Câu nói đó của Thời Sênh y như một chất xúc tác.
Giống như không gian bị người ta dừng hình lại bắt đầu lay động.
Lực chú ý của mọi người đều tập trung hết lên người Thời Sênh, như thể cô là một quái vật vậy.
“Nhìn tôi làm gì?” Thời Sênh trợn trừng mắt với những người này một cách không khách khí, “Tôi không phải BOSS.”
[…] Cô còn đáng sợ hơn cả BOSS.
Hệ thống bổ một đao.
“Cô Quý, sao cô lại ở đây?” Lý Hạ nhìn chằm chằm vào Thời Sênh, đáy lòng nổi lên đề phòng.
Tất cả những gì trong đầu Lý Hạ bây giờ là…
Sao kẻ tâm thần này lại ở đây?
Vì sao ông ta lại gặp phải kẻ tâm thần này?
Đội trưởng, cậu chắc là mình không mến thương gì cô gái tâm thần này đấy chứ?
A, hình như có đồ vật kỳ quái nào đó vừa tiến vào.
Thời Sênh cười nhạo một tiếng, “Tôi ở đâu phải xin phép ông chắc?”
Lý Hạ: “…” Cô gái này có độc!
Ông vừa mới hỏi liền nhận lại gai của cô, cô gái, cô như thế thì sẽ chẳng có bạn bè đâu! Được rồi, ông cũng đâu có muốn làm bạn gì với cô ta chứ?
“Khụ…” Lý Hạ ho khan một tiếng, “Cô Quý, chúng tôi đang chấp hành công vụ, mời cô không nên nhúng tay.”
“Công vụ?” Thời Sênh nhìn về phía con mèo đen, “Là nó à?”
Ánh mắt con mèo đen đảo qua từng người, đôi con ngươi màu xanh lục trong tình hình hiện tại càng có thêm vẻ biến hóa kỳ lạ.
Đối với việc có nhiều người xuất hiện như thế, nó cũng không có biểu hiện gì kinh hoảng, vẫn không nhanh không chậm giơ móng vuốt lên liếm liếm.
Sắc mặt Lý Hạ lập tức nghiêm túc lên, “Nó đã hại chết rất nhiều người, chuyện này rất nghiêm trọng.
Cô Quý, cô không nên vì sự vô tri của mình mà khiến người khác chôn cùng.”
Hôm nay, họ đuổi theo con mèo đen này nên mới tới được đây.
Mấy ngày trước, bọn họ đã theo dõi nó, nhưng mấy lần đều để nó chạy mát, hôm qua mới tra được thân phận của nó.
Hôm nay, vất vả lắm mới phát hiện được tung tích của nó, ông ta lập tức dẫn theo người đuổi tới đây.
Lý Hạ cảm thấy cô gái này tuyệt đối là muốn quấy rối, cho nên mới buông lời cảnh cáo trước, để cô không được làm xằng làm bậy.
“Oh…” Thời Sênh đáp một tiếng không rõ ý tứ cảm xúc gì.
Lý Hạ: “…” Oh của cô là có ý gì?
Đám người Lý Hạ tới đây vì con mèo đen, còn Lệ Thừa Vân và người phụ nữ kia tới đây vì Khúc Diệu.
“Diệu Diệu, con mau tới đây.” Giọng người phụ nữ dịu dàng như người mẹ dỗ đứa con của mình, cực kỳ kiên nhẫn, “Diệu Diệu, bên đó rất nguy hiểm, mau tới cạnh mẹ đi.”
Người phụ nữ này đúng là mẹ của Khúc Diệu, Khúc Ân Ân,
Khúc Diệu lắc đầu, trực tiếp bay tới gần Thời Sênh.
Cô vừa động, con mèo đen cũng động, nó cong lưng lên, chân sau dùng sức lấy đà, phi về phía Khúc Diệu.
“Diệu Diệu!” Giọng Khúc Ân Ân cao vút, bén nhọn pha lẫn hoảng sợ, người cũng bắn nhanh tới.
Đồng thời, đám người của Lý Hạ cũng ra tay, chỉ có Lệ Thừa Vân và hai người Thời Sênh, Quy Nguyệt là đứng im không nhúc nhích.
Lệ Thừa Vân nhìn Quy Nguyệt, tư thế vẫn không thay đổi, dưới ánh sáng mờ mờ nên không nhìn rõ cảm xúc trên mặt hắn.
Nhưng dựa theo khí tràng lúc này, có thể thấy hắn đang ở trong cảm xúc bạo động, chỉ cần một ngọn lửa mồi là Lệ Thừa Vân sẽ bùng nổ.
“Anh và hắn có thù gì thế?” Thời Sênh nhìn Quy Nguyệt, hỏi một cách tùy tiện, giống như đứng ở đối diện không phải là một kẻ nguy hiểm có thể nổ tung bất cứ lúc nào mà là một loại bừa bãi không để vào mắt.
Quy Nguyệt nghiêng đầu, một lọn tóc rơi xuống, hình như hắn đang tự hỏi xem nên trả lời Thời Sênh thế nào, một hồi lâu mới phun ra mấy chữ: “Thù đoạt vị.”
“Không phải thù gϊếŧ cha à?” Thời Sênh nhíu mày.
Lệ Thừa Vân đã từng làm Ma Vương sao?
Nhưng giờ hắn là người mà…
Nên đây là chuyển thế à? Cần lợi dụng nữ chính mới có thể quay về hoặc khôi phục lại lực lượng, trong tiểu thuyết luôn là như thế.
