Thời Sênh không biết rốt cuộc bản thân có chỗ nào có thể thu hút được tên thần kinh Diệp Giản.
Lần trước, sau khi bị chém, Diệp Giản đã không sợ gì mà còn tiếp tục tới trêu ghẹo cô.
Cái tên đó cứ hễ nhìn thấy Thời Sênh rút kiếm là lại lập tức chạy mất.
Khiến Thời Sênh tức tới nỗi cào tường.
Mẹ kiếp, nếu như là vào thời cổ đại, không biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi.
So với tên thần kinh Diệp Giản, Thời Sênh càng không vui gì khi nhìn thấy Mộ Bạch, nhưng mà trốn chắc chắn là không thể trốn được.
Mộ Bạch tới nhà thăm hỏi.
Thời Sênh cảm thấy nếu bản thân đuổi hắn ra ngoài thì rõ ràng là thể hiện bản thân sợ hắn, vậy nên Thời Sênh để Mộ Bạch vào.
Đóng cửa đánh biếи ŧɦái.
Luôn có những tên đần độn muốn hại bản cô nương!
“…” Ký chủ còn bị bệnh hoang tưởng sao? Chủ nhân, người mau quay về, bệnh tình Ký chủ lại trầm trọng hơn rồi! Nó sắp thành Hệ thống phế thải rồi!
“Cô Liễu, hình như cô rất sợ tôi thì phải?” Mộ Bạch nho nhã uống một ngụm trà, hỏi một câu rất ung dung chậm rãi.
Thời Sênh ở phía đối diện, hai tay khoanh trước ngực nhìn Mộ Bạch, tâm trạng bùng cháy, “Sợ anh? Anh nghĩ anh ghê gớm lắm sao?”
Cô đã điều tra qua tài liệu về Mộ Bạch.
Từ tài liệu có thể thấy, nam nhân này là con cưng của trời không còn nghi ngờ gì nữa, cho dù có làm việc gì cũng đều hơn người khác, làm việc thuận lợi giống như con cưng của trời vậy.
Nhưng mà hắn… không phải là nhân vật trong kịch bản.
Nhân vật tài giỏi như vậy nếu không phải là bàn đạp cho Diệp Phong thì chắc cũng là bạn của Diệp Phong, nhưng trong kịch bản, cái tên Mộ Bạch này chưa từng được nhắc qua.
Mộ Bạch bỏ chén trà xuống, giọng điệu trầm mặc, “Vậy tại sao mỗi lần cô Liễu nhìn thấy tôi đều có vẻ không vui?”
“Tại sao mỗi lần nhìn thấy anh, tôi lại phải vui? Thời Sênh đột nhiên cười một tiếng, điệu cười đó ác ý quá rõ ràng, Mộ Bạch cho dù có không muốn phát hiện ra cũng không được.
Hắn nghe thấy cô ấy dùng một âm điệu cổ quái nói tiếp: “Nói không chừng anh không mặc gì tôi nhìn thấy sẽ vui hơn đó.”
Chém cũng sẽ dễ dàng hơn.
Mộ Bạch: “…”
Hai người đối mặt không nói câu nào, ánh nhìn giao nhau trong không trung, dường như có thể tạo ra hàng loạt tia lửa.
Thời Sênh quá bình tĩnh, nụ cười trên mặt cô khiến Mộ Bạch có cảm giác không thoải mái.
Đột nhiên hắn có ý nghĩ muốn thoát khỏi nơi này.
Ý nghĩ này vừa hiện ra thì đã bị Mộ Bạch dập tắt.
Hắn rời ánh nhìn, đưa một thiệp mời mạ vàng ra trước mắt Thời Sênh, “Cô Liễu, đây là buổi đấu giá quy mô lớn sắp tới, tôi tin là cô sẽ thấy hứng thú.”
Thời Sênh nhìn vào hai mắt của hắn, cúi người túm lấy một góc của thiệp mời trên mặt bàn pha lê, đầu ngón tay khẽ nâng, lật giở ra.
“Bí mật không thể vùi lấp bởi thời gian.”
Chủ đề của buổi đấu giá.
Thời Sênh thu tay về, “Tôi hiện giờ chỉ là một tổng giám đốc đã phá sản.
Anh đến đưa tôi thiệp mời này, liệu anh có bị sao không vậy?
Mộ Bạch khẽ nhếch mép, cả người dường như thêm phần khí chất.
Hắn chậm chạp lên tiếng, “Cô Liễu, buổi đấu giá này, nói không chừng sẽ có thứ cô muốn có?”
“Anh biết là tôi muốn gì sao?” Cô chẳng muốn lấy thứ gì cả, chỉ có đồ vật thuộc về cô.
“Tôi biết hay không biết, cô Liễu đi rồi sẽ biết thôi.” Mộ Bạch đứng dậy, hơi hơi cúi người, “Tạm biệt.”
Thời Sênh khẽ động tay, không khí đột nhiên trở lên ngột ngạt.
Thân hình Mộ Bạch đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu, “Cô Liễu nghĩ thế nào về vụ án của Tiêu Linh Lung?”
“Liên quan gì tới tôi?”
“Cô Liễu, khi đó ở cửa nhà vệ sinh, cô bị trượt chân mà không cảm thấy kỳ quái sao?” Mộ Bạch dường như muốn dẫn dắt Thời Sênh gì đó.
“Liên quan gì tới anh?”
Thần kinh Mộ Bạch có chút say nắng, chuyển đổi chủ đề, “Cái cây bên ngoài nhà cô Liễu tạo hình rất độc đáo.”
