Thực Hoan Giả Yêu

Edit: Hepc

Ngoài cửa sổ mưa lúc lớn lúc nhỏ, lòng Sở Kiều bình thản, vẻ mặt chuyên chú vẽ gần hoàn thành bức tranh.

Ở giữa dừng lại thật lâu, dường như cô cho rằng cả đời này vẽ không được. Nhưng tối nay, vào giờ phút này, trong lòng cô bình thản, bức vẽ này rốt cuộc ở dưới ngòi bút của cô đã hoàn thành.

Lái xe từ biệt thự ra ngoài, sắc mặt Quyền Yến Thác không tốt. Thậm chí anh không cho người đi tra, mơ hồ có thể đoán được Hạ Yên Nhiên đang ở nơi nào.

Triển Bằng lái xe đi theo sau xe anh, mắt thấy phương hướng anh lái, đầu quả tim thắt lại một cái, hình như cũng ý thức được là chỗ nào.

Ban đêm trời mưa, trong công viên không có một người. Đèn đường mờ mờ chiếu xuống, chiếu ra giọt mưa dày đặc, từng vòng nước mưa nhỏ xuống trên mặt đất rồi bắn lên.

Quyền Yến Thác che dù đi vào trong, bước chân trầm ổn. Anh đi tới cây đại thụ kia, quả nhiên thấy có bóng dáng co rúc ở trên đất, chân trái bó thạch cao rõ ràng.

"Hạ Yên Nhiên!"

Người phía trước tức giận hét lên, người ngồi ở dưới tàng cây ngẩng đầu lên, nước mưa theo mặt của cô ta chảy xuống, "Em biết anh sẽ đến mà."

Quyền Yến Thác bình tĩnh nhưng vẻ mặt lo lắng, đây là lần đầu tiên anh tức giận như vậy. Trong ấn tượng của anh, từ đầu cho tới bây giờ Hạ Yên Nhiên sẽ không làm chuyện bốc đồng như thế!

Hạ Yên Nhiên cười, buồn bã nói: "Anh tức giận sao?"

Cô ta ngửa đầu chỉ vào cái cây to này, ánh mắt u ám, "Còn nhớ cái cây này không?"


Triển Bằng nhìn thấy cô ta ở chỗ này, sắc mặt liền tối xuống. Nhìn đến gương mặt cô ta trắng bệch, hai tay anh ta xuôi ở bên người hung hăng nắm chặt, trong lòng nặng trĩu khó chịu!

Nơi này đã sớm không còn là công viên, khi còn bé mấy người bọn họ thường tới chỗ này chơi. Lần đó Hạ Yên Nhiên từ trên cây này rớt xuống, nên chân trái mới bị gãy.

Dĩ nhiên Quyền Yến Thác cũng không quên, anh mím môi, tiến lên một bước, đưa cái ô che trên đầu cô ta, ánh mắt sắc bén nhìn trên mặt của cô ta, nói "Em muốn bức anh chặt đi cái cây này sao?"

Mắt Hạ Yên Nhiên rụt lại, theo bản năng kéo chặt ống quần anh, "A Thác, anh không thể làm vậy!"

"Anh có thể!" Quyền Yến Thác ngồi xổm người xuống, gương mặt tuấn tú lạnh băng, "Nếu như em một mực như vậy, anh liền chặt cái cây này đi!"

Đột nhiên đáy lòng thắt chặc, Hạ Yên Nhiên cắn môi, nhìn anh thật sâu, nói: "Tại sao? Trước kia anh sẽ không làm như vậy đối với em? A thác, anh thay đổi rồi!"

"Trước kia anh sẽ không làm chuyện này!" Quyền Yến Thác che dù, vẻ mặt nghiêm nghị, "Nhưng Yên Nhiên à, chúng ta đã trưởng thành, cũng không trở về được như trước nữa rồi!"

Cũng không trở về được ngày ngây thơ lãng mạn kia, lúc này cô ta ngang ngược bướng bỉnh hơn rất nhiều!

Hạ Yên Nhiên lắc đầu, nước mắt lăn ra khỏi hốc mắt cùng nước mưa hợp lại với nhau, "Anh yêu cô ấy sao?"

Ánh mắt Quyền Yến Thác thâm thúy chuyển động, môi nhẹ nhàng mím lại. Anh hiểu được ‘cô ấy’ trong miệng Hạ Yên Nhiên người nào, thật ra thì anh cũng đã hỏi, anh yêu Sở Kiều rồi sao?

Cuối cùng không đợi được câu trả lời của anh, một tia sáng trong đáy mắt Hạ Yên Nhiên dần dần phai mờ.

Không lâu lắm, Quyền Yến Thác đứng lên, sự lo lắng trên mặt đã không còn nữa.

Thậm chí anh cũng không có đưa tay dìu cô ta, Hạ Yên Nhiên nhìn bóng lưng anh lạnh lùng, cả trái tim không khỏi run rẩy. Toàn thân cô ta đều phát run, giọng nói cũng run rẩy theo, "Quyền Yến Thác, anh phải để một người ở lại chỗ này sao?"

