Edit:Hepc
Sở Kiều bị xe tông nằm viện, mặc dù tận lực ém tin tức, nhưng luôn có gió lùa tường.
Buổi sáng, Phạm Bồi Nghi tự mình đến bệnh viện nhìn cô, mang đến rất nhiều đồ tẩm bổ. Từ nhỏ Sở Kiều không có mẹ, lần này có mẹ chồng yêu mến, cuối cùng có thể tìm được loại tình thương đã lâu của mẹ.
"Cám ơn mẹ chồng." Nửa người trên Sở Kiều tựa vào đầu giường, tay phải không nhúc nhích được, chỉ là vết thương trên trán đã khép lại.
Cô từ từ nâng tay trái lên, ngón tay vừa muốn chạm tới cái trán vảy kết, liền bị Phạm Bồi Nghi đè tay lại.
"Đừng động."
Phạm Bồi Nghi đưa tay tém tóc rơi trên trán cô, thấy vết thương kia, không khỏi cau mày. Bà lấy túi xách móc ra một cái khăn tay tơ tằm, đắp ở đầu ngón tay lê chầm chậm nhẹ nhàng chung quanh vết sẹo của cô.
Vết thương kết vảy thì sẽ ngứa, Sở Kiều muốn lấy tay gãi.
"Không cần gãi." Phạm Bồi Nghi ngồi ở trước giường, động tác êm ái lau cho cô, dặn dò: "Bây giờ còn chưa có hết hoàn toàn, nếu lưu lại sẹo có thể sẽ khó coi."
Sở Kiều khẽ cúi thấp đầu, trái tim một mảnh chua xót. Kể từ sau khi bà ngoại qua đời, cô cũng chưa được hưởng thụ qua loại tình cảm dịu dàng này. Bây giờ mặc dù cô và ba và tốt như lúc ban đầu, nhưng ba chăm sóc, vĩnh viễn cũng không thể so sánh bằng sự tỉ mỉ của mẹ.
"Khi còn bé Sơ Nhược cũng thường bị thương, người khác cũng nói đứa nhỏ này thật xinh đẹp, dịu dàng động lòng người, nhưng nó rất bướng bỉnh, người khác đều nhìn không thấy, không biết để cho mẹ lo lắng bao nhiêu! Mỗi lần không phải bị thương ở chân chính là bị thương ở tay, mẹ sợ cào vảy, mấy ngày đó cũng nhìn chằm chằm, chỉ sợ nó bị sẹo, tương lai lớn lên khó coi! A Thác thì càng không để cho mẹ tỉnh tâm, hai đứa bé này, thật làm mẹ tức giận quá mức!" Phạm Bồi Nghi xoa vết thương cho Sở Kiều, thao thao bất tuyệt nói về hai chị em này khi còn bé, đáy mắt bộc lộ ra tình thương ấm áp của mẹ.
Mặc dù giọng nói của bà trách cứ, nhưng Sở Kiều nhìn ra được, bộ mặt bà tràn đầy hạnh phúc.
Mỗi người mẹ trong thiên hạ đều là như vậy, một mặt oán trách con mình nơi này không tốt nơi đó không được, nhưng trên đời này rốt cuộc cũng không có một người nào khác có thể thay thế loại ràng buộc máu mủ tình thâm.
Sở Kiều cụp mắt, trái tim không giấu được sự hâm mộ. Cô càng lớn lên, càng nhớ nhung mẹ mình.
"Còn ngứa sao?" Phạm Bồi Nghi cười hỏi cô.
Lắc đầu một cái, hốc mắt Sở Kiều ê ẩm, không nói gì.
Mới vừa tốt, Sở Kiều đột nhiên an tĩnh lại. Phạm Bồi Nghi thấy hai mắt cô buồn bã, chợt ý thức được cái gì. Bà giang hai tay, từ từ ôm Sở Kiều vào trong ngực, giọng nói dịu dàng: "Chớ khổ sở, về sau mẹ sẽ đối với con tốt mà."
Sở Kiều để cằm ở đầu vai của bà, chóp mũi ê ẩm muốn phát ra nước mắt, "Mẹ."
Cô kêu một tiếng thật thấp, giống như dùng rất lớn khí lực.
