Thực Hoan Giả Yêu

Người đàn ông bên kia điện thoại cười cười, giọng nói đầy từ tính: "Mười phút nữa anh đến, chúng ta ra ngoài ăn."

Sở Kiều đồng ý, cúp điện thoại.

Vẻ mặt Tô Lê hâm mộ, ghen tỵ than thở: "Có thể đừng ngọt ngào như vậy được hay không chứ!"

Dọn dẹp đồ đạc xong, khóe miệng Sở Kiều nở một nụ cười, ngẩng đầu lên hỏi: "ĐI cùng chứ?"

Hứa Khả Nhi khoát tay cự tuyệt, trả lời: "Tớ có hẹn với bạn rồi."

Cô ấy không đi, Tô Lê đang high cũng như quả bóng bị xì, uể oải nói: "Aizzz, cũng ta người nào về nhà người đấy tìm mẹ, cũng đủ ngọt ngào lãng mạn rồi!"

Sở Kiều đưa tay ra cù Tô Lê, Tô Lế hét lên trốn, Hứa Khả Nhi đi sau hai người chỉ cười gượng gạo.

Đi ra khỏi tòa nhà, Quyền Yến Thác đã dừng xe đợi ở bên đường rồi.

Sở Kiều khẽ mỉm cười, đáy mắt không tự chủ mà toát ra những tia dịu dàng.

Tô Lê kéo Hứa Khả Nhi qua bên đó chào hỏi rồi thức thời rời đi.

"Lên xe."

Mở cửa xe, Sở Kiều ngồi ở ghế lại phụ, cười hỏi anh: "Hôm nay chúng ta đi đâu ăn cơm?"

"Em muốn đi đâu?" Người đàn ông quay mặt sang, ánh mắt thâm thúy rơi vào má lúm đồng tiền của cô.

Hiếm lắm anh mới chủ động hỏi, Sở Kiều thụ sủng nhược kinh, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đến Lam Điều đi!"

Dừng lại một chút, cô khẽ cong khóe môi, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào anh: "Hôm nay em mời."

Quyền Yến Thác trầm mặc một lúc, khởi động xe, khẽ ừ một tiếng, coi như là ngầm cho phép. Tâm trạng cô tốt, anh cũng không muốn làm cô mất hứng.

Mới đầu Tô Lê muốn đi dạo phố, nhưng Hứa Khả Nhi lấy cớ là có chuyện, đến đường phía trước thì hai người liền chia tay.

Xác định là Tô Lê là đã đi khỏi, Hứa Khả Nhi mới xoay người đi về hướng ngược lại. Ven đường có một chiếc xe thể thao màu vàng, nhìn dáng vẻ người đàn ông ở trong xe rõ ràng là không đợi được nữa rồi.

"Lâu vậy sao?"

Hứa Khả Nhi mở cửa xe ngồi vào, dịu dàng nói: "Ừ, có một chút chuyện."


Giang Hổ đưa taya khởi động xe, vẻ mặt không vui, "Khả Nhi, em còn có thể tiếp tục lừa gạt được bao lâu nữa? Sớm muộn gì hai người họ cũng biết chuyện của chúng ta."

Lời anh nói, làm cho mặt Hứa Khả Nhi cứng đờ, cô cúi đầu không nói gì. Sao khi cô tốt nghiệp đại học, vẫn luôn cùng với Sở Kiều và Tô Lê lên kế hoạch thành lập nên Thời Nhan, mặc dù có đôi chút bất đồng nhưng vẫn được coi là bạn bè.

Những chuyện như phản bội bạn bè như vậy, quả thật là thẹn với lòng, trong thâm cô vẫn thầm đấu tranh.

"Chuyện hôm nay có thuận lợi không?" Giang Hổ đổi đề tài.

Hứa Khả Nhi gật đầu một cái: "Thuận lợi, chỉ cần chờ đợi nữa thôi."

Cô quay đầu đi, ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén: "Khối vải anh đưa cho em, rốt cuộc là có vấn đề gì?"

Giang Hổ đánh tay lái, một tia sáng bỗng lóe lên trong đôi mắt. Anh ta ôm thắt lưng Hứa Khả Nhi, kéo cô đến gần, nói nhỏ bên tai cô.

Sau khi nghe lời anh nói, Hứa Khả Nhi đẩy anh ra, tức giận nói: "Cái gì? Các anh làm như vậy chắc chắn sẽ liên lụy đến tôi!"

"Sợ cái gì chứ?" Giang Hổ cười xòa, "Chỉ cần em sống chết không thừa nhận, họ có thể làm gì em? Huống hồ, chuyện như vậy phần lớn chính là đòi tiền bồi thường, không có gì là lớn cả."

Cái này cũng không sai, Hứa Khả Nhi lăn lộn trong giới thời trang cũng được một thời gian rồi, những chuyện như vậy cũng gặp qua không ít, hầu hết đều được giải quyết bằng tiền bồi thường, thậm chí có người còn chẳn cần tiền bồi thường.

Hứa Khả Nhi nhìn ra phía cửa sổ xe, ngón tay xiết chặt túi xách. Cô tự nói với bản thân mình, Sở Kiều mất đi cơ hội lần này, vẫn còn có thể có cơ hội sau! Nhưng nếu cô không nắm lấy cơ hội bây giờ, cuộc sống sau này không thể tính tiếp được rồi!

Chọn tới Lam Điều dùng cơm, vốn là Sở Kiều muốn tự khao bản thân. Nhưng khi gặp bốn người khác, cô lập tức có cảm giác máu chó tràn ngập thế giới.

Vận khí của cô, quả thật là không đi mua sổ xố đúng là đáng tiếc!

Đừng nói là cô, ngay cả Quyền Yến Thác cũng cảm thấy, đây cũng thật là tà CMN môn!

Lần này đúng là đáng chế giễu, tất cả mọi người đều tụ tập đầy đủ.

Bên trái Sở Kiều, Phùng Thiên Chân kéo tay Trì Việt, trông có vẻ rất ngọt ngào. Mà bên phải cô, Triển Bằng đứng sóng vai với Hạ Yên Nhiên, tuy không được coi là thân mật nhưng có vẻ rất hài hòa.

Đỉnh đầu Quyền Yến Thác có ba sợi hắc tuyến rơi xuống, anh rất muốn xoay người đi về.

Người đánh vỡ cục diện bế tắc này chính là Triển Bằng, anh mỉm cười hợp lễ, nói: "Tất cả mọi người đều quen biết, hay là chúng ta cùng ăn đi."

Anh đi về phía trước, dưới ánh mắt khiếp sợ của Hạ Yên Nhiên, ôm lấy eo cô kéo cô ngồi xuống.


Sau đó Trì Việt và Phùng Thiên Chân cũng ngồi xuống.

Vào lúc này, Sở Kiều cũng không thể phất tay áo bỏ đi. Cô trầm tĩnh cười, dắt lấy tay người bên cạnh, cả hai người cùng qua đó ngồi xuống.

Mọi người mặt đối mặt, một lần nữa lâm vào bầu không khí lúng túng.

Mọi người chẳng ai nói gì, Phùng Thiên Chân bình thường bướng bỉnh hoạt bát cũng cúi đầu im lặng.

Triển Bằng nghi hoặc nhíu mày, quay đầy nhìn về phía người bên cạnh. Chỗ này, trừ Sở Kiều ra, họ đều là những người cùng nhau lớn lên, sao hôm nay ngồi cùng nhau lại im lặng thế?

Hạ Yên Nhiên nhún vai mỉm cười, dáng vẻ như cô cũng không hiểu.

"Gọi đồ ăn đi!"

Quyền Yến Thác mím môi một chút, gọi phục vụ, anh cũng muốn ăn xong sớm một chút rồi đi về.

Trì Việt ở bên cạnh không lên tiếng, đôi mắt liếc nhìn gương mặt của Sở Kiều, vẻ mặt cũng u ám dần.

Thời gian chờ đồ ăn, Sở Kiều ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hạ Yên Nhiên. Hôm nay đến tập đoàn JK, toàn là trợ lý của cô ấy ra mặt, cũng không thấy cô ấy đâu.

Xuất phát từ lễ phéo, Sở Kiều khách khí hỏi: "Tổng giám đốc Hạ, chân của cô không sao chứ?"

Dường như là không nghĩ đến cô sẽ hỏi, Hạ Yên Nhiên sửng sốt một chút, sắc mặt vẫn như thường: "Không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát thôi."

Nghe được lời cô ta nói, trong giây lát Trì Việt ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn vào mặt Sở Kiều. Thấy vẻ mặt cô không có gì thay đổi lớn, anh mới không ra mặt.

Quyền Yến Thác ngồi yên lặng, đã nhìn thấy hết sự thay đổi rất nhỏ trong vẻ mặt của Trì Việt. Anh khẽ nhếch môi mỏng, phóng một ánh mắt lạnh thấu xương qua, thấy vẻ mặt Trì Việt lại càng phức tạp.

"Em lại đi bơi?" Triển Bằng cau mày, liếc nhìn người bên cạnh: "Không phải anh đã bảo là mùa đông không nên đi bơi sao?"

Ngữ khí của anh vô cùng tự nhiên, nhưng lại làm vẻ mặt Hạ Yên Nhiên trở nên vặn vẹo. Theo bản năng cô nhìn về phía Quyền Yến Thác, chỉ thấy đôi mắt sâu như biển của anh liếc qua cô một cái.

Đôi mi thanh tú của Hạ Yên Nhiên nhíu chặt lại, đúng lúc phục vụ đưa đồ ăn lên, cô liền chuyển chủ đề, "Ăn thôi."

Hai đôi ở trước mặt, nhìn ai cũng ân ái. Phùng Thiên Chân biết chuyện của nhà họ Hạ và nhà họ Quyền, đại viện của cô dường như là nhà ai cũng biết.


Bên này, Triển Bằng gắp món cá, bỏ xương cá đi rồi đặt trước mặt Hạ Yên Nhiên, gương mặt tuấn tú nở ra một nụ cười tràn đầy dịu dàng.

Bên kia, Sở Kiều muốn ăn cơm, nhưng lại bị Quyền Yến Thác kéo lại, đẩy bát canh đến trước mặt cô: "Uống canh trước."

Phùng Thiên Chân cắn môi, nhìn người đàn ông bên cạnh. Nhưng Trì Việt chỉ cúi đầu, tự cắt miếng thịt bò trong đĩa của mình, cơ bản là nhìn cũng không thèm nhìn cô một cái chứ đừng nói đến quan tâm.

Nếu như không phải mẹ Quyền sống chết bắt anh đi ăn với cô một bữa thì sợ rằng bữa cơm này Trì Việt cũng không thèm ăn với cô ấy chứ,

Đáy lòng dâng lên một chút ê ẩm chua xót, Phùng Thiên Chân cúi đầu, không muốn ăn một chút nào hết.

Không muốn ăn, không chỉ có Phùng Thiên Chân.

Sở Kiều nuốt không trôi, mặc dù đã rất cố gắng, nhưng làm thế nào cũng không nuốt nổi. Từ ngày nhìn thấy Hạ Yên Nhiên ở hồ bơi, trong lòng cô luôn có một loại cảm giác kì lạ, loại cảm giác này làm thế nào cũng không xua tan hết được.

"Xin lỗi, em đi rửa tay một chút. 

Đặt khăn ăn xuống, Sở Kiều kéo ghế đứng dậy.

Không khí trên bàn ăn vẫn kì lạ như cũ. Sở Bằng chủ động mở miệng, câu được câu không trò truyện với Quyền Yến Thác, Trì Việt cơ bản không tham dự vào, rõ ràng chỉ là qua loa lấy lệ.

Sở Kiều đứng trước bồn rửa tay, cô rửa tay, thở dài một hơi rồi đẩy cửa đi ra.

Ở hành lang bên ngoài, Trì Việt đứng dựa lưng vào vách tường, hai chân thon dài vắt vào nhau, nhìn thấy cô bước ra, đôi mắt đen như mực nhìn mãi vào mặt cô.

"Có việc gì sao?"

Thấy ánh mắt của anh, Sở Kiều ngạc nhiên, không hiểu mà hỏi anh.

Trì Việt vứt tàn thuốc trong tay đi, đi về phía trước: "Em biết Hạ Yên Nhiên?"

"Biết." Sở Kiều thành thật trả lời.

"Cô ta đã nói gì với em?" Trì Việt nắm chặt tay. lại hỏi thêm một câu.

Sở Kiều khẽ cười, hỏi vặn lại anh: "Cô ấy có gì cần nói với em sao?"

