Editor: Hepc
Beta: Thư
Từ đồn cảnh sát ra ngoài, chạm mặt là một chiếc Hummer màu đen. Người đàn ông tựa trước xe, trên người mặc áo jacket màu đen, ở dưới là quần quần thể thao cùng màu, màu sắc đơn điệu phối hợp trên người anh, cũng không hề tầm thường, ngược lại có loại khí thế đặc biệt lẫm liệt.
Khớp xương ngón tay của người đàn ông rõ ràng đang kẹp một điếu thuốc, môi anh chậm rãi nhả ra lớp sương mù màu trắng.
Sở Kiều đã sớm đoán được có thể gặp được anh, chẳng qua trong lòng đã tính trước nhưng thấy bộ dáng lười biếng kia của anh để cho đầu quả tim cô hung hăng thắt chặt, dâng lên cơn đau đớn âm ỉ.
Một con đường không tính là rộng rãi, anh và cô mặt đối mặt, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, nhưng cũng không hề cất bước.
Sở Kiều không dám đi tới, năm ngón tay cô khẽ nắm chặt, dường như nếu chỉ chú tâm phòng thủ thì có một số việc cũng sẽ không xảy ra.
Đáng tiếc, người đàn ông đối diện nhanh chóng dập tắt thuốc lá trong tay, lấy một túi tài liệu từ trong xe ra đi tới chỗ cô. Anh đi từng bước từng bước tới, chăm chú nhìn vào mặt Sở Kiều.
Cô bất giác muốn lui về phía sau một bước, không đường có thể lui.
Quyền Yến Thác đi tới trước mặt cô, đôi mắt kia giống như ngọc thạch đen rơi vào khuôn mặt buồn bã nhỏ nhắn của cô, đôi môi mỏng mím nhẹ. Anh không nhanh không chậm đưa tay, đầu ngón tay khẽ xoa mặt của cô, "Tài liệu em muốn đều ở nơi đây."
Anh kéo tay của cô ra, động tác tự nhiên dúi túi tài liệu vào trong tay cô.
Toàn thân Sở Kiều đều cứng ngắc, thật ra thì cô muốn ném túi tài liệu này, nhưng cô không còn chút sức lực nào, ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Trên thân người đàn ông còn có mùi thuốc lá nhàn nhạt, Quyền Yến Thác đưa tay ôm cô vào trong ngực, gương mặt tuấn tú cúi thấp xuống, đến gần bên tai của cô, nói: "Sở Kiều, bây giờ người có thể giúp cho em chỉ có anh!"
Giọng của anh trầm thấp từ tính, quanh quẩn ở bên tai giống như ma chú. Sở Kiều mở miệng không nổi để phản bác, trong lòng lan tràn lạnh lẽo theo tứ chi của cô, truyền khắp các góc trong thân thể.
Trước khi đi, Quyền Yến Thác chỉ ném cho cô ba chữ chắc chắn lại trí mạng, "Anh chờ em."
Sau đó, anh lái xe rời đi, không hề dây dưa nhiều hơn.
Sở Kiều ôm túi tài liệu, chết lặng xoay người, cô ngồi ở trong xe hòa hoãn hồi lâu, tay chân mới dần dần khôi phục tri giác. Ánh mắt cô nhìn chằm chằm về phía trước, tay lái trong tay, giống như không chịu sự khống chế của cô.
Dừng xe ở bên ngoài biệt thự, Sở Kiều cũng không tắt máy, cô nhíu mày nhìn qua tòa nhà coi như là nhà trọ của cô đi, nơi nào đó dưới đáy lòng trống không, hình như bỏ thêm cái gì vào cũng không thể lấp đầy.
Trong sân trồng trọt hoa cỏ xinh đẹp, tuy là hết lòng chăm chút, cây cối danh quý có chút mềm mại hay là bởi vì khu vực trồng mà suy yếu quá sớm. Giang Tuyết Nhân mang bao tay, đang loay hoay chăm sóc cây cối, trong tay bà ta đang cầm một cây hoa lan hơi thoi thóp, vẻ mặt như đưa đám không thôi.
Bà ta đã dốc rất nhiều tâm huyết cho bụi lan này, dẫu phí hết tâm tư bảo dưỡng thế nào thì vẫn không giữ được sao?
"Mẹ!"
Sở Nhạc Viện nhảy nhảy nhót nhót chạy đến, một tay ôm cổ bà ta, cười nói: "Hoa nhỏ này muốn chết rồi?"
"Cái đứa bé này!" Giang Tuyết Nhân mất hứng quay đầu lại, trách cứ: "Mẹ nuôi nó tốn bao nhiêu tâm huyết, con biết không?"
"Haizz, " Sở Nhạc Viện cười trộm, trêu ghẹo nói: "Một chậu hoa thôi mà."
Đàm luận với cô ta về vấn đề này thật sự không thích hợp, Giang Tuyết Nhân cúi đầu tiếp tục loay hoay với vật trong tay.
