Thực Hoan Giả Yêu

EDITOR: NGỌC DIỄM HEPC.

Tay chân Sở Kiều bắt đầu nóng lên, cô kích động mấy lần không nhịn được muốn đẩy anh ra, nhưng bắt buộc mình phải tiếp nhận.

Nhưng tiếp nhận loại chuyện như vậy, phải luôn cam tâm tình nguyện mới được. Cô không thương anh, khẳng định anh cũng không thương cô.

Vừa nghĩ như thế, Sở Kiều lại cảm thấy buồn cười. Rõ ràng người không có tình cảm, vì sao lại muốn thân mật nằm ở trên một cái giường?

Tại sao?

Sở Kiều tự hỏi, rất nhanh tìm được đáp án. Bởi vì, cô cần.

Ánh mắt của cô rất đẹp, trong suốt giống như lưu ly, con ngươi thanh khiết. Quyền Yến Thác nhìn đôi mắt này của cô, không tự chủ khoái chí, nụ hôn của anh trở nên êm ái, thậm chí mang theo mấy phần trêu đùa.

Nhưng Sở Kiều không hề đáp lại, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Như vậy mà ngơ ngác, rốt cuộc tới lúc nào thì mới có thể làm xong?

Đáy mắt cô có cảm xúc thoáng qua, Quyền Yến Thác nhìn thật rõ ràng. Anh nhếch môi, đường cong của chiếc cằm căng thẳng, đây là ghét bỏ anh thật phiền?!

Mặt người đàn ông không vẻ gì cúi đầu, lại một lần nữa xem kỹ người phía dưới, động tác bất ngờ không kịp đề phòng.

Sở Kiều chưa chuẩn bị xong, âm thanh hàm chứa trong cổ họng cũng không kêu ra được.

Một khắc xé rách kia đau đớn, để cho toàn thân cô co rút, xuôi ở bên người ngón tay nắm chặc lại.

Quyền Yến Thác bình tĩnh nhìn ánh mắt của cô, cũng không có thấy nước mắt, thậm chí hơi nước cũng không có. Tròng mắt cô đen bóng bình tĩnh, không sóng không gió, giống như một vũng nước lặng.

Phía dưới lực độ nặng bao nhiêu, trong lòng anh có tính toán. Mặc dù thu lại mấy phần, nhưng anh cũng tồn tại ý định để cho cô bị đau. Nhưng động tác lập tức dừng, thấy trên mặt cô nửa điểm biểu lộ cũng không có.

Quyền Yến Thác phiền não trong lòng, lại có một tia cảm giác bị thất bại. Ánh mắt cô thẳng thắng, anh quay đầu đi hôn lên cổ của cô, hôn thấm ướt rất tỉ mỉ gặm cắn, in dấu hôn xuống dấu vết này thuộc về anh.

Hai má mồ hôi lạnh chảy xuôi xuống, Sở Kiều nắm chặt ga giường, mắt nhìn về đỉnh đầu đèn thủy tinh. Sáng sủa trong suốt, biểu hiện động tác của bọn họ lúc này, cô không muốn nhớ một màn này, thật nhanh nhắm mắt lại.

Bên tai vang lên tiếng thở dốc nồng đậm của người đàn ông, Sở Kiều bị động thừa nhận, thân thể dính nhớp nháp toàn là mồ hôi.

Lần đầu tiên làm, Sở Kiều hoàn toàn không có khoái cảm, trong thân thể lưu lại chỉ có chua xót đau đớn.

Cũng không biết trải qua bao lâu, người đàn ông bên cạnh ngã vào kế bên, không lâu truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Mặc dù mệt chết đi, nhưng cô mạnh mẽ chống đỡ không có ngủ. Cô vén chăn lên xuống giường, ngay cả ánh sáng mờ mờ bốn phía, cứ như thế trên giường đơn để lại ấn ký màu đỏ sậm khô hốc, như cũ nhìn thấy mà ghê.

Hai tay Sở Kiều chống mép giường đứng lên, gian nan đi vào phòng tắm. Cô nhất định phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể ngủ.

Vặn vòi nước phòng tắm, cũng không quan tâm là nước lạnh hay là nước nóng, Sở Kiều đứng ở vòi hoa sen mặc cho nước chảy xuống cọ rửa. Cô tắm kỳ cọ lung tung, dùng sữa tắm và tắm nhiều lần, làm da thịt cũng đỏ lên.