Thời Sênh cười tít mắt đáp: “Anh Mộ thích sao, tôi cũng có thể tạo hình độc đáo cho anh như vậy, miễn phí.”
Mộ Bạch: “…”
Hắn mở cửa rồi đi ra ngoài.
Mãi cho tới khi thân ảnh Mộ Bạch biến mất, thiết kiếm mới xuất hiện trong tay của Thời Sênh.
…
Mộ Bạch vừa đi, Diệp Giản liền lái xe đỗ ngay trước cổng nhà Thời Sênh, một trận còi điên cuồng tạo thành tạp âm.
Nếu như không phải các biệt thự khác ở quá xa, Diệp Giản tuyệt đối sẽ bị người ta treo lên rồi đánh.
Thời Sênh cầm theo kiếm ra ngoài, vừa hay Hàn Hiểu từ bên ngoài về, nhanh chóng lách qua xe của Diệp Giản đi vào.
Hàn Hiểu chặn Thời Sênh lại, “Liễu tổng, chị xem tin tức chưa vậy?”
“Tin tức gì?”
“Hôm nay bảo mẫu của Tiêu Linh Lung dọn dẹp đồ đạc của cô ta, không biết làm thế nào lại tìm ra được cái vòng tay Lucky.”
Lucky?
“Trước kia, Lương Tình cũng vì khoe vòng tay Lucky mà bị gϊếŧ, bây giờ Tiêu Linh Lung lại như vậy, truyền thông đưa bài, nói vụ án của Lương Tình có ẩn tình, yêu cầu tái xét thẩm, trả lại công bằng cho Lương Tình.”
“Điều này liên quan gì tới chị?” Thời Sênh hỏi lại với vẻ không liên quan.
“Vì cô Liễu hiện giờ lại vướng vào vòng thị phi rồi.” Diệp Giản không biết đã xuống xe từ bao giờ, đi vào cùng Hàn Hiểu, “Cô Liễu có cần hộ hoa sứ giả không?”
“Ta thiếu phân bón.” Thời Sênh nhếch mép lộ ra nụ cười ám muội.
Diệp Giản lạnh cóng, toàn thân phút chốc nổi hết da gà, trên mặt mang nụ cười say lòng người, “Có thể vì cô Liễu vào sinh ra tử, tôi cũng cam tâm tình nguyện.
Có điều cô Liễu có thể giúp tôi nuôi dưỡng ba mẹ trong nhà tới già không?”
“Cút!”
“Cô Liễu hung hăng như vậy, sau này nếu như không lấy được chồng, có thể suy nghĩ tới tôi.” Diệp Giản bắt đầu lùi lại về phía sau, người phụ nữ này sắp nổi điên rồi.
Không lấy được chồng! Ông đây cần lấy chồng sao?
Tên đần này!
Diệp Giản trong chớp mắt đã quay lại xe, sau khi lên xe xong lại xuống, đem một cái thiệp mời dắt bên cạnh cửa sắt, “Cô Liễu, lần này có đồ tốt, cần có xe chuyên dụng đưa đón, tôi xin phục vụ mọi lúc mọi nơi.”
“Liễu tổng… Cái anh Diệp này?” Hàn Hiểu ngơ ngác gãi đầu, trước kia hắn với Liễu tổng cũng không có qua lại gì, sao bây giờ tự nhiên lại quấn Liễu tổng không rời vậy?
Cô ấy đột nhiên bưng mặt, kinh ngạc nói: “Liễu tổng, hắn có phải là đã thích chị thật rồi không?
“Em nhìn đâu ra hắn thích chị vậy?” Thời Sênh liếc nhìn Hàn Hiểu.
Cô chẳng nhìn ra trên người Diệp Giản có điểm gì đánh để thích.
Thích một người không chỉ bởi vì vẻ bề ngoài.
“Hắn không thích chị, vậy tại sao lại tặng chị quà? Còn…” cả ngày chạy tới quấn lấy chị nữa?
“Có thể là hắn ngốc.” Ánh mắt Thời Sênh trầm mặc, “Ban nãy em nói cái gì?”
Hàn Hiểu nghĩ lại những điều mình muốn nói với Thời Sênh, phút chốc đã ném Diệp Giản tới chín tầng mây.
Vì vòng tay Lucky đó đều xuất hiện bên cạnh hai người chết, tuy Lương Tình nói cái đó là giả nhưng thông qua sự bóc trần từ nhiều phía của cộng đồng mạng, thời gian đó Lương Tình vốn không hề nhận được quà gì từ người hâm mộ hết.
Hơn nữa, Weibo mà Lương Tình đã xóa đó càng khiến người khác nghi ngờ.
Sau đó, lại có cao thủ tìm ra được ảnh trên Weibo Lương Tình chưa xóa và so sánh với ảnh chụp thật vòng tay Lucky, đưa ra được kết luận là lắc tay Lucky trong ảnh của Lương Tình là đồ thật.
Còn của Tiêu Linh Lung thì khỏi phải nói, nhà họ Tiêu vốn đã là nhà kinh doanh đá quý, món đồ như vậy cũng không nhận ra thì nhà họ không cần phải kinh doanh đá quý nữa.
Vậy nên, hiện nay hai người chết đều có quan hệ tới vòng tay Lucky.
Lucky thật sự có thể mang lại may mắn không?
Câu hỏi này biến thành chủ đề nóng được cộng đồng mạng quan tâm rộng rãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...