Editor: Thỏ Đần
Nghe vậy, tròng mắt sáng ngời của Tô Lê khẽ ảm đạm, Sở Kiều cố ý nói như vậy, có lòng trêu chọc cô: "Cài áo cô đeo trước ngực chính là do Thu Dương chọn, hiện tại tôi cảm thấy, rất hợp với cô."
"Hợp cái gì mà hợp?" Tô Lê vừa vuốt ve tay của cô vừa nói: "Người ta không phải đã có chủ rồi sao?"
"Có chủ cái gì cơ?"
"Không phải cô nói anh ấy có con gái rồi à?"
Đưa tay chỉ vào trán cô một cái, Sở Kiều nói: "Đó là con gái nuôi! Nói cho cô biết này, Hàn Thu Dương chưa kết hôn đâu!"
"Thật ư?" Tô Lê hồi phục lại vẻ hoạt bát, trên mặt tràn đầy kích động.
Sở Kiều cười nhún nhún vai: "Tin hay không tùy cô."
Tô Lê cười đùa quấn lấy Sở Kiều, thay đổi hoàn toàn thái độ vừa rồi, chạy trước chạy sau lấy lòng cô để tìm hiểu tin tức.
Hôm nay khách tới tham gia đông chưa từng có, mà ngay cả người không thích tham gia vào những chỗ náo nhiệt như Mai Kiệt cũng đến tham dự. Biết được tin thầy đến chúc mừng, hốc mắt Sở Kiều có chút đỏ, cảm thấy ấm áp trong lòng.
Cô cũng biết từ trước tới nay thấy luôn là người miệng cứng lòng mềm, là một người tốt
Bữa tiệc được tổ chức ở tầng trệt của khách sạn, ăn uống linh đình.
Những nhân vật có mặt mũi trong thành phố đều tới chúc mừng, nhân thủ trong nhà không đủ dùng, Trì Việt cũng bị mẹ ép tới đây, quy củ theo dõi bữa tiệc, bận rộn tiếp đón tân khách.
Lăng Cận Dương dẫn theo con gái tham gia, là anh em tốt đương nhiên anh sẽ cho mặt mũi. Anh an bài tốt cho Đồng Niệm cùng Đâu Đâu, xong xuôi cũng theo giúp đỡ tiếp đón quan khách.
Bà nội nhà họ Quyền cũng tự mình tiếp đón, dường như tất cả mọi người đều biết đến uy doanh của bà nội, vội vàng đến nịnh bợ.
Nhà họ Sở bên này cũng rất bận rộn, Giang Tuyết Nhân mặc hoa phục, cùng Sở Hoành Sanh nói chuyện với những khách nhân đến chúc mừng. Sở Nhạc Viện dù không vui vẻ gì nhưng hôm nay là ngày chị cả kết hôn, dù sao cô cũng muốn có thể hưởng ké chút mặt mũi.
Khó có ngày Quý Tư Phạm chịu kết hợp, trước sau vẫn đi theo bên cạnh cô, biểu diễn một đoạn tình cảm vợ chồng ân ân ái ái.
Một bóng dáng thanh lệ lặng yên đứng bên ngoài khách sạn. Hạ Yên Nhiên mặc một bộ lễ phục màu tím nhạc, bồi hồi đứng ở ngoài sảnh, tay giữ chặt ví da, trước sau không nhấc chân lên nổi.
Từ bên trong phòng dạ tiệc, Triển Bằng thấy được sự xuất hiện của cô, vội vàng từ trong đám người lui ra ngoài, đi tới.
"Yên Nhiên, sao em lại tới đây?" Triển Bằng đưa tay lôi cô đến bên cạnh, gương mặt tuấn tú yên lặng.
Hạ Yên Nhiên cười khổ, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Ngay cả anh cũng cảm thấy rằng em không nên tới?"
Nghe vậy, Triển Bằng mím môi không đáp.