Cột nước lạnh như băng đổ xuống, nước chảy theo cằm Sở Kiều lăn xuống. Thật ra thì phá xử cũng không phải là tưởng tượng khó khăn để tiếp thụ như vậy, cô bảo vệ nó vào lúc này có thể đổi lấy một chút giá trị, cũng rất đáng giá.

Cô mỉm cười như vậy tự nói với mình, nhưng hai chân bỗng bủn rủn, cả người ngã ngồi trên mặt đất, nửa ngày cũng không có đứng lên.

Hồi lâu, Sở Kiều tắm xong, tùy tiện cầm một cái áo choàng tắm mặc vào, nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm ra rời đi. Cô đi tới cuối hành lang phòng khách, thân thể mềm nhũn ngã xuống giường, lập tức mất đi tri giác, buồn ngủ.

Cô không có thói quen cùng người lạ chung giường chung gối, nhất là đàn ông.

......

Mùa đông buổi sáng rất lạnh, Trì Việt đến gần vách tường, ngồi ở cửa cầu thang, bất tri bất giác trời đều đã sáng. Anh lấy áo khoác che kín, đôi tay vòng lại trước ngực, hình như ngủ thiếp đi.

Có hàng xóm xuống lầu, nhìn thấy trong hành lang có người đàn ông ngồi, tất cả đều quăng tới ánh mắt tò mò.

Trì Việt bị tiếng bước chân đánh thức, gương mặt tuấn tú không vui.


Cửa đối diện cô hàng xóm, tốt bụng lên tiếng khuyên bảo, “Cậu trai trẻ, cậu không thể ngủ ở nơi này, muốn bị bệnh sao. Như vậy đi, cậu trở về trước, chờ cô Sở trở lại, tôi nhất định giúp cậu chuyển lời.”

“Hắt xì ——”

Trì Việt nhảy mũi, toàn thân cũng phát run. Chỗ này thật lạnh, Sở Kiều bình thường ở thế nào?

Từ trên thân sờ soạng nửa ngày, Trì Việt muốn tìm giấy, nhưng không có gì cả.

“Cậu trai trẻ, cậu tìm cái này sao?” Hàng xóm đưa cho anh ta một trang giấy cùng bút.

Sau khi nhận lấy, anh ta viết số điện thoại lên đưa cho hàng xóm: “Nhất định đưa cô ấy.”

Suy nghĩ một chút, anh ta tại trong bao tiền móc ra mấy tờ tiền mặt, dám nhét vào trong ngực người ta.

Nhìn anh ta đưa tiền, hàng xóm rất là lúng túng. Vốn là láng giềng giúp lẫn nhau là một chuyện rất bình thường, nhưng anh ta đưa tiền thì có thái độ xem thường người.

Chỉ là nhìn cánh ăn mặc quần áo của anh ta, lời nói cử chỉ, hàng xóm cũng có thể đoán được anh ta là con nhà giàu có. Người có tiền, làm việc đại khái đều như vậy, không để ý tới cảm giác của người khác!

Hàng xóm không cùng anh ta nhiều lời, cầm lại giấy bút còn có tiền, nói cho anh ta biết nhất định sẽ chuyển lời, để cho anh ta yên tâm.

Trì Việt chần chừ tại chỗ, lại xem một cửa nhà khóa chặt, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

Lái xe về đến nhà, Trì Việt nắm chìa khóa xe, phờ phạc rã rượi đi vào bên trong.

“Trở về à.” Quyền Chính Nghi nhìn thấy con trai trở về, lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm thấy.

Nghe được âm thanh của bà, Trì Việt cả kinh, vẻ mặt đổi một cái, “Mẹ, chào buổi sáng.”

Sắc mặt của anh ta không được, Quyền Chính Nghi kéo anh ta đến trên sô pha ngồi xuống, nhíu mày nói: “Tối hôm qua ở lại nhà Thiên Chân, ngủ không ngon sao?”

“À?” Trì Việt ngẩn người, qua loa lấy lệ đáp lời: “Làm sao người biết?”

“Thiên Chân gọi điện thoại cho mẹ.” Nhắc tới Thiên Chân, Quyền Chính Nghi luôn là cười híp mắt, “Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện, tối qua đặc biệt gọi điện thoại cho mẹ nói cho mẹ biết.”

“Dạ.” Trì Việt gật đầu một cái, cuối cùng trong lòng nắm chắc. Việc này Phùng Thiên Chân, có lúc cũng rất hữu dụng!