Ánh mắt của cô trong veo, hoàn toàn không phải là nói dối. Trì Việt mím môi, đoán là cô cũng chưa biết.

Trì Việt khẽ cúi đầu, chần chừ một lúc mới lên tiếng hỏi cô: "Anh của anh có hỏi em không? Lúc đính hôn ai đưa em đi ấy?"

Thì ra là định hỏi cái này?

Sở Kiều cười trộm, muốn trêu chọc anh: "Có chứ!"

"Hỏi như thế nào?" Trì Việt nhíu mày càng chặt, vẻ mặt bất an: "Em đã nói thế nào? Anh ấy có làm gì em không?"


Sự lo lắng sốt ruột trong mắt anh làm cho Sở Kiều cảm động, nhưng chẳng qua cũng chỉ là cảm động thôi.

Cô thở dài, thu vẻ mặt đàu giỡn lại: "Trì Việt, em đã nói hết cho anh ấy nghe rồi."

"Sau đó thì sao?" Trì Việt ngớ ngẩn, thốt lên.

Đôi mắt sáng của Sở kiều thản nhiên, nói thẳng: "Không có sau đó nữa rồi."

Trì Việt trầm mặc, một chỗ nào đó sâu trong trái tim đau nhói lên.

Đứng sau một chiếc cột ở hành lang, Hạ Yên Nhiên lẳng lặng đứng ở đó, biểu cảm trên mặt cũng phỉa thay đổi đến mấy lần. Cũng không phải là cô cố ý nghe lén, chẳng qua là thấy Sở Kiều và Trì Việt đứng một chỗ nên tò mò, mà lại không chạy lên phá đám thôi.

Nhưng không nghĩ rằng, thế là lại để cho cô nghe những lời như thế này.

Hạ Yên Nhiên ghi nhớ hết vào trong lòng, một chữ cũng không bỏ qua, đủ kinh ngạc, đôi môi cô cong lên vẽ ra một nụ cười khó hiểu.

Ăn cơm tối xong, Trì Việt lái xe đến trước cổng nhà họ Phùng, anh không tắt máy, cơ bản là không định đi vào trong.

Phùng Thiên Chân tháo dây an toàn ra, sắc mặt ảm đạm: "Nếu như anh không muốn bị người khác phát hiện, sau này nhìn cô ấy, anh đừng biểu hiện rõ ràng như vậy."

"Cái gì cơ?"

Trì Việt cau mày, mới đầu cũng không hiểu lời cô nói, lát sau anh mới lấy lại được tinh thần, ánh mắt lạnh xuống: "Phùng Thiên Chân, cô có ý gì?"

"Anh hiểu ý em." Phùng Thiên Chân ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của anh, rõ ràng đang cố nén giận.

Đôi mắt đào hoa hẹp dài của Trì Việt khẽ híp một cái, môi mỏng khẽ nhếch lên: "Cô uy hiếp rôi?"

"Uy hiếp?" Phùng Thiên Chân khẽ cười ra tiếng, khóe miệng vẽ ra một nụ cười khổ sở.

Đưa tay ra mở cửa xe, Phùng Thiên Chân bước xuống xe trước, lạnh lùng ném cho anh một câu: "Trì Việt, anh là đồ khốn khiếp!"

Dứt lời, cô sập mạnh cửa xe bước đi.

Trì Việt đơ ra, thầm chửi thề một tiếng, trầm mặt lái xe đi.

Ba ngày sau, Thời Nhan nhận được điện thoại của tập đoàn JK, lập tức đến đó.

Có người đưa Sở Kiều và Tô Lê đến phòng họp ở tầng cao nhất. Đẩy cửa ra, ngồi trước bàn hội nghị chữ U là những người phụ trách cấp cao, bầu không khí rõ lạnh lùng.

Tuy tính cách Tô Lê hay qua loa đại khái, nhưng ít nhất cô cũng thấy cái gì đó không đúng ở đây. Cô nhìn về phía người bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng.

Ánh mắt sắc bén của cả hội trường hướng về phía Sở Kiều, cô nhìn vào bộ trang phục màu đen của Thời Nhan được đặt trên bàn, trái tim bỗng nhảy loạn lên, một dự cảm xấu bỗng dâng lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui