Xem ra, trong mắt những người này, dù Đế quân và Phượng gia chủ có nói thế nào thì Thời Sênh cũng sẽ không nhúc nhích.
Cuối cùng, Phượng gia chủ phất tay áo rời đi, đại khái là cảm thấy Thời Sênh quá mức nhẫn tâm, không để ý tới tình thân.
Thời Sênh cũng không ở lại Hoàng cung mà theo Ngân Vi trở về phủ Quốc sư.
Phủ Quốc sư vẫn không khác gì lúc rời đi, sương mù mênh mông, nhìn xa không rõ lắm.
Đi vào trong phủ, Ngân Vi liền cảm giác miếng ngọc trên người càng lúc càng lạnh, từng chút một thẩm thấu vào da thịt hắn, cướp đoạt hơi ấm trên người hắn.
“Tiểu Chi.” Ngân Vi túm lấy tay Thời Sênh.
“Hửm?” Thời Sênh quay đầu, sương mù lưu chuyển giữa hai người so với lúc mới tiến vào nồng đậm hơn rất nhiều.
“Ta cảm thấy không khỏe.” Ngân Vi lấy miếng ngọc đen ra, cũng không hề có ý giấu giếm Thời Sênh.
Thời Sênh liếc nhìn miếng ngọc, cau mày, bỗng nhiên nói, “Song tu một chút là tốt ngay.”
Ngân Vi: “…”
Lúc nào rồi mà còn nói đùa được chứ, chẳng vui tí nào.
“Tiểu Chi.” Ngân Vi bất đắc dĩ.
Thời Sênh tỏ ra rất thật, “Ta không nói đùa mà, ta nói thật đấy, song tu cái là tốt ngay.”
Ngân Vi lắc đầu, buông tay cô ra, đi về phía thư phòng.
“A, đừng có đi, chàng cũng chưa thử thì làm sao biết ta nói thật hay đùa.” Thời Sênh đuổi theo.
“Thử chút đi mà.”
Ngân Vi đi rất nhanh, chỉ một chút nữa sẽ vào tới thư phòng thì đột nhiên thân thể cứng đờ.
Sương mù bốn phía bắt đầu chuyển động, trong nháy mắt trời tối sầm lại, rồi mau chóng tối đen tới mức giơ bàn tay cũng không nhìn rõ năm ngón.
Thời Sênh nhanh chóng đi tới trước mặt hắn, lần mò hôn hắn.
Bị Thời Sênh chạm vào, Ngân Vi có cảm giác thân thể cứng đờ của mình chậm rãi ấm lên.
Bóng tối cũng chầm chậm rút lui, từng đợt khí đen bị hút vào trong khối ngọc.
Trong không khí hình như có tiếng gầm gừ nhè nhẹ, tiếng rít chói tai, nhưng nhanh chóng biến mất không thấy, chỉ còn lại tiếng gió nhẹ phất động nhánh cây nghe sàn sạt.
Thời Sênh liếm liếm khóe môi Ngân Vi, “Đã nói là song tu thì sẽ tốt mà chàng lại không tin ta?”
Ngân Vi giành lại quyền khống chế, ôm chặt lấy Thời Sênh, hắn chẳng nói gì, chỉ siết lấy cô giống như lần trước ở phủ Quốc sư vậy.
…
Thời Sênh chồng cằm, nhìn trời bên ngoài càng lúc càng tối.
Cô cúi người, dịch ra khỏi vòng tay của Ngân Vi, lấy miếng ngọc đen trên bàn tới.
Cô nhìn trong chốc lát, cầm miếng ngọc và đứng dậy, xuống giường, đi ra cửa.
Đứng ở bên ngoài, cô lấy một con dao nhỏ, cắt ngón tay mình rồi nhỏ máu lên miếng ngọc.
Giọt máu đầu tiên rơi lên mặt ngọc nhanh chóng bị hút vào, sắc mặt Thời Sênh trắng một chút.
Cô chuẩn bị nhỏ giọt thứ hai thì một bàn tay vươn ra, giọt máu đỏ tươi rơi vào lòng bàn tay trắng nõn của hắn.
Ngân Vi từ phía sau vòng tới, xiêm y rối loạn không che nổi phong cảnh say lòng người bên trong, nhưng sắc mặt hắn cực kỳ kém, giống như Thời Sênh đã làm ra chuyện gì có lỗi với hắn lắm ấy.
“Nàng dám lấy máu nuôi nó?”
Cái gì mà song tu chứ, toàn là lừa hắn hết.
“Lãng phí.” Thời Sênh nhìn giọt máu trong lòng bàn tay hắn, thở dài.
“Phượng Chi Âm!” Ngân Vi gằn giọng.
Hắn không muốn cô làm thế vì mình.
“Đừng hung dữ thế.” Thời Sênh đưa ngón tay ra trước mặt hắn, “Giúp ta thổi đi, đau quá!”
“Giờ nàng mới biết đau?” Ngân Vi trừng mắt nhìn cô, sau đó đưa ngón tay cô lên miệng.
Đến khi máu không chảy nữa, Ngân Vi mới buông tay cô ra, cẩn thận ôm cô đi vào trong phòng.