Hồi lâu, anh đứng dậy lên lầu, muốn một mình thanh tĩnh.

“Việt Việt, con không ăn điểm tâm sao?”

“Không ăn.”

Trở lại phòng ngủ, Trì Việt nằm ngửa ở trên giường. Anh ta nhìn chằm chằm nóc nhà màu trắng, ánh mắt mờ đi.

Một năm trước ở La Mã chính là buổi tối kia, anh ta từ quầy rượu ra ngoài, đi qua một ngõ hẻm vắng vẻ, chợt nghe tiếng cầu cứu. Anh ta tò mò nhìn sang, liền gặp được một cô gái vừa chạy, vừa kêu: “Bắt kẻ trộm!”

Cô kêu bằng tiếng Trung.

Trì Việt thấp thấp cười một tiếng, quỷ thần xui khiến chạy theo cùng cô, giúp cô đuổi bắt.

Lại nói, tên trộm kia có thể chạy được, cô gái kia cũng có thể chạy, ước chừng đuổi theo qua hai con đường. Đáng tiếc cuối cùng, vẫn để cho tên trộm kia chạy mất.

Trì Việt thở hổn hển ngồi chồm hổm trên mặt đất, hỏi cô gái kia, “Có đồ vật quan trọng gì, cô phải trối chết đuổi theo?”

Cô gái tóc dài, ngẩng đầu nhìn về phía anh ta, mắt to ngập nước hàm chứa sương mù: “Lắc tay! Ta có một cái lắc tay rất quan trọng!”

Trì Việt thiếu chút nửa hộc máu, đuổi theo lâu như vậy, lại là vì sợi lắc tay.


Anh ta lại hỏi kỹ, cô gái kia thế nhưng say khướt. Trì Việt càng thêm khiếp sợ, người từng uống rượu của còn có thể đuổi theo ăn trộm!

Hết cách rồi, chỉ có thể dẫn cô về khách sạn.

Đó là lần đầu tiên giúp người làm niềm vui của Trì Việt, hơn nữa anh ta thề, lúc ấy nhìn người ngã xuống giường ngủ, trong lòng cũng không có tạp niệm.

Dáng vẻ cô ngủ, đặc biệt đẹp mắt. Da thịt trắng noãn, tản ra sức hút mê người.

Giày vò một đêm, toàn thân anh ta toàn mồ hôi, ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn một hồi, liền đi vào phòng tắm tắm. Nhưng mà anh ta tắm ra, người nằm trên giường liền không thấy.

Trì Việt ngớ ngẩn, tìm khắp trong phòng và bên ngoài nhiều lần, lại không thấy tung tích cô gái kia. Anh ta phiền não khẽ nguyền rủa một tiếng, tức giận sắc mặt tái xanh.

Con bà nó, người phụ nữ này dám không tiếng động chạy mất?!

Đây chính là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Trì Việt không tiếng động cười nhẹ, bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn như cũ cảm thấy thật tốt.

Sau này, anh ta chưa từng nghĩ có thể gặp được cô, nhưng được gặp lại cô khắc kia, cho dù là một lần, anh ta có cũng có thể nhận ra.

Trì Việt phiền não lật người, nụ cười khóe miệng từ từ thu lại. Anh ta lấy điện thoại di động ra lại gọi điện cho Sở Kiều, vẫn là tắt máy.

Đưa di động ném ở một bên, sâu trong mắt anh ta yên lặng, hiện ra nồng nặc mất mác.

......

Cả đêm ngủ ngon, sáng sớm. Quyền Yến Thác mở mắt, lại phát hiện vị trí bên cạnh trống không. Anh ngồi dậy, nhanh chóng tìm kiếm ở phòng ngủ một lần, cũng không có bóng dáng của cô.

Lại dám bỏ trốn?!

Quyền gia sắc mặt hoàn toàn tối lại, lần này nếu anh không chặc đứt chân của cô, anh sẽ theo họ cô?!

Vén chăn lên xuống giường, Quyền Yến Thác cầm điện thoại di động lên, vừa đi vừa gọi điện thoại. Tiếng chuông kết nối, nhưng giống như đang ở gần, anh đứng ở cửa cầu thang lắng nghe, trầm mặt đi theo hướng phòng khách.

