Editor: Hepc
Hành lang an tĩnh, đột ngột vang lên một tiếng hét.
Khóe mắt Trì Việt trầm xuống, nhấc chân liền chạy tới hướng trước mặt. Âm thanh kia anh ta nghe là tiếng hét của Sở Kiều.
“Sở Kiều ——”
Ánh đèn hành lang không phải rất sáng, màu vàng nhàn nhạt.
Cửa kiếng trong suốt, Sở Kiều ngồi bệt trên mặt thảm màu xanh dương, cả người tựa vào góc tường, đôi tay ôm ở đầu run lẩy bẩy.
“Sở Kiều!”
Trì Việt nhanh bước chạy tới, ngồi xuống bên người cô. Anh ta theo ánh mắt hoảng sợ của cô, thấy ngay phía trên cửa kiếng đối diện, có sợi dây treo thứ gì máu dầm dề, sắc máu màu đỏ tươi vẫn còn chảy xuống dưới.
Giọt giọt, vẩy ra trên thảm trải sàn, vết máu nhìn thấy mà ghê.
Đưa tay ôm mặt của cô ấn vào trong ngực, Trì Việt ngăn trở tầm mắt của cô, gương mặt tuấn tú âm trầm tới cực điểm. Anh ta híp con mắt nhìn sang, thứ bị treo là một con thỏ bị lột da.
Người trong ngực run rẩy không ngớt, Trì Việt cúi đầu nhìn cô một cái, khom lưng ôm cô lên, sải bước hướng thang máy đi tới.
Theo xuống thang máy, Sở Kiều không nói lời nào, hai mắt đen nhánh ngơ ngác, ánh mắt không có tiêu cự.
“Sở Kiều?” trong lòng Trì Việt hốt hoảng, nhỏ giọng gọi cô, “Chị không sao chứ?”
Cô không nói lời nào, trên mặt cũng không có bất kỳ biến hóa gì.
Trì Việt ôm hai cánh tay của cô không nhịn được nắm chặt, duy nhất có thể cảm thấy chính là thân thể cô đang run rẩy không ngớt. Anh ta không làm gì, chỉ có thể cúi đầu, dùng gương mặt dán lên cái trán của cô.
Nhiệt độ trên trán cô lạnh lẽo, làm cho chân mày Trì Việt cau chặt hơn.
Mở cửa xe ôm cô đi vào, Trì Việt nhanh chóng lên xe nổ máy, lái xe đến bệnh viện thành phố.
Dọc theo đường đi, không biết vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, chạy nhanh tới bệnh viện. Tùy ý dừng xe ở bên ngoài bệnh viện, Trì Việt ôm lấy Sở Kiều, hai cái chân dài chạy lên cầu thang, đưa cô đến phòng cấp cứu lầu hai.
Y tá cản anh ta ở ngoài cửa, không cho phép người thân đi vào ảnh hưởng đến chẩn đoán bệnh.
Nửa giờ sau, bác sĩ mặc áo choàng trắng đi ra, “Bệnh nhân bị sợ quá mức, cần nằm viện quan sát.”
Gương mặt tuấn mỹ của Trì Việt lẫm liệt, gấp giọng nói: “Nghiêm trọng không?”
“Trước mắt còn chưa có phát hiện ra triệu chứng gì.” Bác sĩ lấy khẩu trang xuống, chuyên nghiệp giải thích: “Chỉ là còn phải tiếp tục quan sát, nếu như có triệu chứng cùng hành động khác thường, phải kịp thời tiến hành chữa trị tâm lí.”
Bác sĩ giao phó mấy câu nói, liền an bài y tá chuyển bệnh nhân qua phòng bệnh.
Trì Việt làm thủ tục nhập viện xong, do dự nhiều lần, vẫn lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Quyền Yến Thác.
Trở lại phòng bệnh, y tá đã đã xắp xếp xong. Thấy được anh ta đi vào, nhỏ giọng nói: “Bệnh nhân đã tiêm thuốc an thần, đại khái sau một tiếng mới có thể tỉnh lại, tối nay trong phòng bệnh người không thể rời đi, người thân phải tuân thủ, có bất kỳ khác thường gì kịp thời cho chúng tôi biết.”
