Rầm!!!
Cửa văn phòng bị đóng sầm lại thật mạnh, Sở Kiều đặt tài liệu lên bàn, khuôn mặt cô trắng bệch vì giận dữ.
Trong giây lát, trợ lý kiên trì đến cùng, đẩy cửa bước vào, nơm nớp lo sợ, “Tổng giám đốc Kiều, về hợp đồng ký kết với Quyền thị... cô có còn xem lại một lần nữa không?”
"Đi ra ngoài!"
Sắc mặt Sở Kiều cực kỳ căng thẳng, giọng nói của cô cũng vì thế mà cất cao.
Trợ lý sợ tới mức không dám nói hai lời, vội vàng cầm cặp hồ sơ ra ngoài, hơn nữa còn đóng cửa lại thật kỹ.
Dáng vẻ đáng sợ của Tổng giám đốc hệt như muốn ăn thịt người vậy!
Trong khoảng thời gian kế tiếp sau đó, không có một người nào trong công ty dám lại gần văn phòng của Tổng giám đốc, bất kỳ ai bước vào đều bị mắng đến mức giống như “máu chó dội lên đầu”
Tương Thiếu Hằng theo Hàn Thu Dương trở lại văn phòng. Anh ta kéo ghế ngồi xuống, vẻ mặt vẫn kinh ngạc như trước, “Hàn, anh có cảm thấy chuyện này kỳ lạ không?”
"Cái gì?" Hàn Thu Dương ngồi trên chiếc ghế xoay màu đen, mắt anh sáng như ngọn đuốc.
"Sở Kiều ấy, " Tương Thiếu Hằng bĩu môi, khuôn mặt đẹp trai hiện lên vẻ khó hiểu, “Trong sơ yếu lý lịch, cô ta đâu có viết mình đã kết hôn.”
Nghe vậy, Hàn Thu Dương cũng không nói gì, đôi mắt thâm thúy của anh tựa như hồ nước đen màu mực, nhìn không ra một gợn sóng nào.
*Tiếng gõ*
Tương Thiếu Hằng gõ tay lên bàn, khuôn mặt lộ rõ vẻ không vui, anh ta nói, “Anh mau cho ý kiến đi!”
Hàn Thu Dương nở nụ cười, nhún vai, thần sắc lạnh nhạt, “Ý kiến gì? Chuyện riêng nhà người ta, người ta có quyền tự giữ cho riêng mình.”
"Vậy mà cũng gọi là riêng ư?” Tương Thiếu Hằng không ủng hộ anh, lắc đầu, “Đó gọi là không nói rõ chi tiết về tình cảnh của mình cho công ty biết.”
"Anh đó,” Hàn Thu Dương mím môi, cười khẽ, sau đó quay đầu qua nhìn sắc mặt anh ta, trêu ghẹo, "Vậy anh tính ầm ĩ thế nào?”
"Hàn Thu Dương, anh đứng về phía bên đó?” Tương Thiếu Hằng nhăn mày, ánh mắt chất vấn của anh ta nhìn thẳng vào Hàn Thu Dương.
Nửa người trên của Hàn Thu Dương dựa hẳn vào ghế xoay, đôi mắt sáng ngời của anh hiện lên ý cười. Mặc dù anh không nói gì, nhưng mọi thứ đã lộ rõ trên khuôn mặt đẹp trai của anh, Tương Thiếu Hằng vừa nhìn liền giận đến tái mặt.
"Đi đi!" Tương Thiếu Hằng từ từ đứng dậy, nói với vẻ suy sụp, “Anh đi mà che chở cho cô ta!”
Anh ta lập tức quay đầu ra ngoài, giọng nói của Hàn Thu Dương chợt vang lên ở đằng sau lưng, “Thiếu Hằng, tôi có chừng mực.”
Nghe Hàn Thu Dương nói như vậy, Tương Thiếu Hằng mới giãn hàng chân mày đang nhíu chặt. Anh ta không nói thêm lời nữa, đảo mắt một cái liền rời khỏi văn phòng.
Cả một buổi sáng, Sở Kiều không có một chút cảm hứng. Mới sáng sớm đã hờn dỗi đầy bụng, đúng lúc đó lại trở ngại vì có mặt mọi người ở đây, cô không có chỗ để phát tiệt, giấu mãi ở trong lòng mà nổi cơn khó chịu.
Cô nắm chặt bút chì trong tay rồi lại buông. Sở Kiều vốn có ý nghĩ rất hay, nhưng lúc này lại không tìm được cảm giác, do đó vẽ cũng chẳng ra hình.
"Bốp - - "
Cô giận dỗi, bỏ bút lên bàn rồi cắn môi, vô tình động đến vết thương nơi khóe miệng, đau đến mức nhíu mày.
Sở Kiều suy sụp, dựa người vào ghế xoay, tâm trạng cực kỳ phiền chán.
"Anh có thể vào không?"
