Thời Sênh đứng lại ngoài sân trong chốc lát rồi về phòng nghỉ ngơi.
Mọi người lo lắng, đề phòng suốt một ngày, sau khi ăn qua loa bữa tối thì bắt đầu đi nghỉ.
Đại khái đến khoảng nửa đêm, Thời Sênh bị vài tiếng thét chói tai đánh thức.
Cô chậm rãi ngồi dậy, trong phòng rất tối.
Thời Sênh chớp chớp mắt, hồi lâu mới nhìn tới Diệp An và Diệp Nhiên đang ngủ thẳng cẳng ở giường bên cạnh.
Diệp Nhiên quơ quơ bàn tay nhỏ xinh, đôi mắt mở to nhìn cô.
Từ khi con nhóc này Trúc cơ thành công, nó chưa từng khóc một lần, giấc ngủ cũng ngắn đi rất nhiều.
Thời Sênh dụi dụi mắt, xoay người xuống giường, xoa xoa đầu Diệp Nhiên mấy cái.
Diệp Nhiên cầm lấy tay cô, cười khanh khách.
Diệp An cựa quậy, mơ mơ màng màng vỗ vỗ Diệp Nhiên, sau đó ôm nó vào lòng như bảo bối.
Diệp Nhiên lại nắm lấy tay Diệp An.
Thời Sênh mở cửa ra ngoài, phía xa có ánh sáng, vài bóng đen đứng ở trong sân cùng nhìn về một phương hướng.
Tiếng người bên phía kia ồn ào huyên náo, hình như tiếng hét vừa rồi cũng là từ bên đó truyền về.
Thời Sênh ngáp một cái rồi đi ra, “Sao thế?”
Cảnh Chỉ vừa nghe được giọng của Thời Sênh thì lập tức cảm thấy cả người không thoải mái, nhưng có vô số con kiến đang cắn trên người hắn vậy, tê dại khó chịu.
“Có người bị hóa xác sống đi cắn người.” Hạ Thư luôn trả lời cực kỳ ngắn gọn và rõ ràng.
“Không phải chuyện bình thường sao?” Có người bị xác sống cắn, sợ bị đồng bạn vứt bỏ nên không dám nói ra, kết quả là những người xung quanh gặp tai vạ thôi.
“Không bình thường.” Hạ Thư trầm mặc một chút như đang tìm cách giải thích, “Người bị cắn lập tức biến thành xác sống, sau đó lại cắn vài người khác, cứ như thế…”
Thời Sênh: “…”
Người bị xác sống cắn sẽ không lập tức biến thành xác sống mà phải sau hai mươi tư giờ.
“Người đầu tiên bị hóa xác sống nhìn có gì khác biệt không?”
Hạ Thư lắc đầu: “Quá xa nên không nhìn rõ.”
Chúc Phong cũng tham gia vào câu chuyện: “Không phải xác sống lại tiến hóa đấy chứ?”
“Không đâu, chỉ đến khi có xác sống cấp bốn, lúc đó người bị cắn mới bị rút ngắn thời gian hóa xác sống.” Thời Sênh lập tức phủ nhận.
Cái này ở trong cốt truyện cũng đã đề cập tới.
“Sao em biết?” Chúc Phong nghi ngờ.
“Đoán.” Thời Sênh đáp cho có lệ.
Chúc Phong: “…” Đoán mà lại nói như thể chắc chắn lắm ấy, không biết còn tưởng cô đã tận mắt thấy rồi cơ.
“Nếu không phải xác sống tiến hóa thì sao lại như thế?” Hạ Thư nhìn về phía Thời Sênh theo bản năng.
Sắc mặt Thời Sênh bình thường, hắn không nhìn ra chỗ nào khác lạ cả.
“Làm sao mà em biết được.” Thời Sênh đáp lại bằng cái nhìn xem thường.
Bản cô nương cũng không phải người toàn năng, câu hỏi nào cũng có thể trả lời.