Đầu tiên Phạm Bồi Nghi sững sờ, sau đó cong môi lên, vuốt phía sau lưng của cô, nói: "Bé ngoan."
Cửa phòng bệnh không có đóng, Quyền Yến Thác xách theo đồ đi vào thì thấy họ ôm nhau một chỗ. Anh sợ run lên, chứng kiến tới hai mắt Sở Kiều mờ mịt, cười đi tới.
"Haizz, hai người làm gì đó? Tình cảm quá?!" Quyền Yến Thác đặt đồ trong tay ở trên tủ đầu giường, hai tay nhét vào túi liếc nhìn họ.
Phạm Bồi Nghi ngồi dậy, trợn mắt nhìn con trai một cái, nói: "Từ trong miệng con thì không câu nào dễ nghe."
Giơ tay lên khoác trên vai Phạm Bồi Nghi, Quyền Yến Thác mím môi, giọng nói chế nhạo, "Mẹ, bây giờ mẹ nhìn con trai và nàng dâu của mẹ có phải đặc biệt thuận mắt hay không?"
Đứa nhỏ này, nói thế nào đây?
Nhớ tới cách nhìn trước kia đối với Sở Kiều, vẻ mặt Phạm Bồi Nghi mất tự nhiên quay mặt, khi mu bàn tay anh vỗ xuống, nói: "Kiều Kiều vết thương không thể lơ là, mới vừa rồi bác sĩ nói rồi, cn phải lại ở một tuần lễ, không thể gấp gáp xuất viện."
Ở một tuần lễ?
Sở Kiều nhíu chặt mày, vội vàng nhờ giúp đỡ nhìn về phía Quyền Yến Thác. Lại thấy anh chỉ cười nhún nhún vai, một vẻ mặt thương mà không giúp được gì.
Giây lát, đã đến lúc Phạm Bồi Nghi chuẩn bị trở về nhà. Kể từ khi Quyền Chính Nghi bên kia gặp chuyện không may, bà cụ cũng đi theo quan tâm, thân thể không được khoẻ mạnh như xưa. Mỗi ngày bà cụ đều phải đi đến một chuyến, trong lòng mới có thể an tâm.
"Buổi trưa có người đưa canh xương tới, con phải ăn nhiều một chút, ăn bổ xung dinh dưỡng." Trước khi đi, Phạm Bồi Nghi vẫn không quên dặn dò cô, ánh mắt chân thành tha thiết.
Sở Kiều cười gật đầu một cái, khéo léo đáp lời, "Mẹ đi thong thả."
Câu mẹ này nghe hài lòng, Phạm Bồi Nghi cười ra cửa.
Đưa Phạm Bồi Nghi ra phòng bệnh, Quyền Yến Thác đứng ở cửa sổ nhìn, mắt thấy tài xế mở cửa xe, Phạm Bồi Nghi quay người lại, hướng về phía anh phất tay một cái, sau đó nàng mới lên xe.
Xe hơi màu đen lái cửa bệnh viện, Quyền Yến Thác thu hồi ánh mắt, xoay người trở lại phòng bệnh.
Tay Sở Kiều nắm chặt khăn tay tơ tằm đến ngẩn người, khóe miệng khẽ cong lên.
Người đàn ông ngồi ở bên giường, giơ tay lên vuốt chóp mũi cô, cười nói: "Em được đấy, cũng thu phục được mẹ anh."
"Tất nhiên!"
Sở Kiều hả hê hất cằm lên, nụ cười thay đổi.
Quyền Yến Thác nhìn đến mất hồn, mắt chăm chú thật chặt vào lúm đồng tiền bên má cô, anh không kìm hãm được cúi mặt xuống, hung hăng hôn môi của cô.
Cái ót bị anh đè lại, Sở Kiều không thể động đậy. Cằm cô bị người đàn ông nâng cao, theo bản năng há miệng ra, để cho lưỡi anh linh hoạt chui vào, lực mạnh mút thỏa thích liếm láp.
Cái lưỡi hơi tê tê, Sở Kiều nhăn mày, tay trái đội lên đầu vai anh, dùng sức buộc chặt.
"Oa, xấu hổ quá!"
