Thời Sênh đứng bên ngoài, nhìn bọn họ thảo luận qua cửa kính trong suốt.
Video trên màn hình lớn dừng lại ở một cảnh bên ngoài.
Thời Sênh sờ sờ cằm, hình như phá án cũng rất thú vị nhỉ!
[…] Ký chủ, cô đừng gây chuyện nữa mà!
Thời Sênh mà không gây chuyện thì không phải Thời Sênh.
Cô quay người đi về phía bàn mình, gõ lạch cà lạch cạch trên bàn phím một lúc, trên màn hình máy tính nhanh chóng hiện ra video đang phát bên trong phòng họp.
…
Tiểu khu Ánh Tuyền.
Thời Sênh cắn hạt dưa, ngẩng đầu nhìn khu nhà tập thể cũ kỹ này, người ra vào tiểu khu không nhiều, nhìn có vẻ hơi tiêu điều.
“Phì!” Thời Sênh nhổ vỏ hạt dưa ra, đi vào trong tiểu khu.
Những loại khu tập thể cũ kỹ thế này thường đã không còn đội quản lý nữa rồi, ra vào rất dễ dàng.
Thời Sênh lôi điện thoại ra, so số tầng và số nhà, sau đó mới đưa tay gõ cửa.
Người mở cửa là một cô gái trẻ, cô ta cảnh giác quan sát Thời Sênh, “Cô là ai?”
Mắt Thời Sênh cong cong, cười đáp, “Cảnh sát.”
Trước đây hầu như đều làm người xấu, giờ có thể thỏa mãn đam mê làm cảnh sát một lần, Thời Sênh tỏ vẻ mình đang vui vô cùng!
Tất nhiên phải khoe khoang!
“Cảnh sát?” Cô gái nhíu mày, nhìn cô với vẻ kỳ quái, “Trông cô… không giống cảnh sát.”
Cô gái này ăn mặc rất thời trang, hoàn toàn không giống cảnh sát trong ấn tượng của cô ta.
“Nhìn giống người xấu thì sẽ là người xấu sao?” Dùng vẻ ngoài để đánh giá người khác, là việc vô cùng mất lịch sự, cũng là một việc vô cùng ngu xuẩn.
Cô gái khẽ lắc đầu, nhưng vẫn rất đề phòng, nói: “Tôi có thể xem thẻ ngành của cô không?”
Thời Sênh rút thẻ ngành từ trong túi ra, đưa sang, cô gái nhìn một lúc mới trả lại cô, “Cô có chuyện gì?”
Thời Sênh quét mắt nhìn vào bên trong một cái, “Từ Tiểu Tuyết có nhà không?”
Cô gái nghe thấy không phải tìm mình, khẽ thở phào một hơi, “Tiểu Tuyết vẫn chưa dậy, để tôi gọi cô ấy.”
…
“Cô ta tên là Từ Tiểu Tuyết, hai tuần trước có người từng nhìn thấy cô ta gặp mặt nạn nhân ở ngoài tiểu khu.” Vưu Ái đưa một tập tài liệu cho Hoắc Tiêu ở bên cạnh.
Hoắc Tiêu tiện tay lật ra xem một chút, “Cô ta có quan hệ gì với người chết?”
Vưu Ái hơi khựng lại, căng mặt nói: “Bố con.”
“Chúng ta đều đã gặp con cái của người chết, Từ Tiểu Tuyết này ở đâu ra?” Hoàng Tùng giơ tay hỏi.
“Hai mươi năm trước người chết từng nɠɵạı ŧìиɦ một lần…”
Vưu Ái chậm rãi nói những điều mà cô ta tra được.
Chờ cô ta nói xong, Hoắc Tiêu cũng đứng dậy, “Đi đến nơi ở của Từ Tiểu Tuyết.”
Mấy người vừa ra khỏi cổng cục cảnh sát, đã nhìn thấy Thời Sênh cả ngày nay chưa đi làm, mang theo một cô gái đi vào cục cảnh sát.
Cô gái kia còn đang mặc áo ngủ, tóc tai rối bù che đi khuôn mặt, người hơi run rẩy, dường như rất sợ hãi.
Cô ta đi tới trước mặt họ, ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt họ vừa mới nhìn thấy xong, giọng nghẹn ngào nói, “Tôi tới tự thú.”
Mọi người: “…”
Họ còn chưa đi, nghi phạm đã tự dâng tới tận cửa rồi sao?
Ánh mắt của mọi người bất giác tập trung về phía Thời Sênh.
Thời Sênh lại ung dung khoanh tay trước ngực, “Nhìn cái gì?”
“Tần Vũ, vụ án này đâu phải do cô phụ trách?” Vưu Ái lên tiếng trước, giọng điệu vô cùng quan cách.
“Truy bắt hung thủ thực sự không phải là chức trách của chúng ta sao?” Thời Sênh nói với vẻ cực kỳ nghiêm túc, nếu không phải tiền án tiền sự của cô đầy rẫy ra đấy, thì Hệ thống cũng suýt tin cô rồi.
Vưu Ái phản bác đầy lý lẽ, “Nhưng đây không phải vụ án do cô phụ trách, cô làm thế này là trái với quy định! Những chuyện này chúng tôi sẽ điều tra, cô làm tốt phận sự của cô là được rồi.”
Thời Sênh cười giễu cợt, không mấy bận tâm nói: “Vậy giờ tôi đã đưa người về đến đây rồi, nếu các người không phục, thì thả cô ta ra rồi các người tự đi bắt lại lần nữa đi!”
Vưu Ái: “…” Nói kiểu này là sao?!!!