Quyền Yến Thác đã đặc biệt dặn dò, đừng để Yên Nhiên tham dự, ý tứ kia không phải rất rõ ràng sao?!
Xoay người muốn rời đi, nhưng đột nhiên xảy ra một loạt tiếng động ở sau lưng. Hạ Yên Nhiên quay đầu, nhìn thấy người đàn ông kia đang đứng ở sảnh chính, đáy lòng đau nhói, cô cắn môi cất bước, rốt cuộc cũng không có dũng khi ở lại xem tiếp.
Mắt thấy cô rời đi, Triển Bằng thở dài, dặn dò nhân viên một tiếng, vội vàng đuổi theo.
......
Ngày một tháng một, mười giờ mười phút, các nghi thức của hôn lễ đúng giờ bắt đầu.
Song thập, hàm ý thập toàn thập mỹ.
(thập: mười)
Tiếng nhạc đặc trưng dành cho hôn lễ vang lên.
Từ cổng vòm, Sở Kiều mặc một bộ áo cưới màu trắng, sa mỏng trên đầu che đến cổ, kéo tay ba, xuất hiện dưới ánh mắt hâm mộ của mọi người.
Vào thời khắc hai chân dẫm lên thảm đỏ, dưới đáy lòng cô, cảm xúc phập phồng dao động.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Quyền Yến Thác lúc xem mắt, rồi đến lúc đào hôn, khi đi đăng kí kết hôn, sau này cô đi La Mã. Từng chuyện từng chuyện tua lại trong đầu cô như một bộ phim.
Sở Hoành Sanh mang theo con gái, đỡ cô đến trước sân khấu. Ông cầm lấy tay của cô, tự mình giao vào tay một người đàn ông khác, trái tim chua xót.
Sở Kiều thấy tia mất mát trong mắt ba, trong lòng cũng không dễ chịu. Cô cụp mắt, không dám nhìn nữa.
Nhìn thấy tình cảm phức tạp của ba và con gái, trong lòng Quyền Yến Thác tràn đầy vui mừng.(diễnnnđànnnnlêquýyyyđônnn) Anh nặng nề nắm chặt tay Sở Kiều, nhìn về phía Sở Hoành Sanh, trịnh trọng bảo đảm nói: "Cám ơn ba."
Sở Hoành Sanh vui mừng gật gật đầu, xoay người lùi về sau.
Giây lát, mục sư ở trên sân khấu dẫn dắt hai người đọc lời tuyên thề.
Toàn trường yên tĩnh bị một câu: "Ta nguyện ý" của Sở Kiều đánh vỡ, tiếng vỗ tay mãnh liệt như sấm.
Mục sư tuyên bố: "Từ giờ trở đi, hai con đã chính thức là vợ chồng."
Rào rào rào ——
Tiếng chúc phúc, tiếng huýt sáo, ồn ào vang lên, liên tiếp.
Quyền Yến Thác đưa tay vén sa mỏng trước mặt cô, đôi mắt sáng như hắc diệu thạch dịu dàng cười: "Tân hôn hạnh phúc, bà Quyền."
Sở Kiều môi đỏ mọng nhẹ nâng, miệng nở một nụ cười rạng rỡ: "Tân hôn hạnh phúc, ông Quyền."
"Hôn đi!"
"Hôn đi!"
"Hôn đi!"
Người phía dưới trăm miệng một lời, nam nam nữ nữ già trẻ lớn bé đều ồn ào lên. Quyền Yến Thác cũng không phải người luống cuống, nhưng lúc này cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi, phản ứng có chút chậm chạp.
Sở Kiều đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu không dám nhìn người khác.
Những người bằng hữu dưới sảnh mang những vẻ mặt khác nhau. Hàn Nhất Nặc che mắt, ở trong ngực Hàn Thu Dương nhìn lén. Ngược lại Đâu Đâu ra sức đẩy bàn tay của Lăng Cận Dương đang che lấy mắt mình đi, trợn to hai mắt dùng sức nhìn.