Đẩy cửa phòng ra, mặt hướng xuống người nằm lỳ ở trên giường, ngủ vô tri vô giác. Một góc chăn khoác lên sau lưng cô, lộ ra hai cái chân nhỏ, trắng nõn như ngọc.

Quyền Yến Thác nhìn chằm chằm cô, lúng túng thu hồi ánh mắt. Anh đi tới bên giường, khom lưng vỗ vỗ mặt của cô, giọng điệu không vui: “Sở Kiều, ai cho cô ngủ ở nơi này?”

Đột nhiên bị người đánh thức, Sở Kiều mơ mơ màng màng dụi mắt, cô xem người trước mặt, bĩu môi nói: “Chớ quấy rầy, tôi còn muốn ngủ!”

Con mẹ nó!

Quyền Yến Thác giận không kềm được, đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, muốn kéo cô lên.

“Ưmh ——” Sở Kiều cau mày, không nhịn được đẩy anh ra: “Cút ngay, tôi muốn ngủ tiếp.”

Giãy dụa ở giữa, dây buộc áo ngủ của cô buông ra, lộ ra bầu ngực như ẩn như hiện. Tròng mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, lật người đè cô đến trong giường, cúi đầu liền hôn.

Sức lực nụ hôn của anh mang theo sự trừng phạt, Sở Kiều bị đau “Khàn” một tiếng, uất ức gào khóc.

Dây dưa chút, Quyền Yến Thác phát giác cô có cái gì không đúng, nhiệt độ thân thể hơi cao. Anh đưa tay thử một chút, kết luận cô sốt lên.

Bác sĩ gia đình rất nhanh chạy tới, sau khi kiểm tra cặn kẽ, mặt lộ vẻ khó khăn: “Quyền thiếu, vị tiểu thư này miệng vết thương bị xé rách, có hơi nhiễm, lại cảm lạnh cho nên mới phải phát sốt.”

“Xé rách?” Quyền Yến Thác cau mày, đôi môi mỏng mím nhẹ. Anh tối hôm qua kỹ thuật, rất kém cỏi sao?


Bác sĩ đẩy mắt kiếng, giọng nói hòa hoãn: “Nói như vậy, lần đầu tiên làm số lần không nên quá nhiều.”

Có nhiều không?

Quyền Yến Thác khoanh tay trước ngực, đứng ở trước giường nhìn người ngủ mê man, khinh thường nói: “Tôi làm có bốn lần.”

“Khụ khụ!” Bác sĩ vội cúi đầu, che giấu sự lúng túng, “Vẫn có chút nhiều.”

“Uống thuốc đúng giờ.” Để thuốc lại, Bác sĩ xách theo cái hòm thuốc nhanh chóng biến mất.

Mở mắt, Sở Kiều chậm rãi tỉnh táo lại, cô nhìn người đàn ông đang ngồi bên giường, kinh ngạc hỏi: “Tôi ngã bệnh sao?”

“Phát sốt!” Người đàn ông ném cho cô hai chữ, gương mặt tuấn tú lãnh khốc: “Thật không dằn lòng được.”

Nửa câu nói sau, Sở Kiều nghe tê dại da đầu. Nhiệt độ giảm xuống, cô cũng không nằm nghỉ nữa, vén chăn lên xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Trong tủ treo quần áo cho khách không có gì cả, Sở Kiều ôm may mắn trong lòng đi tới phòng ngủ chính, không ngờ trong tủ treo quần áo thật có y phục của cô. Mặc dù tất cả đều mới, nhãn còn chưa có cắt đứt, nhưng kích cỡ rất phù hợp số đo của cô.

Giữa hai chân đau đớn chua xót vẫn còn, Sở Kiều không dám chọn quần bó sát người, chọn quần lông nhung màu cà phê. Trên người phối hợp một cái áo len cổ tròn màu trắng, vừa vặn làm nổi bật lên đường cong thân thể đẹp đẽ của cô.

Sở Kiều không tính là loại rất đầy đặn, nhưng bầu ngực đặc biệt tốt, eo ếch cũng mảnh khảnh, hai cái cặp đùi đẹp thon dài thẳng tắp. Cô phối hợp đặc biệt, hoàn toàn chính là cô gái hiện đại.

Nàng nghĩ nghĩ, đưa di động mở ra, gọi tới Tô Lê.

“Làm sao cô lại đi đâu mất tiêu?” Tô Lê giọng oang oang bén nhọn.

Sở Kiều mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi có việc.”