Bỗng dưng, một giọng non nớt vang lên, "Ba, mau đưa tay mắt che!"
Hàn Nhất Nặc đưa tay bé nhỏ che mắt cô bé, chỉ là dư chút khe hở, căn bản cái gì cũng không giấu được.
"Khụ khụ!"
Hàn Thu Dương chống đỡ môi, lúng túng tằng hắng một cái, anh cúi ngườu ôm con gái lên, đưa tay che mắt cô bé.
Đứa bé ở trong lòng anh không cam lòng giãy giãy, lại không tránh thoát bàn tay Hàn Thu Dương.
Nghe được giọng Hàn Thu Dương, Sở Kiều đã đổi sắc mặt. Cô hốt hoảng đẩy người đàn ông ra trước, theo bản năng giơ tay lên che miệng, gương mặt đỏ ửng.
Thế nhưng anh lại chưa đóng cửa?!
So sánh với xấu hổ của Sở Kiều, ngược lại sắc mặt Quyền Yến Thác không có thay đổi gì. Anh khẽ xoay người, quét mắt nhìn người đàn ông đối diện, nói: "Tới rồi."
Bên này xua tan báo động, Hàn Thu Dương để con gái xuống, giọng nói lễ phép, "Đã quấy rầy."
Cũng biết là quấy rầy sao? Quyền Yến Thác liếc qua, lòng bàn tay rơi vào bên hông của Sở Kiều véo nhẹ, nếu là bọn họ không đến quấy rầy, thì vào lúc này đã có thể ăn thịt rồi!
Mặt Hàn Thu Dương áy náy, chỉ làm cho Sở Kiều càng thêm ngượng ngùng. Cô đỏ mặt cúi đầu, giọng nhát gan: "Nhanh ngồi đi."
Hàn Nhất Nặc không chịu ngồi, chạy đến bên giường, thấy thạch cao trên cánh tay Sở Kiều, mày lập tức nhíu lại, "Dì Kiều Kiều, dì có đau hay không, Nhất Nặc thổi một chút cho dì, thổi một chút sẽ không đau đớn."
Cô bé cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn ở trên cánh tay của cô nhẹ nhàng thổi.
Sở Kiều nâng môi, giơ tay lên sờ sờ đầu của cô bé. Chất tóc bé mềm mại, tóc dài đen bóng như lụa, "Cám ơn Nhất Nặc dì khỏe hơn nhiều, đã không đau."
"Dạ." Hàn Nhất Nặc thích thân cận cô, chống hai cánh tay có ít thịt, dám chen đến ngồi chính giữa Quyền Yến Thác và Sở Kiều.
Quyền Yến Thác bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là tránh ra, ngược lại ngồi ở bên trong ghế.
Sở kiều thuận tay cầm một chuỗi Hồng Đề trên bàn, đã rửa sạch, đưa tới trong tay Hàn Nhất Nặc. Cô bé vui mừng nhận lấy, lấy một hạt nhét vào miệng.
Tướng ăn trẻ em luôn đặc biệt đáng yêu. Chân mày nhíu chặc của Quyền Yến Thác buông ra, anh rút ra một miếng khăn giấy, giúp cô lau sạch sẽ chất lỏng ở khóe miệng.
"Cảm ơn chú." Hàn Nhất Nặc ngẩng đầu lên, một đôi mắt to đen cực kỳ động lòng người.
Môi Quyền Yến Thác mím lại, lòng bàn tay rơi vào đỉnh đầu của cô bé khẽ vuốt, nói: "Từ từ ăn."
Hiếm thấy anh có kiên nhẫn với đứa né, Sở Kiều cười một tiếng thật thấp, khóe mắt lộ ra dịu dàng. Cô nhếch mày, thấy ánh mắt Hàn Thu Dương ân cần, nói: "Hai người trở về lúc nào?"
Hàn Thu Dương mang theo con gái trở về nhà ba mẹ ăn mừng năm mới, trong khoảng thời gian này không có ở thành phố Duật Phong.
"Buổi chiều ngày hôm trước." Hàn Thu Dương mím môi, nụ cười trên mặt luôn làm cho người ta cảm thấy ấm áp.
--- ----
Hết chương 143.1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...