Chẳng biết từ lúc nào, Hàn Thu Dương đã đứng ở bên ngoài, đưa tay gõ cửa, hỏi rất lễ phép.
Nghe tiếng của anh, Sở Kiều mới đứng dậy khỏi ghế, hỏi, “Tổng giám đốc Hàn, anh có việc gì sao?”
Hàn Thu Dương cất bước đi tới, miệng nở nụ cười dịu dàng, “Đã đến giờ ăn trưa, anh muốn mời em đi ăn.”
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, Sở Kiều mới nhận ra đang là giữa trưa, thảo nào cô đói bụng như vậy, hóa ra là đến giờ ăn cơm rồi. Cô do dự một lát rồi quay lại, cầm lấy túi xách bằng da, đi đến trước mặt anh, “Đi thôi.”
Hai người rời khỏi cao ốc Vân Tường. Tiết trời bên ngoài rất tốt, tuy rằng ánh nắng rất sáng nhưng cũng không gắt.
Hàn Thu Dương đã thi khảo sát bằng lái xe, anh đã có thể tự mình cầm lái. Sở Kiều ngồi vào vị trí bên cạnh ghế tài xế, cài dây an toàn thật chặt.
"Em muốn ăn gì?” Anh đặt hai tay lên vô lăng, quay đầu sang hỏi cô.
Sở Kiều gục đầu xuống, đáp lại với vẻ phờ phạc ỉu xìu, “Tùy ý.”
"Tùy Ý?" Hàng mày lưỡi kiếm của Hàn Thu Dương hơi nhướng lên, khuôn mặt đẹp của anh tựa như đang lúng túng, “Kiều, em ra đề cho anh khó quá, Tùy Ý là tới đâu ăn nhỉ?”
*Ý của Sở Kiều là Hàn Thu Dương tùy ý chọn chỗ, Hàn Thu Dương lại trêu cô, hỏi lại rằng Tùy Ý là chỗ nào.
"Phụt..."
Dây thần kinh căng thẳng cả buổi sáng rốt cuộc cũng được buông lỏng, Sở Kiều ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hiện lên vài phần cảm kích. Anh cố ý đùa cho cô được vui, cô có thể nhìn ra được.
"Tới Lam Điều đi.” Sở Kiều thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt hoàn toàn nở nụ cười, “Ông chủ mời khách, đương nhiên em muốn ăn ngon.”
Hàn Thu Dương dùng một tay giữ lái, một tay dịu dàng xoa đầu cô, đôi môi mỏng của anh nhoẻn có hơi cong lên.
Mới đó mà xe đã chạy đến phía ngoài Lam Điều. Hàn Thu Dương ngừng lại, dẫn người trong xe đi vào với mình.
Trước chiếc bàn dài, Sở Kiều và Hàn Thu Dương ngồi xuống, mặt đối mặt với nhau, người phục vụ lập tức bước tới.
Nhận lấy thực đơn, Hàn Thu Dương chỉ xem chung chung một lần. Anh nhíu mày, hỏi người đối diện, "Em muốn ăn gì?”
Trên thực đơn có nhiều món mà Sở Kiều thích ăn, nhưng cô lại lo về vấn đề dạ dày của mình, do đó chỉ chọn vài món ăn dễ tiêu, “Một phần hải sản xào rau, một phần súp kem bơ.”
Hàn Thu Dương không xoi mói cô ăn cái gì, anh chọn những món giống hệt cô. Sở Kiều mím môi, thuận miệng hỏi anh, “Bít tết ở đây rất ngon, anh không muốn nếm thử ư?”
"Anh không ăn món sống và món nguội.” Hàn Thu Dương nở nụ cười, khuôn mặt đẹp đầy sự dịu dàng. Nghe anh nói vậy, Sở Kiều gật đầu khen ngợi.
Món ăn nhanh chóng được mang lên, Sở Kiều cầm thìa bằng tay phải, do dự một hồi mới mở miệng, “Chuyện hôm nay... thật ngại quá.”
Cô cúi đầu xấu hổ, vẻ mặt sáng ngời, “Đã khiến mọi người chê cười!”
Buổi sáng, Quyền Yến Thác có biểu hiện như vậy, bây giờ thì chuyện đó đã lan truyền khắp công ty, Sở Kiều có miệng mà chẳng thể nói rõ trước mặt nhiều người!
"Làm sao có thể?" Hàn Thu Dương đặt thìa xuống, ngửa đầu, nhìn chằm chằm vào mắt cô, cất tiếng dịu dàng, “Kiều, không có ai chê cười em đâu.”
Cúi đầu xuống, anh bổ sung thêm một câu, “Ít nhất là anh sẽ không làm vậy.”
"Cảm ơn." Sở Kiều gậu đầu cảm động, rốt cuộc thì cõi lòng cũng bớt đi một chút lo lắng.
Hai tay cô nắm chặt lấy nhau, đặt trên bắp đùi, năm ngón tay giấu vào trong lòng bàn tay, “Em không cố ý giấu...”