Y tá nói dai như giẻ rách, nói nửa ngày, Trì Việt không nhịn được cau mày, miễn cưỡng gật đầu coi như là nghe được.
Y tá liếc nhìn người trên giường, trái tim âm thầm thở dài, mất mác đi ra ngoài. Người con gái này thật có phúc khí, có một bạn trai con nhà giàu lại đẹp trai!
Trong phòng bệnh an tĩnh, người nằm trên giường nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Trì Việt khẽ cúi người xuống, đưa tay sờ trán của cô, nhiệt độ rất nóng.
Mặc dù cô nhắm mắt lại, nhưng lông mày thanh tú nhíu chặt, đôi tay cũng gắt gao níu lấy chăn, một nỗi sợ hãi cực độ cùng bộ dáng lo lắng.
Bác sĩ nói là kinh sợ quá độ.
Môi mỏng Trì Việt mím chặt, vẻ mặt lo lắng. Đừng nói là một người phụ nữ mềm yếu, chính anh ta thình lình thấy cũng sẽ bị hù dọa, mẹ nó đúng là thủ đoạn hạ lưu, là thằng nào làm ra?!
Hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập, khóe mắt Trì Việt trầm xuống, đôi tay chạm trên mặt Sở Kiều từ từ thu lại.
Cửa phòng bệnh “Cạch” bị người đẩy ra, Quyền Yến Thác sải bước đi vào, giọng nói từ tính căng thẳng: “Sở Kiều!”
“Suỵt ——”
Ngón tay Trì Việt chỉ ở trên môi, xoay người nhìn anh chằm chằm, âm thanh rất thấp: “Cô ấy còn chưa có tỉnh.”
Người trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch. Quyền Yến Thác đi tới bên giường, thân hình to lớn đi phía trước, trong nháy mắt ngăn Trì Việt ở phía sau, ngăn anh ta cùng với người ở trên giường ra.
Trì Việt bị anh chen lên che mất khuông mặt, lập tức giận tái mặt, bất quá bận tâm đến người ngủ mê man, chỉ có thể nhịn không lên tiếng, trầm mặc ngồi vào bên trên trên sô pha.
Người đàn ông ngồi ở bên giường, đưa tay rơi vào cái trán của cô, nhiệt độ nóng bỏng dưới lòng bàn tay để cho anh cau mày, hỏi “Bác sĩ nói thế nào?”
“Chích thuốc hạ sốt, sau đó là có thể hạ sốt.” Âm thanh Trì Việt buồn buồn, mắt nhìn chằm chằm của cánh tay của anh đặt ở trên mặt Sở Kiều.
Sở Kiều nhắm mắt lại, thân thể thỉnh thoảng co rút một cái, hiển nhiên là đang gặp ác mộng. Cô vô ý thức cắn chặt môi, cánh môi lưu lại một dấu răng thật sâu.
“Thả lỏng......”
Quyền Yến Thác cúi đầu, môi mỏng đến gần bên tai của cô, dịu dàng thì thầm. Anh quay đầu đi, nhẹ nhàng hôn trán của cô, cố gắng hóa giải sợ hãi cùng áp lực của cô.
Sở Kiều không hề mở mắt, đôi mày thanh tú vẫn nhíu chặt như cũ, chỉ là hàm răng đang cắn môi dần dần buông ra.
Mắt thấy cô buông cánh môi ra, Quyền Yến Thác mới thở phào nhẹ nhõm, nâng tay của cô lên giữ trong lòng bàn tay, dịu dàng nói: “Đừng sợ, anh ở đây.”
Có lẽ là nghe được lời anh nói, ngón tay Sở Kiều nắm chặt buông ra, vẻ mặt so mới vừa rồi an tĩnh rất nhiều.
Thấy cô biến hóa, gương mặt tuấn tú Trì Việt trầm xuống, so với vừa rồi càng thêm khó coi.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Quyền Yến Thác quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trì Việt. Mới vừa rồi nhận được điện thoại của anh ta, cũng không có nói rõ ràng, tình huống cụ thể thế nào cũng không hiểu rõ.
Môi Trì Việt mím chặt, bắt buộc mình dời ánh mắt đi, không nhìn tới bọn họ đang nắm chặt tay, trầm giọng nói rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn sự việc xảy ra, cũng không có bất kỳ giấu giếm nào.
Nghe anh ta nói xong, trong lòng Quyền Yến Thác đã có mấy phần suy đoán, anh lấy điện thoại di động ra bấm mã số, liền chờ tin tức.
“Mục đích của cậu đã đạt được?” Người đàn ông đột nhiên mở miệng, âm thanh lộ ra lạnh lẻo.
Trì Việt bĩu môi, ánh mắt khinh thường nói, “Cô ấy sớm muộn gì cũng sẽ biết.”
“Không sai!” Môi Quyền Yến Thác nâng lên, khóe miệng lộ ra nụ cười để cho anh ta không hiểu, “Cho nên tôi nên cám ơn cậu.”
Hai mắt thâm thúy của anh nhuộm chút ý cười, vẻ mặt khó phân biệt. Trì Việt nhìn nụ cười của anh, tim chìm xuống, cảm giác buồn buồn, có chút không thở nổi.
Điện thoại di động trong túi reo lên, Quyền Yến Thác nhìn điện thoại đứng lên đi tới cửa sổ nghe. Anh nghe giọng nói trong điện thoại, sắc mặt càng ngày càng khó coi.
Giây lát, anh tắt điện thoại di động, trầm mặt xoay người.
“Người nào?” Trì Việt đứng lên, híp mắt hỏi. Anh ta tự nhiên hiểu cú điện thoại này, là Quyền Yến Thác tra được người chủ mưu chuyện đêm nay!
“Giang Hổ!”
Là hắn ta?
Trì Việt đối với người này có ấn tượng, lần đó tìm Sở Kiều gấy phiền toái chính là cái người đàn ông này, hơn nữa anh ta cũng động thủ với hắn!
Quyền Yến Thác cất di động xong, đi tới bên giường nhìn một chút, Sở Kiều còn chưa có dấu hiệu thức tỉnh. Anh khe khẽ thở dài, ghé mắt nhìn thấy Trì Việt, môi mỏng mím chặt, nói: “Coi chừng cô ấy.”
Lúc này, tâm tư của hai người bọn họ nhất trí, đều muốn bảo vệ tốt người trên giường bệnh.
Trì Việt gật đầu một cái, mắt thấy anh xoay người rời đi.
Từ bệnh viện thành phố ra ngoài, Quyền Yến Thác trực tiếp lái xe đi tới Mê Sắc, người phái đi nói là Giang Hổ ở chỗ này.
Đậu xe được, anh trầm mặt đi vào trong, quản lý thấy anh khí sắc bất thường, cẩn thận nhận lời nói: “Quyền thiếu, sao có một mình ngài?”
“Giang Hổ đang ở đâu?” Đứng ở cửa cầu thang, Quyền Yến Thác quét mắt nhìn lên.
Quản lý sững sững, nghĩ thầm bình thường Quyền gia không chung đụng cùng Giang Hổ, thế nào hôm nay tới hỏi? Nhưng mà anh đã hỏi, mình cũng không dám giấu giếm, cười nói: “Ở phòng số ba.”
Khóe mắt Quyền Yến Thác trầm xuống, cất bước lên lầu, trầm giọng phân phó: “Anh canh chừng người đi, một lát trên lầu có động tĩnh gì cũng không cho phép người nào xông vào!”
“Cái này......” Người qua lại ở lầu rất phức tạp, quản lý tự nhiên biết trong miệng anh nói động tĩnh là có ý gì. Chỉ là Mê Sắc là chỗ ăn chơi, nếu quả thật gây ra chuyện gì, cũng không dễ mà dọn dẹp.
Thấy vẻ mặt anh ta do dự, sắc mặt Quyền Yến Thác không vui, nói: “Thế nào, muốn tôi gọi điện thoại cho ông chủ các người à?”
“Dĩ nhiên không phải.” Quản lý cười cười xấu hổ, không dám chất vấn, “Tôi hiểu ý của ngài rồi.”
Nghe vậy, Quyền Yến Thác không có ở nói thêm cái gì, cất bước đi lên lầu.
Đẩy ra cửa phòng, bên trong một mảnh khói mù lượn lờ. Trên sô pha màu đen có nam nam nữ nữ, ấp ấp ôm ôm, âm thanh mập mờ bên tai không dứt.
Trên sô pha, Giang Hổ ôm mỹ nữ mặc váy trắng trong ngực, vóc người hạng nhất. Hắn nâng cằm mỹ nhân, đang ghé vào bên tai cô nàng nói chuyện, bàn tay giữ chặt hông của cô nàng.
Quyền Yến Thác mở cửa ra, lập tức có người thấy anh tới đây. Đám người này, cũng không cùng anh qua lại, chỉ là tất cả đều là có chút giá trị bản thân, biết anh là ai, vội thân thiện chào hỏi, “Quyền thiếu, tại sao ngài cũng tới?”
Giang Hổ ngẩng đầu lên, nụ cười trên mặt không kịp thu lại. Hắn quay đầu, lại thấy Quyền Yến Thác đã đi tới gần hắn, tiện tay từ trên bàn trà cầm một chai rượu lên, hướng về phía hắn đập tới.
Quyền Yến Thác ra tay thật nhanh, Giang Hổ cũng không thấy rõ ràng, liền nghe được “Ba” một tiếng, chai rượu đập trên đầu hắn vỡ vụn.
“A ——”
Mỹ nhân bên người hét một tiếng, ôm đầu từ trong ngực hắn né ra. Trên váy trắng dính không ít vết rượu, còn có vết máu đỏ thẫm.
Trong phòng bao mọi người không ngờ, những người đi cùng Giang Hổ phản ứng lại, rối rít cầm vật trong tay lên, nhào qua Quyền Yến Thác.
“Con mẹ nó thằng nào chán sống rồi cứ tới đây!”
Quyền Yến Thác vứt chai rượu vỡ trong tay, từ trên bàn cầm lên một nắm ở trong tay, chỉ vào những người đó quát.
“Mẹ kiếp!” Giang Hổ ôm đầu, máu trên trán chảy ra: “ Quyền Yến Thác, mày dám đánh tao!”
“Đánh mày?” Quyền Yến Thác cười lạnh, đáy mắt ánh sáng ác độc, “Mày dám ra tay với phụ nữ, hôm nay ông đánh chết mày!”
Nghe được anh nói, vẻ mặt Giang Hổ có chút tránh né, vẫn mạnh miệng như cũ nói: “Cái gì phụ nữ? Mày uống lộn thuốc, tới đây nổi điên với tao!”
Quyền Yến Thác tiến lên một bước, nhấc chân đá về phía hắn, mắng: “Mày chết đi!”
Dứt lời, Quyền Yến Thác nghiêng người tiến lên, một tay bắt lại đầu vai hắn, một tay bắt cổ của hắn, trong giây lát Giang Hổ bị tấn công, còn chưa kịp đánh trả, đầu gối Quyền Yến Thác liền không chút do dự hung hăng đá vào bụng hắn.
Trên đầu Giang Hổ còn chảy máu, đau đến kêu không ra được tiếng, chân mềm nhũn cả người lui về phía sau ngã quỵ, theo vách tường chậm rãi trợt xuống ngồi trên đất, sắc mặt khổ sở ôm bụng, người co rút thành một cục.
Cả quá trình nhanh như tia chớp, đám người lập tức sôi trào.
Người Quyền Yến Thác tránh ra một bên, nhìn những người đó, tức giận nói: “Hôm nay là chuyện của tao với nó, thằng nào chen vào thằng đó chết!”
Có vài người trong lòng rụt rè, len lén trốn về sau mà tránh ra. Cũng có người quan hệ cùng Giang Hổ không cạn, tìm kiếm đồ rồi như ong vỡ tổ vọt tới phía trước.
