Editor: Lovenoo1510
Phập——
Da thịt bị vũ khí sắc bén làm bị thương, tạo ra tiếng vang rất nhỏ.
Thần kinh của Sở Kiều căng thẳng, người bên cạnh xuất hiện quá mức đột ngột, cô không có chút chuẩn bị nào, phản ứng cũng chậm hơn mấy phần so với bình thường. Thế cho nên, mới trơ mắt nhìn dao găm đâm xuống.
“Có cảnh sát!”
Trong đám người có kẻ kêu lên, Sở Kiều nghe được tiếng xe cảnh sát đến gần, nhìn thấy sắc mặt đám người Giang Hổ đại biến, rối rít chạy thục mạng.
Cô muốn ngăn cản, nhưng người đàn ông trước mặt, trên mặt đang lộ ra vẻ thống khổ.
“Như thế nào rồi?” Sở Kiều dìu anh ta về phía trước, thấy anh ta che cánh tay phải, đã rỉ ra vết máu đỏ thẫm, thấm qua áo khoác của anh ta.
Gương mặt tuấn tú của người đàn ông rũ xuống, môi miễn cưỡng cong lên: “Cũng có thể được.”
Cũng có thể được? Đây là có ý gì!
Sở Kiều mím môi, mắt chăm chú nhìn vết thương đang chảy máu của anh ta, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
Xe cảnh sát chạy tới rất nhanh, đem những người đó bắt lại toàn bộ, không có để lọt lưới. Tốc độ này, khiến cho Sở Kiều khó tránh khỏi kinh ngạc!
Nhìn thấy Quý Tư Phạm bị thương, lập tức có người an bài, rất nhanh đã có một chiếc xe cứu thương, trước tiên đem người chở tới bệnh viện. Trường hợp có chút hỗn loạn, rất có mùi vị diễn kịch.
Chỉ có một mình anh ta, nên Sở Kiều khó chối tội này, chỉ có thể cùng anh ta tới bệnh viện.
Sau khi bác sĩ khử trùng vết thương, thì bắt đầu khâu lại, một dao kia xuống tay thật nặng, vết thương phải khâu 12 mũi. Để cho an toàn, còn bắt Quý Tư Phạm đi chụp phim, kiểm tra toàn thân cao thấp một lần.
Sở Kiều ngồi ở trên ghế dài chờ đợi, trong lòng cô không có tư vị gì. Cô siết chặt hai tay, trước mắt thoáng qua một màn anh ta bị chém kia. Vốn đang bình tĩnh như nước hồ mùa thu, lại chậm rãi dập dờn giao động.
Kiểm tra xong, Quý Tư Phạm từ bên trong đi ra, cánh tay áo sơ mi cuốn lên, vải trắng băng bó thật dày.
Sở Kiều đứng lên, con ngươi đen nhánh dừng ở trên mặt của anh ta, do dự hỏi: “Quý Tư Phạm, anh……..Vì cái gì?”
Cánh tay bị băng bó, nên động tác không được thoải mái. Quý Tư Phạm cúi đầu nhìn chằm chằm cánh tay phải bị treo, giọng điệu ôn hoà, “Nhất định phải có lý do sao?”
Những lời này, khiến Sở Kiều lờ mờ phát giác. Cô đứng ở đó, tiến lui đều không đúng, nội tâm giãy giụa không ngừng.
Giữa anh ta và cô, đã sớm qua đoạn thời gian dài để không có lý do gì làm bất cứ chuyện gì cả rồi. Hôm nay anh ta tuỳ tiện xuất hiện, thay cô bị một dao này, tại sao có thể nói là không có lý do đây?
Sở Kiều khẽ nắm tay, cố chấp muốn một đáp án: “Tại sao?”
“Anh cho là, em hiểu.” Quý Tư Phạm nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô, giọng nói thong dong, ngay cả khoé miệng cũng thoáng ý cười, đều không khác như trước.
Tại chỗ này trong lòng cô, bắt đầu kịch liệt quay cuồng. Sở Kiều cụp mắt, nhớ tới lúc đầu cô luôn làm nũng, ghét bỏ anh ta lời ngon tiếng ngọt cũng không nói, mỗi khi thấy cô biểu hiện ra bộ dáng tức giận, anh ta sẽ vẫn không dỗ dành khuyên giải như cũ, chỉ khẽ vuốt ve gương mặt của cô, dịu dàng nói: “Kiều Kiều, em phải học cách hiểu anh.”
Nhưng nhiều năm như vậy, Sở Kiều tự đánh giá, cô không có học được cách hiểu anh ta.
Hành lang vang lên tiếng cộc cộc của giày cao gót, vẻ mặt Sở Nhạc Viện nóng nảy chạy tới, “Tư Phạm, anh như thế nào rồi?”
Hình như không nghĩ tới cô ta lại tới nhanh như vậy, hai mắt thâm thuý của Quý Tư Phạm giật giật, khoé môi hé ra nụ cười ôn hoà: “Khá tốt.”
Cánh tay phải của anh ta được vải trắng băng bó bằng vải trắng thật chói mắt, hốc mắt Sở Nhạc Viện đỏ ửng, không nhịn được đau lòng, bắn ánh mắt lo lắng về phía Sở Kiều.
Có kết quả chụp phim, cũng không có gì lo ngại. Bác sĩ kê chút thuốc tiêu viêm, dặn dò về nhà uống thuốc đúng giờ, định kỳ tới bệnh viện đổi thuốc. Sở Nhạc Viện nhất nhất ghi nhớ, trái tim lơ lửng cuối cùng cũng để xuống.