“Có chuyện gì sao? Chuyện gì?”

Tô Lê nghe được trong điện thoại rất an tĩnh, hồ nghi nói: “Kiều Kiều, cô đang ở đâu?”

Thấy cô không nói lời nào, Tô Lê hỏi tới: “Cô có phải hay không......”

Nắm điện thoại trong tay thật chặt, Sở Kiều đi ra ngoài quét mắt, nóng lòng cúp điện thoại: “Tốt lắm, tôi rất khỏe, cô đừng đoán. Có lời gì, chúng ta gặp mặt lại nói.”

Cô nhanh chóng cúp điện thoại, lần nữa tắt máy.

Đi xuống lầu tới phòng ăn, nhìn thời gian không thấy người làm. Sở Kiều khẽ thở phào nhẹ nhõm, cô mới vừa rồi tới phòng ngủ chính tối hôm qua lấy ga giường ra, bỏ vào toàn bộ vào máy giặt quần áo, sợ bị người nào thấy.

Trước bàn ăn, bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, Sở Kiều thấy có đồ ăn, vội vàng đi tới.

Tối qua không ăn bao nhiêu, sau lại vận động lớn tiêu hao thể lực, cô đói bụng thầm thì nói, thấy cái gì cũng muốn ăn.

Quyền Yến Thác đời nào sẽ nấu cơm, anh chỉ là nấu chín mấy cái trứng gà, lột vỏ ra sau đó bỏ vào trong mâm, lại cầm đĩa nước tương đặt ở chính giữa.

Trứng gà luộc chấm nước tương, Sở Kiều thích nhất. Cô cầm lên một cái trứng gà, không để ý tới cắt ra, chấm vào chút ít nước tương, trực tiếp hướng trong miệng cắn. Cắn một mảng lớn, lòng đỏ trứng màu vàng kim, nước tương có mùi thơm hải sản tỏa bốn phía.

Quyền Yến Thác nhìn tướng ăn của cô, đáy mắt nhàn nhạt thoáng qua cái gì. Anh tự tay cầm đĩa lên lấy một cái trứng gà, để tới trước mặt cô, cười nói: “Cho nhiều một mình cô ăn.”

Ngừng tạm, khóe miệng anh, nói: “Tối hôm qua cô chảy máu lại phát sốt, nên bồi bổ đi!”

Phốc ——

Sở Kiều bị sặc, lòng bàn tay vỗ nhẹ vào ngực. Cô hung hăng nhìn chằm chằm người đàn ông bên cạnh, tức giận hàm răng ngứa ngáy.

Leng keng ——

Tiếng chuông cửa đúng vào lúc này vang lên, Quyền Yến Thác xoa tay một chút, đứng dậy đi mở cửa.

Sở Kiều bưng sữa tươi lên nhấp một hớp, quay đầu nhìn một chút, đứng ngoài cửa người đàn ông mặc đồ Tây thẳng, thần thái cung kính đối với Quyền Yến Thác nói những gì, cuối cùng lại đưa tới thứ gì.

Cô đang muốn thu hồi tầm mắt, khóe mắt dư quang liếc thấy trong sân nhà xuất hiện chiếc xe kia, cả người thoáng chốc kinh ngạc đến ngây người.

Giây lát, Quyền Yến Thác đóng cửa xoay người trở lại. Anh nhẹ giơ tay lên, cái chìa khóa xe hướng về phía cô ném qua.

Sở Kiều phản ứng không kịp nữa, bản năng đưa tay tiếp được.


Nhìn trong tay chìa khóa xe, Sở Kiều khẽ vuốt chốc lát, không nhịn được hỏi anh: “Xe kia......”

“Cô cho rằng bán chiếc xe là có thể giải quyết vấn đề?” Quyền Yến Thác lần nữa ngồi vào trong ghế, cầm trứng gà chưa ăn xong tiêu diệt: “Chiếc xe kia, cô bán ít tiền như vậy? Ném không mất mặt!”

“Anh cho rằng tôi muốn a!” Sở Kiều nổi đóa, tức giận nói.

Quyền Yến Thác hung ác trợn mắt nhìn cô một cái, đưa tay đâm ở trên đầu cô, cảnh cáo nói: “Nói cho cô biết, về sau còn dám cho tôi mất mặt, tôi quất cô!”

“Đợi đã nào...!”

Sở Kiều gọi anh lại, buồn bực nói: “Chiếc xe kia anh dùng bao nhiêu tiền mua về, trở về tôi trả lại anh.”

