trường lớn đều sẽ có thang máy và cầu thang đặt ở trong góc, cũng không dễ dàng tìm được. Thương trường cũ bị cắt điện đương nhiên sẽ không thể sử dụng thang máy, có lẽ thang máy không thể đi nhưng không biết nó có bị dỡ bỏ chưa, cho nên người đàn ông trung niên mang theo hắn đi đường chắc là muốn tìm một cầu thang an toàn đi xuống.
“Hắc, cậu làm sao mò tới đây được?” Người đàn ông trung niên hỏi, “Không sợ hãi à?”
Tống Quân không biết nên trả lời như thế nào, đành phải nói: “Cháu vốn có đèn pin, nhưng là vừa rồi không có điện.”
Người đàn ông trung niên đáp: “À —— nơi này có thứ gì tham quan? Cậu còn đang đi học đi? Học sinh trung học?”
“Không phải, cháu là sinh viên.” Tống Quân xấu hổ không dám nói mình là nghiên cứu sinh.
Người đàn ông trung niên vừa đi, đèn pin trong tay hắn chập chờn theo tư thế đi của hắn. Tống Quân nhìn không được xa nên chỉ có thể nhìn phía trước đường đi, xung quanh chất đầy bụi đất và đồ vật bị vứt bỏ.
Hai người đi tới phía trước một cái cửa gỗ, nếu như không sai, đằng sau cánh cửa phòng cháy này chính là lối đi an toàn.
Tống Quân rớt lại phía sau người đàn ông trung niên nửa bước, hắn chờ người đàn ông trung niên đẩy cửa.
Ngay lúc này, người đàn ông trung niên còn nói một câu: ” Hắc, cậu làm sao mò tới đây được? Không sợ hãi à?”
Tống Quân đang chuẩn bị trả lời hắn, đột nhiên ngẩn ra những lời này là lời người đàn ông trung niên vừa mới hỏi qua một lần, hơn nữa nội dung lúc trước giống nhau như đúc.
Chần chờ một chút, Tống Quân nói: “Đèn pin của cháu không có điện.”
Tiếp theo, hắn lại nghe được lời người đàn ông trung niên kia nói: “À —— nơi này có thứ gì tham quan? Cậu còn đang đi học đi? Học sinh trung học?”
Nghe được câu này, trên cánh tay của Tống Quân nổi đầy da gà, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn sang mặt người đàn ông trung niên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...