Đặt cô xuống giường, Ngân Vi đứng trước mặt cô, nghiêm túc nói.
“Rốt cuộc nàng đang làm gì?”
Thời Sênh đưa tay kéo quần áo của Ngân Vi ra, bàn tay nhỏ bé chui vào trong, sờ soạng eo hắn hai cái.
Ngân Vi tức giận kéo tay cô ra, “Trả lời câu hỏi của ta.”
Thời Sênh ngượng ngùng thu tay lại, “Thì… là cho nó uống máu đó.”
Ánh mắt Ngân Vi nhìn cô sắc lẻm.
Thời Sênh bị nhìn tới mất hết tự nhìn, lăn lên giường, cuốn chăn lại thành một cái kén to đùng.
Khóe miệng Ngân Vi giật giật, lần đầu tiên hắn thấy cô trốn tránh vấn đề như thế.
Trước kia, hễ gặp phải chuyện gì, hoặc là cô sẽ thẳng thắn đối diện, hoặc sẽ lập tức bỏ qua, chưa từng trốn tránh như bây giờ.
Ngân Vi leo lên giường, kéo chăn để đầu của cô lộ ra, dịu giọng hỏi, “Tiểu Chi, nói cho ta biết, nàng muốn làm gì?”
“Không phải ta nói với chàng rồi sao?”
Bản cô nương chưa từng nói dối mà, chính là cho nó uống máu đó.
Ngân Vi nhìn cô, Thời Sênh lại rúc vào chăn, cái này là muốn trốn cũng không trốn được.
Hai người nhìn nhau trong yên lặng.
Ngân Vi đầu hàng trước, quay người xuống giường: “Phân phòng ngủ.”
Thời Sênh: “…”
Mẹ kiếp!
Còn dám chơi trò này?
Thời Sênh hất tung chăn ra, kéo Ngân Vi về, xoay người đè hắn xuống, “Ta nói cho chàng là được chứ gì, chàng đừng có kích động, cũng đừng nổi giận với ta, ta rất rõ mình đang làm gì.
Chuyện mà ta không có năng lực làm được hoặc làm mà không nắm chắc thì ta sẽ không bao giờ làm.”
Ngân Vi im lặng ba giây, sau đó gật đầu.
Thời Sênh cúi người, khẽ chạm lên môi Ngân Vi một chút, sau đó cô xuống giường cầm miếng ngọc lại.
“Ma lấy lực lượng tà ác để nuôi lớn mình.
Khối ngọc này xuất phát từ Thần giới, có được lực lượng thuần khiết và cực kỳ ôn hòa, có thể làm nó tiêu hao lực lượng.
Nhưng nó và chàng có quan hệ với nhau, ta không thể để nó chết đi, cho nên mới dùng máu nuôi nó để đảm bảo an toàn cho chàng.”
Đợi đến khi thời cơ thích hợp, cô mới có thể làm cho thứ trong này tự động đầu hàng, đến lúc đó phong ấn sẽ không còn tác dụng gì với hắn nữa.
Sau một hồi lâu, Ngân Vi mới phun ra một câu, “Thế giới này thực sự có Thần giới à?”
Thời Sênh: “…”
Cho nên trọng điểm của chàng là Thần giới à?
Có thật sự nghe ta nói chuyện không vậy hả???
Lúc Thời Sênh chuẩn bị tức giận, Ngân Vi liền kéo cô vào lòng, “Làm thế vì ta có đáng không?”
Lúc này Ngân Vi chỉ cảm thấy rất đau lòng, đau vô cùng, như có vô số người đang đâm liên tiếp vào trái tim hắn vậy.
“Không đáng.”
Nếu tính toán lợi ích thì Thời Sênh cảm thấy thật không đáng.
Bởi vì đây chỉ là thế giới ảo, dù cô có làm gì thì cuối cùng vẫn tan vào hư không.
Hết thảy đều uổng phí.
Ngân Vi sửng sốt, hắn đang định buông Thời Sênh ra, kết quả Thời Sênh lại đè hắn xuống, thô lỗ kéo quần áo hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nhưng mà… ta tình nguyện làm thế.”
Thời Sênh vừa lột đồ của hắn, vừa oán hận mắng, “Có đôi khi chỉ hận không thể gϊếŧ chết chàng.”
Ngân Vi mặc kệ cô lột đồ của mình, trong đáy mắt ngập tràn ý cười, “Nàng không nỡ.”
“Đúng thế, ông đây không nỡ.” Thời Sênh kéo chăn trùm lên hai người, “Cho nên món nợ này phải đòi cho bằng hết ở trên giường.”
“Có phải kiếp trước chúng ta đã ở bên nhau không?”
“Không, chàng đừng có lộn xộn, nằm yên.”
“Vì sao ta lại thấy nàng quen thuộc như thế? Kiếp trước chúng ta thật sự không ở bên nhau à?”
“Không hề!”
“Nàng có tin vào duyên phận không?”
“Không tin!”
“Nàng…”
“Chàng câm miệng, có thể chuyên tâm chút không hả? A… Ngân Vi, tên bại não này, ông đây muốn nằm trên.”
“Nàng hãy để ta chuyên tâm một chút…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...