Người đàn ông ánh mắt lạnh xuống, lộ ra dày đặt lạnh lẽo. Anh tự tay hướng cô chỉ chỉ, không hề nói chuyện, đi thẳng lên lầu.

Mất mà được lại, là Sở Kiều chưa bao giờ nghĩ tới.

Thật ra thì một chiếc xe, cô không để ý. Chỉ là bà ngoại để lại đồ cho cô, cô đều muốn bảo vệ tốt.

Công phu rất nhanh, Quyền Yến Thác thay xong quần áo xuống. Anh mặc rất ngay ngắn, Sở Kiều còn tưởng rằng anh muốn ra cửa, âm thầm vui mừng.

“Còn thất thần làm gì?”

Anh mở miệng, Sở Kiều thế này mới ý thức được, thế nhưng cũng muốn cô đi.

Đứng ở trước xe, Sở Kiều thận trọng ngồi lên, chỉ cần cô động tới bắp đùi, cảm giác rất đau.

Nhìn động tác cô quái dị, mày kiếm Quyền Yến Thác nhíu chặt, từ từ ý thức được cái gì, khóe miệng không khỏi nâng lên nụ cười.

Hummer màu đen lái ra biệt thự, một đường hướng trung tâm thành phố. Sở Kiều tỉnh táo lại, hình như có dự cảm.

Rốt cuộc, xe dừng ở bên ngoài biệt thự nhà họ Sở. Quyền Yến Thác sau khi tắt máy xe, quay đầu nhìn người bên cạnh, đột nhiên toát ra một câu nói: “Còn đau không?”

Sở Kiều ngẩng đầu lên, con ngươi đen nhánh nhuộm nước, kinh ngạc nhìn anh.

Hỏi lời này, Quyền Yến Thác cũng cảm giác mình không giải thích được.

Thu liễm lại đáy lòng kinh ngạc, Sở Kiều nhìn căn nhà này, hỏi anh: “Tại sao tới nơi này?”

Quyền Yến Thác thu hồi cười giỡn, đáy mắt thoáng qua một chút lo lắng, “ Loại chuyện buộc cô lên giường như vậy, chỉ có một mình tôi có thể làm!”

Dứt lời, anh kéo Sở Kiều, dẫn theo cô đi tới cửa chính.

Người mở cửa là Giang Tuyết Nhân, bà đứng nhìn hai người ở ngoài cửa, có chút lờ mờ phát giác ra. Trong lúc nhất thời cũng quên cho bọn họ vào đi.

Giây lát, bà phản ứng qua, vội vàng tránh ra: “Các người đã tới, mau vào.”

Quyền Yến Thác lôi kéo tay tay Sở Kiều, ngồi vào trên sô pha, thái độ bình thản, hình như cũng không khác bình thường.

Đóng cửa lại, Giang Tuyết Nhân vội phân phó người giúp việc đi châm trà. Bà đi tới, ánh mắt quét về phía Sở Kiều: “Kiều Kiều, con trở về lúc nào? Thế nào cũng không về nhà?”

Sở Kiều cụp mắt, không để ý tới bà ta.

Hai người này cũng không nhìn bà, Giang Tuyết Nhân chỉ cảm thấy lúng túng, sắc mặt trầm xuống.

“Trong nhà chỉ có một mình bà sao?” Rốt cuộc Quyền Yến Thác mở miệng, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi không nói chuyện với phụ nữ.”

Giang Tuyết Nhân tức giận sắc mặt đại biến, rồi lại không thể không nhịn lại tính khí, “Câụ muốn tìm Hoành Sanh sao? Ông ấy đang ở thư phòng, tôi kêu người giúp việc đi gọi.”

Người giúp việc nhìn thấy vẻ mặt bà không đúng, chạy đi lên lầu mời người.

“Mẹ, có phải Tư Phạm tới hay không?”

Nghe được lầu dưới giọng nói, Sở Nhạc Viện chạy xuống lầu, mặt tràn đầy tươi cười. Vậy mà, nhìn thấy hai người ngồi ở trên sô pha kia, sáng chói khuôn mặt tươi cười của cô ta thoáng chốc cứng ngắc.

Đối diện ánh mắt sắc bén ác độc kia, Sở Nhạc Viện trong lòng máy động, tỏa ra dự cảm xấu.

HẾT CHƯƠNG 50.3


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui