“Phượng Khuynh Khuynh, ngươi chờ đó cho ta, ôi, các người còn thất thần làm gì, còn không mau đi gọi y sư.
Phượng Khuynh Khuynh, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi…”
Vài người hầu tiến lên nâng gã nam tử đó xuống.
“Thất tiểu thư… Liệu hắn có trả thù cô không?” Một muội giấy từ xa chạy tới, đúng là muội giấy đòi đi tìm Phượng Khuynh Khuynh ở Ma Diễm Lĩnh, hình như tên là Phượng Tiểu Liên.
“Hắn dám tới, ta sẽ phế hắn.” Vẻ mặt Phượng Khuynh Khuynh trở nên hung ác.
Một muội giấy sau lưng Thời Sênh đột nhiên hô lên: “Phế ai? Phượng Khuynh Khuynh, ngươi có biết quy củ không hả, đây là Diễn võ trường, tương tàn người cùng tộc là tội nặng.”
Phượng Khuynh Khuynh nhìn về phía người vừa lên tiếng, thấy Thời Sênh được người tay vây lấy thì sắc mặt càng nặng nề, trong đôi con ngươi còn xuất hiện vẻ lạnh lẽo.
Phượng Tiểu Liên bị dọa một trận, vội vàng lui về sau lưng Phượng Khuynh Khuynh.
Thanh âm của Phượng Khuynh Khuynh lạnh lùng: “Các ngươi tới đây làm gì?” Bình thường, những người này sẽ luôn tìm cách gây khó dễ cho nàng ta, hôm nay còn đưa cả Phượng Chi Âm tới, không cần nghĩ cũng biết là không có ý tốt rồi.
Phượng Khuynh Khuynh đảo mắt một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Thời Sênh.
Thời Sênh cực kỳ hiểu ý, chỉ sang bên cạnh: “Bọn họ muốn ta đánh ngươi thành tàn phế.”
Chúng muội giấy đều đồng thời thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Thời Sênh đầy vẻ không thể tin tưởng được.
Cái này là sai kịch bản rồi.
Cái gì mà bọn họ muốn nàng đến đánh Phượng Khuynh Khuynh thành tàn phế chứ?
Bọn họ chỉ châm ngòi, cũng chưa hề nói mấy câu như thế này, không thể nói lung tung như vậy được.
“Cái gì?” Phượng Khuynh Khuynh nghe mà không hiểu.
“Ta nói, bọn họ muốn ta tới đây đánh ngươi thành tàn phế.” Thời Sênh lặp lại một lần, “Nhưng ta cảm thấy ngươi không đáng để ta động thủ, cho nên ta nghĩ vẫn cứ để bọn họ lên thì tốt hơn.”
Sênh sống ảo login rồi.
“Tam tỷ tỷ…”
“Cái gì mà Tam tỷ tỷ, ta không phải Tam tỷ tỷ của ngươi, ta không phải Bách hợp.” Thời Sênh vẻ mặt rất thật tình, “Được rồi, không chơi với các ngươi nữa, đừng có ở sau lưng ông đây lén lút giở trò, để ông đây mà bắt được…”
Thời Sênh nở nụ cười âm trầm: “Ta sẽ đưa các ngươi chầu trời.”
Diễn xong, Thời Sênh chậm rãi rời đi, lưu lại một đám người vẫn còn đang sững sờ.
Cái này hoàn toàn khác xa với dự liệu của bọn họ.
Phượng Khuynh Khuynh cười lạnh một tiếng, mấy người này nổ ra nội chiến à?
Nhưng mà Phượng Chi Âm này…
Có điểm không thích hợp đi.
…
Phượng Khuynh Khuynh ở Diễn võ trường chơi tới vui vẻ, có Vạn Quyền chống lưng, hơn nữa thực lực của nàng ta cũng dần hiển lộ, vì thế không ai dám khinh thường nữa.
Mà Phượng Khuynh Khuynh cũng bắt đầu thu phục người của Phượng gia.
Bắt đầu từ đám đệ tử hoàn khố của Phượng gia.
Phượng Khuynh Khuynh còn thu phục được một đám fan não tàn nữa.
Thời Sênh không xuất hiện, Phượng Khuynh Khuynh không có lý do gây sự, mọi chuyện coi như rất bình thường.
Hôm nay, buổi tối, Thời Sênh vừa thoát khỏi trạng thái tu luyện liền cảm nhận được bên ngoài có hơi thở xa lạ.
Cô chớp mắt, lấy thiết kiếm, nhảy khỏi giường, đi về phía cửa sổ, hơi hé mở cửa ra.
Từ khe hở, Thời Sênh nhìn thấy hai bóng đen đang giao đấu với nhau ở bên dưới.
Mục tiêu của hai người hình như là hai con kỳ lân trước cửa của cô.
Chứng tỏ hai con kỳ lân này…
Đại khái là vì sợ người khác nghe thấy nên hai người không dám sử dụng huyền khí, trực tiếp vật lộn với nhau, một người thân hình nhỏ nhắn, nhìn liền biết là nữ tử.
Thời Sênh lặng lẽ đẩy cửa sổ rộng ra thêm một chút, tầm mắt càng tăng lên.
Hai người lúc này đã xuất ra những chiêu thức khóa trụ đối phương, tiếp xúc tương đối gần gũi.
“Đều là vì Hắc Viêm huyền tinh, ở đây có hai cái, chúng ta mỗi người một cái được chưa?” Nam tử thân hình cao lớn nhẹ giọng lên tiếng.
Giọng nói hơi cổ quái, dường như cố tình thay đổi âm thanh.
“Làm sao ta biết được ngươi có nuốt lời hay không?” Thanh âm của nữ tử kia lại đặc biệt quen thuộc, chính là Phượng Khuynh Khuynh không thể nghi ngờ.
“Chúng ta tiếp tục đánh thế này cũng không có kết quả.”
Phượng Khuynh Khuynh hơi chần chừ, trầm mặc trong chốc lát mới nói: “Ta đếm tới ba, đồng thời cùng buông.”
Nam nhân đáp không do dự: “Tốt.”
“Một… hai… ba…”
Hai người đồng thời buông đối phương ra, nhưng vẫn không hề thả lỏng cảnh giác.
Giằng co khoảng ba mươi giây, cả hai mới thối lui tới vị trí an toàn.
“Ngươi lấy trước đi.” Nam tử lui về sau một chút, tỏ vẻ mình sẽ không hạ độc thủ ở sau lưng.
Phượng Khuynh Khuynh cảnh giác nhìn hắn vài lần, nàng ta cũng sợ có người xuất hiện, nhưng Hắc Viêm huyền tinh là cực phẩm tinh thạch cực kỳ khó tìm, đây là thứ nàng ta cần để luyện khí.
Phượng Khuynh Khuynh nhìn xung quanh một chút rồi đi nhanh về phía kỳ lân.
Mẹ kiếp, mẹ kiếp!
Tín vật đính ước Phượng Từ đưa mà các ngươi cũng dám trộm của ông?
Thời Sênh lập tức đẩy tung cửa sổ, gầm lên một tiếng: “Các ngươi dám chia cắt đồ của ta, đã hỏi qua chủ nhân là ta một tiếng chưa?”
Tiếng hét cực lớn làm cho cả Phượng Khuynh Khuynh và nam tử kia bị dọa cho nhảy dựng lên.
Phản ứng của nam tử kia nhanh hơn Phượng Khuynh Khuynh, Thời Sênh còn chưa nói xong thì thân ảnh hắn đãn nhoáng lên một cái, rất nhanh hướng về phía một con kỳ lân.
“Mẹ kiếp!” Tên trộm này còn muốn cướp đồ ngay trên đầu ông đây?
Thời Sênh từ trên cửa sổ nhảy xuống, thiết kiếm huy động, trong tròng mắt đỏ như máu của kỳ lân hiện lên từng đạo hàn quang.
Mắt thấy nam tử kia sẽ tiếp xúc được với kỳ lân, một đạo kiếm khí mạnh mẽ quét tới mang theo khí lạnh thấu xương, không khí xung quanh cũng như bị đóng băng tại chỗ.
Thân thể nam tử lập tức lui lại.
Phượng Khuynh Khuynh lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng lướt về phía đầu kỳ lân còn lại.
Vừa tiếp xúc với kỳ lân, lòng bàn tay nàng ta hơi nóng rực lên, nhưng nàng ta đã nhanh chóng thu được kỳ lân vào trong không gian của mình.
Cúi đầu nhìn, lòng bàn tay đã sưng đỏ lên, đau như ngâm ớt.
“Bùm!”
Thiết kiếm từ trên đỉnh đầu Phượng Khuynh Khuynh đánh xuống, Phượng Khuynh Khuynh muốn tránh cũng không kịp nữa, một cỗ cảm giác áp bách từ bốn phương tám hướng ép lại, hàn khí thẩm thấu qua da tiến vào trong cơ thể, lạnh tới mức làm nàng ta không thể nhúc nhích được một chút nào.
Đúng lúc nàng ta nghĩ mình sẽ bị chém trúng thì trên cổ tay xuất hiện một đạo lực lượng kéo mình sang một bên, kiếm khí xẹt qua má, chém lên cây cảnh sau lưng, cây cảnh lập tức hóa thành bột phấn.
Phượng Khuynh Khuynh được một người ôm trong lòng kéo về phía sau một đoạn, dừng lại ở cửa.
Phượng Khuynh Khuynh cảm thấy kinh hoàng, cảm giác sống sót sau tai nạn không ngừng lan tràn khắp cơ thể.
Suýt chút nữa thì nàng ta đã chết rồi.
Thời Sênh tức giận cực kỳ, cầm thiết kiếm tiếp tục xông về phía Phượng Khuynh Khuynh.
Lần này đã có phòng bị nên Phượng Khuynh Khuynh và nam tử kia liền tách ra, chạy về hai hướng khác nhau.
Thời Sênh chỉ có một người, cô chỉ có thể đuổi theo Phượng Khuynh Khuynh.
Phượng Khuynh Khuynh nhận ra mình bị Thời Sênh chặn đường nên chỉ có thể cứng đối cứng với cô.
Phượng Khuynh Khuynh có vòng sáng của nữ chính, Thời Sênh chém thế nào cũng không được, chỉ cần chém tới gần liền bị cản lại, Phượng Khuynh Khuynh liền nhờ đó tránh đi được.
Dù sao chỉ là không cho cô chém nữ chủ mà thôi.
Ngươi không cho ông đây chém thì ông càng phải chém.
Thời Sênh ương ngạnh tiếp tục, lúc gặp lực cản liền dốc mọi lực lượng trong cơ thể ra, quán trú hết lên thiết kiếm.
Lực cản giảm bớt, Thời Sênh lập tức áp chế thiết kiếm, mũi kiếm sắc bén chém lên đầu vai Phượng Khuynh Khuynh.
Nếu là người thường thì cánh tay đã sớm bị chặt đứt nhưng với Phượng Khuynh Khuynh thì lại sượt qua da.
Thậm chí Thời Sênh cảm thấy ngay cả xương cốt cũng chưa chém tới, cô tiếp tục dùng sức, nhưng không thể áp nổi nữa.
Nữ chính của ta lợi hại nha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...