Đồn cảnh sát bên kia còn chưa khai báo, có người mời, theo trình tự, bọn học nên đi làm bản ghi chép.
Sở Kiều không tránh khỏi, tối nay cô là nhân vật chính, đoàn người lại lần nữa trở lại đồn cảnh sát.
Buổi tối, sau khi dùng qua bữa cơm tối, Quyền Yến Thác lái xe đưa Hạ Yên Nhiên trở về. Rồi anh lái xe về nhà chính, bà cụ đã ngủ.
Những năm này, anh trừ ở lại nhà chính thì chính là ở nhà trọ kia. Hôm nay nhà trọ nhường cho Trì Việt, nên anh chỉ có thể ru rú tại nhà. Cha mẹ không ở cùng một chỗ với bà cụ, sợ làm ầm ĩ đến cuộc sống thanh tịnh của người già.
Tính tình của anh từ nhỏ đã cương quyết, khó có thể thuần phục. Khi còn bé người anh bội phúc nhất là ông nội, Phạm Bồi Nghi không dạy dỗ được con trai, chỉ có thể đưa anh tới đây, quản giáo gia tăng nghiêm khắc.
Trở về phòng, Quyền Yến Thác trước đi tắm rửa, anh mặc đồ ngủ ngồi trên sô pha, nắm chặt khăn lông lau tóc. Trước bàn bày bình thuỷ tinh, ánh đèn chiếu ở trên, ánh sáng khúc xạ ra từ quả cầu thuỷ tinh.
Anh vê hạt châu để lên lòng bàn tay, trong mắt người đàn ông khép hờ. Xa cách khi đó, cô ấy nói: Nếu như nhớ, hãy để một viên thuỷ tinh châu vào, như vậy thì có thể đem nhung nhớ vây hãm.
Sau khi do dự một chút, anh đem hạt châu thuỷ tinh, thả nhẹ nhàng vào bình thuỷ tinh.
Thuận tay cầm điện thoại di động ra xem, Quyền Yến Thác chợt cảm thấy kinh ngạc. Anh trượt màn hình rồi gọi trở lại, Sở Kiều tắt máy.
Anh giật mình, muốn gọi nữa, thì điện thoại có một số lạ gọi tới. Nghe được nội dung cuộc điện thoại, sắc mặt người đàn ông trầm xuống.
Nhanh chóng thay quần áo, Quyền Yến Thác vội vàng xuống lầu, cầm chìa khoá xe rời đi.
Lúc trước Sở Kiều đi qua đồn cảnh sát hai lần, nên đã lập hồ sơ đối với cô, hôm nay cô lại gặp chuyện không may, tự nhiên sẽ có người kịp thời thông báo cho Quyền Yến Thác.
Đi tới đồn cảnh sát, người trong cuộc được chia ra lấy khẩu cung, tiến hành theo trình tự bình thường.
Lúc Quyền Yến Thác đến, Sở Kiều vẫn còn ở bên trong viết khẩu cung. Có người ân cần chạy tới nói, “Quyền thiếu, ngài đã tới.”
“Ừ.” Anh tìm ghế dựa ngồi xuống, vẻ mặt không nhịn được, “Phải bao lâu nữa?”
Cảnh sát mặc đồng phục lộ vẻ khó khăn, giải thích: “Chuyện tối nay, có chút phiền phức.”
Người đàn ông nhíu chặt mày kiếm, vẻ mặt lạnh xuống. Thấy anh biến sắc, người nọ vội vàng dùng ngôn ngữ ngắn gọn, đem chuyện đầy đủ nói qua một lần.
Thật đúng là phiền toái!
Ngoài phòng khẩu cung, Quyền Yến Thác thấy cánh tay phải của Quý Tư Phàm băng bó, lo lắng cười một tiếng. Thu lại đôi mắt u ám, nhớ tới lần trước Sở Kiều say rượu nỉ non, cùng với những dấu vết này để lại, anh mơ hồ đoán được những thứ gì, khoé môi thoáng hiện qua sự nóng nảy mãnh liệt.
Sở Kiều đem đầu đuôi câu chuyện nói rõ, lại gặp phải chất vấn: “Cô Sở, cô chắc chắn, là ngài Giang Hổ động thủ đả thương cô?”
“Tôi chắc chắn.” Sở Kiều gật đầu một cái, ánh mắt khẳng định.
Nghe vậy, vẻ mặt cảnh sát biến đổi, dẫn cô đến căn phòng cách vách.
Nhưng không nghĩ đến, ở căn phòng cách vách lại nhìn thấy Quyền Yến Thác. Người đàn ông tựa như đã đợi một lúc, giữa ngón tay có cầm điếu thuốc, không kiêng nể gì cả.
“Anh đã đến rồi?” Cái thời khắc nhìn thấy anh, trong lòng Sở Kiều có một tia vui mừng.
Quyền Yến Thác phủi phủi khói thuốc lá, đôi mắt thâm thuý dừng trên mặt cô, giọng nói không mặn không nhạt, “Cô gọi điện thoại cho tôi, không phải là muốn tôi tới sao?”
Vẻ mặt của anh lạnh nhạt, hình như không khác bình thường. Nhưng Sở Kiều cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó, cô nhếch môi, suy nghĩ có nên giải thích với anh chuyện tối nay hay không? Nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng, đã bị người cắt đứt.
Giây lát, Quý Tư Phạm và Sở Nhạc Viện đi vào, đồng thời đi theo, còn có luật sự biện hộ cho Giang Hổ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...