Thời Sênh từ trên thiết kiếm nhảy xuống, vốn là cái tư thế rất oai phong khí phách.
Kết quả bên cạnh đột nhiên nhảy ra một con thỏ, chạy xuyên qua dưới chân cô, chân Thời Sênh vừa chuyển, không biết giẫm phải cái gì, xui xẻo lăn xuống sườn dốc bên cạnh.
Thời Sênh bị kẹp giữa hai thân cây: “…” Đã bảo anh hùng cứu mỹ nhân cơ mà?
Vậy mà ngươi lại đứng đó nhìn bản cô nương bị lăn xuống là thế nào.
Chia tay!
Hệ thống mi lăn ra đây cho ta, chúng ta cần tâm sự cái chỉ số may mắn kia.
Mẹ nó chứ, xuống xe cũng có thể bị ngã được.
[…] Không hẹn, ký chủ, chúng ta không hẹn hò.
Thời Sênh đứng lên, trước mặt đột nhiên tối sầm lại, tiếp theo thân thể cô bay lên không.
Nàng ngửa đầu vừa vặn nhìn thấy cằm Thanh Hàn hơi hơi căng thẳng.
Đừng tưởng rằng ngươi ôm lão tử, thì lão tử sẽ không chia tay ngươi.
Thời Sênh ôm cổ Thanh Hàn, đầu áp sát lại cọ cọ trên cổ hắn.
Da thịt nhẵn nhụi dán vào cổ hắn, cơ thể Thanh Hàn cứng ngắc, trên mặt hiện lên chút ngượng ngùng, chỉ thoáng chớp mắt rồi biến mất
Nhưng mà ở góc độ của Thời Sênh, vừa vặn có thể nhìn thấy hai vành tai hắn đỏ ửng.
Thời Sênh hừ khẽ hai tiếng, ngoài miệng nói không cần, thân thể lại rất thành thực.
Thanh Hàn không biết cô lẩm bẩm cái gì, nhưng lại không muốn cùng cô nói chuyện, cho nên hắn mím môi không nói lời nào, bế cô đi.
Vô Trần đại khái là nhìn thấy thiết kiếm trôi nổi trên không trung, vừa lúc chạy tới bên này.
Ba người liền chạm mặt như vậy, một sự im lặng đến kỳ dị.
Cuối cùng vẫn là Thanh Hàn đặt Thời Sênh lên kiếm, giải thích với Vô Trần, “Nàng té xuống.”
“Ngã tới chỗ nào?” Vô Trần nhất thời căng thẳng xúm lại, “Tiểu hồ yêu ngươi đi đường thế nào mà lại ngã được?”
Thời Sênh: “…” Không nói vấn đề ưu thương này nữa, ta có thể không gϊếŧ chết ngươi.
…
Đêm xuống, trăng sáng nhô lên cao.
Thời Sênh nhìn Vô Trần, vẻ mặt hơi đăm chiêu.
Ngay cả Thanh Hàn nhìn lén cô vài lần, Thời Sênh cũng chưa chú ý.
Thời Sênh từ thiết kiếm đi xuống, bước vài bước đến trước mặt Vô Trần, “Ta có lời muốn nói với ngươi.”
Vô Trần chớp mắt, “Chẳng lẽ cô quyết định chọn ta chứ?”
Thời Sênh ra hiệu cho hắn, ý bảo hắn đi qua bên kia.
Rời khỏi phạm vi tầm mắt của Thanh Hàn, Thời Sênh nói thẳng vào vấn đề: “Ta không cần biết ngươi thích ta thật hay giả.
Ta chỉ muốn nói với ngươi một câu thôi, ta không thích ngươi.
Cho nên, dù ngươi muốn lấy được cái gì trên người ta, hoặc là trả giá đắt thế nào, cũng không thể lấy được cái gì từ chỗ ta đâu.”
Thời Sênh nói rất nhanh, Vô Trần ngẩn ra nhìn cô, một hồi lâu mới phản ứng lại.
Hắn thì thào một tiếng, “Tiểu hồ yêu, ngươi đang cự tuyệt ta?”
“Đúng vậy.”
“Vì sao?”
Thời Sênh liếc mắt chung quanh chỗ bọn họ đứng, khóe miệng hơi hơi nhếch, “Không sao cả.”
“Ngươi mới quen sư phụ ta bao lâu? Ngươi có biết hắn là cái dạng người gì không?” Vô Trần cau mày hỏi.
Hắn đi cùng nàng lâu như vậy, mà ngay cả một ánh mắt nàng cũng không cho hắn.
Nàng lại chỉ mới quen sư phụ hắn vài ngày…
“Ta biết hắn rất lâu rồi.” Ánh mắt Thời Sênh hơi đông cứng lại, “Ta không cần biết hắn là người thế nào, chỉ cần hắn là người ta muốn tìm như vậy đủ rồi.”
…
Thanh Hàn nhìn chằm chằm đống lửa bị mình gẩy lên trước mặt, khóe mắt vẫn quan sát phía xa xa.
Bọn họ đi vào đã bao lâu?
Nói cái gì?
Sao còn chưa ra?
Trong lòng Thanh Hàn có chút bực bội.
Cảm giác không thể miêu tả rõ ràng được
Nhân yêu khác biệt, hắn và nàng là không thể.
Trong lòng hắn không ngừng lặp lại những lời này, nhưng mỗi lặp lại, hắn lại càng phiền lòng hơn.