Mai Kiệt luôn luôn khác biệt với mọi người. Ông không quan tâm đến nghị luận của những người xung quanh, nhìn thấy khoảnh khắc hạnh phúc của Sở Kiều, ông cũng cảm thấy vui mừng.
Sợ Nhạc Việt cứng ngắc kéo tay chồng, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của ảnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong đám người, Trì Việt bưng cốc sâm banh, xa xa hướng về phía hai người trên đài nâng ly: chúc các ngươi hạnh phúc.
Hai người trên đài không có động tĩnh gì, mọi người cũng không có ý định bỏ qua, hét lớn không ngừng.
Quyền Yến Thác thở dài, đưa tay bưng lấy mặt của Sở Kiều, khi cô ngại ngùng e lệ, cúi đầu đặt lên một nụ hôn.
Một giọt lệ nóng bỏng lướt qua khóe mắt, Sở Kiều vòng tay ôm lấy hông của anh thật chặt, bên môi thoáng qua nụ cười ngọt ngào.
Từ đây, họ của anh cũng là họ của em.
......
Sau khi nghi thức hôn lễ trôi qua, tiệc rượu bắt đầu. Nhà họ Quyền là danh gia vọng tộc, tiệc rượu ước chừng có hơn một trăm bản. Sở Kiều thay áo cưới ra, đổi thành một bộ sườn xám màu đỏ sậm thêu kim hỏa Phượng, tóc dài bới lên, toàn thân toát lên xinh đẹp cao quý.ddlquyyyydon
Cô thay xong quần áo, đi ra ngoài, nhìn đâu cũng thấy người, lập tức cảm thấy nhức đầu. Trời ạ, như vậy mời từng bàn rượu một, không mệt chết mới lạ!
Tô Lê xách theo túi, đi theo phía sau cô, giúp cô nhận bao lì xì, cũng giúp cô mời rượu.
Quyền Yến Thác che chở vợ, cái gì đỡ hộ được liền đỡ, có thể tránh sẽ tránh, dù sao cũng không để cho Sở Kiều thua thiệt.
Mắt thấy trường hợp không tránh được, anh cúi đầu thì thầm bên tai Sở Kiều: "Em ra ngoài hóng mát một chút, một lát nữa rồi vào."
Sở Kiều liếc nhìn những người ở bàn đó, có chút phát run, lo lắng cho anh: "Anh có thể lo được không?"
"Dừng!" Quyền Yến Thác trừng mắt, nói: "Em hoài nghi năng lực của anh sao?"
Nhìn thấy màn thì thầm của đôi vợ chồng trẻ, đám người kia càng thêm ồn ào, Quyền Yến Thác vội vàng đưa Sở Kiều ra ngoài.
Tô Lê mang giày cao gót chừng 12cm dưới chân cũng mệt mỏi không chịu nổi.
Đưa tay kéo cô đến khu nghỉ ngơi, Sở Kiều rót cho cô chén nước, nói: "Cô nghỉ ngơi đi, sau đó ăn một chút gì đã rồi hẵng về. Chớ theo tôi vòng vo, rượu cần mời cũng mời xong rồi."
Tô Lê mím miệng, khổ sở nói: "Kết hôn thật mệt mỏi!"
Đúng vậy, kết hôn thật mệt mỏi, Sở Kiều cũng cảm nhận được. An ủi Tô Lê mấy câu, cô lo lắng cho Quyền Yến Thác, vội vàng quay trở lại bữa tiệc.
Từ góc cua quẹo ra ngoài, Sở Kiều đi gấp, thiếu chút nữa đụng vào một người. Thật may là người nọ đưa tay đỡ cô.
"Thật xin lỗi." Sở Kiều theo bản năng nói xin lỗi, nhìn thấy người đó liền sửng sốt.
"Bác." Nhận ra là ai, cô lễ phép chào.
Quý Uẩn gật đầu một cái, ánh mắt lướt qua mặt cô, con ngươi u ám che giấu những cảm xúc không nhìn ra được: "Kiều Kiều, dung mạo của cháu rất giống một người bạn cũ của bác."
"Bạn cũ?" Sở Kiều mắt lộ ra không hiểu.
Quý Uẩn khẽ mỉm cười, cũng không nói gì nữa, xoay người tránh ra.
Nhìn bóng lưng của ông đi xa, Sở Kiều lắc đầu, trực tiếp đi tới tiệc rượu.
Gần tới cửa, trước mắt xuất hiện hai người, Sở Kiều nhận ra, cười nói: "Dượng!"
Trì Quân Lương nghe được tiếng gọi của cô, hốt hoảng quay đầu: "Kiều, Kiều Kiều đấy à."
"Sao dượng lại ở đây?" Sở Kiều nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy phía sau ông có một bóng người, bước chân rất nhanh rời đi. Người nọ đi rất gấp, nhưng có thể thấy mơ hồ đó là một người phụ nữ.
Trì Quân Lương đi tới, ngăn trước người Sở Kiều, nói: "Ta đi ra cho tỉnh rượu, hôm nay uống hơi nhiều."
"Thật sao?" Sở Kiều hỏi ngược lại, nhận thấy được vẻ mặt cổ quái của người đối diện. Cô đưa mắt nhìn một lần nữa, vẫn không thấy được bóng dáng vừa rồi.
Náo loạn đã đủ, Trì Quân Lương kéo cô đi vào: "Vào đi thôi, một mình A Thác ở bên trong cũng không ổn."
Nghe vậy, Sở Kiều thu hồi tầm mắt, bước nhanh vào bên trong tiệc rượu.
Thời điểm cô tìm được bàn kia, Trì Việt đã uống say không biết trời đất gì, nhìn thấy cô, nói năng không rõ: "Ai ui, chị dâu trở lại."
Sở Kiều đau cả đầu, nhìn những người đều đã say nghiêng ngả đó, đưa tay cho Quyền Yến Thác vịn.
"Vợ, em trở lại à?"
Sở Kiều nhìn thấy hai mắt tỏa sáng của anh, đã cảm thấy không ổn, mới vừa rồi còn dám khoác lác, có thể giải quyết cái rắm ấy! Hai anh em nhà này đều đã say khướt cả rồi!
"Anh, chúng ta tiếp tục uống!" Trì Việt vừa nhặt lên một chai rượu định rót, lại bị người cản lại.
"Đã say như vậy rồi còn có thể uống nữa sao?"
Trì Việt xoay đầu, nhìn thấy người phía sau lập tức cười lên: "Chị à, đây là bọn cháu chắt gây chuyện, chị xử lí chúng nó đi!"
Quyền Yến Thác vỗ một cái thật mạnh vào cái ót của Trì Việt, giáo huấn: "Xem tiền đồ của ngươi đi, dám bán Kiều Kiều của anh?"
"Thôi đi, đây cũng là chị của em." Trì Việt không phục cãi lại.
Hai người này đều đã quá say, Sở Kiều bất đắc dĩ lắc đầu, ánh mắt rơi lên người của Quyền Sơ Nhược.
Quyền Sơ Nhược lạnh lùng cầm một chai rượu trên bàn lên, trực tiếp rót vào trong ly lớn: "Là phân ra uống hay một lần uống cạn?"
Những người này cũng nghe nói qua tửu lượng của cô, trong lòng chột dạ, nói: "Một lần uống cạn."
Quyền Sơ Nhược không nói hai lời, cầm lên cái ly thủy tinh cỡ lớn trước mặt, cái ly rất nhanh chỉ nhìn thấy đáy.
Sở Kiều trừng trừng mắt hạnh, hoàn toàn bị kinh ngạc đến ngây người.
Trì Việt say đến mê hoặc, căn bản cái gì cũng không biết.
Chỉ có Quyền Yến Thác đưa tay ôm hông của Sở Kiều, gương mặt tuấn tú chôn ở hõm vai của cô, môi mỏng nở một nụ cười tươi rói.
Coong ——
Quyền Sơ Nhược để xuống ly rượu, hướng về phía những người đó, nói: "Thế nào, còn muống uống không?"
"Không, không uống!"
Tửu lượng thế này, còn ai dám KIIII..AI...!!!
"Vậy tất cả đều giải tán, cần làm cái gì thì làm cái đó đi!" Sắc mặt Quyền Sơ Nhược không có chút thay đổi, khí thế mạnh mẽ trước nhau như một.
Mẹ, dám khi dễ người nhà của ta, các ngươi chán sống à?!
"Chị, chị không sao chứ?" Sở Kiều sau khi lấy lại tinh thần, vội vàng hỏi một câu.
Quyền Sơ Nhược hướng về phía cô cười cười, ánh mắt trong suốt, không nhìn thấy chút say sỉn: "Tân hôn hạnh phúc."
Cô cười lên, gương mặt hơi hồng hồng, tóc dài hiếm khi xõa xuống, toát lên vẻ đẹp tự nhiên.
Sở Kiều nhìn thấy phải ngây ngẩn, đang muốn kêu người tới giúp một tay, đã thấy Lục Cảnh Hanh trầm mặt đi tới.
"Anh rể." Sở Kiều vội vàng mở miệng gọi, ý thức được tình huống có gì đó không đúng.
Quả nhiên sau khi Lục Cảnh Hanh cười cười chúc mừng với cô, dùng một tay ôm lấy Quyền Sơ Nhược vào lòng, nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ: "Quyền, Sơ, Nhược!"
"Ơ?"
Quyền Sơ Nhược quay đầu lại nhìn chằm chằm anh, cau mày: "Nói cái gì vậy? Nói to lên một chút xem!"
Xong rồi, vẫn là say!
Sở Kiều thầm kêu một tiếng không ổn, trơ mắt nhìn Lục Cảnh Hanh vừa kéo vừa lôi người phụ nữ đã say kia rời đi.
Kéo dài từ giữa trưa đến tối, tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc. Tài xế lái xe đưa Quyền Yến Thác và Sở Kiều về biệt thự, sau đó giúp cô dìu người đàn ông say rượu vào nhà.
Đỡ người tới phòng ngủ xong tài xế mới rời đi.
Sở Kiều đóng kín cửa lại, vô cùng mệt mỏi ngã xuống giường.
Mệt chết đi được!
Đột nhiên có một cánh tay quấn lấy hông, Sở Kiều bị dọa đến mức trừng mắt thật to, phát hiện ra đó là người đàn ông có gương mặt tuấn tú nhà mình: "Mệt mỏi sao? Đau ở đâu anh giúp em xoa xoa."
"Anh......" Sở Kiều ngớ ngẩn, không phản ứng kịp: "Anh không có say sao?"
Quyền Yến Thác hả hê hất cằm, nói: "Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, sao anh có thể say chứ?!"
Mẹ nó!
Sở Kiều quăng qua một cái tát, không vui nói: "Sao anh không say mà lại để liên lụy tới Trì Việt và chị Sơ Nhược?"
"Thằng nhóc Trì Việt kia là đáng đời!" Quyền Yến Thác nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Chị anh luôn cao cao tại thượng, say một chút có vẻ có lợi hơn."
"......"
Sở Kiều hiển nhiên không hiểu được lời của anh, nhưng không có thời gian để tiêu hóa được lời vừa rồi, người đàn ông trực tiếp ôm cô lên, đi vào phòng tắm: "Tắm rửa sạch sẽ đi nào."
Trong bồn tắm có tinh dầu, còn có cánh hoa hồng, nhất định là anh đã tỉ mỉ chuẩn bị. Sở Kiều ngâm mình ở trong nước nóng, thoải mái thở dài, nhưng mà điều làm cô kinh ngạc nhất là, người đàn ông này thế mà có thể an ổn tắm, không giở trò lưu manh?!
