“Dẫn vào trong.” Đội trưởng Hồng đen mặt căn dặn người bên cạnh.
Để cô tiếp tục nói, hôm nay Cục cảnh sát này khỏi cần làm việc nữa.
Thời Sênh lập tức cao giọng, bắt đầu kỹ năng công kích quần chúng: “Tôi thấy ấn đường của các người chuyển đen, cẩn thận có họa sát thân.”
Đội trưởng Hồng: “!!!”
Súng của bổn đội trưởng đâu?
Hai viên cảnh sát vội vàng dẫn Thời Sênh đi vào phòng thẩm vấn.
Thời Sênh vừa đi, những người khác trong Cục vây lấy Đội trưởng Hồng: “Đội trưởng, Bộ Manh này không phải miệng con quạ sao? Mỗi lần cô ta đến, chúng ta đều xui xẻo…”
“Cô ta không phải là đồ đệ của vị đại sư gì gì đó sao? Tin tức này đã lan truyền khắp trên mạng.
Cô ta sẽ không thực sự biết pháp thuật đạo gia gì đó chứ?” Sau mấy lần cô gái này đến Cục cảnh sát, cho dù bọn họ không dùng weibo, cũng biết những sự tích của cô gái này trên mạng.
Cô được công nhận là cái gì mà “Thầy bói đệ nhất Hoa quốc”, rốt cuộc sao lại công nhận cô như vậy?
“Đội trưởng, lần này cô ta phạm tội gì? Chúng ta không nhận được báo án, sao anh lại dẫn cô ta về đây?”
Đội trưởng Hồng tức giận, cậu cho rằng tôi muốn sao?
Hắn lạnh lùng nhìn đám người đang vây lấy hắn: “Công việc của các người đều đã làm xong rồi? Rất rảnh rỗi sao?”
Đám người: “…”
Đội trưởng Hồng ăn nhầm thuốc súng à?
Mỗi lần cô nàng xui xẻo này đến, Đội trưởng Hồng đều ăn phải thuốc súng.
Làm việc, làm việc, đừng chọc đến Đội trưởng Hồng.
Mau chóng giải tán thôi!
Mọi người nhìn nhau, lần lượt giải tán.
“A ui… Mẹ kiếp! Ai vứt vỏ chuối ngoài cửa thế, không có đạo đức gì cả!”
Cục cảnh im lặng một cách quỷ dị.
…
Hạ Linh dẫn theo luật sư đến Cục cảnh sát, ở hiện trường không có bằng chứng trực tiếp chỉ vào Thời Sênh, người của Cục cảnh sát cũng không thể giữ người không cho bọn họ gặp mặt.
“Sao em lại làm khổ mình thế?” Hạ Linh mặt mày bất đắc dĩ nói: “Anh mang đồ ăn cho em, ăn chút đồ trước đi.”
Thời Sênh nhướng mày nhìn Hạ Linh nói: “Vẫn là anh tốt, đám người bên ngoài chỉ mua cho em có hai cái bánh bao.”
Cảnh sát ở bên ngoài quan sát camera:“…”
Đội trưởng Hồng, anh mau đến đi, thần côn này lại bôi nhọ chúng ta rồi.
Bánh bao gì chứ?
Rõ ràng bọn họ mua cho cô một hộp cơm, cô gái này nói dối không chớp mắt mà.
“Phía An Thị thế nào rồi?” Thời Sênh vừa ăn cơm vừa hỏi Hạ Linh, không hề quan tâm cảnh sát đang theo dõi ở bên ngoài.
“Lúc ký kết…” Hạ Linh ngừng lại, ánh mắt sáng lên, “Chắc không có vấn đề gì.”
An Thị chuẩn bị ký kết với Doãn gia, nhưng thời khắc cuối cùng hình như xảy ra chuyện gì đó, nên đã ngừng ký kết.
Anh không ngờ chuyện này lại có liên quan đến cô.
Cô không thể ngoan ngoãn làm bạn gái anh sao?
Hạ Linh không tiện nói nhiều, đây là Cục cảnh sát, trông có vẻ cô không sợ hãi gì, ngộ nhỡ bị cảnh sát nắm được bằng chứng gì, đến lúc đó anh muốn cứu cô ra thì rất khó.
Ăn tối xong, luật sư mới bắt đầu làm việc, nhưng luật sư nghe Thời Sênh tự thuật xong, mặt mũi ngơ ngác.
“Cô bộ, cô tận mắt nhìn thấy người chết tự sát sao?” Đây là lời nói kỳ lạ nhất mà ông nghe thấy trong năm nay, một người đang yên đang lành, sao lại muốn tự sát trước mặt người khác? Có bệnh à!”
“Ừ.”
Luật sư: “…”
Luật sư nuốt nước bọt, ho một tiếng: “Theo như lời cô Bộ nói, cô không hề tiến gần đến chiếc xe, kết quả nghiệm thi cũng là tự sát.
Chuyện này quả thực không có liên quan nhiều đến cô.
Nhưng bây giờ khó ở chỗ camera giám sát của gara không thấy.”
Nếu như có camera, chuyện này rốt cuộc thế nào xem cái biết ngay.
“Nếu đã không có bằng chứng trực tiếp, tôi có thể bảo lãnh Bé ngoan ra ngoài không?”
Luật sư khẽ gật đầu: “Có thể.”
Không có bằng chứng Cục cảnh sát không thể giam giữ người.
“Trước tiên, bảo lãnh Bé ngoan ra đã.” Ở chỗ này, thế nào cũng cảm thấy không tốt.
Luật sư đi làm thủ tục bảo lãnh, Hạ Linh cùng Thời Sênh ngồi đợi.
Hiệu suất làm việc của luật sư rất nhanh, nhưng Đội trưởng Hồng và cấp trên tranh cãi với nhau, Thời Sênh vẫn phải ở Cục cảnh sát thêm 24 giờ, sau đó mới có thể rời đi.
Đội trưởng Hồng dẫn người tăng ca suốt đêm.
Nhưng ngoại trừ camera bị người xóa bỏ một cách không bình thường, không có bất kỳ bằng chứng nào có thể chứng minh người là do Thời Sênh gϊếŧ.
Vốn dĩ cũng không phải Thời Sênh gϊếŧ, có thể điều tra ra mới lạ.
Hết 24 giờ, Hạ Linh dẫn Thời Sênh rời đi.
Đội trưởng Hồng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Ra khỏi Cục cảnh sát, Hạ Linh mới trầm mặt nói: “Chuyện này là sao? Em nói đi!”
Thời Sênh vô tội nói: “Lời em nói ở Cục cảnh sát là thật.”
Bản cô nương không nói dối được chưa?
Đồ đần này lại không tin bản cô nương!
Chia tay!
Không phải Hạ Linh không tin Thời Sênh, chỉ là cảm thấy cô có chuyện che giấu anh.
Lời cô nói ở Cục cảnh sát hoàn toàn giống như nói lung tung, ai rảnh rỗi tự sát cho người khác xem chứ?
Hạ Linh nghiêng người về phía Thời Sênh, dồn cô vào góc cửa xe: “Bé ngoan, xem ra anh quá dung túng em rồi.”
Làm loại chuyện này lại không nói cho anh biết.
Ngộ ngỡ xảy ra chuyện gì thì làm thế nào?
Khóe miệng Thời Sênh co rút.
Cô lấy hai tay chống vào lồng ngực đẩy anh ra, đè anh vào ghế bên cạnh, chèn nửa người lên người anh.
Tổng tài Thời Sênh bá đạo xông lên: “Em quá dung túng anh rồi, anh dám nói chuyện với em như vậy, hả?”
Ánh mắt Hạ Linh sâu đi vài phần, ôm eo cô: “Bé ngoan, đừng đùa với lửa.”
Đây là ở trong xe, phía trước vẫn còn lái xe.
Anh lo mình nhịn không được muốn cô ở đây.
Thời Sênh cười chế giễu: “Chút định lực này của anh?”
“Anh chỉ định lực không tốt với em thôi.” Bàn tay Hạ Linh bóp eo Thời Sênh, “Em là người anh quan tâm nhất, đừng khiến anh lo lắng.”
Thời Sênh đột nhiên trầm mặc mấy giây: “Không phải trước đây em đã nói với anh, có một người muốn hãm hại chúng ta sao? Còn nhớ bài hát mà anh bỗng nhiên đánh ở trường không?”
Hạ Linh không ngờ Thời Sênh bỗng nhiên nói vào chủ đề chính, điều chỉnh tư thế ngồi, để Thời Sênh nằm thoải mới hơn trong lòng anh.
“Hôm nay em điều tra ra hành tung của hắn, vốn dĩ muốn giải quyết hắn nhưng hắn lại tự sát trước.”
Hạ Linh khẽ cau mày.
“Không phải là An Thần?”
“An Thần?” Thời Sênh thấy kỳ lạ, “…Anh đối phó với An Thần vì cho rằng anh ta là hắn?”
Hạ Linh: “…”
Lẽ nào không phải sao? Những thứ anh điều tra được đều chứng tỏ đó là An Thần, bao gồm cả vụ nổ lúc trước, tất cả các chứng cứ đều hướng về An Thần.
Thời Sênh đảo mắt, nhẹ giọng nói: “Có lẽ là bị lợi dụng rồi.”
Mộ Bạch con người này, ai cũng dám lợi dụng.
Hắn chính là tên biếи ŧɦái tự sát không chớp mắt.
Thời Sênh và Hạ Linh điều tra theo hai hướng khác nhau.
Hạ Linh tra ra An Thần do Mộ Bạch tung hỏa mù luốn làm Thời Sênh bị mê muội, nhưng Thời Sênh không đi theo hướng đó, sao có thể trúng kế của Mộ Bạch được.
Hạ Linh tuyệt đối không ngờ, mình muốn bảo vệ cô vợ nhỏ của mình, kết cục lại như vậy.
“Cho nên, sau này ngoan ngoãn để em cưng chiều anh là được.” Thời Sênh vỗ nhẹ tay Hạ Linh, “ Em rất lợi hại, tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt.”
“… Em có thù gì với hắn vậy?” Hạ Linh nắm lấy bàn tay đang làm loạn của Thời Sênh, “Vì sao hắn lại tự sát?”
Thời Sênh: “…” Sao lại quay lại chủ đề này rồi?
Anh đó, có 10 vạn câu hỏi vì sao?
Thời Sênh tùy tiện bịa chuyện: “Kiếp trước có thù, ai bết sao hắn lại tự sát, có thể là ghen tị với sắc đẹp của em mà chết.”
Hạ Linh: “…” Còn có thể qua loa hơn nữa không?
Thời Sênh cũng không nói dối.
Cô và Mộ Bạch cũng xem như kiếp trước có thù.
Nếu như giải thích thật với Hạ Linh thì cô phải nói từ đâu, thật phiền phức, vẫn là đợi sau khi anh khôi phục trí nhớ rồi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...