Thời Sênh không dám nấn ná, tùy tiện chọn hai cái rồi đi ra tính tiền.
Quy Nguyệt bị Thời Sênh trừng mắt phải ra ngoài đứng, cúi đầu như đứa trẻ gây ra lỗi lầm.
Một đôi tình nhân đi qua, Quy Nguyệt quay đầu nhìn theo bóng dáng hai người họ, không biết đang nghĩ cái gì.
Thời Sênh đi ra, hắn lập tức thu lại tầm mắt, bay tới, “Không phải tôi lại chọc giận gì em đấy chứ?”
“Anh là ma, anh động vào mấy thứ này sẽ làm cho những người khác để ý, hiểu không?”
Quy Nguyệt nghiêng nghiêng đầu, chỉ vào đôi tình nhân vừa đi qua, “Tôi để bọn họ nhìn thấy tôi là có thể cùng đi dạo phố với em đúng không?”
Tên bại não này lại muốn mượn xác người khác sao?
“Không phải anh nói chỉ cho một mình em được thấy anh sao?” Tuyệt đối không thể để hắn nhập vào xác người khác được.
Quy Nguyệt nhìn đôi tình nhân bên đó, lại nhìn Thời Sênh, có chút rối rắm, “Nhưng mà… Tôi muốn giống như bọn họ.”
Chỉ cần có người nhìn thấy hắn là hắn có thể giúp cô xách đồ, giúp cô lựa chọn đồ, giúp cô làm rất nhiều việc một cách quang minh chính đại.
Thành ma sẽ có bộ dáng của ma, không có việc gì đi học người làm cái gì!
Thời Sênh đảo mắt, “Anh phải cởϊ áσ cHoàng ra mới được.”
Bảo Quy Nguyệt cởϊ áσ cHoàng ra, hắn liền ngượng ngùng, “Thôi tôi cứ thế này đi, chỉ để một mình em nhìn.”
“Ngoan.”
Quy Nguyệt hơi buồn bực nhưng được Thời Sênh an ủi nên tâm tình mới dần dần bình thường trở lại.
…
Thời Sênh trở về biệt thự, từ xa đã nhìn thấy Khúc Diệu ngồi xổm bên ngoài, váy trắng xòe ra.
Trong đầu Thời Sênh liền nhảy ra một câu văn.
Thật là một bông sen trắng tuyệt đẹp!
Có ma xa lạ xuất hiện, lệ khí trên người Quy Nguyệt tràn ra, nâng tay vung về phía Khúc Diệu.
Khúc Diệu còn chưa kịp ngẩng đầu thì cả người đã bay ra ngoài.
“Quý Lưu Huỳnh…” Khúc Diệu hoảng sợ hét lên một tiếng.
Quy Nguyệt dường như muốn gϊếŧ chết Khúc Diệu, bàn tay hướng ra ngoài, thong thả khép lại, Khúc Diệu khó chịu muốn lui lại, thân hình bắt đầu ẩn hiện.
“Quý Lưu Huỳnh…” Giọng Khúc Diệu bị gió át đi, cô ta chỉ kêu tên cô, cũng không nói bất cứ cái gì khác.
Thời Sênh đè tay Quy Nguyệt xuống.
Quy Nguyệt nghiêng đầu nhìn cô, mái tóc che đi sát ý trong đáy mắt, khi Thời Sênh chạm vào, chúng liền rút lui như thủy triều.
“Thu tay lại đi.”
“Tại sao?” Quy Nguyệt khó hiểu, “Cô ta tự tiện xông vào địa bàn của tôi, tôi gϊếŧ cô ta là đúng mà.”
Thời Sênh: “…” Người ta là nữ chính đại nhân! Đâu phải người anh muốn gϊếŧ là gϊếŧ được.
Thời Sênh nhìn chằm chằm Quy Nguyệt không nói gì, Quy Nguyệt cũng không thu tay lại, chỉ đứng nhìn Thời Sênh.
Khúc Diệu ở đằng xa chỉ muốn chửi bậy một câu, mẹ kiếp, các người đang làm gì thế hả? Rốt cuộc là muốn gϊếŧ chết tôi hay là không đây, có thể cho một câu trả lời thoải mái được không?
Cuối cùng, Quy Nguyệt thỏa hiệp, thu tay về trong áo cHoàng, có chút không vui, “Muốn ôm một cái.”
Thời Sênh duỗi tay ôm một chút: “Vào nhà đi.”
“Oh.” Quy Nguyệt liếc nhìn Khúc Diệu ngã sóng soài trên mặt đất, chần chừ một chút rồi đi vào trong biệt thự.
Thời Sênh đi tới gần Khúc Diệu, “Không phải cô đã nói là sẽ coi như người xa lạ sao? Tới tìm tôi làm gì?”
Sắc mặt Khúc Diệu trắng bệch, chật vật nói: “Tôi không biết tìm ai cả.”
Cô là người duy nhất cô ta có thể nghĩ tới.
“Sao cô lại tìm được tôi?” Chỗ này tuy không quá hẻo lánh nhưng cũng không dễ dàng tìm thấy, huống chi ở đây còn một tên Ma Vương nữa.
Khúc Diệu dùng ống tay áo lau lau mặt, sau đó ôm mặt ngồi xuống, “Tôi nghe được từ chỗ Lệ Thừa Vân.”
Lệ Thừa Vân?
Nam chính đại nhân sao lại biết cô ở đây? Muốn làm gì đó sao?
“Vào nhà rồi nói.” Thời Sênh nhấc chân đi vào trong biệt thự.
Khúc Diệu lắc lư đứng lên, có hơi sợ hãi căn biệt thự này, nhưng ngẫm lại tình cảnh của bản thân, cô ta cắn răng một cái rồi đi theo Thời Sênh tiến vào.
Quy Nguyệt đang ở trong bếp nấu nướng, Khúc Diệu vừa vào đã ngửi thấy mùi thơm.
Cảm xúc kinh ngạc nháy mắt lấn át sự sợ hãi.
Không ngờ cô lại thấy con ma kia vào bếp?
Cô có bị hoa mắt không vậy?
Khúc Diệu đảo tròn mắt, mặc kệ cô nhìn ngang hay liếc dọc thì vẫn có thể hiểu được là mình không hoa mắt, con ma làm cô sợ chết khϊếp kia lại đang nấu ăn ở trong bếp.
“Cô và hắn?” Khúc Diệu bay tới đối diện Thời Sênh, chỉ chỉ về phía phòng bếp.
“Không nên hỏi thì đừng hỏi.” Thời Sênh nhẹ nhàng liếc nhìn cô ta một cái.
Cánh môi Khúc Diệu giật giật, áp chế sự tò mò của bản thân xuống.
[Nhiệm vụ phụ tuyến: Trừ ma vệ đạo] Thanh âm của Hệ thống đột ngột vang lên.
Trừ ma vệ đạo là cái quỷ gì?
[Manh mối mấu chốt nằm trên người Khúc Diệu, mời Ký chủ tự thăm dò.
Nhiệm vụ không thể từ chối, nếu Ký chủ từ chối, Hệ thống có quyền mạnh mẽ dịch chuyển Phượng Từ rời đi.]
Thời Sênh: “…” Sao mi không lên trời đi?
[…] Không dám, Ký chủ chiếm lấy bầu trời từ lâu rồi.
Đúng vậy, nó là Hệ thống nhát gan như thế đấy, ai bảo hiện tại nó đang ở trong tay giặc chứ?
Thời Sênh thu liễm cảm xúc, nhíu mày nhìn Khúc Diệu, “Nói đi, tìm tôi làm gì?”
Khúc Diệu chần chừ một chút rồi mới chậm rãi nói chuyện.
Ngày đó, sau khi rời khỏi bệnh viện, cô ta gặp một người phụ nữ ở ngay bệnh viện đó, người kia cũng nhìn thấy cô ta.
Người phụ nữ đó còn tự xưng là mẹ của cô ta nữa.
Từ nhỏ Khúc Diệu đã đi theo anh trai Khúc Tĩnh sinh sống, chưa từng gặp ba mẹ của mình.
Trước đây cô cũng từng hỏi qua nhưng Khúc Tĩnh không trả lời.
Có một lần lỡ miệng, Khúc Tĩnh nói cho cô biết, ba mẹ bọn họ đều chết cả rồi.
Lần này, đột nhiên gặp người phụ nữ kia, bà ta lại nói với cô rằng mình chính là mẹ của cô.
Năm đó bất đắc dĩ bà ta mới phải giao con cho một người bạn chăm sóc.
Ai ngờ người bạn đó sau này cũng gặp chuyện không may và qua đời.
Bà ấy đi tìm cô nhưng cũng không tìm được người.
Đến bây giờ mới biết được là cô đã chết.
Khúc Diệu nửa tin nửa ngờ.
Ban đầu cô cũng không tin người phụ nữ đó, nhưng người phụ nữ đó nói ra được một số đặc điểm trên người cô.
Có một dấu hiệu rất kín đáo, ngoại trừ người thân ra thì không ai biết cả.
Hơn nữa, gương mặt cô và người phụ nữ đó cũng khá giống nhau.
Tuy nhiên tất cả những điều này cũng không thể khiến Khúc Diệu tin tưởng hoàn toàn được.
Đến khi người phụ nữ kia lấy được tóc của cô từ chỗ Khúc Tĩnh, đem đi xét nghiệm DNA thì Khúc Diệu mới hoàn toàn tin tưởng.
Người phụ nữ hỏi Khúc Diệu chết như thế nào, Khúc Diệu không biết rõ cái này nên không trả lời được.
Người phụ nữ đó rất chú ý tới cái chết của cô, vẫn luôn muốn cô cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc cô chết như thế nào.
Lúc đầu Khúc Diệu nghĩ là bà ấy quan tâm tới mình nên mới như thế, nhưng sau phát hiện ra căn bản không phải như vậy.
Người phụ nữ đó có liên hệ với Lệ Thừa Vân.
Khúc Diệu tận mắt nhìn thấy hai người họ gặp gỡ, cũng nghe được bọn họ nhắc tới Thời Sênh, nghe được địa chỉ nơi cô đang ở, cô ta liền ghi nhớ theo bản năng.
Khúc Diệu biết rất rõ rằng Lệ Thừa Vân muốn lợi dụng mình.
Sau đó cô lại phát hiện người mẹ mà mình vừa tìm được có liên hệ với người đàn ông muốn lợi dụng mình, trong lòng Khúc Diệu bắt đầu đề phòng bà ta.
Không bao lâu sau, người phụ nữ bắt đầu ép cô uống một thứ rất kỳ quái, nói là có thể giúp cô khôi phục ký ức.
Khúc Diệu không dám uống, có một lần cô đổ trộm đồ uống đi đã bị bà ta bắt gặp.
Tuy rằng cô lấy lý do lấp liếm qua được nhưng từ đó về sau, người phụ nữ kia bắt đầu giám thị cô, lần nào cũng phải tận mắt nhìn thấy cô uống xong mới buông tha.
Thứ đồ uống đó không có mùi vị gì, uống vào thấy hơi chua, uống xong cũng không có cảm giác gì khác lạ.
Lúc đầu Khúc Diệu còn thấy yên tâm, nhưng về sau, khi cô đã uống rất nhiều vào người rồi, cô phát hiện ra mình bắt đầu quên đi một số chuyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...