Chỉ cần nhớ đến bộ dáng toàn thân đầy máu của nàng lúc trước, trái tim hắn liền vừa căng vừa đau.
Ngay tại lúc Thanh Hàn vô cùng bực bội.
Thời Sênh cùng Vô Trần đi ra.
Vô Trần cúi đầu, nhìn có chút chán nản, hắn không nói không rằng ngồi trở lại đống lửa.
Thời Sênh đi đến thiết kiếm ngồi, không nhìn ai cả.
Trừ tiếng đống lửa lách tách, cũng chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu vang trong rừng.
Không biết qua bao lâu, Vô Trần đột nhiên đứng lên, hắn nhìn Thời Sênh, rồi quay sang Thanh Hàn, “Sư phụ, con còn có việc phải làm, đi trước một bước.”
“Vô Trần?” Thanh Hàn khó hiểu nhìn về phía Vô Trần.
Vô Trần tiến lên một bước, khom người nói nhỏ một tiến bên tai Thanh Hàn.
Hắn lui ra sau một bước, “Sư phụ, có việc cứ liên hệ con.
Tiểu hồ yêu, ta đi đây.”
Thời Sênh phất tay.
Vô Trần miễn cưỡng cười, xoay người bước nhanh vào chỗ tối, biến mất trong bóng đêm.
Vô Trần đi rồi, Thời Sênh nhảy từ trên thiết kiếm xuống, ngồi vào bên cạnh Thanh Hàn, nói như lẽ đương nhiên: “Ta lạnh.”
Thanh Hàn dịch sang bên cạnh, mặt mày trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng nói thản nhiên, “Ngươi có linh lực, sao lại lạnh.”
“Ta không có.” Thời Sênh cầm tay hắn, “Không tin ngươi sờ xem.”
Thanh Hàn hơi nghi hoặc, nhìn chằm chằm Thời Sênh vài giây, thấy vẻ mặt cô chắc chắn, thử đặt tay lên cổ tay cô
Sau một lúc lâu, hắn mới chậm rãi buông ra, giọng nói khô khốc, mở miệng, nhưng cũng chỉ phát ra một đơn âm, “Ngươi…”
Trong cơ thể nàng lại không có chút linh lực nào.
“Nói không chừng qua vài ngày ta sẽ không thể duy trì hình người, ngươi nhẫn tâm vứt bỏ ta sao?” Thời Sênh ra vẻ vô cùng đáng thương.
Tuy Thời Sênh không biết vì sao hiện tại có thể duy trì hình người, nhưng không có linh lực chống đỡ, chắc cũng không duy trì được bao lâu.
“Là vì cái kia sao?” Cái trận pháp quỷ quái kia.
Lúc trước hắn thấy cô có thể đi, cho rằng cô chỉ hơi suy yếu, nhưng không ngờ trong cơ thể cô lại không còn chút linh lực nào.
“Đại khái là vậy đi.” Thời Sênh dừng một chút, “Cho dù không có ngươi, cũng chỉ có thể dùng biện pháp kia đi ra.
Hơn nữa ngươi vì ta mới phải vào đó, ta đương nhiên phải có nghĩa vụ đưa ngươi ra, cho nên chuyện này không quan hệ gì đến ngươi, ngươi không cần cảm thấy gánh nặng.”
“Nhưng mà…” Thời Sênh kề sát vào Thanh Hàn, cười xấu xa, “Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Thanh Hàn cởϊ áσ khoác, khoác lên người Thời Sênh, “Nhân yêu khác biệt, Ngu cô nương, chúng ta cùng một chỗ không có kết quả tốt.”
Nhân loại không tha.
Yêu cũng không dung.
Thời Sênh không thèm để ý lẩm bẩm, “Kết quả xấu nhất cùng lắm thì cùng chết, có cái gì phải sợ.”
Dù sao cũng không phải chưa từng cùng chết.
Chuyện lãng mạn nhất trên thế gian này, chính là cùng chết với ngươi.
Thanh Hàn nhìn về phía Thời Sênh.
Thời Sênh cong cong mắt, hai tay giơ về phía hắn, “Ôm một cái.”
Có một loại đau, có thể lan tràn từ trái tim đến cốt tủy, từ cốt tủy lan tràn đến linh hồn.
Lúc hắn nghe cô nói cùng chết, máu toàn thân như đều đọng lại, từ bầu trời băng tuyết rơi xuống núi lửa tan chảy, cuối cùng trở về xuân về hoa nở.
Dung mạo của thiếu nữ trước mặt rất xa lạ, nhưng hắn lại cảm nhận được cảm giác rất quen thuộc từ linh hồn cô.
Hắn cầm tay cô, chậm rãi ôm cô vào trong ngực.
Thân thể của cô rất lạnh.
Lạnh đến mức hắn không kìm được, khẽ run lên, cô làm thế nào chống đỡ được.
“Vì sao ngươi thích ta?” Mấy ngày trước bọn họ mới gặp lần đầu tiên, cô đã kiên quyết theo hắn như vậy.
Giống như, ngay từ đầu đã xác định là hắn vậy.
“Bởi vì ngươi đẹp.” Bởi vì ngươi là Phượng Từ.
Thanh Hàn: “…”
Cho nên nếu hắn xấu, cô sẽ không thích hắn sao?
Nghĩ vậy, đáy lòng đột nhiên rất không thoải mái là sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...