"Em có quyền tự bảo vệ bản thân mình.” Hàn Thu Dương đột nhiên ngăn lời cô sắp nói ra, anh không hề có ý trách cô.
Sở Kiều chỉ cảm thấy thẳng thắn với anh thật thoải mái. Anh rất khéo hiểu lòng người, luôn luôn mang đến cho cô những cảm xúc dịu dàng.
Cô cầm cốc nước lên, uống một ngụm, sau đó rũ mắt xuống, thấp giọn nói, “Em đã đệ đơn lên tòa, đang làm thủ tục ly hôn.”
Không sao cả, cô đang muốn giải thích mọi chuyện cho Hàn Thu Dương.
"Có cần anh giúp gì không?” Hàn Thu Dương Bình tĩnh mở miệng, hỏi không nhiều lắm.
Sở Kiều mím môi cười, nói, "Tạm thời chưa cần đâu.” Đôi mắt long lanh của cô sáng lên, giọng nói thành khẩn, “Thu Dương, lẽ ra hồi sáng, em nên nói cho anh biết, nhưng mà trước mặt bạn bè, em lại không đủ thẳng thắn để nói ra.”
Lời nói của cô tràn đầy sự tự trách vì đã giấu diếm, lọt vào tai của Hàn Thu Dương lại khiến ánh mắt của anh thay đổi.
Hàn Thu Dương đưa tay lên, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Sở Kiều, anh hoàn toàn không có ý trách cứ, "Ăn cái gì đó trước đi, sau đó anh sẽ dẫn em tới một chỗ.”
Cố gắng kìm nén những cảm xúc phức tạp tận đáy lòng, Sở Kiều nghe lời anh, gật đầu, cầm lấy thìa rồi bắt đầu dùng cơm trưa.
...
Khoảng thời gian giữa trưa là lúc người ta ăn cơm nhiều nhất. Cả một con phố ẩm thực thịnh vượng, mấy nhà hàng ùn ùn mang đủ loại món ăn xào nấu đầy màu sắc lên cho thực khách, chỗ nào cũng có vẻ làm ăn rất được.
Một chiếc xe thể thao màu vàng sáng dừng lại bên vệ đường, vô số người lập tức ghé mắt nhìn. Người đàn ông trong xe đẩy cửa bước xuống, đôi giày da bóng loáng giẫm lên dầu mỡ béo ngậy trên mặt đất, trông rất chướng mắt.
Có một nhà hàng tên là Thực Huệ ở bên cạnh, cũng là nơi đông khách nhất. Đứng ở xa, nhìn từ ngoài cửa cũng có thể thấy người phục vụ bên trong đi tới đi lui, chuyển động liên hồi.
"Thưa ngài, ngài đi mấy người ạ?” Ông chủ nhìn thấy khách quý ở ngoài cửa, vội vàng bước ra chào đón.
Giang Hổ mặc đồ Tây, phong thái gây chú ý. Hắn cúi đâu, phủi phủi cổ áo của mình, hỏi, “Hứa Khả Nhi ở đâu?”
"Hứa Khả Nhi?” Ông chủ sửng sốt, ngây ngốc một hồi, mãi sau mới phản ứng kịp, “Ngài nói Đại Hứa sao?”
Giang Hổ gật đầu, chẳng hề kiên nhẫn, sắc mặt hắn không vui, “Người ở đâu?”
"Ở hẻm nhỏ phía sau." Ông chủ đưa tay chỉ, ân cần, “Tôi dẫn ngài qua đó.”
Giang Hổ nhíu mày, quét mắt nhìn khung cảnh xung quanh, sau đó mới đi theo ông chủ đến hẻm nhỏ phía sau.
Mặt tiền của con phố là nhà hàng, hẻm nhỏ ở mặt sau là sau bếp. Dưới tấm vải bạt dùng để dựng lều, Hứa Khả Nhi ngồi trên ghế đẩu, đeo tạp dề trên người, hai tay đặt trong bồn nước, động tác rửa chén nhanh nhẹn.
"Đại Hứa - -" Ông chủ chạy chầm chậm qua, cất tiếng gọi cô.
"Dạ!" Hứa Khả Nhi đáp lại theo thói quen. Cô ngẩng đầu, nhìn về hướng phía trước, sau khi trông thấy người đàn ông kia liền không khỏi giật mình.
Khung cảnh xung quanh ồn ào, Giang Hổ cất bước đi tới trước mặt cô, nhìn cô từ trên cao xuống rồi cất tiếng cười, “Sao? Không nhận ra tôi hả?”
Nước lạnh xối xuống ào ào (đang rửa chén), vẻ mặt của Hứa Khả Nhi trở nên cứng ngắc. Cô nhìn hắn, mồ hôi nhỏ từng giọt trên trán, đôi mắt không khỏi chớp chớp mấy cái.