Thời Sênh vi phạm quy định, tự ý đi điều tra vụ án này, đương nhiên sẽ bị phạt, nhưng đúng là cô có công bắt được hung thủ thật sự, lấy công bù tội, cuối cùng biến thành không đáng để truy cứu.
…
Từ Tiểu Tuyết là kết quả của lần nɠɵạı ŧìиɦ đó, mẹ cô ta vốn là gái ở quán karaoke, tình cờ có cơ hội cùng với nạn nhân.
Sau đó Từ Tiểu Tuyết ra đời, nạn nhân cũng giấu giếm rất kỹ, bao nhiêu năm như vậy đều không có ai biết ông ta nɠɵạı ŧìиɦ, còn có cả con gái riêng.
Từ sau khi hiểu chuyện, Từ Tiểu Tuyết biết mình là con gái của kẻ thứ ba, trong lòng cũng dần oán hận nạn nhân, tính cách phản nghịch, lúc đi học cũng thường đòi tiền nạn nhân.
Lúc đó mẹ Từ Tiểu Tuyết vẫn còn sống, mỗi lần cô ta đi đòi tiền, nạn nhân cũng đều cho.
Từ Tiểu Tuyết đòi nhiều thành nghiện, số lượng tiền cô ta yêu cầu càng lúc càng nhiều.
Nhưng sau đó mẹ cô ta chết, nạn nhân cũng không cho cô ta tiền nữa, còn yêu cầu cô ta không được tiếp tục đến tìm mình.
Có điều, vì bị Từ Tiểu Tuyết bám lấy, nạn nhân vẫn cho cô ta tiền.
Ông ta cũng sợ mọi người xung quanh phát hiện ra mối tình ngoài luồng không thể để người khác biết này.
Con người ta đến lúc sắp chết rồi, sẽ càng chú ý danh tiếng của mình hơn.
Nhưng đòi hỏi của Từ Tiểu Tuyết càng ngày càng cao, số lượng tiền đã vượt quá khả năng của nạn nhân, ông ta không cung cấp tiền cho Từ Tiểu Tuyết nữa.
Từ Tiểu Tuyết đến tìm nạn nhân mấy lần, nạn nhân kiên quyết không cho cô ta tiền.
Trong cơn phẫn nộ, Từ Tiểu Tuyết đã nổi lên ý định gϊếŧ người.
Cô ta cho rằng bản thân mình có ngày hôm nay đều là do nạn nhân.
Nếu cô ta không phải con của kẻ thứ ba, có lẽ cô ta sẽ sống vô cùng hạnh phúc, giống những đứa trẻ gia đình bình thường khác, có bố có mẹ, có một gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Vụ án này không khó, chỉ là trùng hợp ngày đó trời đổ mưa, camera giám sát của tiểu khu lại vừa vặn bị hỏng, nhân tố bên ngoài khiến độ khó của vụ án tăng thêm.
Sau khi kết án, Thời Sênh bị bắt viết một bản kiểm điểm một nghìn chữ.
Bẫy cô à, viết kiểm điểm thế nào giờ?
Bản cô nương làm sai gì chứ?
Bản cô nương bắt được hung thủ thực sự mà vẫn sai à?!
Không viết!
Thời Sênh đẩy bàn phím ra, cầm đồ chuẩn bị tan làm.
Trước mặt cô đột nhiên tối sầm xuống, dáng người cao lớn của Hoắc Tiêu chặn đứng đường đi của cô.
“Tần Vũ.” Trong tay Hoắc Tiêu cầm một túi hồ sơ, mặt vẫn tê liệt cứ như ai đó nợ anh ta cả tám trăm vạn vậy.
Thời Sênh nhét điện thoại vào túi, tắt máy vi tính, giọng điệu vẫn tệ như thường, “Chuyện gì?”
Nam chính đột nhiên tới tìm, bản cô nương sợ quá đi, chắc chắn anh ta tới gây sự.
Hoắc Tiêu đưa túi hồ sơ ra trước mặt Thời Sênh, lạnh lùng nói: “Trong ba ngày phải trả hết, nếu không tài liệu này sẽ gửi tới chỗ cục trưởng Tần.”
Thời Sênh chớp chớp mắt, mở túi hồ sơ ra, bên trong là một bản giám định tổn thất xe cộ, cùng với bản tổng kết số tiền phải trả.
Thời Sênh ném trả lại túi hồ sơ, khóe môi hơi nhếch lên, “Vẫn là câu nói cũ, đòi tiền không có đâu, có bản lĩnh thì anh đi mà phá xe tôi.”
Mẹ cái thằng thiểu năng, anh không chặn đường ông mà ông lại đi phá xe anh à?! Giờ còn đòi ông đền tiền, không có cửa đâu! Lỗ chó cũng không có đâu!
“Cô tưởng tôi không dám sao?” Cô gái này năm lần bảy lượt khiêu khích anh ta, cô ấy nghĩ anh thật sự không dám làm gì cô ấy sao?
Thời Sênh chu môi huýt sáo, ra vẻ sợ hãi nói: “Anh đi đi!”
Hoắc Tiêu nheo mắt, nói một câu không rõ ý đồ, “Giỏi lắm.”
Hoắc Tiêu cầm túi hồ sơ rời đi, luồng áp suất không khí quanh người thấp đến cùng cực, ngay cả Vưu Ái cũng không dám chọc vào anh ta.
Thời Sênh chống một tay lên bàn, tay còn lại chống eo, nhìn Hoắc Tiêu hùng hổ bỏ đi, một lúc lâu sau mới thu mắt lại.
“Tần Vũ, vào văn phòng tôi.” Hà Tín đứng ở cửa văn phòng, sắc mặt không tốt lắm gọi cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...