“Muốn hợp tác với tôi cũng được, tôi có một nhiệm vụ tích lũy, các người giúp tôi hoàn thành tôi liền đáp ứng các người được không?”
Ngay lúc Ngải Mễ suy nghĩ nên khuyên Thời Sênh như thế nào, người bên trên đột nhiên đổi lại.
Ngải Mễ nhíu mày, cẩn thận hỏi: “Nhiệm vụ gì?”
“Cô nhận lời thì tôi nói cho cô biết.
”
Ngải Mễ: “…” Vì sao có cảm giác bị gài bẫy nhỉ?
“Ngải Mễ đừng đáp ứng cô ta.
”
“Cô ta không có ý tốt gì đâu, không thể đồng ý.
”
“Không thể đồng ý…”
Đồng bọn bên cạnh Ngải Mễ đều khuyên cô ta, nhìn cô gái kia cười gợi đòn như vậy, rõ ràng là đang tính toán bọn họ.
Ngải Mễ trầm mặc một lát, “Cô không nói nội dung nhiệm vụ, tôi sẽ không tùy tiện đồng ý.
”
Thời Sênh nhún vai, “Vậy thì có cái gì để nói, tạm biệt không tiễn.
”
[Ký chủ thương thế của cô.
] Hệ thống nhắc nhở Thời Sênh.
Thời Sênh không để ý đến Hệ thống, tạm thời không chết được, gấp cái gì.
[…] Tức là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ?
Đàm phán thất bại, đám Ngải Mễ liền lui về tòa nhà.
Thời Sênh xoay người nhảy xuống bệ cửa sổ, trực tiếp rơi trên mặt đất, một đám nấm lập tức điên cuồng trào lên, nhảy lên muốn cắn cô.
Thời Sênh vung một kiếm xuống, kiếm khí bay qua, quét ra một lối đi an toàn, nấm bị chém đứt trực tiếp bị đồng loại ăn thịt.
Bùi Tiến ở phía trên nhìn trợn mắt há mồm.
Thời Sênh đi một đoạn rồi, đám nấm phía dưới có chiều hướng tụ lại, Bùi Tiến giục Miêu Miêu, “Miêu Miêu mau xuống phía dưới.
”
Miêu Miêu gật đầu, hít sâu một hơi, bám dây leo xuống bệ cửa sổ, chạy chậm đuổi theo Thời Sênh.
Mấy người khác trong phòng thấy vậy, nhìn nhau vài lần, cũng theo xuống phía dưới.
Trong tòa nhà bên cạnh, Ngải Mễ nhìn Thời Sênh bạo lực chém ra một con đường, nét mặt biến đổi cực nhanh.
“Ngải Mễ, làm sao bây giờ? Chúng ta đuổi theo à?”
“Cô ta thật lợi hại, chúng ta thực sự có thể gϊếŧ cô ta sao? Có phải có chút xa vời không?”
Ngải Mễ nhìn về phía người nói chuyện, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ đã nhận, không có đường lui.
”
Những người khác nhìn nhau một cái.
Đúng vậy.
Không có đường lui.
Nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, chờ đợi bọn hắn sẽ là cái chết.
Trong đội ngũ đã có người hối hận vì nhận nhiệm vụ này.
Lúc đó không nên bị một vạn tích lũy làm cho mụ mị đầu óc, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi.
“Đuổi theo cô ta.
” Ngải Mễ xoay người đi trước.
Những người kia đứng tại chỗ mấy giây, cuối cùng chỉ có thể đuổi theo Ngải Mễ.
…
Thời Sênh ngược lại không nghĩ tới nữ chính đại nhân sẽ đuổi theo.
Trò chơi này vẫn có chút thú vị.
Nữ chính đại nhân đều bị biến đen!
Rời khỏi phạm vi nấm ăn thịt người, Thời Sênh thấy là một loại thực vật khổng lồ tương tự hoa ăn thịt người.
Ít nhất to gấp đôi người, màu sắc là màu đen, đứng trước mặt chúng nó nhìn con người có vẻ vô cùng nhỏ bé.
Rễ cây to bằng cánh tay chiếm cứ toàn bộ mặt đất, con người đi vào hẳn sẽ bị rễ cây cuốn vào.
Thời Sênh mò tới sát biên giới gϊếŧ chết một gốc cây hoa ăn thịt người.
Cô kéo thi thể hoa ăn thịt người lại chỗ an toàn, đám người phía sau đều trợn mắt há mồm.
Cô gái này hung hãn đến mức sắp lên trời luôn rồi!!
Cái thứ kia họ nhìn đã thấy khϊếp, vậy mà cô lại kéo về!!
Thời Sênh xẻ hoa ăn thịt người ra, tách rời cành khô và đài hoa thành khối vụn, bông hoa ăn thịt người kia đại khái là chưa kịp ăn người, cũng không nhiều mùi lắm.
“Cô ấy đang tìm cái gì vậy?”
“Không biết…”
“Bên kia nhiều hoa ăn thịt người như vậy, chúng ta làm sao đi qua được?”
Tiếng bàn tán xì xào vang lên bên cạnh, Thời Sênh làm như không nghe thấy, chuyên tâm mổ xẻ hoa ăn thịt người.
Chờ xẻ hết đài hoa của hoa ăn thịt người, bên trong lộ ra hàm răng trắng ởn, nhưng hình như cũng không tìm được thứ cô muốn tìm.
Vậy mà không có à!
Gϊếŧ đám nấm kia cũng không có.
Điều kiện thăng cấp ở nơi nào nhỉ?
[Có thể căn bản không có thì sao?] Hệ thống bất chợt nhoi lên, [Ký chủ cô bây giờ chính là một BUG, người ta còn có thể để cô thăng cấp sao?]
Nhất định là có.
Dưới đáy lòng Thời Sênh thầm khẳng định, người có thể đặt ra quy tắc trò chơi biếи ŧɦái như vậy, tuyệt đối sẽ không đơn thuần xóa bỏ cô, ở một nơi nào đó hẳn sẽ có thứ gì đó dùng để thăng cấp.
“Cho cô này.
”
Trước mặt Thời Sênh đột nhiên xuất hiện một bàn tay nhỏ bé trắng nõn, trong tay nắm một hạt châu nhỏ trơn nhẵn, lớn chừng ngón cái, toàn thân tròn xoe đỏ như máu, như một viên châu báu đã được mài bóng vậy.
Thời Sênh ngẩng đầu nhìn Miêu Miêu.
Miêu Miêu vẫn có chút sợ cô, đặt hạt châu vào tay cô rồi xoay người chạy về sát người Bùi Tiến.
Thời Sênh: “…” Chẳng lẽ bản cô nương còn có thể đáng sợ hơn hoa ăn thịt người sao?
Thời Sênh quan sát hạt châu trên tay vài lần, tầm mắt đảo quanh đống thi thể, không phát hiện chỗ hạt châu có thể xuất hiện, cô lại nhìn về phía Miêu Miêu.
Miêu Miêu rụt cổ một cái, từ từ vươn tay, chỉ vào rễ cây bị Thời Sênh đạp ra xa xa.
“Cô Dư, thứ này có tác dụng gì?” Một người đàn ông hơi lớn tuổi, mặt chữ quốc tiến lên, cau mày hỏi: “Chúng ta còn không lên đường sao? Trời sắp tối rồi.
”
Thời Sênh nắm hạt châu đứng lên, liếc nhìn người đàn ông, “Ông muốn đi thì đi đi, tôi có giữ ông đâu.
” Thật nực cười.
Theo cô đi vài ngày, lại dám coi cô là hộ vệ à?
Người đàn ông mặt chữ quốc bị nghẹn một chút, kiên trì nói tiếp, “Thế nhưng trời sắp tối rồi, nếu chúng ta không tìm được nơi an toàn, rất nguy hiểm.
”
Thời Sênh cụp mắt xuống, “Đối với ông thì nguy hiểm, đối với tôi thì ở nơi nào cũng đều giống nhau.
”
Giọng nói kiêu ngạo, người ở chỗ này đều đã hiểu.
Nghĩ đến hành vi hung hãn của cô trên đường đi, thì cô thực sự có tư cách để kiêu ngạo, một người như vậy, dường như có làm thế giới tăng thêm một độ khó, cũng không phải chuyện gì lạ.
Người đàn ông mặt chữ quốc không biết nghĩ đến cái gì, sắc mặt khó coi.
Hắn nhìn Thời Sênh một cái, lộ vẻ tức giận rồi lui về đội ngũ.
Trước mặt mọi người, Thời Sênh cầm thẻ đen ra, hạt châu tới gần thẻ đen.
Hạt châu tiếp cận thẻ đen, màu sắc rõ ràng ảm đạm xuống, màu đỏ như máu bên trong tựa hồ cũng bị hút hết, cuối cùng chỉ còn lại có một viên thủy tinh trong suốt.
Mà vạch hồng viền thẻ đen trên tay cô càng đậm hơn.
Quả nhiên có thể thăng cấp sao?
Thời Sênh quay đầu nhìn về phía một biển hoa ăn thịt người xa xa.
Sao càng nhìn càng đáng yêu thế nhỉ?
Thời Sênh cất thẻ đen đi, lắc lắc thiết kiếm, xông vào giữa biển hoa ăn thịt người trong ánh mắt khó hiểu của mọi người.
Mọi người: “…”
Cánh cửa thế giới mới đang chậm rãi mở ra.
CMN đây mà là người sao?
Loại hạt châu này không phải mọi cây hoa ăn thịt người đều có, Thời Sênh gϊếŧ một mảng, cũng chỉ tìm được mấy viên ở sát biên.
Thời Sênh hoài nghi thứ này phải là hoa đã ăn thịt người rồi mới có.
Quả nhiên đủ biếи ŧɦái.
Bên trong không có, Thời Sênh cũng không đi sâu vào, cô cầm toàn bộ hạt châu lấy được đút cho thẻ đen.
Vạch đỏ viền thẻ đen càng tươi hơn, như là máu thấm ra vậy.
[Chúc mừng người chơi Dư Hạ thăng cấp LV9]
Thời Sênh quay đầu nhìn những người khác.
Bọn họ đều nhìn cô, cái này hẳn là chỉ có cô nhìn thấy, cho nên đẳng cấp còn chưa đủ.
Còn phải tiếp tục thăng cấp.
#Ký chủ đam mê thăng cấp không thể tự thoát ra được làm sao bây giờ, online chờ, rất cấp bách#
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...