Hạ Thư nghẹn giọng.
Xấu tính, kỳ quái, nói chuyện gai góc, không coi ai ra gì, thích Cảnh Chỉ.
Đây là tất cả những từ mà Hạ Thư có thể tổng kết về con người Thời Sênh.
Thời Sênh tới gần Cảnh Chỉ, ôm lấy cánh tay hắn.
Mọi người đều đang bận chú ý tới huyên náo ở đằng xa, không gian cũng khá tối nên không có người chú ý tới hành động này của cô.
Cảnh Chỉ rút tay ra, trừng cô một cái cảnh cáo, nhưng nhìn vào mắt Thời Sênh, trái tim hắn lại mềm nhũn ra.
Thời Sênh lại đưa tay kéo lấy, lần này Cảnh Chỉ đành nhịn, để mặc cô sờ nắn.
Sờ tới mức làm cả người hắn dần dần vừa khô vừa nóng.
Cảnh Chỉ túm chặt tay, cấm cô tiếp tục lộn xộn.
Vài người đứng ở ngoài sân nhìn một lúc, hình như bên kia cũng đã xử lý tốt, âm thanh ồn ào cũng dần nhỏ lại.
“Về ngủ đi, ngày mai qua đó hỏi thăm một chút.”
Đứng ở chỗ này cũng chẳng có tác dụng gì.
Cảnh Chỉ vừa ra lệnh, mọi người đều tản ra, tự quay về phòng của mình.
Chúc Phong cũng bị Hạ Thư túm lôi vào phòng, rất nhanh, ở ngoài sân chỉ còn lại Cảnh Chỉ và Thời Sênh.
“Đêm nay em và anh ngủ cùng nhau.” Thời Sênh đột nhiên nói, trước khi Cảnh Chỉ từ chối lại tiếp tục nói bằng giọng cẩn trọng, “Em cảm thấy ở đây có thứ gì đó.”
“Cái gì?” Lực chú ý của Cảnh Chỉ lập tức bị câu sau thu hút.
Thời Sênh lắc đầu, “Không biết, nhưng rất không thoải mái, như có thứ gì đó đang nhìn chúng ta chằm chằm.”
Buổi chiều cô đã có cảm giác này nhưng chỉ trong nháy mắt tan biến.
Đến vừa rồi khi phát sinh chuyện kia, cô mới có thể xác định quả thực có thứ gì đó ở quanh đây.
Cảnh Chỉ nhìn quanh bốn phía, ngoại trừ nơi ở của những người bên kia, những vùng khác đều rất tối tăm, có thể thấy hình dáng của ngọn núi ở phía xa xa, giống như một con thú khổng lồ đang ngủ say.
Nhưng hắn lại chẳng có cảm giác gì kỳ quái cả.
“Anh ở ngoài canh giữ.” Cảnh Chỉ mất một lúc lâu mới trả lời.
“Không được.” Thời Sênh từ chối, “Em sẽ lo lắng.”
Ở thế giới trước đã xảy ra chuyện, cô không muốn nó xảy ra lần thứ hai nữa.
Thời Sênh không nói gì nữa, lập tức kéo Cảnh Chỉ đi về phía phòng mình, “Chúng ta cũng không phải chưa từng ngủ chung, trước kia còn cả tắm chung, anh sợ cái gì chứ?” Tuy rằng người tắm rửa với nhau khi đó là Cảnh Chỉ và Cảnh Hề chân chính.
“Hề Hề!” Hồi đó bọn họ còn rất nhỏ, sao có thể so được với hiện tại.
Cảnh Chỉ không chịu đi vào, giữ chặt lấy cánh cửa, “Anh sẽ canh giữ ở đây.”
Thời Sênh: “…”
Thời Sênh lập tức nổi điên, gạt cánh tay kia của Cảnh Chỉ ra, dùng sức mạnh phi thường lôi hắn vào.
Phòng vốn không lớn, Thời Sênh lập tức đẩy hắn lên giường.
Cảnh Chỉ khó khăn nuốt vài ngụm nước bọt, “Hề Hề… Em…”
Thời Sênh tới gần hắn, ghé vào sát tai hắn, ái muội nói: “Còn có Diệp An ở đây, anh nghĩ em có thể làm gì anh hả?”
Nói thế, Cảnh Chỉ mới nhớ ra đúng là Thời Sênh ở chung phòng với anh em Diệp An.
Trong đáy lòng cũng không biết là vừa thở phào một hơi hay là thất vọng nữa.
Thời Sênh đi về phía Diệp An, Diệp Nhiên chắc đã chơi mệt rồi nên đã ngủ từ lúc nào, trong tay vẫn còn nắm một ngón tay của Diệp An.
Thời Sênh đẩy Diệp An dịch vào trong, sợ nó trở mình một cái lại đẩy luôn em gái xuống đất.
Xong xuôi, Thời Sênh mới đi về giường của mình.
“Ngủ bên trong đi.” Thời Sênh chỉ về phía trong, sau đó đẩy Cảnh Chỉ vào.
Bị đẩy lên giường, lại bị Thời Sênh chắn ở bên ngoài nên Cảnh Chỉ không có cách nào đi xuống, chỉ có thể lăn vào trong.
Cả người Cảnh Chỉ như dán chặt vào tường, tạo ra một khoảng cách với Thời Sênh, khoảng cách lớn tới mức lăn vài vòng mới tới.
Thời Sênh cũng lăn vào, thô lỗ gối đầu lên khuỷu tay Cảnh Chỉ, tay vươn sang ôm lấy eo hắn.
“Hề Hề…” Hơi thở của Cảnh Chỉ dồn dập, thân thể cứng ngắc, “Thế này… Thế này nóng lắm, em nằm dịch ra được không?”
“Em không nóng.”
Cảnh Chỉ: “…” Nhưng mà anh nóng.
Mà không phải nóng bình thường đâu.
Thân hình mềm mại của cô như dán hẳn lên người hắn, người hắn nóng như bị lửa thiêu, nơi nào đó đang dần ngóc đầu, sưng đến phát đau.
Cảnh Chỉ tận lực ép sát người về sau, không cho nơi đó của mình chạm vào Thời Sênh, nhưng sau lưng căn bản chẳng còn chỗ nào cho hắn dịch người nữa, Thời Sênh gần như đã bò lên người hắn, chỗ cứng rắn kia chọc chọc vào cô.
Cảnh Chỉ khô miệng, khô lưỡi, hơi thở dần dần trở nên nặng nề, trong không gian yên ắng này nghe cực kỳ rõ ràng.
Một cánh môi mềm mại đột nhiên trùm lên môi hắn, một mùi hương thanh thuần rót sang, Cảnh Chỉ ôm chặt lấy Thời Sênh theo bản năng để nụ hôn càng sâu hơn.
Hắn xoay người đặt cô ở dưới thân, hơi thở nóng cháy rừng rực và dồn dập, bàn tay chạy loạn trên người cô, chui qua áo cô, làn da mềm mại làm cho Cảnh Chỉ càng thêm mộng mị.
Hắn muốn cô.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ như thế.
“Hề Hề…” Nụ hôn của hắn chậm rãi dịch chuyển xuống, cổ, xương quai xanh, ngực.
Thời Sênh hơi rêи ɾỉ một tiếng, thanh âm rất nhỏ ấy rơi vào trong tai Cảnh Chỉ.
Thân mình hắn cứng đờ, đột nhiên lật người xuống, cả người chẳng khác nào thằn lằn dán chặt lên góc tường.
Vài giây sau, hắn lại xoay người trở lại, hoảng loạn kéo quần áo lại ngay ngắn giúp Thời Sênh.
Rồi lại tiếp tục làm thằn lằn dán tường.
Cảnh Chỉ chỉ hận không thể tát mình một phát chết tươi, vừa rồi hắn đã làm gì vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...