“Trên thế giới đàn ông tốt còn nhiều mà, cần gì treo cổ chết ở một thân cây, cô có thể thử cả khu rừng xem.” Thời Sênh vỗ vai Tống Mạt.
“Cảm ơn.” Tống Mạt không biết nguyên chủ, nhưng vừa rồi nếu không có cô, không biết bản thân còn bị Doãn Bảo Bảo nhục nhã thế nào.
Thời Sênh luôn không có cảm tình gì với nữ chính, nói xong câu đó cô trở về bên cạnh Hạ Linh.
Hạ Linh hừ lạnh, “Cần gì phải treo cổ ở cái thân cây tôi đây.”
“Tôi thích.” Người đàn ông này lại giở trò bướng bỉnh gì thế.
Hạ Linh liếc nhìn cô một cái, xoay người trở lại quán bar tiếp tục uống rượu.
Thời Sênh khó hiểu, tóm lại vừa rồi tên này ra ngoài làm gì? Nghỉ ngơi giữa trận?
Đến rạng sáng, Hạ Linh mới thôi chiến đấu với rượu.
Lúc rời khỏi quán bar, Thời Sênh nhìn thấy Tống Mạt ngồi một mình trong góc.
Thời Sênh nhớ lại nội dung câu chuyện, đột nhiên kéo Hạ Linh, “Chờ tôi một chút.”
“Phiền phức.” Hạ Linh mở miệng chê bai, nhưng vẫn dừng lại.
Thời Sênh chạy đến quầy bar quán bar, lấy ra tờ nhân dân tệ, đưa cô gái kia hỗ trợ đưa Tống Mạt về.
Cô gái kia chuẩn bị tan ca, đưa người có thể kiếm nhiều tiền, cô cũng không có ý kiến gì liền đáp ứng.
Cho nên lúc An Thần trở lại, Tống Mạt sớm rời đi rồi.
…
Hạ Linh uống rượu, Thời Sênh chỉ có thể lái xe.
Trong xe bật âm nhạc êm dịu.
Hạ Linh rất tỉnh táo, cũng không có vẻ muốn quậy phá.
Không biết anh ta đang suy nghĩ gì, cả người cuộn lại trên ghế phụ, ánh mắt nhìn đèn nê ông bên ngoài xẹt qua.
Một lúc lâu, Hạ Linh quay đầu, khẽ hỏi, “Cô có bằng lái không?”
“Không có.” Nguyên chủ đâu có biết lái xe, làm sao có thể có bằng lái được.
“Ha… Cô muốn kéo tôi chết cùng sao?”
“Không được à?”
Hạ Linh một lát mới phun ra mấy chữ, “Tôi không muốn chết.”
Thời Sênh quay đầu nhìn Hạ Linh, Hạ Linh lại nhìn ngoài cửa sổ, cô không nhìn thấy cảm xúc trên mặt anh.
Chỗ ở của Hạ Linh, dù là sáng sớm cũng có phóng viên ngồi chồm hỗm, Thời Sênh không dám ngang nhiên đưa anh về như vậy, đành để cho anh ở tạm trong xe một đêm.
Thời Sênh dựa vào cửa xe, những ngọn đèn xa xa chớp chớp tắt tắt trong đáy mắt cô.
“Này!” Cửa xe sau lưng đột nhiên bị người ta vỗ vài cái.
Thời Sênh chớp mắt, xoay người lại, mở cửa xe.
“Cô vào đi.” Hạ Linh cau mày nhìn cô.
“Làm gì? Muốn giở trò gì với tôi à?” Thời Sênh vịn cửa xe, ánh đèn trong xe chiếu vào mặt cô, mềm mại khác thường.
“Cô vào đây.” Hạ Linh lặp lại.
Thời Sênh lên xe, Hạ Linh cũng không nói, cứ ngồi như vậy, hồi lâu sau anh ta mới nói, “Làm bạn gái, để cho tôi ôm một chút đi.”
Thời Sênh dịch qua chỗ Hạ Linh, Hạ Linh đưa tay kéo cô vào trong lòng, giống như bọn họ đêm hôm đó, anh ôm cô, vùi đầu vào sau gáy cô.
Mùi trên người cô, anh rất thích, hình như ôm cô, sẽ không còn cô đơn vậy.
Khóe môi Hạ Linh cong lên, nhưng lại nhanh chóng biến mất.
Hạ Linh duy trì tư thế này hồi lâu, cho đến khi điện thoại di động của Thời Sênh vang lên.
Thời Sênh móc điện thoại di động ra, thấy tên trên màn hình, cô đẩy Hạ Linh ra, dựa vào vai anh, ấn nút nghe.
“Chị.”
Doãn Bảo Bảo lại không xảy ra chuyện gì sao?
Lời nguyền mất hiệu lực?
“Tiểu Manh, em bây giờ có rảnh không?” Giọng nói Doãn Bảo Bảo ôn nhu, “Chị có chút chuyện nói cùng em.”
“Xin lỗi chị, muộn thế này, tôi sợ chị cướp của gϊếŧ người.” Hẹn gặp mặt lúc đêm hôm thế này, không phải là cướp của gϊếŧ người thì là gì?
Bên kia Doãn Bảo Bảo tức giận đến khuôn mặt vặn vẹo, lại không thể không dùng ngữ điệu ôn nhu nói, “Tiểu Manh có phải em hiểu lầm gì không?”
“Chúng ta gặp mặt một chút đi, có cái gì hiểu lầm chị có thể giải thích ngay trước mặt cho em nghe.
Tiểu Manh, chị không muốn bởi vì những thứ này ảnh hưởng quan hệ giữa chúng ta.”
“Chị nói quan hệ, là chỉ chuyện lợi dụng tôi sao?”
“Tiểu Manh em làm sao vậy?” Doãn Bảo Bảo ở bên kia kêu lên, “Chị lợi dụng em bao giờ, đừng nghe những người khác nói bậy.”
“Cầm đồ của người khác, trước sau gì cũng phải trả lại, học tỷ.” Hai chữ cuối cùng Thời Sênh nhấn mạnh.
Doãn Bảo Bảo còn chưa lên tiếng, điện thoại đã bị cúp.
Cô ta gọi lại, cũng chỉ có tiếng báo bận lạnh như băng.
Doãn Bảo Bảo tức giận đến suýt nữa ném bay điện thoại di động, có phải cô ấy biết cái gì rồi không?
Hừ, dù biết thì thế nào, cô ấy không quyền không thế, còn có thể đấu thắng cô?
Doãn Bảo Bảo lại trấn định lại.
Cô ta đứng dậy, thân thể đột nhiên lảo đảo một chút.
“Chết tiệt.” Doãn Bảo Bảo đau đến hít một hơi lạnh.
Cô ta cúi đầu nhìn xuống dưới chân, chỗ mắt cá chân đã sưng đỏ một mảng.
Lúc vừa về, không biết người nào đổ nước trong hành lang, làm hại cô ta ngã đau chân.
…
Thời Sênh tắt điện thoại di động, cất vào túi.
Cằm Hạ Linh đặt trên bả vai cô, vừa rồi trong xe rất yên tĩnh, Doãn Bảo Bảo nói khẳng định anh nghe được toàn bộ.
“Cô ta lợi dụng cô làm cái gì?”
Vẻ mặt Thời Sênh đầy chờ mong, “Anh muốn báo thù cho tôi sao?”
“Đừng nghĩ quá nhiều.” Hạ Linh buông cô ra, anh dừng một chút, “Thế lực của Doãn gia rất lớn.”
“Thì đã sao?” Thời Sênh hỏi lại.
Hạ Linh đưa tay nâng cằm Thời Sênh, khóe miệng mang theo một chút vô lại, “Cô chơi được Doãn gia sao.”
Thời Sênh đón nhận ánh mắt Hạ Linh, phách lối nói: “Nếu tôi chơi được thì sao?”
Hạ Linh thu tay về, “Cô lợi hại cô nói gì cũng được.”
“Tôi nói cái gì cũng được?” Thời Sênh bám cánh tay Hạ Linh, tiến đến bên tai anh, “Kể cả ngủ với anh cũng được?”
Hạ Linh hơi dựa về phía sau, “Tình cảm phải là chuyện anh tình tôi nguyện, cô uy hϊếp tôi như vậy, không cảm thấy rất tồi tệ sao?”
“Anh nghĩ tôi đang uy hϊếp anh?”
“Không phải sao?” Lúc trước đòi anh làm bạn trai cô, không phải là đang uy hϊếp anh?
Thời Sênh ngồi trở lại, cười lạnh một tiếng, “Vậy thì thật ngại quá, sau này tôi sẽ còn uy hϊếp anh nhiều, anh phải tập cho quen đi.”
Lên thuyền của ông rồi, thì đừng mong xuống được, nằm ngang xuống cũng không cho!
Hạ Linh: “…” Sao phản ứng của cô có chút kỳ quái nhỉ.
Hai người đều không nói gì, ngồi im đến sáng sớm.
Thời Sênh lái xe ném Hạ Linh vào khách sạn, trực tiếp bắt xe đi trường học.
Hạ Linh nằm ở trên giường lớn trong khách sạn hồi lâu, làm thế nào cũng không ngủ được.
Anh mở máy tính ở khách sạn, lên weibo theo thói quen.
Bên dưới trang chủ vẫn đầy tiếng chửi mắng như trước.
Tin tức nóng nhất liên quan đến anh chính là chuyện anh đánh người.
Bởi vì chuyện này, anh lại thu hoạch thêm một đám antifan.
Hạ Linh mở ra trang tìm kiếm, nhập tên Bộ Manh, tìm ra một đống kết quả, anh chọn nửa ngày cũng không có chọn ra được.
Hạ Linh nắm cằm suy nghĩ một chút, xóa bỏ hai chữ Bộ Manh, đưa vào “Trầm Yên”, trang bìa lập tức nảy lên.
Cái đầu tiên chính là weibo Vip.
Hạ Linh ấn vào, weibo rất sạch sẽ, chỉ phát mấy bài hát, quan tâm 0, nhưng fan lại khá nhiều.
Bộ Manh…
Trầm Yên…
Hạ Linh hoàn toàn không ngờ rằng, hai người nhìn như không hề liên quan gì này, sẽ là cùng một người.
Hạ Linh ấn quan tâm.
Trong danh sách chú ý của anh chỉ có hơn một trăm người, nhưng có rất nhiều người là công ty trước đây tự ý thêm, đây tuyệt đối là người đầu tiên anh ấn quan tâm.
Cho nên, sau khi anh quan tâm tài khoản Trầm Yên này, antifan lập tức bùng nổ, lật tung weibo Trầm Yên từ trong ra ngoài vài lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...