Bỗng nhiên Quyền Yến Thác dừng lại, anh cũng không có xoay người, vẫn đưa lưng về phía cô ta như cũ, gằn từng chữ: "Chúng ta từ nơi này cùng nhau rời đi, chỉ là em xoay một vòng lại một vòng muốn trở về! Yên Nhiên, là em đi lầm đường!"

Anh không phải là người lòng dạ mềm yếu, mấy lời anh nói ra, nhất định là đả thương người ta.

Những lời này, đánh tan hoàn toàn mong mỏi trong lòng Hạ Yên Nhiên. Đúng không, ban đầu bọn họ đúng là đã nói muốn quên, nhưng quanh đi quẩn lại cô ta trở lại, làm sao cũng lau không đi và nhớ lại việc đã từng xảy ra. 

Quyền Yến Thác che dù, đi tới bên cạnh Triển Bằng. Anh không nói bất cứ điều gì,nhưng trong lòng hai người đàn ông này cũng sáng tỏ.

Trở lại trong xe, Quyền Yến Thác không có lập tức rời đi. Anh nhìn thấy Triển Bằng ôm lấy Hạ Yên Nhiên, không để ý cô ta giãy giụa và kêu gào rồi dẫn cô ta đi.

Giây lát, tiếng chiếc xe Hummer màu đen rời đi, bánh xe lăn trên vũng nước làm nó bắn ra.

Ngoài cửa sổ mưa dần dần tạnh. Sở Kiều để bút trong tay xuống, cũng không có buồn ngủ. Cô vén chăn lên đi tới bên cửa sổ, lúc này mới phát giác trong sân có xe của anh.


Anh trở về lúc nào?

Sở Kiều giật mình, xoay người đi xuống lầu.

Trước cửa sổ sát đất trong phòng khách, người đàn ông nghiêng người dựa vách tường, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, thỉnh thoảng tia lửa lóe lên.

Bước chân của cô rất nhẹ, Quyền Yến Thác nhạy bén nghe được. Anh quay người lại, dập tắt điêu thuốc trong ta, hỏi cô: "Anh đánh thức em sao?"

"Không có."

Sở Kiều đi tới bên cạnh hắn, giọng bình tĩnh, "Em con chưa ngủ mà."

"Ừ!" Quyền Yến Thác đáp lời, hai mắt yên lặng.

"Tìm được người rồi sao?" Sở Kiều hỏi anh, trong lòng phức tạp. Cô cũng không nói được, lúc này cô đang suy nghĩ gì trong đầu, chỉ thuận miệng thì hỏi một câu như vậy.

Có phải cảm thấy rất khó hiểu hay không?

Sở Kiều tự giễu nghĩ, nhưng không ai cho cô đáp án.

Quyền Yến Thác gật đầu một cái, đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực, dùng sức ôm chặt, "Sở Kiều....."

Ngực của anh có chút lạnh, Sở Kiều rụt cổ một cái, giãy dụa không thoát.

Cô hít sâu một hơi, chóp mũi có mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn. Mùi thuốc lá trên người của anh, cũng không gây khó chịu cho người khác chút nào, có mùi thơm ngát của bạc hà, kèm theo hơi thở lạnh lùng của anh, tạo ra loại mùi vị đặt biệt, đơn độc thuộc về anh.

"Sở Kiều!"


Quyền Yến Thác cúi đầu lần nữa, chăm chú nhìn ánh mắt đen láy của cô, cánh môi nhỏ bé mím chặt thành một đường thẳng.

"Hả?" Sở Kiều ngẩn mặt lên, thấy đáy mắt anh có cảm xúc phức tạp.

Cô mím môi, cũng không có hỏi tới, chỉ là an tĩnh chờ đợi.

Ngoài cửa sổ bóng đêm u ám, bầu trời không có trăng, cực kỳ u ám và thê lương.

Năm ngón tay Quyền Yến Thác khẽ nắm chặt, tình cảm ở đáy lòng tràn đầy. Bàn tay anh rơi vào bên hông của Sở Kiều, kéo cô vào trong ngực ấm áp của anh, hai mắt đen láy nhẹ híp lại.

Ánh mắt của cô sáng ngời thấu đáo, Quyền Yến Thác thấy phải choáng váng. Không kìm hãm được nhớ tới đêm đó ở đỉnh núi, ở một nơi thu hẹp mà ấm áp trong lều ấy, lúc đó khóe mắt cô có nước mắt lướt qua, hôm nay lại khiến cho mu bàn tay anh có cảm giác nóng bỏng.

Tim người đàn ông rung động, trong nháy mắt cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Sở Kiều, anh yêu em sao?

Hồi lâu, Quyền Yến Thác đưa tay ôm lấy mặt của cô, môi nóng bỏng hôn vào môi cô, mang theo nhịp tim rung động của anh.

Sở Kiều không có đẩy anh, mà giang hai tay ra, vòng chắc bờ vai anh, cố gắng đáp lại nụ hôn của anh.

Một khắc kia, Sở Kiều cảm nhận rõ ràng, tim của cô đập, hòa lẫn với anh. Cùng thuận theo một chỗ, tần số đập nhanh lan ràn.

Hết chương 101


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui