Chương 8 Thiên kim hào môn (8)
Lúc đi, Sở Đường để lại hai tờ chi phiếu.
Thời Sênh cầm chi phiếu mà ngẩn ngơ, cô bao dưỡng Sở Đường một ngày mà không mất đồng nào ư?
Rõ ràng là bổn bảo bảo kiếm lời rồi!
Thời Sênh cũng không thật sự là bao dưỡng Sở Đường, người ta có thân phận thế nào chứ, cô có táng gia bại sản cũng không bao dưỡng nổi.
Nhưng đối với sự lật lọng của Sở Đường, Thời Sênh vẫn tỏ vẻ kinh bỉ.
Vì để tỏ ra tình cảm chân thành nên Thời Sênh phải giả bộ để ý Sở Đường một chút, cứ đúng giờ là lại nhắn cho hắn ta một tin nhắn đầy vẻ quan tâm.
Đa số tin nhắn đều không được hồi âm, nhưng nếu thật sự không chịu nổi sự quấy rầy của Thời Sênh, hắn cũng sẽ đại từ đại bi mà hồi âm mấy chữ: đừng-tìm- chết.
Đúng thế, chỉ có ba chữ ngắn gọn như vậy.
Ông Hứa cắt đứt hợp tác cùng nhà Nam Cung, không biết có phải xuất phát từ tâm lý áy náy hay không mà nhà Nam Cung cũng không nói gì, ngay cả tiền bồi thường thiệt hại cũng không cần.
Không có những hành động tìm đường chết của nguyên chủ nên Nam Cung Cảnh cũng không có lý do gì để động thủ với Hứa gia, vì thế Thời Sênh cũng không nóng nảy.
Cô sẽ tuyệt đối không bỏ qua cho tên Nam Cung Cảnh đó.
Bà Hứa giải quyết xong chuyện công ty ở chi nhánh liền vội vàng quay về.
Bà Hứa là người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt ông Hứa sẽ lập tức hóa thân thành vợ hiền mẹ đảm, không hề hiển lộ một chút cường thế nào.
Thời Sênh rất thích ở cùng hai ba mẹ, lúc này mới thực sự giống người một nhà.
Nhưng bà Hứa và ông Hứa đều duy trì một nhất trí chung, chính là ủng hộ Thời Sênh bao dưỡng Sở Đường.
Thời Sênh đau hết cả đầu, dù dùng toàn bộ gia sản nhà họ cũng không đủ bao dưỡng tên kia đâu.
Sau đó cô bắt đầu phát hiện ba mẹ lao vào kiếm tiền như điên, ông Hứa là một người có năng lực, chỉ là ông luôn nhắm tới gia đình êm ấm, bà Hứa và con gái mới là điều quan trọng nhất trong lòng, vì thế tâm tư ông luôn đặt hết ở nhà.
Hiện giờ con gái có thể bao dưỡng một người đàn ông, hai ông bà dở hơi này bắt đầu phát ra đại chiêu.
Lúc trước, nếu không phải vì nguyên chủ lúc nào cũng mang bộ dáng thương tâm muốn chết thì vợ chồng ông bà đã không bị phân tâm, Hứa gia cũng không rơi vào kết cục kia.
Vì thế, rất nhiều người phát hiện tập đoàn Hứa thị như bị tiêm máu gà vậy, người trong công ty kiếm tiền hăng say, vui cười hớn hở.
…
Nguyên chủ vẫn đang học năm ba, đến ngày khai giảng, Thời Sênh xách theo đồ đạc tới trường học.
Cũng may trước kia nguyên chủ ở trường học cũng rất thu mình, 90% sinh viên không biết cô là ai, cũng không tới mức làm cho cô bị người ta vây nhìn.
Nói thu mình cũng không đúng, cơ bản là vì cô ta không bao giờ xuất hiện ở trường học, những người biết cô ta đều là con em gia tộc giàu có.
Lớp học của cô ta còn không biết lớp mình có một người như thế.
“Hứa đại tiểu thư hóa ra còn biết đi học, tôi còn tưởng rằng Hứa đại tiểu thư ở nhà đòi sống đòi chết, không dám gặp người cơ đấy.”
Thời Sênh vừa mới tiến vào cổng trường đã bị người ta chặn lại, cô nhìn người đó, trong đầu lập tức hiện lên một cái tên: Tiếu Vi.
Cô gái này cũng là một nữ phụ nhưng còn thảm hơn nguyên chủ nhiều.
Thời Sênh yên lặng mặc niệm cho cô ta, quyết định không so đo với cô ta, đàn bà tội gì phải làm khó đàn bà cơ chứ.
Bổn bảo bảo luôn vĩ đại như thế đấy!
Cái quỷ a!
Thời Sênh vòng qua Tiếu Vi muốn rời đi, Tiếu Vi lại đẩy vai cô một chút làm cho cô lảo đảo lui về sau, cô ta châm chọc nói: “Sao không nói gì? Không phải ngày trước cô kiêu ngạo lắm à? Xem cô còn dám kiêu căng nữa không?”
Thời Sênh bị đẩy một chút, lửa giận trong lòng nhen lên: “Đầu óc cô có bệnh à? Thích Nam Cung Cảnh thì đi tìm anh ta mà bám lấy, tìm tôi làm gì? Muốn tìm cảm giác hơn người à? Đến một ngón tay của Nam Cung Cảnh cô cũng chưa động được
vào, cô lấy lập trường gì mà dám đứng trước mặt tôi khoe mẽ sự ưu việt của mìn hả? Tốt xấu gì bà đây cũng kẻ đá Nam Cung Cảnh nhé!”
“Cô dám mắng tôi?” Hứa Thừa Nguyệt lại dám mắng cô ta?
Từ từ, cô ấy vừa nói là cô ấy đá Nam Cung Cảnh sao?
Tiếu Vi tức khắc cười lạnh: “Hứa Thừa Nguyệt, có phải cô bị Cảnh thiếu đá nên bị chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ không? Trước kia cô bám dính Cảnh thiếu không bỏ, vậy mà còn nói mình đá Cảnh thiếu, không sợ người ta cười rụng răng à?”
Lúc hai nhà giải trừ hôn ước cũng không giải thích gì cho nên người ngoài không biết bên nào khơi mào trước, cũng không biết tại sao lại giải trừ hôn ước.
Nhưng nhiều người luôn đem kết quả mà họ muốn ra áp đặt người khác, giống như loại người không có não Tiếu Vi này, cô ta sẽ khẳng định tuyệt đối là Nam Cung Cảnh bỏ Thời Sênh chứ không phải ngược lại.
“Cô có tin hay không là chuyện của cô, đừng làm phiền tôi, tình địch hiện tại của cô là Tô Y Y.”
“Tô Y Y? Tô Y Y cùng khoa với cô?”
Tô Y Y thân là nữ chính, tất nhiên không phải hạng người vô danh, bừa bãi.
Thời Sênh trừng mắt với Tiêu Vi một cái, nếu không phải nhìn vận mệnh cô bi thảm hơn bà đây thì bà đây đã mặc xác cô rồi.
“Hôm nay khai giảng, cô không tin thì có thể tới thẳng phòng ngủ của Tô Y Y mà xem, xem có phải hôm nay Nam Cung Cảnh đưa cô ta tới hay không?” Bổn bảo bảo tâm tình tốt, cho cô một con đường sáng, không cần cảm tạ.
Vẻ mặt Tiếu Vi vẫn đầy nghi ngờ, cảm thấy Thời Sênh đang lừa mình.
Dù sao Tô Y Y có nổi danh nhưng gia đình cô ta rất bình thường, làm gì có cơ hội tiếp xúc với Nam Cung Cảnh suốt ngày đi làm ở công ty được?