Quyền Yến Thác không chút hoang mang tránh né mấy cái, cuộn tay áo lên, tiện tay cầm bình rượu trên bàn cũng giơ lên, có một cái thì đập một người, có một đôi đập một đôi, con mắt đều không nháy một chút.
Xuống tay càng ngày càng hung ác, trong phòng một mảnh hỗn độn kêu rên.
Động tĩnh bên này quá lớn, lại không người nào dám đi vào khuyên can, kinh động người chung quanh phòng bao. Vốn là Lục Cảnh Hanh tỉnh rượu ra ngoài, ai ngờ nhìn thấy Quyền Yến Thác nổi nóng đánh nhau, lập tức vạch mọi người đang vây xem ra liền xông tới.
“A Thác, dừng tay!”
Lục Cảnh Hanh từ sau lưng anh đi lên, dùng sức ngừng động tác của anh, “Dừng tay, đánh nữa sẽ xảy ra án mạng!”
Hai mắt Quyền Yến Thác đỏ tươi, mơ hồ lộ ra sát khí. Bản lĩnh Lục Cảnh Hanh không tồi, nhưng vẫn là dồn hết sức mới kéo anh qua một bên.
Có người đứng dậy từ dưới đất, vuốt ve muốn lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát, bị Lục Cảnh Hanh một cước đá văng.
Lúc này Giang Hổ khẽ trở lại bình thường, mặt đầy máu ngẩng đầu lên, mắng: “Quyền Yến Thác, mày chờ đó cho tao! Ông đây không tha cho mày đâu!”
Nghe được hắn nói, Quyền Yến Thác giùng giằng lại muốn tiến lên, lại bị Lục Cảnh Hanh dùng sức kéo lại.
Thấy người trên đất, Lục Cảnh Hanh tốn sức nhận ra, khẽ cười nói: “Vậy thì thật là tốt, tôi cũng muốn xem một chút nhà họ Giang có bản lãnh gì? nhà họ Quyền không đủ, còn có nhà họ Lục, anh thử làm đi!”
Lời này khí thế mười phần, ai cũng không dám lên tiếng. Nhà họ Quyền đã quá hiển hách, còn có nhà họ Lục như thể chân tay, những người đó cũng cụp đuôi, không ai dám tiếp tục khiêu khích.
Lục Cảnh Hanh quét mắt tình hình trận chiến, mặc dù kịch liệt, chỉ là chút vết thương ngoài da. Nghiêm trọng nhất chính là Giang Hổ, khắp người đều là máu, chỉ là còn có thể nói chuyện, suy nghĩ cũng không còn hỗn loạn, khẳng định không chết được.
Lôi kéo người bên cạnh, Lục Cảnh Hanh dẫn anh đến bên cạnh phòng bao.
Chuyện mới vừa rồi quậy một phát, mọi người trong phòng bao đi mất. Lục Cảnh Hanh đè anh vào trong ghế sofa, sắc mặt trầm xuống: “Chuyện lớn gì thế, phải tự thân em đánh nhau?”
Quyền Yến Thác lắc lắc mu bàn tay sưng đỏ, nửa người trên dựa vào sau sô pha. Mấy ngày nay thế nhưng đánh nhau hai trận vì cô!
Anh híp mắt không nói lời nào, Lục Cảnh Hanh cũng không hỏi nữa, xoay người ngồi ở bên cạnh anh, đưa tới ly rượu.
Nhận lấy ly rượu, Quyền Yến Thác ngửa đầu uống, hầu kết khiêu gợi chuyển động trên dưới.
“Vì phụ nữ?” Lục Cảnh Hanh liếc nhìn anh, nhếch miệng lên.
Quyền Yến Thác để cái ly trên khay trà, nhíu mày nhìn anh ấy chằm chằm, “Anh rể, không ngờ con người anh thích bát quái*.”
(*Bát quái nghĩa như buôn dưa lê, tám chuyện linh tinh, nói chuyện của người khác)
“Thật sao?” Lục Cảnh Hanh nhún nhún vai, gương mặt tuấn tú mỉm cười, nói: “Có lẽ chuyện bát quái của em đáng xem!”
Ánh mắt của anh ấy giống y như chị mình, ánh mắt Quyền Yến Thác mất tự nhiên lảng tránh đi, đứng lên đi ra ngoài: “Anh rể, chuyện đêm nay cảm ơn anh.”
Nếu không phải là Lục Cảnh Hanh kịp thời xuất hiện, không chừng đã có người chết.
“A Thác!”
Anh ấy nhíu mày liếc nhìn bóng lưng của Quyền Yến Thác, giọng nói chìm xuống, “Không muốn bị chị em càu nhàu, không nên náo loạn nữa! Em biết mà, nếu cô ấy nổi đóa, anh cũng không giúp được em đâu.”
Quyền Yến Thác không hề quay đầu lại, phất phất tay coi như là nghe được. Uống xong ly rượu trong tay, Lục Cảnh Hanh cũng đứng dậy rời đi, anh ấy đi qua căn phòng vừa rồi, bên trong đã thu thập sạch sẽ, dấu vết gì cũng không nhìn thấy được.
Ánh sáng phòng bệnh rất tối, Trì Việt ngồi ở bên giường, mắt chăm chú nhìn người trên giường bệnh. Nhìn thấy cô có động tĩnh, lập tức mừng rỡ hô: “Sở Kiều, chị đã tỉnh?”
“Tôi ở bệnh viện sao?” Sở Kiều ngồi dậy, mở miệng âm thanh khàn khàn, thật không tốt.
Trì Việt kéo tay của cô, giọng nói dịu dàng: “Đúng, ở bệnh viện.”
Sắc mặt của cô trắng bệch, mắt không tự chủ nhìn một vòng. Trì Việt nhìn ra được, cô đang tìm người.
Nhớ tới vừa rồi bộ dáng cô bị dọa sợ, Trì Việt kinh ngạc không dứt, anh ta đột nhiên đưa tay ôm cô vào trong ngực, tình cảm bắt đầu phun trào nói: “Sở Kiều, em thích chị! Về sau để cho em bảo vệ chị mạnh khỏe có được hay không?”
Sở Kiều bị anh ta kéo, ánh mắt ngơ ngác nhìn một điểm nào đó không có biểu cảm gì. Giây lát, cô đưa tay khe khẽ đẩy ngực của anh ta ra, nói: “Tôi mệt rồi.”
Trì Việt đợi không được đáp án của cô, chỉ có thể đỡ cô nằm xuống, vẫn như cũ ngồi ở bên giường coi chừng.
Tiếng hít thở đều đều của Sở Kiều, Trì Việt đưa tay đắp chăn lại cho cô, liền nghe được có tiếng bước chân tới gần. Anh ta cho là Quyền Yến Thác trở lại, đứng dậy từ phòng bệnh đi ra.
“Trì thiếu”
Nhìn thấy người bên ngoài, Trì Việt sững sờ, lại nghe người kia nói: “Bà cụ mời cậu trở về.”
Lúc này kêu anh ta trở về, tự nhiên Trì Việt không nguyện ý.
Anh ta xoay người muốn đi, bị chặn lại lần nữa, “ Bà cụ nói, cần phải làm cho cậu trở về.”
Ánh mắt Trì Việt lóe lên, vẻ mặt khó coi. Nếu Bà cụ có thể phái người tìm tới nơi này, vậy khẳng định cũng biết chuyện của Sở Kiều, anh ta do dự một chút rốt cuộc thỏa hiệp.
Không lâu, Quyền Yến Thác chạy đến bệnh viện, đẩy cửa phòng bệnh ra cũng không thấy bóng dáng Trì Việt. Mày kiếm anh nhíu chặt, nghĩ thầm tiểu tử chết tiệt này chạy đi nơi nào? Không phải để cho anh ta trông chừng người sao?
Không kịp ngẫm nghĩ nữa, anh đi tới bên giường sờ cái trán Sở Kiều, nhiệt độ đã giảm xuống.