Chỉ là sau khi tắm xong, trở lại trên giường, người đàn ông liền hiện nguyên hình.
"Anh muốn làm gì?" Sở Kiều đưa tay níu lấy dây quần áo ngủ, cắn môi hỏi anh.
"Làm em!"
Quyền Yến Thác chậm rãi đưa tay, dứt khoát xé áo ngủ của cô ra.
Từ trong miệng anh bắt đầu phát ra những lời thô tục, Sở Kiều nghe mà tim gan run sợ, quyết định đầu hàng: "Cái đó… Chân em đau."
Quyền Yến Thác đưa tay kéo bắp chân của cô, nghiêng người đè cô dưới thân, không có biểu cảm gì.
"Tay em đau, đầu em nhức, toàn thân đều đau!" Sở Kiều nhắm mắt lại, kêu lên, không nghĩ ra cách nào khác.
Tóc rơi trên khuôn mặt được người đàn ông dịu dàng vén lên, động tác êm ái của anh làm cho người ta thư thái.
Sở Kiều từ từ mở mắt, trong nháy mắt liền bị ánh mặt nhu tình của anh làm rung động.
"Quyền Yến Thác…" Loại thời điểm này, không khí tốt đẹp như vậy, Sở Kiều lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề đã đè nén thật lâu, tối nay phải hỏi cho rõ ràng: "Lần đầu tiên của anh là cùng với ai?"
"Lần đầu tiên làm gì cơ?" Mày kiếm của Quyền Yến Thác nhíu chặt.
"Anh nói xem là lần đầu tiên làm gì?" Sở Kiều giận, nụ cười lo lắng: "Chính là bọn em phụ nữ có lần đầu tiên, đàn ông các anh cũng có thể có lần đầu tiên!"
Nghe cô nói, Quyền Yến Thác cuối cùng hiểu được. Nhưng vấn đề thế này, cô muốn anh trả lời thế nào?
"Có nói hay không?" Sở Kiều nhìn anh chằm chằm, lửa giận được kìm nén chỉ cần anh không trả lời liền bộc phát.
Suy nghĩ được hơn một hồi, Quyền Yến Thác mím môi, từ từ đưa tay phải ra, nói: "Cùng nó."
Sở Kiều vừa mới nghe cũng không hiểu, sau khi lấy lại tinh thần, đỏ mặt mắng anh, tức giận nói: "Anh trả lời cho có lệ! Em đang hỏi anh, anh và...... người phụ nữ nào?"
Nói đến câu cuối cùng, giọng Sở Kiều từ từ hạ thấp xuống, trong lòng tràn ngập uất ức.
"Kiều Kiều." Quyền Yến Thác đưa tay giữ lấy mặt của cô, để cho cô nhìn thẳng hai mắt của mình, trầm giọng nói: "Trước kia đám người bọn anh đều chơi tới chơi lui, em hỏi anh cái này, anh vốn không có nhớ!"
Mà có nhớ cũng không dám nói cho cô biết đâu! Phụ nữ một khi đã ghen thì chuyện gì cũng có thể làm ra được!
Ngừng một chút, anh cúi đầu hôn lên đôi mắt đã đỏ lên của Sở Kiều, dịu dàng nói: "Khi đó anh không biết sẽ gặp được em, bằng không anh khẳng định sẽ giữ một thân trong sạch chờ em xuất hiện!"
Sở Kiều cắn môi, đôi mắt đen nhánh sáng tỏ một mảnh. Thật lòng mà nói, cô đã sớm đoán được đáp án như vậy, dù sao Quyền Yến Thác đàn ông như vậy, không thể nào đơn thuần như một tấm giấy trắng.
So đo với quá khứ cũng không có ý nghĩa gì. Hiện tại đã hỏi, cũng đã được anh trả lời, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.