Thời Sênh nhún nhún vai, một bộ biểu tình “tin hay không tùy, dù sao tôi cũng đã nói với cô rồi, bỏ qua chân ái cũng đừng trách tôi”.
Đợi Thời Sênh đi rồi, Tiếu Vi vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Ở trường, Thời Sênh cũng có phòng kí túc xá, nguyên chủ ở lại đây số ngày tính không quá mười đầu ngón tay.
Lần này, Thời Sênh tính toán sẽ ôn lại chút kỷ niệm đi học đại học, cũng tránh ba mẹ dở hơi suốt ngày giục cô đi bao nuôi Sở biếи ŧɦái, vì thế, cô quyết định ở lại trường.
Trường đại học này có không ít con cái nhà giàu theo học, đám con nhà giàu đó tốt nghiệp xong đều trở thành những người có lực ảnh hưởng nhất định trong xã hội, vì thế sau khi
tốt nghiệp cũng không quên quyên góp tiền cho trường cũ, biểu thị mình là người không quên nguồn cội.
Cho nên, phòng ngủ ở kí túc xá rất tiện nghi, tuy rằng bốn người một phòng nhưng không gian lại rất lớn.
Lúc Thời Sênh tới thì trong phòng không có ai, dựa theo ký ức của nguyên chủ mà tìm về giường của mình, lấy đồ đạc ra sắp xếp một lần.
Cô vừa mới thu dọn xong thì cửa phòng bị đẩy ra, tiếng ồn ào từ ngoài truyền vào, rõ ràng là không ít người đang vui cười ầm ĩ.
Mở cửa là một nữ sinh tóc ngắn, nhìn thấy Thời Sênh thì sửng sốt, một hồi lâu mới đi vào, đánh giá Thời Sênh đã thu thập giường và tủ sách của mình xong.
“Hứa Thừa Nguyệt, năm nay cô ở trong kí túc à?”
Người bạn cùng phòng của cô ta từ năm nhất này một năm ở đây không quá mười ngày, hiện tại đột nhiên xuất hiện, cô ta không kinh ngạc mới lạ.
Thời Sênh lục lọi trong kí ức, cuối cùng tìm được tên người này.
Hạ Ninh.
Nguyên chủ và bọn họ không có quan hệ tốt, Thời Sênh cũng không muốn kéo gần quan hệ với họ cho nên chỉ gật đàu chào một cái, sau đó lại tiếp tục lật xem tiểu thuyết.
Hạ Ninh xấu hổ đứng đó vài giây rồi mới bắt đầu thu thập hành lý của mình.
“Y Y, đừng khóc nữa, con mụ kia chẳng khác nào người điên, tự nhiên tới tát người ta.
Tưởng có tiền là ghê gớm sao, chẳng ra thể thống gì.”
Thời Sênh vô lực đỡ trán, Tô Y Y, mẹ, tự nhiên quên mất em này.
Tô Y Y và cô ở chung một phòng kí túc xá.
Lúc trước nếu không phải nguyên chủ ở đây thì Tô Y Y chưa chắc đã quen được Nam Cung Cảnh.
Xem ra cô nên dọn ra ngoài mới được, cô không muốn ở chung với nữ chính kia, thật sự sẽ phiền não chết mất.
Ngoài cửa có hai người đi vào, Tô Y Y được một cô gái khác dìu đi, vẻ mặt cô gái kia rất tức giận, trong miệng mắng chửi không ngừng.
“Hứa…” Tô Y Y nhìn thấy Thời Sênh trong phòng thì chôn chân tại chỗ.
Trên má cô ta in dấu năm ngón tay rất rõ ràng, hiển nhiên là vừa bị người ta đánh.
“Y Y, cậu làm sao thế?” Hạ Ninh quan tâm tiến lên hỏi.
Nữ sinh đỡ Tô Y Y lập tức trả lời: “Không phải là Tiếu Vi kia sao, không biết tại sao lại tự nhiên chạy tới tát Y Y một cái…”
Rồi cô ta căm phẫn đem chuyện này kể lại một lần.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...