Giang Hổ tự mình kéo cô đứng dậy, chỉ vào tạp dề rồi nhíu mày, nói, “Cởi ra, tôi đưa cô rời khỏi đây.”
Hứa Khả Nhi tự mình cởi bỏ dây buộc lưng, bỏ tạp dề sang một bên. Ánh mắt cô yên tĩnh, dường như đã sớm chờ đến ngày này.
"Hai người quen nhau?” Ông chủ nhìn mà choáng váng, một hồi sau mới hỏi.
"Ông chủ, tính tiền lương cho tôi đi.”
Hứa Khả Nhi thản nhiên nói. Ông chủ nhìn thấy Giang Hổ ăn mặc như vậy cũng không dám gây chuyện, vội vàng tính xong tiền lượng, đưa cho Hứa Khả Nhi không thiếu một xu.
Cầm lấy tiền rồi, Hứa Khả Nhi cúi đầu đếm. Số lượng không thiếu, cô mới gật đầu, “Chúng tôi thanh toán xong rồi.”
"Xong việc chưa?" Giang Hổ giận tái mặt, xoay người đi về phía trước.
Hứa Khả Nhi cất tiền vào trong túi áo, lại đi vào nhà hàng để lấy túi xách, sau đó mới bước tới chiếc xe thể thao đắt tiền, mở cửa ngồi vào.
Chiếc xe thể thao màu vàng sáng nhanh chóng chạy xa, mới đó đã mất hút không thấy đâu.
Ông chủ nhà hàng tặc lưỡi chán nản, mình cũng vừa ý con nhỏ này, nào ngờ chưa có cơ hội xuống tay, nó đã bị người ta đoạt mất!
Lái xe tới khu nhà ở cao cấp nhất của thành phố, Giang Hồ ngừng xe lại, ôm người bên cạnh vào trong thang máy.
Hắn lấy chìa khóa ra mở cửa, căn nhà trước mắt được trang hoàng lộng lẫy, đồ gia dụng đầy đủ hết cả, giá trị xa xỉ. Hắn đưa chìa khóa cho Hứa Khả Nhi, cười nói, “Cất kỹ đi, sau này, đây sẽ là chỗ ở của em.”
Căn nhà nhỏ này là Giang Hổ mua cho Hứa Khả Nhi trước đó. Hứa Khả Nhi đi xem xung quanh, cuối cùng mới quay lại phòng khách.
Giang Hổ lấy một chai nước tinh khiết từ trong tủ lạnh ra, vặn mở nắp rồi hớp một ngụm. Hắn nhíu mày, hỏi, “Ra rồi sao không tìm tôi?”
"Tìm không thấy anh.” Hứa Khả Nhi xoay người, ngồi vào ghế sofa. Chiếc ghế này được nhập từ Đức, làm bằng da thật, ngồi trên đó có cảm giác cực kỳ tiện nghi!
Cô mím môi, nói, “Anh bận lắm sao?”
Giang Hổ cúi đầu cười, dùng tay vỗ vào vị trí bên cạnh mình, ý bảo cô qua ngồi. Khoảng thời gian trước, hắn bộn bề nhiều việc, không ở trong nước, chủ yếu là vội kết hôn rồi đi ra ngoài hưởng tuần trăng mật.
Hứa Khả Nhi cũng không ngại ngùng, đứng dậy, bước qua ngồi bên cạnh hắn, vẻ mặt thản nhiên, nhàn nhạt.
"Giận à?" Hắn hơi nâng cằm cô lên, mỉm cười hỏi cô.
Hứa Khả Nhi khẽ nở nụ cười khổ, nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi hỏi, “Người mới được thả ra khỏi nhà tù có tư cách để giận sao?”
Sắc mặt của cô không tốt, cả người gầy rộc hơn so với lúc trước. Giang Hổ nhíu mày, mở ngăn kéo của chiếc bàn trà, lấy ra một quyển hợp đồng, đặt vào tay cô, “Đây là cửa hàng buôn bán ngoài phố, em thanh toán tiền thuê ba năm, sau đó em muốn làm gì, tôi sẽ sai người sắp xếp, trang hoàng lại.”
Hứa Khả Nhi nhìn chằm chằm hợp đồng trong tay, nhìn kỹ vài lần, trên môi cô mới nở nụ cười. Cô cũng không khách khí, trực tiếp trả lời anh, “Được, tôi sẽ nghĩ kỹ rồi nói cho anh biết.”
Giang Hổ nắm lấy cằm cô, cúi đầu xuống rồi hôn cô, sau đó lại nhíu mày, “Tắm rửa đi, người em có mùi gì ấy!”
Hứa Khả Nhi chỉ mặc áo sơ mi và quần jeans, toàn thân cô đầy mồ hôi. Cô cười áy náy, lập tức đứng dậy, bước vào phòng tắm.