"Hư ——"
Đưa tay điểm lên môi Sở Kiều, Quyền Yến Thác cúi đầu, môi mỏng rơi vào trên môi của cô, nói: "Đây là đêm tân hôn của chúng ta, không cho em suy nghĩ lung tung."
Nụ hôn của anh rơi xuống, Sở Kiều không có sức chống cự. Nụ hôn mang theo tình cảm nóng bỏng, đốt cháy hai trái tim đang yêu.
Trên cái giường khổng lồ trong phòng ngủ, chăn gối xộc xệch. Sở Kiều có nệm mềm chống đỡ sau lưng, phía trước lại đụng phải một bờ ngực rắn chắc, cô có nghĩ muốn tránh cũng không có đường để chạy.
Đêm tân hôn này, cô cũng đã mong đợi thật lâu. Nhiệt tình chôn giấu trong cơ thể, hôm nay tất cả đều thổ lộ ra ngoài.
"Ưmh!"
Sở Kiều ngẩng đầu lên, cần cổ trắng nõn kéo ra một đường cong xinh đẹp. Cô nhẹ đưa tay, lòng bàn tay rơi lên bắp thịt bền chắc của người đàn ông, dùng sức giữ chặt, rơi lên một vài vết đỏ.
Giữa răng môi phát ra âm thanh vụn vỡ, Sở Kiều nghe được âm thanh mình phát ra, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Vừa vặn người đàn ông này cố ý làm chuyện xấu, đụng vào phía trước một chút làm cô cắn chặt môi.
Tựa đầu lên vai của anh, thân thể Sở Kiều không còn chút sức lực, thấy mồ hôi chạy xuống hai má người đàn ông, đưa tay lên lau trong vô thức.
Đầu ngón tay hơi lạnh của cô lướt qua, thoáng chốc làm chấn động chút ẩn nhẫn còn sót lại của đàn ông.
Thân thể đảo lộn, cơ thể bị xoay chuyển úp mặt xuống giường. Người đàn ông giữ chặt cô, động tác hoàn toàn không chịu khống chế.
Đến thời khắc cực hạn, Quyền Yến Thác nắm chặt tay của cô, mười ngón tay nắm chặt, trong nháy mắt, Sở Kiều đem toàn bộ mình, hoàn toàn nở rộ.
Ái dục, triền miên.
Sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời bị rèm cửa sổ vừa dày vừa nặng chắn ở ngoài. Sở Kiều vùi ở trong ngực anh ngủ vô tri vô giác, cho đến khi nghe thấy tiếng ông ông ngoài cửa, mới đẩy người đàn ông bên cạnh ra.
Khó có ngày thói quen dậy sớm của Quyền Yến Thác bị phá vỡ, anh vẫn nhắm mắt, đưa tay sờ lấy điện thoại di động, cho rằng âm thanh phát ra là chuông báo thức. Anh đã tính trước đặt vé máy bay đi hưởng trăng mật vào buổi chiều vì nghĩ sáng sẽ không dậy nổi.
Điện thoại di động vẫn vang lên, Quyền Yến Thác mở mắt nhìn số điện thoại một chút, nghe máy.
Sở Kiều nghe thấy tiếng anh nói chuyện, cũng chầm chậm tỉnh táo lại. Cô nhìn nhìn thời gian, lại nhắm mắt lại hỏi anh: "Có phải điện thoại gọi chúng ta rời giường hay không?"
Người bên cạnh không trả lời, Sở Kiều cảm thấy không khí có gì đó không ổn, xoa xoa mắt, quay đầu, hỏi: "Thế nào?"
"Mau dậy đi." Quyền Yến Thác giận tái mặt, nắm điện thoại ngồi dậy, lạnh lùng nói: "Trong nhà đã xảy ra chuyện."
Sở Kiều cả kinh, bật dậy, nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt tuấn tú đang căng thẳng của Quyền Yến Thác, còn có khí tức lạnh lẽo tỏa ra xung quanh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...