Mắt thấy bà mất mát, đôi mắt Giang Tuyết Nhân chuyển động, hướng về phía trong phòng nhà: "Tư Phạm, Tư Phạm anh mau tới đây!"
Quý Tư Phạm cho là xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy ra, "Sao vậy?"
Sở Nhạc Viện kéo tay của anh ta qua, chỉ vào chậu hoa lan cho anh ta nhìn, "Anh đi tìm một cái chậu giống như đúc ái này đi, bằng không mẹ em đứng ngồi không yên!"
"Con gái cưng!"
Giang Tuyết Nhân liếc cô ta một cái, nhưng ý cười rõ ràng.
Quý Tư Phạm nhìn loại hoa đó một chút, gương mặt tuấn tú ôn hòa, "Cũng không tính là khó tìm, anh cho người đi xem một chút."
" Nhạc Viện!" Giọng của ba mình bỗng nhiên vang lên, Sở Nhạc Viện lè lưỡi rụt cổ lại, trốn vào trong ngực chồng.
Sở Hoành Sanh mím môi đi tới, ánh mắt không nhìn ra tức giận, chỉ là giọng nói hơi lộ ra trách cứ, "Con càng ngày càng náo loạn, sao lại kêu Tư Phạm làm chuyện này?"
"Ba, " Sở Nhạc Viện mất hứng cong miệng lên, gắt giọng: "Anh ấy là con rể nhà họ Sở, không phải nên hiếu thuận với ba mẹ sao?"
" Nhạc Viện nói rất đúng, " Quý Tư Phạm đưa tay nhốt chặt hông của cô, thuận thế tiếp nhận lời của cô ta, "Khoảng thời gian trước con quá bận rộn, không có thời gian trở về thăm ba mẹ, nên lấy công chuộc tội!"
Nghe vậy, Sở Hoành Sanh vui mừng cười cười, vẻ mặt từ từ ôn hòa lại.
Sở Nhạc Viện giỏi làm không khí sôi nổi nhất, cô ta một tay kéo mẹ mình, một tay kéo ba mình, lại làm nũng lại khôi hài, tiếng cười cười nói nói gây nao động cả vườn, vui vẻ hòa thuận.
Cách đó không xa trong xe, Sở Kiều bình tĩnh nhìn một màn này, vẻ mặt hoàn toàn lạnh xuống.
Bản lãnh của Sở Nhạc Viện bản Quý Tư Phạm đã sớm biết. Anh ta nhếch miệng lên, nhưng đáy mắt cũng không có chút ý cười.
Trong khoảng cách một cái nghiêng đầu, khóe mắt Quý Tư Phạm trầm xuống, chiếc xe hơi màu đỏ phía trước đã chuyển hướng rơi vào tầm mắt của anh ta. Trong nháy mắt môi mỏng của anh ngậm lại, mím chặt thành một đường thẳng.
Mở túi tài liệu ra, tay Sở Kiều vẫn còn hơi run. Cô cẩn thận rút tờ giấy bên trong ra, xem cẩn thận từng tờ một, không chịu bỏ qua bất kỳ một chỗ chi tiết nào.
Sư việc mà cô không tra được, người đàn ông kia có biện pháp tra được, không có bỏ sót cái gì.
Mẹ thật sự tự sát, đốt than tự sát, trúng độc ô-xít-các-bon mà chết.
Những tờ giấy trắng mực đen kia đâm đau mắt cô. Sở Kiều trừng mắt nhìn, hốc mắt ê ẩm, nóng một chút, rồi lại không rơi ra thứ gì.
Cô đứng lên đi tới bên cửa sổ, cảm xúc đáy lòng hỗn loạn.
Thì ra là mẹ cùng Giang Tuyết Nhân là bạn tốt, nhà họ Giang đã từng nghèo rớt mồng tơi. Còn là bà ngoại bỏ vốn, bà ta mới có thể học đại học. Bà ta thường ra vào nơi này, sau đó mẹ kết hôn, vẫn cùng với bà ta duy trì mối quan hệ rất tốt.
Tài liệu ghi lại, có một đoạn thời gian, Sở Hoành Sanh cùng Giang Tuyết Nhân quan hệ mật thiết, hai người thường gặp mặt chung một chỗ.
Cho đến khi mẹ qua đời, ba tháng sau, Sở Hoành Sanh tái giá, cưới người đàn bà kia chính là Giang Tuyết Nhân.
Một năm sau, Sở Nhạc Viện ra đời.
"Ha ha......"
Sở Kiều nặn ra tiếng cười khản, cô nân môi lên, khóe miệng lộ ra đường cong lạnh lùng.
Vì cái gì khiến mẹ không còn hy vọng, lựa chọn tự sát?
Vì cái gì có thể khiến cho hài cốt mẹ chưa lạnh, ông ta đã cưới niềm vui mới?
Đáp án này đã miêu tả sinh động.
Khi còn bé, mỗi lần nhớ tới mẹ, Sở Kiều cũng sẽ khóc hỏi bà ngoại, mẹ của con ở nơi nào?
HẾT 93.1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...