Đóng cửa phòng lại, Hứa Khả Nhi cởi bỏ quần áo bẩn trên người, dùng tay mở vòi nước, rốt cuộc cũng có thể tắm rửa một cách thoải mái dễ chịu. Từ lúc ra tù đến nay, cô không có nơi nương tựa, được tắm sảng khoái như vậy là một điều vô cùng xa xỉ.
Tắm rửa sạch sẽ, Hứa Khả Nhi quấn khăn tắm, đứng ở trước gương, yên lặng mà ngắm kỹ khuôn mặt của mình. Mới có một năm trôi qua, da cô đen đi không ít, hai bàn tay cũng trở nên thô ráp.
Cô kéo ngăn tủ trong phòng tắm ra, bên trong có đầy đủ đồ dùng và mấy loại kem dưỡng da, không thể không nói rằng Giang Hổ rất xứng đáng để làm tình nhân.
Hứa Khả Nhi chọn loại mặt nạ dưỡng da trắng – đẹp, nhanh chóng dắp lên mặt. Cô không dám chậm trễ hơn, sợ người bên ngoài sốt ruột chờ đợi. Bây giờ, cô không có gì để lựa chọn đường sống cho mình, có thể lấy lòng người đàn ông này, cô mới sống được những ngày tháng yên lành.
Cửa phòng tắm được mở ra. Người đàn ông đang nói chuyện điện thoại trên ghế sofa, vừa thấy Hứa Khả Nhi ra ngoài, hắn liền cố ý lẩn tránh.
Hứa Khả Nhi bình thản như thường, chẳng thèm để ý có phải hắn đang gọi điện cho bà xã hay không. Cô ngồi trên giường, sấy tóc. Không bao lâu, vị trí giường phía sau cô lõm xuống dần, thân thể nóng như lửa của người đàn ông kia đang tiến gần đến.
Tắt máy sấy trong tay, Hứa Khả Nhi cũng không quay người lại. Không thể nhìn ra vẻ mặt của cô lúc này.
Giang Hổ hơi cúi đầu, khẽ ngửi mùi hương phảng phất trên tóc cô. Hắn giơ ngón tay lên, đặt trên vai cô rồi vuốt nhẹ, cảm xúc nơi đầu ngón tay vẫn trơn nhẵn như trước, không khỏi khiến khóe miệng hắn cong lên thành ý cười, “Khả Nhi, vẫn là em tốt.”
Hứa Khả Nhi xoay người lại, ánh mắt hiện lên nét cười. Cô nhìn hắn rồi hỏi, “Bà xã anh không tốt sao?”
"Cũng được lắm." Giang Hổ bĩu môi, cúi đầu, khẽ hôn lên xương quai xanh của cô. Hắn cởi khăn tắm trên người cô xuống.
Hứa Khả Nhi nằm trên giường, ngửa đầu nhìn ánh mắt tràn đầy dục vọng của hắn, cô khẽ cười, “Nếu đã là cũng được lắm, vậy sao còn tìm tôi?”
Nghe lời cô nói, Giang Hổ bật cười thành tiếng. Hắn há mồm, cắn một miếng ở trước ngực cô, nói rất mập mờ, “Chưa từng nghe câu “vợ lớn không bằng vợ nhỏ, vợ nhỏ không bằng vụng trộm” sao? Tôi luôn luôn nghĩ về em, chưa hề quên tình cảm trước kia của chúng ta!”
Câu nói của hắn là thật hay giả, Hứa Khả Nhi đều cảm thấy không cần bận tâm. Hai tay cô bấu lấy cổ hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, “Tôi cũng không quên!”
Ánh mắt Giang Hổ khẽ giật. Hắn nhìn người phụ nữ nằm dưới thân mình, thấp giọng nói, “Khả Nhi, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ bồi thường thiệt thòi một năm qua của em.”
Hứa Khả Nhi cười vô cùng dịu dàng. Cô đưa tay lên, vỗ về khuôn mặt của người đàn ông, sau đó cong eo lên, cả thân thể lẫn cõi lòng đều nghênh đón hắn tiến vào.
Đúng, hắn phải bồi thường, đám người bọn hắn nhất định đều phải bồi thường!
...
Sau khi ăn cơm trưa ở Lam Điều, Hàn Thu Dương lái xe đến trung tâm mua sắm. Sở Kiều hồ nghi đi theo anh, thấy anh chọn mua một cô búp bê barbie.
Tính tiền xong xuôi, Hàn Thu Dương lại đưa Sở Kiều rời khỏi đó, anh lái xe đến một nhà trẻ trong trung tâm thành phố.
"Đây là...?"
Sở Kiều đứng ở bên ngoài nhà trẻ, chen lấn cùng phụ huynh của mấy đứa trẻ khác, vẻ mặt cô đầy sự nghi ngờ.
Hàn Thu Dương đưa chiếc hộp búp bê barbie trong tay cho cô, giọng nói bình tĩnh, “Đến đón con gái của anh.”
"Hở?" Sở Kiều mở to hai mắt ngay tức khắc, nhìn anh với vẻ không dám tin.