Quyền Yến Thác thở phào nhẹ nhõm, liếc thấy trên mu bàn tay dính vết máu, vội vàng đi tới phòng vệ sinh đi rửa sạch.
Người nằm trên giường, đưa lưng về phía anh. Nghe phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Sở Kiều mở mắt, đáy mắt lại không nhìn ra bất kỳ tâm tình phập phồng gì.
Rửa tay sạch sẽ, Quyền Yến Thác xoay người trở lại, nhìn thấy Sở Kiều nghiêng người sang, ngủ an ổn. Anh ngồi ở mép giường, lẳng lặng đưa mắt nhìn gương mặt của cô, cả đêm cũng không chợp mắt.
Sắc trời hơi sáng, Quyền Yến Thác liền cầm chìa khóa xe lên, rón rén đi ra cửa mua bữa ăn sáng. Anh cố ý lái xe đi mua bánh xốp cùng cháo, bước chân nhanh nhẹn trở lại phòng bệnh.
Vốn là người nằm ở trên giường bệnh giờ không thấy bóng dáng. Trên giường trống không, Quyền Yến Thác cả kinh, vội vàng xoay người đi ra ngoài tìm người.
Y tá nói, bệnh nhân mới vừa đi.
Quyền Yến Thác không nói hai lời, xoay người xuống lầu, lái xe nhanh chóng chạy về nhà. Một mình cô từ bệnh viện ra ngoài, cũng không còn chỗ nào đi, chắc là trở về biệt thự.
Chiếc Hummer màu đen rất nhanh lái về biệt thự, người đàn ông đậu xe, xách theo đồ xuống xe, mở khóa cửa vân tay.
Cửa trước cửa có áo khoác cùng giày của cô, trái tim Quyền Yến Thác lơ lửng buông lỏng một chút, cất bước đi vào bên trong.
“Sở Kiều.....”
Anh kêu lên, phòng khách không có ai, lại tiếp tục đi tới phòng bếp.
Đi đến phòng bếp, Quyền Yến Thác nhíu mày nhìn sang, chỉ thấy Sở Kiều ghé vào bồn bếp, che miệng nôn ọe.
“Sở Kiều!” Quyền Yến Thác chạy tới, kinh hãi nói: “Em làm sao vậy?”
Hai tay Sở Kiều vịn bồn, khó chịu nói không ra lời, cô đưa tay chỉ bên cạnh, là một chai sốt cà chua, màu sắc đỏ tươi trên mặt bàn.
Thấy màu sắc đỏ tươi, Quyền Yến Thác lập tức phản ứng kịp, dùng khăn giấy lau sạch sẽ. Trở tay ôm cô vào trong ngực, “Không có chuyện gì, chỉ là sốt cà chua!”
Trán Sở Kiều đều là mồ hôi lạnh, mệt lả dựa trong ngực anh không thể động đậy.
Đôi tay ôm chặt hông của cô, Quyền Yến Thác rõ ràng cảm nhận được thân thể run rẩy của cô, còn có nhiệt độ lạnh lẽo. Anh cúi đầu, nhìn thấy khuôn mặt cô nhỏ nhắn trắng bệch, trong nháy mắt mày kiếm nhíu chặc.
Tối hôm qua thật dọa cô sợ, nhìn thấy màu đỏ cũng phản ứng lớn thế này!
Chặn ngang ôm cô lên, Quyền Yến Thác ôm trở lại phòng ngủ trên lầu, đặt cô lên trên giường, hỏi “Tại sao không ở bệnh viện?”
Sở Kiều rút ra một miếng khăn giấy lau mồ hôi, âm thanh thật thấp, “Tôi không thích bệnh viện.”
Lần trước cô bị bệnh bao tử nằm viện cũng nói như vậy, Quyền Yến Thác lắc đầu một cái, không muốn tiếp tục cái đề tài này, mỉm cười hỏi cô: “Anh mua bữa sáng, em ăn không?”
Nhắc tới bữa ăn sáng, Sở Kiều liền nhớ lại một màn kia, sắc mặt càng thay đổi.