Quy Nguyệt lắc đầu, thật thà đáp: “Tôi không gϊếŧ cha hắn.”
Hả? Vừa rồi không phải chính anh nói anh đã gϊếŧ Lệ Kiếm sao? Sao giờ lại không phải anh gϊếŧ rồi?
Quy Nguyệt đoán được suy nghĩ của Thời Sênh, nhẹ giọng giải thích, “Lệ Kiếm không có con nối dòng, hắn là cháu của Lệ Kiếm.”
Thời Sênh: “…”
Quy Nguyệt gϊếŧ Lệ Kiếm nhưng cũng không ngồi lên vương vị Ma Vương mà bị Lệ Thừa Vân thân là nam chính chui vào chỗ trống, lấn át từng bước một.
Nhưng thân là BOSS phản diện, cuối cùng Quy Nguyệt vẫn nghịch tập thành công, bức Lệ Thừa Vân phải đầu thai chuyển thế để tránh né, sau đó hắn mới mượn cơ hội quay về đoạt lại vương vị.
Không thể không nói, nếu Lệ Thừa Vân hóa đen thì cuốn tiểu thuyết thần quái này cũng coi như không tệ.
Hợp với khẩu vị của quảng đại quần chúng.
Mặc kệ, dù sao cứ gϊếŧ đã rồi nói.
Thời Sênh rút kiếm chém Lệ Thừa Vân một cách bất ngờ.
Quy Nguyệt bị động tác của cô dọa cho nhảy dựng, chờ hắn phản ứng lại liền lập tức đuổi kịp Thời Sênh, cùng kết hợp tấn công Lệ Thừa Vân.
Dù sao Lệ Thừa Vân cũng là con người, Thời Sênh không thể làm gì hắn, nhưng Quy Nguyệt không giống, hắn là Ma Vương.
Ma Vương vừa ra tay liền biết là có được hay không.
Quy Nguyệt ném Lệ Thừa Vân xuống đất.
Lúc trước hắn tới nhân gian là để tìm tên này, gặp Thời Sênh chỉ là ngoài ý muốn.
Nhưng hắn là cảm thấy đây là một sự ngoài ý muốn không thể thiếu.
Cô như cho cuộc sống của hắn thêm một ý nghĩa mới.
Cô là tín ngưỡng của hắn.
“Phì!” Lệ Thừa Vân phun ra một bụm máu loãng, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Quy Nguyệt, “Quy Nguyệt, ngươi cho là mình thắng ư?”
Quy Nguyệt giấu mặt trong mũ áo cHoàng, áo cHoàng bị gió thổi hơi bay bay lên, phát ra âm thanh phần phật nhỏ, “Cho ngươi thời gian để trưởng thành, vậy mà ngươi vẫn yếu như thế.”
Trong mắt Lệ Thừa Vân toát ra vẻ độc ác, “Quy Nguyệt, lúc trước có phải là ngươi thả bách quỷ ra không?”
“Là ta thì sao?” Giọng Quy Nguyệt nghe như hắn đang mỉm cười, vậy mà lại làm cho da đầu người ta run rẩy, “Mà không phải thì sao?”
“Vô sỉ!” Lệ Thừa Vân cắn răng uất hận.
Lúc trước nếu không phải bách quỷ đột nhiên thoát ra, làm sao hắn có thể bị Quy Nguyệt bức tới mức phải bỏ chân thân, lưu lạc tới bộ dáng này.
Nhưng nơi bách quỷ bị giam giữ là dưới tầng địa ngục thứ mười tám.
Hắn luôn cảm thấy với năng lực của Quy Nguyệt lúc đó thì hoàn toàn không thể nào thả chúng ra được.
“Anh nói chuyện phiếm với hắn làm gì, nhanh mà một đao đâm chết đi, không biết là nhân vật phản diện chết vì nói nhiều à?” Thời Sênh thấy hai người nói chuyện thì lập tức giật dây Quy Nguyệt.
Nói chuyện với nam chính thì có gì hay ho chứ.
Nói nhiều cũng chỉ là kéo dài thời gian.
Khi có cơ hội gϊếŧ chết thì nhất định không được nương tay, nếu không người chết sẽ là mình.
Trong từ điển của Thời Sênh, bí mật cũng không quan trọng bằng tính mạng.
“Ừ, nghe lời em.” Quy Nguyệt lập tức trả lời, áo bào bay phần phật tạo thành một đường cong hoàn mỹ, gió tự nhiên nổi lên bốn phía, khí lạnh thấu xương, khi gió thổi qua, lá trên cây cũng bị cuốn xuống hết.
Vù…
Một bóng đen bắn xuyên qua Thời Sênh.
Thời Sênh vung kiếm chém theo bản năng, thiết kiếm rơi vào khoảng không, bóng đen kia dừng trên người Lệ Thừa Vân.
Trong nháy mắt liền chui vào ngực Lệ Thừa Vân, biến mất không dấu tích.
Đôi con ngươi của Lệ Thừa Vân đổi sang màu xanh lục.
Hắn bật dậy khỏi mặt đất, cong người vồ về phía Quy Nguyệt.
Đây chỉ là hư chiêu, mục đích của hắn là muốn rời khỏi phạm vi khống chế của Quy Nguyệt.
Cho nên khi Quy Nguyệt né tránh, hắn lập tức lùi về sau, thân mình hơi cong, rơi xuống đất mà không phát ra tiếng động nào, y như động vật họ mèo vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...