Lúc này, cửa lớn của nhà trẻ được mở ra. Sở Kiều còn chưa kịp hỏi, Hàn Thu Dương đã vẫy tay về phía trước, “Nhất Nặc!”
"Ba - - "
Một bé gái mặc váy công chúa màu hồng nhạt dang rộng hai tay, chạy về hướng bên này. Hàn Thu Dương bước lên phía trước vài bước, tiện thể bế cô bé lên, hơn nữa trước đó, anh đã đứng lên ở độ cao vừa đủ, vững vàng tiếp được con gái.
Cô bé cười khanh khách, hai tay ôm sát cổ anh, thét to, “Ba tuyệt quá à!”
Trong giây lát, Hàn Thu Dương bế con gái, đi tới trước mặt Sở Kiều, “Nhất Nặc, gọi dì đi con.”
"Dì ơi!" Hàn Nhất Nặc rất nghe lời, gọi cô một tiếng thật ngọt ngào.
Sở Kiều vẫn bị chìm sâu trong cơn chấn động vừa rồi, mãi đến khi cô bé nóng vội, trợn mắt nhìn búp bê barbie trong lòng cô, “Dì ơi, có phải dì tặng búp bê cho Nhất Nặc không?”
Cô xấu hổ, lấy lại tinh thần, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt tràn đầy ý cười của Hàn Thu Dương.
"Ừ, tặng cho con đó.” Sở Kiều đưa chiếc hộp cho cô bé, mím môi cười.
"Con cảm ơn dì.” Hàn Nhất Nặc ôm lấy chiếc hộp, lắc lắc cái đầu, hỏi người đàn ông ở phía sau, “Ba ơi, Nhất Nặc nhận được không ạ?”
"Đương nhiên là được." Hàn Thu Dương cúi đầu, hôn lên khuôn mặt con gái, giọng nói của anh rất dịu dàng.
Ba nói có thể nhận, Hàn Nhất Nặc mới ôm lấy búp bê barbie, cực kỳ vui vẻ. Anh bế con gái đi về phía trước, Sở Kiều tiếp tục theo sau.
Hàn Thu Dương để con gái ngồi ở phía sau xe, hơn nữa còn thắt dây an toàn cho cô bé thật kỹ, sau đó mới trở lại vị trí của người điều khiển tay lái.
Xe chạy lên đại lộ, Sở Kiều mới dần dần hồi phục tinh thần. Cô quay đầu, nhìn đứa nhỏ ở phía sau, cảm thấy cô bé hẳn là bốn năm tuổi, dáng vẻ cực kỳ đáng yêu, hơn nữa còn có đôi mắt đen long lanh khiến người ta đặc biệt yêu thích.
Chỉ là cho dù thế nào, cô cũng không hề nghĩ tới Hàn Thu Dương có đứa con gái lớn như vậy? Chưa từng nghe nói anh kết hôn mà nhỉ?!
Hàn Thu Dương bật loa trong xe lên, âm lượng tương đối nhỏ. Thông qua kính chiếu hậu, anh trông thấy con gái đang tập trung toàn bộ tinh thần và sức lực vào cô búp bê nhỏ, do đó anh mới quay đầu đi, nhìn về phía Sở Kiều, “Có chuyện gì muốn hỏi anh à?”
"Khụ khụ!" Sở Kiều đỏ mặt vì xấu hổ, nói với vẻ mất tự nhiên, “Em cảm thấy rất bất ngờ.”
Hàn Thu Dương khẽ nhếch môi, cười nói, “Không chỉ riêng em, ai gặp Nhất Nặc rồi đều nói như vậy cả.”
Sở Kiều chợt nghẹn lời trong giây lát, không biết bản thân mình còn muốn hỏi điều gì.
Phát hiện cô nhíu mày, Hàn Thu Dương mới cong môi mỏng, thấp giọng nói, “Nhất Nặc không phải con gái ruột của anh, nó là đứa bé được anh nhận nuôi.”
"..." Vừa nãy còn kinh ngạc, chưa kịp trở lại bình thường, Sở Kiều lại bị dọa thêm một lần nữa.
"Nhận nuôi?” Sở Kiều chép miệng, hỏi anh mà chẳng dám tin.
"Đúng vậy.” Hàn Thu Dương gật đầu, khuôn mặt đẹp trai của anh trầm xuống, “Nhất Nặc là đứa trẻ bị bỏ rơi, sau khi sinh ra đã phải ở cô nhi viện.”
Một đứa trẻ đáng yêu như vậy lại bị cha mẹ vứt bỏ, lửa giận trong lòng Sở Kiều bỗng chốc bừng lên.
Trời sẩm tối, Sở Kiều ở lại nhà Hàn Thu Dương để ăn cơm. Nhất Nặc rất thích búp bê barbie, cô bé cứ quấn lấy Sở Kiều để nói lời cảm ơn, hơn nữa còn muốn cô chơi cùng mình.
Thật lòng mà nói, lúc còn nhỏ, Sở Kiều cũng không được chơi búp bê. Thấy khuôn mặt tươi cười hồn nhiên của đứa tre, cô chợt nghĩ đến thời thơ ấu, cảm xúc trỗi dậy từ tận đáy lòng sâu thẳm.
Ăn cơm tối xong, Sở Kiều lại bị cô bé quấn lấy một hồi lâu, cuối cùng vẫn là Hàn Thu Dương mở miệng, cô công chúa nhỏ nhà anh mới chịu thả người.
Cô bé theo ba đi ra tận ngoài cổng và sân, lưu luyến không rời, “Dì Kiều Kiều ơi, lần sau dì chơi búp bê với con nữa nha.”
"Được." Sở Kiều ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu cô bé. Tóc của trẻ con rất mềm mại, cực kỳ đáng yêu.
"Chúng ta ngoéo tay đi." Hàn Nhất Nặc đưa một ngón tay nhỏ ra, đôi mắt cô bé giống như đang rưng rưng.
Ánh mắt Hàn Nhất Nặc vừa đen vừa sáng, tựa như thủy tinh đen đẹp nhất. Sở Kiều nhìn mà xúc động, suýt chút nữa đã rơi nước mắt.
Cô ôm cô bé vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngoéo tay với cô bé, nói lời cam đoan, “Có thời gian rảnh rồi dì sẽ đến thăm con, được không?”
"Dạ được." Hàn Nhất Nặc cúi đầu, cất tiếng đồng ý, nhưng vẫn cảm thấy không vui.
Hàn Thu Dương bất đắc dĩ lắc đầu, anh bảo người giúp việc đưa con gái đi tắm. Hàn Nhất Nặc dựa vào vai người giúp việc, cánh tay nhỏ mũm mĩm* cử động, tiếp tục vẫy tay với Sở Kiều.
*Nguyên văn là “nhục nhục” – tức là đầy những thịt, nhưng nếu như viết vậy thì nó kỳ quá, nên mình sửa lại thành “mũm mĩm” cho hợp.
Đứa trẻ này rất biết cách khiến người khác được vui, ngay cả Sở Kiều có tình tình lạnh lùng mà cũng cảm thấy yêu thương cô bé từ tận đáy lòng, quả thật là lần đầu hiếm thấy.
"Anh tiễn em.” Hàn Thu Dương thấy con gái lên lầu rồi mới kéo Sở Kiều quay lại.
Trong sân nhà có một cây ngô đồng cao lớn, Sở Kiều cầm túi xách bằng da, trong đầu cô cứ nhớ đến tình cảnh vừa rồi.
"Nhất Nặc vốn đi theo ba mẹ anh,” Hàn Thu Dương đút hai tay vào túi, giải thích với cô, “Nhưng con bé mỗi ngày một lớn, anh muốn dẫn nó theo bên cạnh, như vậy sẽ có lợi đối với sự trưởng thành của nó.”
"Ừm." Sở Kiều gật đầu đáp lại, đồng ý với lời của Hàn Thu Dương. Đứa trẻ phải ở cùng ba mẹ mới có thể vui vẻ, ít nhất còn tốt hơn so với thời thơ ấu của cô, nếu mất đi rồi, vĩnh viễn cũng không có ai bù lại được.
"Thu Dương!" Sở Kiều ngửa đầu nhìn anh, vẻ mặt yên lặng, “Anh là người tốt.”
Bây giờ, người có lòng nhân ái và sự đồng cảm như anh đã rất hiếm.
"Đừng nói như vậy, " Khuôn mặt đẹp trai của Hàn Thu Dương nở nụ cười, đáy mắt yên lặng của anh chợt hiện lên cái gì đó, “Nhất Nặc rất đáng yêu, ai thấy con bé cũng đều đau lòng.”
Lời nói của anh không sai, nhưng người có thể biến sự thương tiếc thành hành động lại chẳng có mấy ai.
"Mà anh gạt em lâu thật ấy?” Sở Kiều phản ứng vừa kịp, trách cứ anh, “Sao không nói sớm cho em biết chứ?”
Hàng mày kiếm của Hàn Thu Dương khẽ chau lại, vẻ mặt đẹp của anh trở nên suy sụp, “Anh vốn không định nói cho em biết sớm như vậy! Nhưng hôm nay nghe em nói, giữa bạn bè với nhau nên thẳng thắn rõ ràng, anh sợ sau cùng bị em tính sổ, cho nên mới khai ra trước!”
Lời nói của anh luôn được điều chỉnh cho phù hợp với bầu không khí, Sở Kiều hờn dỗi, nhìn anh nhưng cũng không có ý oán hận.
Tiễn cô ra tới ngoài cửa lớn, Hàn Thu Dương đã sắp xếp tài xế chở cô về. Trước khi cô lên xe, anh bỗng dưng mở miệng, “Kiều này, buổi hội nghị vào ngày kia, em làm bạn nhảy của anh được không?”
"Được." Sở Kiều vui vẻ đồng ý.
Gia nhập Mộ Luyến đã hơn một năm, cô và Hàn Thu Dương tham gia không ít yến tiệc, nếu làm bạn nhảy của anh cũng không có gì ngạc nhiên cả. Cô không nghĩ sâu, đồng ý ngay tức khắc.
Chiếc xe hơi màu đen chầm chậm rời khỏi biệt thự. Hàn Thu Dương đứng ở bên vệ đường, đôi mắt thâm thúy tràn đầy ý cười, mãi đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất, anh mất thu lại nụ cười bên khóe miệng, xoay người trở về biệt thự.
Sáng sớm thức dậy, tâm trạng của Tổng giám đốc khá tốt, công nhân viên chức cao thấp ở Quyền thị đều thở nhẹ ra một hơi.
Trước bàn làm việc màu đen, Quyền Yến Thác ngồi trên ghế xoay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hợp đồng. Anh ngẫu nhiên đưa tay lên, vỗ nhẹ khóe miệng, đáy mắt lẫn vẻ mặt cũng trở nên dịu dàng.
Vết cắn nơi khóe miệng được anh xoa dần.
"Tổng giám đốc." Điện thoại nội bộ* trên bàn vang lên, “Cô Hạ bên JK muốn gặp ngài.”
*Điện thoại chỉ kết nối giữa các phòng ban trong công ty
Quyền Yến Thác ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy híp lại, “Mời cô ấy vào.”
Trong chốc lát, trợ lý mở cửa ra để dẫn người vào trong, sau đó mới rời khỏi.
"Ngồi đi."
Quyền Yến Thác chỉ vào chiếc ghế dựa ở phía đối diện, giọng nói hiền hòa.
Khóe miệng Hạ Yên Nhiên khẽ nhếch lên, nở nụ cười. Cô lấy tấm thiệp mời màu đỏ ra, đưa tới trước mặt Quyền Yến Thác, “Buổi tiệc tối ngày mai, mời Tổng giám đốc Quyền đến tham dự đúng giờ.”
Liếc sơ qua thiệp mời, Quyền Yến Thác nở nụ cười nhạt. Anh cúi đầu, tiếp tục xem giấy tờ trên bàn, “Nhất định rồi.”
Vẻ mặt của anh bỗng nhiên khác thường, Hạ Yên Nhiên căng thẳng trong lòng. Đợi nửa ngày mà vẫn không nghe anh nói chuyện, rốt cuộc thì cô không nhẫn nại thêm được nữa, nhíu mày hỏi anh, “Anh sao vậy?”
Quyền Yến Thác ngẩng đầu, nhìn cô với vẻ nghi hoặc, “Cái gì làm sao?”
Ánh mắt của anh không có một chút gợn sóng, không hề nổi gió. Sắc mặt Hạ Yên Nhiên trầm xuống, năm ngón tay bấu chặt vào nhau, “Nãy giờ anh không nói gì, em tưởng anh đang giận.”
"Không có." Quyền Yến Thác lắc đầu, bình tĩnh mở miệng, "Sau này, mấy chuyện đưa thiệp mời, em bảo trợ lý mang tới là được, không cần phải tự mình đi một chuyến như vậy.”
Hạ Yên Nhiên cắn môi, vẻ mặt tươi cười hoàn toàn lạnh đi. Cô hơi cúi đầu, cố gắng giảm bớt sự phẫn nộ trong lòng.
Lời này của anh có ý gì? Nghĩa là sau này, anh không muốn gặp cô sao?
Một năm qua, nếu không phải cô cố gắng mượn công việc để thuận lợi đến gặp anh, bọn họ cũng không có cơ hội để gặp mặt nhau.
Không phải anh muốn ly sao? Tại sao anh và cô lại ngày càng trở nên xa lạ?!
Hạ Yên Nhiên nuốt giận vào lòng, khóe miệng tươi cười đã trở nên cứng ngắc, “Không sao cả, vội tới đây để đưa thiệp mời là em tự nguyện. Nếu không còn việc gì thì em đi trước, ngày mai gặp lại.”
"Được." Quyền Yến Thác cũng không ngẩng đầu, ánh mắt anh đang nhìn chăm chằm mớ giấy tờ trong tay.
Nhìn thoáng qua dáng vẻ hòa nhã của anh, tay phải của Hạ Yên Nhiên chợt nắm chặt dây đeo của túi xách bằng da, sắc mặt lộ rõ vẻ hờn giận.
Cửa văn phòng nhẹ nhàng khép lại, Quyền Yến Thác dời mắt khỏi giấy tờ, ngược lại còn nhìn vào tấm thiệp mời. Anh mở thiệp ra, đôi mắt như hai viên đá màu đen sáng loáng chợt lóe lên, môi mỏng cũng nhoẻn thành một đường cong.
Hết chương 86
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...