Quyền Yến Thác đưa tay ôm cô vào lòng, môi mỏng mím chặt, “Đừng sợ, không có chuyện gì!”
Không có chuyện gì.
Sở Kiều lặp lại một lần lời của anh, nhẹ nhàng tựa đầu vào trên vai của anh, sợ hãi nơi đáy mắt từ từ bình phục lại.
Lòng bàn tay của cô có một mảnh lạnh lẽo, Quyền Yến Thác nhẹ nhàng nắm ở trong tay, ánh mắt nhuộm tàn khốc. Lá gan Sở Kiều rất nhỏ bé, bình thường ngay cả một phim kịnh dị cũng không dám xem, trong lúc bất chợt nhìn thấy loại đồ vật này nhất định là làm cho sợ hãi!
Mẹ nó, còn chưa kịp thu thập bọn họ, Giang Hổ còn dám gây chuyện?!
Lồng ngực người đàn ông ấm áp bền chắc, cho người cảm giác rất an toàn. Sở Kiều tựa vào đầu vai anh, đột nhiên nghĩ đến cái gì, từ trên vai anh ngẩng mặt lên, bỗng nhiên nói: “Tôi muốn đi ngủ.”
Tinh thần của cô thật sự không được tốt, Quyền Yến Thác buông tay ra, kéo lên chăn cho cô, không hề rời đi, “Ngủ đi, anh trông chừng em.”
Nếu là lúc trước, Sở Kiều nhất định sẽ cảm động. Nhưng lúc này lòng của cô trầm tĩnh như nước, không có nổi nửa điểm gợn sóng.
Cô nhắm mắt lại, không lâu tiếng hít thở đều đều truyền đến.
Hồi lâu, Quyền Yến Thác xác định cô ngủ say, gương mặt căng thẳng mới buông lỏng xuống. Anh cúi đầu quét mắt thấy ống tay áo dính vết máu, vội vàng đi vào phòng tắm tắm.
Thay quần áo ở nhà sạch sẽ, anh lại trở về bên giường, vén chăn lên nằm xuống.
Tối hôm qua một đêm không có ngủ, Quyền Yến Thác cảm giác mệt chết đi. Anh ở sau lưng ôm hông của cô, theo thói quen chôn gương mặt tuấn tú ở sau gáy cô, ngửi nhẹ mùi thơm trên người cô chậm rãi ngủ.
Cũng không biết trải qua bao lâu, Quyền Yến Thác nhắm mắt lại lật người, đưa tay sờ sờ, lại sờ tới một mảnh trống không, không có gì cả.
Chần chờ mấy giây, anh mới ngồi dậy, theo bản năng kêu: “Sở Kiều?”
Ngoài cửa sổ trời chiều dần dần tối, màu sắc nhuộm đầy nửa bầu trời.
Cửa phòng ngủ bên ngoài mở ra, hai chân Sở Kiều ôm đầu gối mà ngồi, nghiêng người dựa vào cửa sổ, ánh mắt xa xăm.
Quyền Yến Thác nhăn mày, không tự chủ hỏi cô: “Em sao lại ngồi ở chỗ này?”
Trời chiều nơi xa rủ xuống, ngón tay Sở Kiều chạm vào cửa sổ thủy tinh, đầu ngón tay lạnh lẽo thấm vào tim cô.
“Quyền Yến Thác!”
Sở Kiều nhẹ nhàng gọi anh, mắt vẫn như cũ nhìn chằm chằm về phía trước, giọng điệu kiên định, “Chúng ta ly hôn thôi.”
Cô nói rất dễ dàng, đôi mắt đen nhánh yên lặng như biển.
Ly hôn?
Trong nháy mắt Quyền Yến Thác giận tái mặt, môi lạnh bạc mím chặt thành một đường thẳng.
Hết chương 76.
---bingbong---
Thật may Lục Cảnh Hanh kịp thời xuất hiện.
Cảm nhận chương 76 như thế nào....mọi người cho ý kiến đi
Chương 77 sẽ tiếp diễn ra sao
cmt cho vui nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...